Editor: Trâu lười
“Em muốn nói!” Giọng nói của Trình Dao Dao vô cùng nghiêm túc, rút bàn tay Tạ Tam đang nắm ra, không có chút sợ hãi nào đối mặt với bà Tạ.
Trời chiều chuyển sang màu đỏ thẫm, ấm áp hôn gương mặt trắng mịn của Trình Dao Dao. Bên trong đôi mắt hoa đào của cô vô cùng nghiêm túc: “Lương thực tinh là cháu tự nguyện lấy ra. Không liên quan đến Tiểu Phi, cũng không liên quan đến anh Tạ Tam.”
“Hơn nữa cháu vào nhà mọi người ở, ăn cơm cùng mọi người, lại phải tách riêng lương thực thì quá lạ lẫm, cũng rất phiền toái.”
“Anh Tạ Tam cũng không chiếm lợi của cháu, anh ấy từng cứu cháu, còn cho cháu chuột tre và nấm. Nếu như muốn tính toán rõ ràng từng thứ, ngược lại là cháu nợ nhà bà.”
“Dù sao… Dù sao anh ấy không phải người như bà nói!”
Trình Dao Dao kích động nói lộn xộn, chỉ dựa vào máu nóng xông lên đầu, nói ra một loạt. Nói xong còn kích động không thở nổi, ngón tay run nhè nhẹ.
Bà Tạ híp mắt nhìn cô, trên mặt nhìn không ra biểu lộ.
Trình Dao Dao tỉnh táo lại, trong lòng hơi hồi hộp một chút. Nguy rồi, vừa nãy cô quá không lễ phép rồi đúng không?
“Chiêu ca nhi đã cứu cháu? Chuyện gì đã xảy ra?” Bà Tạ chậm rãi mở miệng, nhưng lại dẫn tới chuyện khác.
Trình Dao Dao sửng sốt một chút, ngơ ngác quay đầu nhìn Tạ Tam.
Tạ Tam mím môi, giữ chặt tay Trình Dao Dao muốn cô ngồi xuống, bàn tay dày rộng mang theo sức mạnh làm người yên tâm. Trình Dao Dao dần dần bình tĩnh lại, đôi mắt mềm mại nhìn hắn.
Tạ Tam cho cô một ánh mắt trấn an, chợt quay đầu nói với bà Tạ: “Việc nhỏ thôi.”
“Mới không phải việc nhỏ! Trong lúc cháu bị lạc đường, suýt nữa bị lợn rừng giẫm chết, là anh Tạ Tam cứu cháu.” Trình Dao Dao lập tức nói.
Bà Tạ nhìn Tạ Tam thật sâu, lúc này mới nhẹ gật đầu, nhìn Trình Dao Dao nói: “Thì ra là vậy. Cứu người là việc nên làm, cháu không cần nhớ kỹ, muốn trả ơn liền đến nhà chúng ta. Hoàn cảnh gia đình từ lúc nhỏ của cháu nhất định rất tốt? Khổ cực một ngày, hai ngày còn chịu được, lâu hơn nữa, cháu không chống cự nổi đâu.”
Tạ Tam muốn mở miệng, Trình Dao Dao không chút do dự ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nói: “Ai nói Tạ gia sẽ mãi khổ cực? Cuộc sống là do người chọn, có cháu ở đây, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt.”
“Hơn nữa…” Trình Dao Dao cắn môi, nhỏ giọng kiên định nói: “Chỉ cần trôi qua vui vẻ, cuộc sống khổ cực cũng trở nên ngọt ngào.”
Ý ngầm trong lời nói của Trình Dao Dao, Tạ Tam và bà Tạ đều nghe hiểu. Bà Tạ rất kinh ngạc, to gan như vậy, dám thổ lộ trực tiếp, thật sự làm bà ở niên đại này nói không nên lời.
Bên trong đôi mắt sâu sắc của Tạ Tam lại nổi lên sóng to gió lớn: Trình Dao Dao muốn sống qua ngày với hắn. Trình Dao Dao tin tưởng hắn.
Giống như gông xiềng nặng nề nhiều năm sụp đổ, Tạ Tam bình tĩnh nhìn bên cạnh, mặt cô gái nhỏ đỏ lên, ánh mắt hắn cũng trở nên kiên định, sáng lên.
Trình Dao Dao nhất thời nói ra câu kia như tỏ tình, bản thân cũng đỏ mặt nửa ngày. Ánh mắt nóng rực của Tạ Tam ở bên cạnh giống như muốn xuyên thủng hai lỗ trên mặt cô, hoàn toàn không để ý còn có bà Tạ và Tạ Phi đang ở đây, càng làm cô xấu hổ.
Bà Tạ trầm mặc thật lâu, lâu đến nỗi Trình Dao Dao đứng ngồi không yên, vụng trộm nháy mắt với Tạ Tam, đôi môi đỏ im lặng hỏi: “Bà nội tức giận à?”
Tạ Tam nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt ra hiệu cô ngoan một chút.
Hai người trao đổi qua lại, bà Tạ bỗng nhiên ho một cái, cầm đũa lên. Trình Dao Dao giật nảy mình, vội vàng cúi đầu xuống, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim cầm đũa lên.
Trình Dao Dao ăn một thìa cháo đậu xanh, oa, nước giếng làm lạnh còn tốt hơn tủ lạnh, nhưng không phải là loại gạo nấu cháo thích hợp nhất, đánh giá 70 điểm đi.
Cháo đậu xanh ngâm mát lạnh, cho vào miệng lập tức cảm thấy thời tiết nóng bức biến mất. Bà Tạ không nói chuyện, giữa lông mày lại để lộ sự kinh ngạc.
Trong lúc nhất thời trên bàn chỉ có thể nghe thấy thanh âm bát đũa va chạm.
Trình Dao Dao đảo mắt thấy Tạ Phi còn đỏ mắt rất đáng thương, gắp một miếng cà chua trộn đường cho cô.
Tạ Phi sụt sịt mũi, nhét cà chua vào miệng, con mắt lập tức mở to. Cà chua nhà mình vốn rất tốt, sau khi trộn thêm đường, vị chua đặc thù được phối lại, càng ngon hơn nhiều, ở trong miệng mút nhẹ liền hóa thành nước đậm đặc trượt vào cổ họng.
Đồ ăn ngon có ma lực thần kỳ, luôn luôn có thể làm lòng người vui vẻ. Mắt nai con của Tạ Phi cong lên, bê bát lên húp cháo. Gạo trắng thơm mát, đậu xanh nhẹ nhàng thoải mái, nước cháo nấu đặc, hạt gạo chưa mềm nhũn, từng hạt từng hạt rõ ràng, hoàn toàn không dính vào nhau. Thỉnh thoảng có thể ăn được hạt đậu xanh nấu nở hoa, nhai sột soạt trên đầu lưỡi.
Tất cả mọi người không lên tiếng, đũa lại gắp không ngừng. Trên bàn không có thịt, chỉ có mấy món rau xanh thường thấy nhất ở nông thôn. Trình Dao Dao nấu ngon đến nỗi khó nói nên lời.
Cháo ớt Tạ Tam thích ăn nhất cũng bị thất sủng, đũa vươn tới đĩa dưa chuột. Từ lúc mùa xuân bắt đầu liền ăn dưa chuột, người nhà thực ra ăn dưa chuột có chút ngán rồi, chẳng qua vì chống đỡ mặt mũi cho Trình Dao Dao thôi.
Nhưng khi cho dưa chuột mát lạnh cho vào miệng, đôi mắt hẹp dài của Tạ Tam cũng sáng lên. Dưa chuột thái lát không biết ướp gia vị như nào, ăn giòn tan phát ra tiếng răng rắc. Đường trắng trộn với tương ớt mặn và cay, làm cho món ăn trở nên mượt mà uyển chuyển. Một chút giấm làm nổi bật hương vị, làm nền cho vị mát lạnh giòn tan của dưa chuột, không đến mức kêu là gia vị phụ lấn át món chính.
Rau mộc nhĩ trộn mặn mặn vừa miệng, sau khi trần qua nước nóng vẫn xanh ngắt, tươi non, nhai trơn trượt, cảm giác vô cùng đặc biệt.
Trình Dao Dao nắm rõ gia vị nấu đến đỉnh điểm, mỗi một món ăn nhìn như đơn giản, mùi vị lại kích thích đến cực hạn.
Mấy đĩa thức ăn bị ăn đến không còn một mảnh.
Nước cà chua trộn đường là tinh hoa của cả món ăn, nước màu đỏ đậm đặc, ngọt lạnh. Tạ Phi đổ vào bát uống cạn. Uống ngon hơn kem mà anh trai mua từ trong huyện về cho cô nhiều!
Kem kia là do Tạ Tam vác hàng cho nhà máy, quản lý thấy hắn ra sức, cũng cho hắn một cây kem. Tạ Tam không nỡ ăn, để vào trong bình nước mang về cho em gái. Chờ Tạ Tam về nhà, kem đã hóa thành nước đá. Nhưng ở trong trí nhớ của Tạ Phi, đó là đồ uống ngon nhất mà cô từng uống qua.
Cơm nước xong xuôi, tay chân Tạ Phi chịu khó thu dọn bát đũa, Trình Dao Dao nhân cơ hội nói: “Cháu ở trong nhà này, cũng muốn giúp đỡ làm việc, về sau để cháu nấu cơm được không ạ?”
Nếu như là lúc trước, bà Tạ tất nhiên không đồng ý, nhưng vừa ăn xong đồ ăn Trình Dao Dao nấu, “không đồng ý” lăn mấy vòng trên lưỡi mới nói: “Cháu thích thì nấu, gọi Tiểu Phi làm trợ thủ cho cháu.”
“Dạ!” Trình Dao Dao vui sướng đáp ứng, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười, sáng ngời làm bà Tạ sững sờ, vẻ mặt nghiêm túc suýt nữa không duy trì được, ho một cái, quay người về phòng.
Bà Tạ vừa đi, Tạ Tam liền nhận bát đũa trong tay Tạ Phi: “Đi rửa mặt đi.”
Trước đó Tạ Phi khóc làm vành mắt đỏ hồng, nhìn rất thảm. Lúc đầu cô không khóc, được anh trai nói chuyện nhẹ nhàng, suýt thì khóc tiếp.
Trình Dao Dao đẩy cô: “Nhanh đi rửa mặt đi, tý nữa chúng ta nấu canh ngọt uống.”
“Canh ngọt?” Tạ Phi dời đi lực chú ý, hiện tại cô cảm thấy đồ ăn Trình Dao Dao nấu là ngon nhất, lập tức chạy đi rửa mặt.
Tạ Tam chân dài tay dài, động tác thu dọn bàn rất gọn gàng. Hắn cầm bát đũa ra chậu múc nước rửa, sau đó vặn khăn lau bàn. Dù sao đồ ăn không có chút dầu mỡ nào, lau bàn hai lần liền sạch.
Tạ Tam bê bàn cất vào bếp, sau đó cất ghế đẩu, Trình Dao Dao ngồi trên cái ghế đẩu cuối cùng không động đậy, nâng má lười biếng.
Tạ Tam nhìn cô, cô còn nâng cằm nhỏ lên lẩm bẩm, giống con mèo nhỏ bá đạo.
Tạ Tam nhìn thoáng qua không thấy ai ở trong sân, bỗng nhiên đưa tay, bê cả người và ghế lên.
“Ai nha!” Trình Dao Dao nhỏ giọng thét lên, ôm cổ Tạ Tam, bị hắn ôm vào trong bếp: “Anh đáng ghét!”
Chóp mũi Tạ Tam chạm vào cô, nói: “Xuống không?”
“Em xuống là được rồi.” Trình Dao Dao mếu máo, ngoan ngoãn đứng trên mặt đất, không hề biết mình lại bị Tạ Tam trêu chọc.
Trình Dao Dao ngoan ngoãn giãy ra khỏi ngực Tạ Tam, Tạ Tam lại im lặng nhìn cô. Đôi mắt nóng rực kia làm tim Trình Dao Dao đập bịch bịch.
Cô giành nói trước : « Em biết vừa rồi em không nên mạnh miệng với bà nội, nhưng mà… »
« Anh biết. » Đôi mắt Tạ Tam chứa ý cười, ánh mắt dịu dàng mơn trớn gương mặt Trình Dao Dao.
« Đúng không, lần này không phải là em không ngoan ! » Trình Dao Dao lập tức nhấc cái đuôi nhỏ lên, đắc ý nói.
«Ừm, em ngoan nhất. » Tạ Tam gật đầu.
Bỗng nhiên Tạ Tam lấy một cuộn tiền từ trong túi ra, đưa cho Trình Dao Dao.
Năm tờ tiền mặt 1 đồng, xếp gọn gàng chỉnh tề, cũng không biết xếp bao lâu rồi.
« … » Nụ cười của Trình Dao Dao cứng lại, nửa ngày mới bình tĩnh nhìn Tạ Tam : « Anh có ý gì ? »
Tạ Tam kéo tay Trình Dao Dao qua, nhẹ nhàng để tiền vào lòng bàn tay của cô. Bàn tay lớn của Tạ Tam ấp áp, nóng hổi và thô ráp. Hắn nói : « Bà nội nói không sai, ăn bám không phải là đàn ông tốt. »
«Anh biết em không thiếu tiền, nhưng anh là đàn ông. » Giữa hai đầu lông mày của Tạ Tam hiện ra sự buồn rầu, rất chân thành nhìn cô.
Nắm đầm nổi gân xanh của Tạ Tam hiện ra trước mắt Trình Dao Dao, bất cứ lúc nào cô đều có thể trải nghiệm lòng kiêu ngạo của Tạ Tam.
Trình Dao Dao buồn buồn gật đầu.
Tạ Tam lại nói : « Hôm nay anh mua một chút lương thực về, đủ ăn một tháng. Về sau đồ dùng trong nhà không đủ nói với anh, anh sẽ mua về. »
“ Trong nhà còn tiền sao ? » Trình Dao Dao lo lắng nhìn hắn: “Mấy ngày nữa anh còn phải đi học lái máy kéo, đến lúc đó chỗ cần dùng tiền rất nhiều. Anh…”
“Những việc này là điều đàn ông cần quan tâm.” Tạ Tam dịu dàng không cho phép nghi ngờ cắt ngang lời cô, nói: “Dao Dao, em chờ anh, anh sẽ không để em đi theo anh chịu khổ.”
“…Vâng.” Trình Dao Dao không tự chủ gật đầu, có chút muốn Tạ Tam ôm mình.
Nhưng Tạ Tam chỉ thay cô xếp tiền bỏ vào túi, quy củ không động vào cô một chút nào.
Trình Dao Dao lẩm bẩm, giống như con mèo nhỏ cáu kỉnh nghịch ngợm.
Tạ Tam nói: “Không cho phép bĩu môi.”
Lúc đầu Trình Dao Dao không bĩu môi, thấy hắn nói chuyện, môi anh đào vểnh cao lên, mặt mũi không vui đẩy hắn ra chạy đi.
“Khục.” Tạ Tam đứng trong bếp bỗng nhiên nắm tay che miệng, bả vai nhẹ nhàng lay động.
Trình Dao Dao ở trong sân gọi: “Giúp em mang bí đỏ ra.”
Trên đống củi ở dưới mái hiên có hai quả bí đỏ, trong đó có một quả tương đối nhỏ, hình hồ lô, trên vỏ màu vàng còn có sương.
Tạ Phi giương mắt nhìn thấy, là bí đỏ đặc biệt giữ lại làm giống. Cô còn chưa mở miệng nói đã thấy Tạ Tam đi tới, không nói gì bê quả bí đỏ lên.
Tạ Phi nháy nháy mắt, nuốt lời muốn nói xuống.
Tạ Tam đặt bí đỏ trên thớt, Trình Dao Dao cầm dao bổ đôi, răng rắc tách thành hai nửa. Bên trong đầy hạt bí đỏ, hạt nào cũng chắc nịch.
Trình Dao Dao hài lòng nói: “Bí đỏ này đủ già, nấu nhất định ngọt.”
Tạ Tam lấy một cái bát không, móc hạt bí đỏ cho vào bát.
Trình Dao Dao nói: “Đúng, lây hạt bí đỏ rửa rồi phơi khô, ngày mai em xào hạt bí đỏ cho anh ăn.”
“… Ừm.” Tạ Tam gật đầu.
Tạ Phi ôm bát đũa vào phòng bếp, thuận tiện đốt cái đèn dầu bình thường không nỡ dùng.
Trong phòng bếp đã tối đen rồi. Nếu lúc bình thường, người Tạ gia đã quay về phòng mình rồi. Lúc này đèn trong bếp sáng, ánh lửa bếp lò chiếu sáng tường đối diện, Tạ Phi nhìn anh trai mình đứng cạnh Trình Dao Dao, trái tim nho nhỏ đánh trống reo hò.
Nhà cô chưa bao giờ náo nhiệt như vậy, cô cũng chưa từng thấy bộ dáng anh trai vui vẻ như vậy.
Tạ Phi cũng rất vui, giống như con chim nhỏ quay tới quay lui bên người Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao cầm một túi tổ yến tre (hoa tre), để Tạ Phi ngâm nước rửa sạch. Tổ yến tre là lần đầu tiên Trình Dao Dao vào núi hái nấm tìm được, cô rất thông minh, tổ yến tre quý giá có thể dưỡng da, cô mới không muốn cho Trình Nặc Nặc và Thẩm Yến được lợi, tự mình phơi khô giữ lại, lúc này vừa vặn phát huy tác dụng.
Trình Dao Dao gọt vỏ bí đỏ, cắt thành miếng nhỏ, tổ yến tre ngâm nước cũng rửa sạch.
Nước trong nồi sôi lên, nước không nhiều, bởi vì bí đỏ sau khi nấu lên sẽ tiết ra nước. Trình Dao Dao thừa dịp Tạ Tam và Tạ Phi không để ý, vụng trộm cho thêm nửa chén nước linh tuyền vào trong nồi, cho thêm tổ yến tre xé thành miếng nhỏ vào trong nồi.
Trình Dao Dao đậy nắp nồi lại, vỗ tay tuyên bố: “Đun nửa tiếng là được. Tiểu Phi rút ít củi ra, để lửa nhỏ thôi.”
“Được.” Cái này không làm khó được Tạ Phi. Ở nông thôn, nhóm lửa là kỹ năng đứa bé nào cũng biết. Tạ Phi rút củi trong bếp lo ra, chỉ để lại cây củi lớn nhất bên trong, củi chậm rãi cháy, nước trong nồi vừa lúc bảo trì trạng thái hơi sôi, là độ lửa tốt nhất để nấu canh ngọt.
Trình Dao Dao nói một mình: “Nếu có nồi đất nấu thì tốt, nấu canh ngọt vừa tiện vừa ngon.”
Nhà Tạ Tam chỉ có một cái nồi gang lớn đã cũ, Trình Dao Dao muốn giữ chắc độ lửa mới nấu ngon được.
Phòng bếp dần dần tối đen, canh trong nồi sôi ùng ục, ba người cùng nhau ra sân hóng mát.
Mặt trăng chẳng biết vụng trộm bò lên trời từ lúc nào, trông sân giống như rơi xuống một lớp lụa trắng, mông lung mát mẻ.
Tạ Ba bê một cái phản tre để trong sân, Trình Dao Dao bỏ giày nằm lên trên, thích thú hưởng thụ ban đêm mát mẻ.
Tạ Phi ngồi ngay cạnh Trình Dao Dao, líu ríu hỏi mấy chủ đề ngây thơ buồn cười, Trình Dao Dao cũng chân thành trò chuyện với cô, thanh âm hai người cười cười nói nói vang trong sân.
Tạ Tam duỗi đôi chân dài ngồi ở một bên, trong tay cầm một thanh tre, linh hoạt bện một cái giỏ.
Trình Dao Dao phát hiện, Tạ Tam về đến nhà không nghỉ ngơi chút nào. Không phải sửa lồng gà, chính là lấy rìu chẻ củi, hoặc là gánh nước, cơm nước xong xuôi rồi còn có thể tìm ra công việc như này làm, Trình Dao Dao thật sự bội phục hắn.
Không biết người này ăn gì lớn lên, mỗi ngày khổ cực như vậy, vẫn có nhiều sức.
Trình Dao Dao so với Tạ Tam, chính là một người đối lập. Cô chú trọng niên đại đi lên này, tinh thần tích cực sôi nổi, cô mềm mại, lười biếng giống như con mèo, có thể nằm quyết không ngồi.
Bây giờ ở trong nhà Tạ Tam, cô càng buông lỏng, cả người uể oải dựa vào phản tre, đôi bàn chân trắng bóc không an phận lắc lư, lóe sáng như đồ sứ ở dưới ánh trắng.
Đến lúc Trình Dao Dao đứng dậy đi giày, Tạ Tam mới hoàn hồn, giỏ trong tay bện sai một đoạn lớn.
Trình Dao Dao cười nói: “Chúng ta nói hơn nửa ngày, quên mất thời gian, mau đi xem canh trong nồi nấu cạn chưa!”
Cầm đèn dầu đi vào trong bếp, nắp nồi vang lên phốc phốc, canh ngọt nấu đặc lại còn nửa nồi.
Trình Dao Dao cầm muôi khuấy nhẹ nhàng, lòng trắng bên trong cây tổ yến tre nấu bung ra, nước canh có cảm giác sền sệt đặc thù. Bí đỏ quấy nhẹ liền nát, nhũn ra mềm mịn, vị ngọt xông vào mũi.
Đổ canh bí đỏ ra vừa đủ 4 bát. Trình Dao Dao thử bên lên, bị bỏng tê một tiếng, bỏ tay ra kêu lên.
Tạ Tam nắm lấy tay cô ngâm trong nước lạnh, hơn nửa ngày mới bỏ ra nhìn, bên trên lòng bàn tay trắng nõn đỏ đỏ, nhìn đáng thương vô cùng.
Bên trên lông mi Trình Dao Dao có nước mắt, ủy khuất lắc đầu: “Hết đau rồi.”
Tạ Tam thở dài: “Em đừng chạm vào, để anh bê.”
Bàn tay Tạ Tam thô ráp bê chén lên, vết chai che kín tay hắn, không sợ bỏng bê bát ra sân.
Ba bát canh để nguội trước, Tạ Tam bê một bát vào phòng bà nội.
Bà Tạ ngồi gần cửa sổ, nghe thấy Tạ Tam vào phòng, lập tức chuyển về bên giường, xụ mặt.
Bà Tạ ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào, Tạ Tam để bát xuống, lấy đá lửa ra đốt đèn dầu, trong phòng dần dần sáng lên. Chỉ thấy trên bàn để một bát gốm lớn, trong bát có bí đỏ đặc sệt và tổ yến tre trong suốt, nước canh óng ánh, cũng không biết làm thế nào.
Tạ Tam nói khẽ: “Bà nội, canh bí đỏ này là Dao Dao đặc biệt làm cho bà.”
“Không cần cháu nói lời hay.” Bà Tạ xụ mặt: “Bí đỏ này không phải giữ lại để làm giống sao?”
“Dao Dao không biết, là cháu đồng ý.” Tạ Tam lập tức nói.
“Cháu thật là…giống bố cháu như đúc!” Bà Tạ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
Tạ Tam để thìa vào trong bát, nhẹ nhàng để vào tay bà Tạ: “Dao Dao nói, cái này có thể giải nhiệt khỏi ho.”
Từ lần trước nói qua chuyện bà nội bị ho khan với Trình Dao Dao, cô luôn đưa đồ ăn chữa ho,bổ phổi tới. Nước thanh mai, thanh mai khô, cả bàn ăn hôm nay, đều là món ăn thanh đạm.
Lòng vững như sắt, bà Tạ cũng im lặng một lúc, rốt cuộc thở dài: “Đứa nhỏ này có lòng tốt.”
Không đợi Tạ Tam vui sướng, bà Tạ quả quyết nói: “Nhưng cô ấy không cùng một đường với nhà chúng ta! Bà coi như đồng ý để cô ấy ở lại, nhưng cũng không tán thành chuyện của hai đứa!”
Tạ Tam im lặng không nói. Bà Tạ nói tiếp: “Còn một chuyện, người ta là cô gái trong sạch, vào ở nhà chúng ta, cháu tuyệt đối không được bắt nạt người ta!”
“Bà nội yên tâm.” Tạ Tam nói.
Giọng nói của bà Tạ nghiêm túc: “Con gái cần thanh danh nhất. Cô bé từ nhỏ không chịu khổ qua, không hiểu chuyện, cháu cũng không thể không hiểu chuyện theo. Bà nội là người từng trải, biết háo sắc là mộ của người trẻ, hai người nam nữ trẻ tuổi ở chung một mái nhà, khó tránh khỏi…”
“Bà nội, bà không cần nói!” Tạ Tam có chút quẫn bách cắt lời bà Tạ, giọng nói trịnh trọng: “Bà yên tâm, cháu sẽ không bắt nạt em ấy.”
Bà Tạ gật gật đầu, nói: “Được rồi, ra ngoài đi.”
Tạ Tam quay người ra ngoài.
Bà Tạ bê bát canh lên, uống nhẹ một ngụm. Ngọt ngọt trơn mềm, thêm chút ấm áp trượt xuống cổ họng làm cả người thoải mái, dễ chịu.
Bà Tạ chậm rãi thở dài, tự nhủ bổ sung lời chưa nói xong: “Nếu một ngày cô ấy hối hận… Chung quy vẫn có một con đường lùi.”
Tác giả có lời muốn nói: Bà Tạ nói không sai, tuyệt đối không thể để đàn ông ăn bám. Là đàn ông tốt, ăn cơm chùa thuận miệng, xương cốt cũng mềm nhũn.
“Em muốn nói!” Giọng nói của Trình Dao Dao vô cùng nghiêm túc, rút bàn tay Tạ Tam đang nắm ra, không có chút sợ hãi nào đối mặt với bà Tạ.
Trời chiều chuyển sang màu đỏ thẫm, ấm áp hôn gương mặt trắng mịn của Trình Dao Dao. Bên trong đôi mắt hoa đào của cô vô cùng nghiêm túc: “Lương thực tinh là cháu tự nguyện lấy ra. Không liên quan đến Tiểu Phi, cũng không liên quan đến anh Tạ Tam.”
“Hơn nữa cháu vào nhà mọi người ở, ăn cơm cùng mọi người, lại phải tách riêng lương thực thì quá lạ lẫm, cũng rất phiền toái.”
“Anh Tạ Tam cũng không chiếm lợi của cháu, anh ấy từng cứu cháu, còn cho cháu chuột tre và nấm. Nếu như muốn tính toán rõ ràng từng thứ, ngược lại là cháu nợ nhà bà.”
“Dù sao… Dù sao anh ấy không phải người như bà nói!”
Trình Dao Dao kích động nói lộn xộn, chỉ dựa vào máu nóng xông lên đầu, nói ra một loạt. Nói xong còn kích động không thở nổi, ngón tay run nhè nhẹ.
Bà Tạ híp mắt nhìn cô, trên mặt nhìn không ra biểu lộ.
Trình Dao Dao tỉnh táo lại, trong lòng hơi hồi hộp một chút. Nguy rồi, vừa nãy cô quá không lễ phép rồi đúng không?
“Chiêu ca nhi đã cứu cháu? Chuyện gì đã xảy ra?” Bà Tạ chậm rãi mở miệng, nhưng lại dẫn tới chuyện khác.
Trình Dao Dao sửng sốt một chút, ngơ ngác quay đầu nhìn Tạ Tam.
Tạ Tam mím môi, giữ chặt tay Trình Dao Dao muốn cô ngồi xuống, bàn tay dày rộng mang theo sức mạnh làm người yên tâm. Trình Dao Dao dần dần bình tĩnh lại, đôi mắt mềm mại nhìn hắn.
Tạ Tam cho cô một ánh mắt trấn an, chợt quay đầu nói với bà Tạ: “Việc nhỏ thôi.”
“Mới không phải việc nhỏ! Trong lúc cháu bị lạc đường, suýt nữa bị lợn rừng giẫm chết, là anh Tạ Tam cứu cháu.” Trình Dao Dao lập tức nói.
Bà Tạ nhìn Tạ Tam thật sâu, lúc này mới nhẹ gật đầu, nhìn Trình Dao Dao nói: “Thì ra là vậy. Cứu người là việc nên làm, cháu không cần nhớ kỹ, muốn trả ơn liền đến nhà chúng ta. Hoàn cảnh gia đình từ lúc nhỏ của cháu nhất định rất tốt? Khổ cực một ngày, hai ngày còn chịu được, lâu hơn nữa, cháu không chống cự nổi đâu.”
Tạ Tam muốn mở miệng, Trình Dao Dao không chút do dự ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nói: “Ai nói Tạ gia sẽ mãi khổ cực? Cuộc sống là do người chọn, có cháu ở đây, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt.”
“Hơn nữa…” Trình Dao Dao cắn môi, nhỏ giọng kiên định nói: “Chỉ cần trôi qua vui vẻ, cuộc sống khổ cực cũng trở nên ngọt ngào.”
Ý ngầm trong lời nói của Trình Dao Dao, Tạ Tam và bà Tạ đều nghe hiểu. Bà Tạ rất kinh ngạc, to gan như vậy, dám thổ lộ trực tiếp, thật sự làm bà ở niên đại này nói không nên lời.
Bên trong đôi mắt sâu sắc của Tạ Tam lại nổi lên sóng to gió lớn: Trình Dao Dao muốn sống qua ngày với hắn. Trình Dao Dao tin tưởng hắn.
Giống như gông xiềng nặng nề nhiều năm sụp đổ, Tạ Tam bình tĩnh nhìn bên cạnh, mặt cô gái nhỏ đỏ lên, ánh mắt hắn cũng trở nên kiên định, sáng lên.
Trình Dao Dao nhất thời nói ra câu kia như tỏ tình, bản thân cũng đỏ mặt nửa ngày. Ánh mắt nóng rực của Tạ Tam ở bên cạnh giống như muốn xuyên thủng hai lỗ trên mặt cô, hoàn toàn không để ý còn có bà Tạ và Tạ Phi đang ở đây, càng làm cô xấu hổ.
Bà Tạ trầm mặc thật lâu, lâu đến nỗi Trình Dao Dao đứng ngồi không yên, vụng trộm nháy mắt với Tạ Tam, đôi môi đỏ im lặng hỏi: “Bà nội tức giận à?”
Tạ Tam nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt ra hiệu cô ngoan một chút.
Hai người trao đổi qua lại, bà Tạ bỗng nhiên ho một cái, cầm đũa lên. Trình Dao Dao giật nảy mình, vội vàng cúi đầu xuống, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim cầm đũa lên.
Trình Dao Dao ăn một thìa cháo đậu xanh, oa, nước giếng làm lạnh còn tốt hơn tủ lạnh, nhưng không phải là loại gạo nấu cháo thích hợp nhất, đánh giá 70 điểm đi.
Cháo đậu xanh ngâm mát lạnh, cho vào miệng lập tức cảm thấy thời tiết nóng bức biến mất. Bà Tạ không nói chuyện, giữa lông mày lại để lộ sự kinh ngạc.
Trong lúc nhất thời trên bàn chỉ có thể nghe thấy thanh âm bát đũa va chạm.
Trình Dao Dao đảo mắt thấy Tạ Phi còn đỏ mắt rất đáng thương, gắp một miếng cà chua trộn đường cho cô.
Tạ Phi sụt sịt mũi, nhét cà chua vào miệng, con mắt lập tức mở to. Cà chua nhà mình vốn rất tốt, sau khi trộn thêm đường, vị chua đặc thù được phối lại, càng ngon hơn nhiều, ở trong miệng mút nhẹ liền hóa thành nước đậm đặc trượt vào cổ họng.
Đồ ăn ngon có ma lực thần kỳ, luôn luôn có thể làm lòng người vui vẻ. Mắt nai con của Tạ Phi cong lên, bê bát lên húp cháo. Gạo trắng thơm mát, đậu xanh nhẹ nhàng thoải mái, nước cháo nấu đặc, hạt gạo chưa mềm nhũn, từng hạt từng hạt rõ ràng, hoàn toàn không dính vào nhau. Thỉnh thoảng có thể ăn được hạt đậu xanh nấu nở hoa, nhai sột soạt trên đầu lưỡi.
Tất cả mọi người không lên tiếng, đũa lại gắp không ngừng. Trên bàn không có thịt, chỉ có mấy món rau xanh thường thấy nhất ở nông thôn. Trình Dao Dao nấu ngon đến nỗi khó nói nên lời.
Cháo ớt Tạ Tam thích ăn nhất cũng bị thất sủng, đũa vươn tới đĩa dưa chuột. Từ lúc mùa xuân bắt đầu liền ăn dưa chuột, người nhà thực ra ăn dưa chuột có chút ngán rồi, chẳng qua vì chống đỡ mặt mũi cho Trình Dao Dao thôi.
Nhưng khi cho dưa chuột mát lạnh cho vào miệng, đôi mắt hẹp dài của Tạ Tam cũng sáng lên. Dưa chuột thái lát không biết ướp gia vị như nào, ăn giòn tan phát ra tiếng răng rắc. Đường trắng trộn với tương ớt mặn và cay, làm cho món ăn trở nên mượt mà uyển chuyển. Một chút giấm làm nổi bật hương vị, làm nền cho vị mát lạnh giòn tan của dưa chuột, không đến mức kêu là gia vị phụ lấn át món chính.
Rau mộc nhĩ trộn mặn mặn vừa miệng, sau khi trần qua nước nóng vẫn xanh ngắt, tươi non, nhai trơn trượt, cảm giác vô cùng đặc biệt.
Trình Dao Dao nắm rõ gia vị nấu đến đỉnh điểm, mỗi một món ăn nhìn như đơn giản, mùi vị lại kích thích đến cực hạn.
Mấy đĩa thức ăn bị ăn đến không còn một mảnh.
Nước cà chua trộn đường là tinh hoa của cả món ăn, nước màu đỏ đậm đặc, ngọt lạnh. Tạ Phi đổ vào bát uống cạn. Uống ngon hơn kem mà anh trai mua từ trong huyện về cho cô nhiều!
Kem kia là do Tạ Tam vác hàng cho nhà máy, quản lý thấy hắn ra sức, cũng cho hắn một cây kem. Tạ Tam không nỡ ăn, để vào trong bình nước mang về cho em gái. Chờ Tạ Tam về nhà, kem đã hóa thành nước đá. Nhưng ở trong trí nhớ của Tạ Phi, đó là đồ uống ngon nhất mà cô từng uống qua.
Cơm nước xong xuôi, tay chân Tạ Phi chịu khó thu dọn bát đũa, Trình Dao Dao nhân cơ hội nói: “Cháu ở trong nhà này, cũng muốn giúp đỡ làm việc, về sau để cháu nấu cơm được không ạ?”
Nếu như là lúc trước, bà Tạ tất nhiên không đồng ý, nhưng vừa ăn xong đồ ăn Trình Dao Dao nấu, “không đồng ý” lăn mấy vòng trên lưỡi mới nói: “Cháu thích thì nấu, gọi Tiểu Phi làm trợ thủ cho cháu.”
“Dạ!” Trình Dao Dao vui sướng đáp ứng, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười, sáng ngời làm bà Tạ sững sờ, vẻ mặt nghiêm túc suýt nữa không duy trì được, ho một cái, quay người về phòng.
Bà Tạ vừa đi, Tạ Tam liền nhận bát đũa trong tay Tạ Phi: “Đi rửa mặt đi.”
Trước đó Tạ Phi khóc làm vành mắt đỏ hồng, nhìn rất thảm. Lúc đầu cô không khóc, được anh trai nói chuyện nhẹ nhàng, suýt thì khóc tiếp.
Trình Dao Dao đẩy cô: “Nhanh đi rửa mặt đi, tý nữa chúng ta nấu canh ngọt uống.”
“Canh ngọt?” Tạ Phi dời đi lực chú ý, hiện tại cô cảm thấy đồ ăn Trình Dao Dao nấu là ngon nhất, lập tức chạy đi rửa mặt.
Tạ Tam chân dài tay dài, động tác thu dọn bàn rất gọn gàng. Hắn cầm bát đũa ra chậu múc nước rửa, sau đó vặn khăn lau bàn. Dù sao đồ ăn không có chút dầu mỡ nào, lau bàn hai lần liền sạch.
Tạ Tam bê bàn cất vào bếp, sau đó cất ghế đẩu, Trình Dao Dao ngồi trên cái ghế đẩu cuối cùng không động đậy, nâng má lười biếng.
Tạ Tam nhìn cô, cô còn nâng cằm nhỏ lên lẩm bẩm, giống con mèo nhỏ bá đạo.
Tạ Tam nhìn thoáng qua không thấy ai ở trong sân, bỗng nhiên đưa tay, bê cả người và ghế lên.
“Ai nha!” Trình Dao Dao nhỏ giọng thét lên, ôm cổ Tạ Tam, bị hắn ôm vào trong bếp: “Anh đáng ghét!”
Chóp mũi Tạ Tam chạm vào cô, nói: “Xuống không?”
“Em xuống là được rồi.” Trình Dao Dao mếu máo, ngoan ngoãn đứng trên mặt đất, không hề biết mình lại bị Tạ Tam trêu chọc.
Trình Dao Dao ngoan ngoãn giãy ra khỏi ngực Tạ Tam, Tạ Tam lại im lặng nhìn cô. Đôi mắt nóng rực kia làm tim Trình Dao Dao đập bịch bịch.
Cô giành nói trước : « Em biết vừa rồi em không nên mạnh miệng với bà nội, nhưng mà… »
« Anh biết. » Đôi mắt Tạ Tam chứa ý cười, ánh mắt dịu dàng mơn trớn gương mặt Trình Dao Dao.
« Đúng không, lần này không phải là em không ngoan ! » Trình Dao Dao lập tức nhấc cái đuôi nhỏ lên, đắc ý nói.
«Ừm, em ngoan nhất. » Tạ Tam gật đầu.
Bỗng nhiên Tạ Tam lấy một cuộn tiền từ trong túi ra, đưa cho Trình Dao Dao.
Năm tờ tiền mặt 1 đồng, xếp gọn gàng chỉnh tề, cũng không biết xếp bao lâu rồi.
« … » Nụ cười của Trình Dao Dao cứng lại, nửa ngày mới bình tĩnh nhìn Tạ Tam : « Anh có ý gì ? »
Tạ Tam kéo tay Trình Dao Dao qua, nhẹ nhàng để tiền vào lòng bàn tay của cô. Bàn tay lớn của Tạ Tam ấp áp, nóng hổi và thô ráp. Hắn nói : « Bà nội nói không sai, ăn bám không phải là đàn ông tốt. »
«Anh biết em không thiếu tiền, nhưng anh là đàn ông. » Giữa hai đầu lông mày của Tạ Tam hiện ra sự buồn rầu, rất chân thành nhìn cô.
Nắm đầm nổi gân xanh của Tạ Tam hiện ra trước mắt Trình Dao Dao, bất cứ lúc nào cô đều có thể trải nghiệm lòng kiêu ngạo của Tạ Tam.
Trình Dao Dao buồn buồn gật đầu.
Tạ Tam lại nói : « Hôm nay anh mua một chút lương thực về, đủ ăn một tháng. Về sau đồ dùng trong nhà không đủ nói với anh, anh sẽ mua về. »
“ Trong nhà còn tiền sao ? » Trình Dao Dao lo lắng nhìn hắn: “Mấy ngày nữa anh còn phải đi học lái máy kéo, đến lúc đó chỗ cần dùng tiền rất nhiều. Anh…”
“Những việc này là điều đàn ông cần quan tâm.” Tạ Tam dịu dàng không cho phép nghi ngờ cắt ngang lời cô, nói: “Dao Dao, em chờ anh, anh sẽ không để em đi theo anh chịu khổ.”
“…Vâng.” Trình Dao Dao không tự chủ gật đầu, có chút muốn Tạ Tam ôm mình.
Nhưng Tạ Tam chỉ thay cô xếp tiền bỏ vào túi, quy củ không động vào cô một chút nào.
Trình Dao Dao lẩm bẩm, giống như con mèo nhỏ cáu kỉnh nghịch ngợm.
Tạ Tam nói: “Không cho phép bĩu môi.”
Lúc đầu Trình Dao Dao không bĩu môi, thấy hắn nói chuyện, môi anh đào vểnh cao lên, mặt mũi không vui đẩy hắn ra chạy đi.
“Khục.” Tạ Tam đứng trong bếp bỗng nhiên nắm tay che miệng, bả vai nhẹ nhàng lay động.
Trình Dao Dao ở trong sân gọi: “Giúp em mang bí đỏ ra.”
Trên đống củi ở dưới mái hiên có hai quả bí đỏ, trong đó có một quả tương đối nhỏ, hình hồ lô, trên vỏ màu vàng còn có sương.
Tạ Phi giương mắt nhìn thấy, là bí đỏ đặc biệt giữ lại làm giống. Cô còn chưa mở miệng nói đã thấy Tạ Tam đi tới, không nói gì bê quả bí đỏ lên.
Tạ Phi nháy nháy mắt, nuốt lời muốn nói xuống.
Tạ Tam đặt bí đỏ trên thớt, Trình Dao Dao cầm dao bổ đôi, răng rắc tách thành hai nửa. Bên trong đầy hạt bí đỏ, hạt nào cũng chắc nịch.
Trình Dao Dao hài lòng nói: “Bí đỏ này đủ già, nấu nhất định ngọt.”
Tạ Tam lấy một cái bát không, móc hạt bí đỏ cho vào bát.
Trình Dao Dao nói: “Đúng, lây hạt bí đỏ rửa rồi phơi khô, ngày mai em xào hạt bí đỏ cho anh ăn.”
“… Ừm.” Tạ Tam gật đầu.
Tạ Phi ôm bát đũa vào phòng bếp, thuận tiện đốt cái đèn dầu bình thường không nỡ dùng.
Trong phòng bếp đã tối đen rồi. Nếu lúc bình thường, người Tạ gia đã quay về phòng mình rồi. Lúc này đèn trong bếp sáng, ánh lửa bếp lò chiếu sáng tường đối diện, Tạ Phi nhìn anh trai mình đứng cạnh Trình Dao Dao, trái tim nho nhỏ đánh trống reo hò.
Nhà cô chưa bao giờ náo nhiệt như vậy, cô cũng chưa từng thấy bộ dáng anh trai vui vẻ như vậy.
Tạ Phi cũng rất vui, giống như con chim nhỏ quay tới quay lui bên người Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao cầm một túi tổ yến tre (hoa tre), để Tạ Phi ngâm nước rửa sạch. Tổ yến tre là lần đầu tiên Trình Dao Dao vào núi hái nấm tìm được, cô rất thông minh, tổ yến tre quý giá có thể dưỡng da, cô mới không muốn cho Trình Nặc Nặc và Thẩm Yến được lợi, tự mình phơi khô giữ lại, lúc này vừa vặn phát huy tác dụng.
Trình Dao Dao gọt vỏ bí đỏ, cắt thành miếng nhỏ, tổ yến tre ngâm nước cũng rửa sạch.
Nước trong nồi sôi lên, nước không nhiều, bởi vì bí đỏ sau khi nấu lên sẽ tiết ra nước. Trình Dao Dao thừa dịp Tạ Tam và Tạ Phi không để ý, vụng trộm cho thêm nửa chén nước linh tuyền vào trong nồi, cho thêm tổ yến tre xé thành miếng nhỏ vào trong nồi.
Trình Dao Dao đậy nắp nồi lại, vỗ tay tuyên bố: “Đun nửa tiếng là được. Tiểu Phi rút ít củi ra, để lửa nhỏ thôi.”
“Được.” Cái này không làm khó được Tạ Phi. Ở nông thôn, nhóm lửa là kỹ năng đứa bé nào cũng biết. Tạ Phi rút củi trong bếp lo ra, chỉ để lại cây củi lớn nhất bên trong, củi chậm rãi cháy, nước trong nồi vừa lúc bảo trì trạng thái hơi sôi, là độ lửa tốt nhất để nấu canh ngọt.
Trình Dao Dao nói một mình: “Nếu có nồi đất nấu thì tốt, nấu canh ngọt vừa tiện vừa ngon.”
Nhà Tạ Tam chỉ có một cái nồi gang lớn đã cũ, Trình Dao Dao muốn giữ chắc độ lửa mới nấu ngon được.
Phòng bếp dần dần tối đen, canh trong nồi sôi ùng ục, ba người cùng nhau ra sân hóng mát.
Mặt trăng chẳng biết vụng trộm bò lên trời từ lúc nào, trông sân giống như rơi xuống một lớp lụa trắng, mông lung mát mẻ.
Tạ Ba bê một cái phản tre để trong sân, Trình Dao Dao bỏ giày nằm lên trên, thích thú hưởng thụ ban đêm mát mẻ.
Tạ Phi ngồi ngay cạnh Trình Dao Dao, líu ríu hỏi mấy chủ đề ngây thơ buồn cười, Trình Dao Dao cũng chân thành trò chuyện với cô, thanh âm hai người cười cười nói nói vang trong sân.
Tạ Tam duỗi đôi chân dài ngồi ở một bên, trong tay cầm một thanh tre, linh hoạt bện một cái giỏ.
Trình Dao Dao phát hiện, Tạ Tam về đến nhà không nghỉ ngơi chút nào. Không phải sửa lồng gà, chính là lấy rìu chẻ củi, hoặc là gánh nước, cơm nước xong xuôi rồi còn có thể tìm ra công việc như này làm, Trình Dao Dao thật sự bội phục hắn.
Không biết người này ăn gì lớn lên, mỗi ngày khổ cực như vậy, vẫn có nhiều sức.
Trình Dao Dao so với Tạ Tam, chính là một người đối lập. Cô chú trọng niên đại đi lên này, tinh thần tích cực sôi nổi, cô mềm mại, lười biếng giống như con mèo, có thể nằm quyết không ngồi.
Bây giờ ở trong nhà Tạ Tam, cô càng buông lỏng, cả người uể oải dựa vào phản tre, đôi bàn chân trắng bóc không an phận lắc lư, lóe sáng như đồ sứ ở dưới ánh trắng.
Đến lúc Trình Dao Dao đứng dậy đi giày, Tạ Tam mới hoàn hồn, giỏ trong tay bện sai một đoạn lớn.
Trình Dao Dao cười nói: “Chúng ta nói hơn nửa ngày, quên mất thời gian, mau đi xem canh trong nồi nấu cạn chưa!”
Cầm đèn dầu đi vào trong bếp, nắp nồi vang lên phốc phốc, canh ngọt nấu đặc lại còn nửa nồi.
Trình Dao Dao cầm muôi khuấy nhẹ nhàng, lòng trắng bên trong cây tổ yến tre nấu bung ra, nước canh có cảm giác sền sệt đặc thù. Bí đỏ quấy nhẹ liền nát, nhũn ra mềm mịn, vị ngọt xông vào mũi.
Đổ canh bí đỏ ra vừa đủ 4 bát. Trình Dao Dao thử bên lên, bị bỏng tê một tiếng, bỏ tay ra kêu lên.
Tạ Tam nắm lấy tay cô ngâm trong nước lạnh, hơn nửa ngày mới bỏ ra nhìn, bên trên lòng bàn tay trắng nõn đỏ đỏ, nhìn đáng thương vô cùng.
Bên trên lông mi Trình Dao Dao có nước mắt, ủy khuất lắc đầu: “Hết đau rồi.”
Tạ Tam thở dài: “Em đừng chạm vào, để anh bê.”
Bàn tay Tạ Tam thô ráp bê chén lên, vết chai che kín tay hắn, không sợ bỏng bê bát ra sân.
Ba bát canh để nguội trước, Tạ Tam bê một bát vào phòng bà nội.
Bà Tạ ngồi gần cửa sổ, nghe thấy Tạ Tam vào phòng, lập tức chuyển về bên giường, xụ mặt.
Bà Tạ ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào, Tạ Tam để bát xuống, lấy đá lửa ra đốt đèn dầu, trong phòng dần dần sáng lên. Chỉ thấy trên bàn để một bát gốm lớn, trong bát có bí đỏ đặc sệt và tổ yến tre trong suốt, nước canh óng ánh, cũng không biết làm thế nào.
Tạ Tam nói khẽ: “Bà nội, canh bí đỏ này là Dao Dao đặc biệt làm cho bà.”
“Không cần cháu nói lời hay.” Bà Tạ xụ mặt: “Bí đỏ này không phải giữ lại để làm giống sao?”
“Dao Dao không biết, là cháu đồng ý.” Tạ Tam lập tức nói.
“Cháu thật là…giống bố cháu như đúc!” Bà Tạ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
Tạ Tam để thìa vào trong bát, nhẹ nhàng để vào tay bà Tạ: “Dao Dao nói, cái này có thể giải nhiệt khỏi ho.”
Từ lần trước nói qua chuyện bà nội bị ho khan với Trình Dao Dao, cô luôn đưa đồ ăn chữa ho,bổ phổi tới. Nước thanh mai, thanh mai khô, cả bàn ăn hôm nay, đều là món ăn thanh đạm.
Lòng vững như sắt, bà Tạ cũng im lặng một lúc, rốt cuộc thở dài: “Đứa nhỏ này có lòng tốt.”
Không đợi Tạ Tam vui sướng, bà Tạ quả quyết nói: “Nhưng cô ấy không cùng một đường với nhà chúng ta! Bà coi như đồng ý để cô ấy ở lại, nhưng cũng không tán thành chuyện của hai đứa!”
Tạ Tam im lặng không nói. Bà Tạ nói tiếp: “Còn một chuyện, người ta là cô gái trong sạch, vào ở nhà chúng ta, cháu tuyệt đối không được bắt nạt người ta!”
“Bà nội yên tâm.” Tạ Tam nói.
Giọng nói của bà Tạ nghiêm túc: “Con gái cần thanh danh nhất. Cô bé từ nhỏ không chịu khổ qua, không hiểu chuyện, cháu cũng không thể không hiểu chuyện theo. Bà nội là người từng trải, biết háo sắc là mộ của người trẻ, hai người nam nữ trẻ tuổi ở chung một mái nhà, khó tránh khỏi…”
“Bà nội, bà không cần nói!” Tạ Tam có chút quẫn bách cắt lời bà Tạ, giọng nói trịnh trọng: “Bà yên tâm, cháu sẽ không bắt nạt em ấy.”
Bà Tạ gật gật đầu, nói: “Được rồi, ra ngoài đi.”
Tạ Tam quay người ra ngoài.
Bà Tạ bê bát canh lên, uống nhẹ một ngụm. Ngọt ngọt trơn mềm, thêm chút ấm áp trượt xuống cổ họng làm cả người thoải mái, dễ chịu.
Bà Tạ chậm rãi thở dài, tự nhủ bổ sung lời chưa nói xong: “Nếu một ngày cô ấy hối hận… Chung quy vẫn có một con đường lùi.”
Tác giả có lời muốn nói: Bà Tạ nói không sai, tuyệt đối không thể để đàn ông ăn bám. Là đàn ông tốt, ăn cơm chùa thuận miệng, xương cốt cũng mềm nhũn.
Danh sách chương