Trong trận lũ cả đời khó gặp một lần vào năm đó, Lục Thanh Đường vì cứu hai đứa bé mà bị núi đá sụp đổ đè lên người, đôi chân rắn chắc bị đập nát.

Binh lính cấp dưới gào khóc xông lên nhưng bị hắn quát lùi lại: “Dẫn người dân rút lui mau! Nơi này sắp sập rồi, đây là mệnh lệnh!”

Cơn lũ ở phía xa gào thét tiến đến, mấy binh lính vừa khóc cúi chào hắn vừa dẫn người dân rút lui.

Lục Thanh Đường ho ra máu, bàn tay dính đầy máu thịt sờ lên mặt dây chuyền ở cổ.

Đó là một viên đạn bằng sắt, binh lính ở tiền tuyến đều có một viên, bên trêи khắc tên và chức vụ để sau khi chết có thể phân biệt thi thể trả về cho gia đình.

Lục Thanh Đường nghĩ hắn sống 30 năm một thân một mình, 2 năm trước ông già cũng bị hắn làm tức chết rồi, không biết ai sẽ đến nhặt xác hắn.

Vào thời khắc cuối của cuộc đời, Lục Thanh Đường nhìn cơn lũ cuồn cuộn ở phía xa lao đến núi đá, trước mắt hắn hiện lên đôi mắt nai con ngượng ngùng.

Hóa ra trước khi chết, chuyện cũ sẽ hiện ra trước mắt như đèn kéo quân.

Đó là lần đầu tiên Tạ Phi đến Bắc Kinh tìm hắn.

Hôm đó hắn và một đám bạn xấu uống rượu ăn cơm ở quán Lão Mạc, bọn hắn ồn ào đến mức khách khứa xung quanh phải trợn mặt nhìn, nhưng không có ai dám nói gì.

Bọn hắn là chúa tể bướng bỉnh ở 4 cổng ngoại thành Bắc Kinh và 9 cổng nội thành Bắc Kinh, sau lưng bọn hắn còn có ông cha đạt được rất nhiều chiến công. Mọi chuyện hắn làm đều bôi đen hết huy chương quanh vinh sáng chói của bố hắn.

Hắn và mẹ hắn vốn là chỗ bẩn trong hồ sơ chính trị của bố hắn.

Hôm đó Lục Thanh Đường uống hơi nhiều, lúc hắn say khướt đi ra cửa, một cô gái xinh đẹp ôm chặt cánh tay hắn.

Hắn nghe thấy tiếng bạn bè bàn luận: “Nhìn kìa, cô gái kia xinh ghê!”

“Cậu coi trọng à? Anh Lục của chúng ta còn chưa lên tiếng đâu ! Anh Lục, anh nhìn cô gái kia đi.”

“Cậu biến đi! Anh Lục của chúng ta có Lí Điềm Điềm rồi.”

Cô gái hắn không nhớ rõ mặt mũi đứng cạnh hắn giận dỗi mắng một câu, cô ấy dùng giọng nhẹ nhàng dịu dàng phàn nàn với hắn.

Lúc đó Lục Thanh Đường mới 19 tuổi đã mang danh đa tình, bây giờ nghĩ lại vừa ngây thơ vừa buồn cười.

Lục Thanh Đường thuận miệng dỗ dành cô gái bên người, hắn uể oải nhìn thoáng qua chỗ người anh em chỉ, thân hình mảnh khảnh đứng dưới bậc thang quán Lão Mạc, cô gái đang ngửa đầu đứng ngây ngốc nhìn hắn.

Gương mặt trắng nõn chui trong khăn quàng cổ, chỉ nhìn đôi mắt kia cũng có thể thấy rõ vẻ đẹp đó.

Mấy người bạn đểu ồn ào nói chuyện với cô, cô gái bị một đám người đầy mùi rượu dọa sợ, cô co rúm người lại trốn tránh nhưng không chạy đi, cô vẫn nhìn chằm chằm Lục Thanh Đường.

Đôi mắt kia vừa đáng yêu vừa ngây thơ vô tội làm hắn phải nhớ lại mấy chuyện cũ không muốn nhắc đến.

Lí Điềm Điềm ồn ào kéo tay hắn làm hắn càng bực bội.

Lục Thanh Đường không hứng thú nói: “Mấy người ăn no rửng mỡ à? Đừng dọa con gái nhà người ta.”

“Được, được, anh Lục lên tiếng rồi, chúng ta đi thôi.” Đám bạn đểu đi xuống bậc thang rồi chia ra mỗi người một ngả.

Bọn họ đều có nhà, chơi đến đêm cũng phải về nhà, họ không giống Lục Thanh Đường. Lí Điềm Diềm dính nửa ngày rồi cũng đi.

Lục Thanh Đường đứng một mình dưới ánh đèn đường, hắn cảm thấy nhàm chán liền rút một điếu thuốc ra hút, bỗng nhiên cánh tay bị chạm vào.

Từ nhỏ Lục Thanh Đường đã được huấn luyện cộng thêm việc say rượu, hắn nhạy cảm vặn ngược tay của người kia: “Muốn chết à!”

“Á!” Tiếng kêu nho nhỏ phát ra giống như con chim tước mắc vào lưới.

Lục Thanh Đường nhận ra mình đang vặn tay một cô gái, cách áo bông cũng có thể cảm nhận được khung xương nhỏ nhắn kia. Hắn kéo khăn quàng cổ người trước mặt xuống, gương mặt cô đỏ ửng chảy đầy nước mắt.

Không thể nghi ngờ đây là gương mặt xinh xắn đáng yêu mang theo vẻ đẹp của vùng sông nước Giang Nam.

Lục Thanh Đường nghi ngờ mình uống nhiều quá: “Sao lại là cô?”

Tạ Phi cắn môi khóc thút tha thút thít: “Tay em đau quá…”

Lục Thanh Đường hút một hơi rồi bỏ tay ra. Hắn kiểm tra cánh tay cho Tạ Phi: “Đừng khóc nữa, cánh tay không gãy đâu, tôi không dùng nhiều sức.”

Lục Thanh Đường dẫn cô quay lại quán Lão Mạc, sau đó gọi một cốc sữa bò nóng và một cái bánh ga tô nhỏ cho cô.

Tạ Phi cầm cốc uống từng hớp sữa bò nóng, nửa ngày sau cô mới hết run rẩy, lông mi đen nhánh dưới ánh đèn chớp chớp làm lòng người ngứa ngáy.

Lục Thanh Đường chống đầu nhìn cô, gương mặt trắng nõn ửng đỏ, Tạ Phi quá ngượng ngùng, quá yếu đuối, cô còn mang theo vẻ quyến rũ làm mê hoặc lòng người.

Đợi Tạ Phi uống xong cốc sữa bò, đôi mắt nai con nhìn hắn, hắn mới mỉm cười nói: “Cô đến Bắc Kinh thế nào vậy, người đi cùng cô đâu?”

Tạ Phi nghĩ câu nói này là quan tâm cô, mặt cô đỏ lên, cô tự hào nói: “Một mình em đến đây.”

Lục Thanh Đường muốn hút thuốc tiếp. Hắn nhìn gương mặt xinh đẹp ngây thơ của Tạ Phi, trong lòng hắn nổi lên ý xấu, sao cô có thể bình an đến Bắc Kinh được? Người nào thấy cô đều sẽ coi cô là một con mồi ngon lành.

Lục Thanh Đường đẩy bánh ga tô xinh xắn đến trước mặt cô: “Ăn cơm tối chưa?”

Tạ Phi lắc đầu: “Em ăn một bát mì trộn tương trêи xe rồi.”

Lục Thanh Đường thanh toán dẫn Tạ Phi ra ngoài. Hắn xách cái túi của Tạ Phi, bên trong chỉ có mấy bộ quần áo để thay đổi.

Hai người một trước một sau đi trêи đường, hơi cồn trong người Lục Thanh Đường nổi lên, hắn mở cúc áo cũng không thấy thoải mái hơn, cả đường đi hắn không nói gì.

Lục Thanh Đường dẫn Tạ Phi đến chỗ ở của mình, hắn lấy chìa khóa mở cửa: “Tối nay ở tạm đây một đêm đi.”

Hắn không hỏi mục đích Tạ Phi đến đây, hắn cũng không hỏi cô muốn làm gì, hắn chỉ đưa cho cô một chỗ dừng chân để cô không phải ở một mình bên ngoài.

Lục Thanh Đường bật đèn lên, hắn quay đầu nhìn nhưng không thấy Tạ Phi đi theo vào.

Đôi mắt kia lại rưng rưng chảy nước mắt.

Cô gái nhỏ im lặng khóc, nước mắt lăn dài trêи mặt rồi chảy dọc xuống cằm làm lòng hắn bực dọc, trong lòng hắn đau nhói giống như bị một vật sắc nhọn chọc vào.

Thật sự phiền phức mà. Tạ Phi không giống mấy cô gái hắn trêu chọc lúc trước. Nhưng cô gái kia chỉ cười đùa giận dỗi mắng yêu, cô gái nào cũng là yêu tinh, mấy cô gái đó sẽ nghĩ đủ biện pháp quấn lấy Lục Thanh Đường.

Nhưng Tạ Phi không giống họ.

Đây cũng là lý do hắn cắt đứt liên lạc và không xem thư của Tạ Phi.

Hơi cồn trong người Lục Thanh Đường biến thành sự bực bội: “Cô khóc cái gì?”

Tạ Phi run người, đôi môi mím lại không nói gì, cô tủi thân khóc thút thít.

Lục Thanh Đường nhíu mày, hắn đổi giọng: “Bà cô của tôi ơi, cô tủi thân cái gì vậy?”

Dỗ nửa ngày, Tạ Phi mới run rẩy nói: “Dù em thích anh, anh cũng không thể coi em là loại con gái xấu xa như kia được…”

Câu nói này chứa đựng rất nhiều tin tức, Lục Thanh Đường giật mình, cuối cùng hắn cũng nhận ra ý tứ từ gương mặt ửng đỏ của Tạ Phi.

Hắn không biết Tạ Phi được gia đình nuôi lớn thế nào, lúc ngượng ngùng thì giống như tiểu thư khuê các, lúc nói chuyện yêu đương lại nhiệt tình như lửa, thật sự vừa ngây thơ vừa nhiệt tình, cô mang theo một trái tim hào hứng tới đây.

Chỉ cần chạm nhẹ vào có thể nắm lấy tình yêu thương của cô hoặc phá tan trái tim cô.

Lục Thanh Đường hoảng hốt một lúc rồi cười lên: “Tôi chỉ sợ cô ở bên ngoài nguy hiểm nên dẫn cô về nhà thôi. Yên tâm đi, tôi không làm gì cô đâu. Hay là cô có thư giới thiệu ở nhà nghỉ?”

Tạ Phi đứng tim cuộn tay lại: “Em… Em có chỗ ở. Em ở phòng giường ghép trong ngôi nhà dưới cây đại thụ kia, không cần thư giới thiệu cũng ở được.”

“Chỗ đó ở sao được!” Lục Thanh Đường biết chỗ đó, ở đó tụ tập đủ loại người, Tạ Phi ở chỗ đó một mình làm hắn nổi giận bừng bừng.

Giọng nói chênh lệch này của hắn làm Tạ Phi sợ run người, đôi mắt nai con lại chứa đầy nước mắt.

Từ lúc hai người quen biết đến nay, Lục Thanh Đường luôn luôn dịu dàng với cô, đây là lần đầu tiên cô thấy một mặt khác của Lục Thanh Đường.

Sắc mặt Tạ Phi tái nhợt: “Em đến tìm anh, có phải em làm phiền anh rồi không?”

Lục Thanh Đường mở rộng cửa: “Cô nhất định phải đứng ở bên ngoài trời lạnh nói chuyện với tôi sao?”

Tạ Phi cắn môi, cô do dự một lúc lâu, cuối cùng cô cũng bước chân vào phòng.

Thật sự dễ lừa mà. Trong lòng Lục Thanh Đường bực bội.

Trong phòng rất ấm, đồ trang trí mang phong cách lạnh lẽo, phòng ở ít đồ nhưng rất sạch, Lục Thanh Đường đứng trong căn phòng này không hợp chút nào.

Lục Thanh Đường bảo Tạ Phi ngồi ở bàn đọc sách. Hắn cầm bình nước rỗng đi vào bếp đun nước nóng.

Lục Thanh Đường tìm một cái cốc rửa sạch rồi lục tung đồ trong ngăn tủ. Hắn nhớ trong tủ có một túi sữa bột nhập khẩu người khác tặng, đây là loại con gái thích uống.

Hắn mơ hồ cảm thấy mình quên mất chuyện gì đấy nhưng hơi cồn làm tên dại thần kinh. Đến lúc trong phòng vang lên tiếng động, hắn mới nhớ ra.

Lục Thanh Đường vội vàng chạy ra ngoài phòng.

Mặt Tạ Phi trắng bệch đứng trước bàn, trong tay cô cầm một xấp thư chưa hủy đi. Những phong thư đó được lót ở dưới chân bàn gồ ghề.

Lục Thanh Đường há to miệng, hắn biết lúc này nói gì cũng vô dụng.

Mắt Tạ Phi long lanh nước, nhưng không rơi xuống một giọt nào. Cô nói nhỏ: “Em đến Bắc Kinh chỉ muốn hỏi anh, vì sao anh không trả lời thư của em. Em viết rất nhiều thư cho anh nhưng anh không gửi lại một bức thư nào.”

Cô cố gắng mỉm cười nhưng không thành công, nước mắt cũng rơi tí tách: “Bây giờ không cần thiết nữa.”

Lục Thanh Đường giật cổ áo, trong phòng nóng bức làm hắn bực bội. Hắn nói: “Xin lỗi.”

Tạ Phi cố gắng nín khóc: “Bởi vì cô gái lúc nãy sao?”

Lục Thanh Đường nhìn nước mắt của cô, trong đầu hắn trống rỗng: “Cái gì?”

Tạ Phi nói: “Cô ấy không phải bạn gái anh sao?”

Lục Thanh Đường nhếch miệng: “Không phải. Sao cô có thể nghĩ như vậy được?”

Tạ Phi nhìn rõ sự khinh thường không che giấu của hắn, cô lại nhớ đến động tác thân mật của cô gái đó và Lục Thanh Đường. Trong lòng cô đau đớn giống như bị đánh một roi.

Bỗng nhiên cô hiểu rõ hình tượng của mình trong mắt Lục Thanh Đường.

Tạ Phi không nói gì, cô nắm chặt xấp thư trong tay rồi xách hành lý của mình cúi đầu đi ra ngoài.

Lục Thanh Đường chặn trước mặt cô, Tạ Phi bước sang bên trái, hắn liền di chuyển sang trái, Tạ Phi bước sang phải, hắn cũng di chuyển sang phải.

Lục Thanh Đường cởi áo khoác, hắn chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng lộ ra bả vai rộng rãi eo hẹp, hắn to như bức tường chắn đường Tạ Phi.

Tạ Phi gần như khóc thành tiếng: “Em muốn về nhà!”

Nước mắt của cô làm Lục Thanh Đương dịu dàng lại: “Muộn lắm rồi, ngày mai tôi đưa cô đến nhà ga.”

“Em đi luôn bây giờ!” Bỗng nhiên Tạ Phi ngẩng đầu lên, gương mặt tràn đầy nước mắt quật cường.

Gân xanh trêи trán Lục Thanh Đường giật giật, hắn vừa mệt vừa đau đầu giằng co với cô, tính tình tốt đẹp đến mấy cũng sụp đổ: “Cô nói đến là đến đi là đi, Tạ Phi, có phải cô muốn làm tôi phiền chết phải không?”

Đêm đó Tạ Phi vẫn ở lại. Lục Thanh Đường ở tạm chỗ bảo vệ ứng phó một đêm, hôm sau tỉnh lại đầu cực kỳ đau.

Ánh mặt trời sáng chói, trêи bàn có một phần cơm sáng bác bảo vệ mua cho hắn. Đột nhiên Lục Thanh Đường nhảy dựng lên chạy về phòng, trong phòng không có ai, chăn đệm trêи giường được gấp gọn chỉnh tề. Ngoại trừ một xấp thư biến mất, trong phòng không còn vết tích nào thuộc về Tạ Phi.

Cả người Lục Thanh Đường đau nhức, đầu cũng muốn nứt ta, hắn chửi bậy rồi mặc áo khoác chạy ra ngoài.

May mà không chạy bao xa, hắn đã nhìn thấy Tạ Phi. Tạ Phi xách cái túi quần nhỏ, cô đang bị một đám con nhà giàu vây quanh.

Tạ Phi cố gắng không khóc, cô nhỏ giọng nói đạo lý với bọn họ, nhưng cô không biết dáng vẻ sợ hãi mềm yếu đó càng làm người khác muốn bắt nạt cô.

Mấy tên nhà giàu bướng bỉnh thấy rất nhiều con gái manh mẽ ở Bắc Kinh rồi nhưng họ chưa thấy con gái xinh xắn mềm mại ở vùng sông nước Giang Nam như này.

Lục Thanh Đường đi qua: “Ngại quá, anh em, đây là em gái của tôi.”

Nhóm thanh niên ở trong 4 cổng ngoại thành và 9 cổng nội thành Bắc Kinh đều biết Lục Thanh Đường, họ thấy thế thì cười nói: “Em gái? Anh Lục có thêm một em gái xinh đẹp như này từ bao giờ thế? Anh cũng không giới thiệu cho anh em quen biết.”

Lục Thanh Đường híp mắt cười đểu: “Tất cả giải tán đi, em gái tôi sợ người lạ.”

Đám con nhà giàu nể tình, bọn họ ngồi lên xe đạp rời đi, bỗng nhiên người dẫn đầu nhóm người thò tay ra sờ bím tóc của Tạ Phi.

Lý trí lập tức sụp đổ vào ngay khoảnh khắc này.

Từ tối hôm qua Lục Thanh Đường đã kìm nén một bụng lửa giận, hắn giận dữ hét lên đạp tên ngồi trêи xe xuống, nấm đấm mạnh mẽ đấm thẳng vào tên dẫn đầu.

Tình hình rối loạn.

Sau khi kết thúc, Tạ Phi đã rời đi rồi.

Tin tức về chuyện lần đó hơi lớn. Người bị đánh là con một của nhà họ Hứa, cả nhà đều là người làm trong quân đội, ngay cả bố Lục Thanh Đường cũng phải kính trọng ba phần, ông biết Lục Thanh Đường đánh nhau vì một cô gái thì đánh gãy ba cái xương sườn của hắn.

Nhóm con nhà giàu đều đứng ra làm chứng, Hứa Vệ Quốc chỉ sờ bím tóc của một cô gái, Lục Thanh Đường đã điên lên đánh người.

Có cần thiết không? Lục Thanh Đường ngẫm lại, thật sự không đến mức đó. Hắn cũng trách bản thân mình tự nhiên nổi giận.

Bố Lục Thanh Đường trói hắn lại đánh một trận rồi cấm túc hắn nửa tháng. Đến lúc được ra ngoài, hắn liền chạy đến căn phòng cũ nhưng không nhận được bức thư nào.

Sau đó… Hắn hối hận.

Đối đầu với bố không phải chuyện dễ dàng, nửa năm sau đó hắn mới thoát thân, hắn bỏ tất cả lại rồi đến huyện Lâm An tìm Tạ Phi.

Nhưng đã trễ rồi. Sự dứt khoát dưới dáng vẻ yếu đuối của Tạ Phi làm hắn giật mình.

Tạ Phi không để ý tới hắn nữa, anh trai cô xem hắn như con thú dữ, Tạ Chiêu không cho hắn tới gần Tạ Phi nửa bước. Hắn thử rất nhiều biện pháp, hắn lợi dụng quyền thế chèn ép Tạ Chiêu, hắn đánh nhau đến mức cả người bị thương, hắn cũng bỏ đi tôn nghiêm năn nỉ Tạ Phi, hắn cầu xin cô cho mình một cơ hội.

Tạ Phi yếu đuối ngượng ngùng không quay đầu lại lần nào nữa.

Cho tới giờ khắc này…

Lục Thanh Đường cười vươn tay về phía hư không: “Tiểu Phi…”

Cơn lũ ập tới bao phủ tất cả mọi thứ.

Hắn bị núi đá đè lại nên không giãy dụa được, hắn chỉ có thể mặc cho nước lũ chảy vào miệng mũi, một ít không khí cuối cùng trong phổi cũng bị đè ép không còn…

Ngay lúc hắn không hít thở được nữa, một bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt hắn kéo hắn ra khỏi mặt nước.

“Thanh Đường, Thanh Đường, anh không sao chứ?” Giọng nói mềm mại quen thuộc hiện lên ở trong hồi ức hàng nghìn hàng vạn lần.

Không khí mới mẻ tràn vào lồng ngực, Lục Thanh Đường ho khan, cuối cùng hắn cũng quay về đây. Thậm chí hắn còn không dám mở mắt ra, hắn sợ lúc mình mở mắt ra, mọi thứ chỉ là một giấc mơ.

“Bốp!” Một bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm đập vào mặt hắn.

Lục Thanh Đường: “…”

Bàn tay dính nhơm nhớp xoa nắn mắt và miệng Lục Thanh Đường. Lúc bàn tay kia tách miệng mình, Lục Thanh Đường đành phải mở mắt ra.

Bé con xinh đẹp ba tuổi trắng nõn nà nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt đen lúng liếng giống như pha lê đen được rửa qua: “Không rửa! Không rửa!”

Lục Thanh Đường cười khổ: “Tiểu Phi, sao em lại dẫn oắt con đến? Đây là bé Hai hay bé Tư?”

Tạ Phi quay lưng về phía hắn, cô đổ canh gà trong bình ra bát nói: “Là bé cả. Không phải lần trước anh cho bé chơi súng sao, bé vẫn nhớ đấy.”

Lục Thanh Đường nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh khảnh của cô, chỉ vào giờ phút này hắn mới có thể nhìn cô thoải mái mà không cần lo lắng dọa cô.

Lục Thanh Đường không ngờ mình vẫn còn một cơ hội tốt như vậy. Ở đời này, hắn đến huyện Lâm An tìm Tạ Phi trước nhưng con đường vẫn lận đận gập gềnh.

Không biết vì sao Tạ Phi lại ghét hắn, hắn tốn rất nhiều sức nhưng vẫn không lọt vào mắt cô, đến lúc hắn nhìn thấy Trình Dao Dao, hắn mới ngờ ngợ.

Cô gái này đẹp đến mức làm người ta khó quên, nhưng ở trong trí nhớ của Lục Thanh Đường, Trình Dao Dao là người kiêu căng độc ác, cô làm nhà họ Tạ ầm ĩ gà chó không yên, thậm chí cô còn bắt nạt Tạ Phi.

Cuối cùng Tạ Chiêu không nhịn được nữa đuổi cô ra khỏi nhà họ Tạ. Lục Thanh Đường lén thêm một mồi lửa đốt sạch con đường của cô.

Ở đời này, Trình Dao Dao lại biến thành viên ngọc quý trong tay Tạ Chiêu, cô trở thành trái tim của Tạ Chiêu. Tạ Phi cũng mê muội Trình Dao Dao, cô lấy Trình Dao Dao làm tiêu chuẩn nên cô cũng coi mình là một con thú dữ.

Đang nghĩ đến đoạn này, bé con lại đập tay hắn. Lục Thanh Đường cúi đầu nhìn, bàn tay dính đầy nước đường của bé con bôi hết lên tay hắn.

Lục Thanh Đường cười khổ, tay hắn chống giường ngồi dậy, đôi chân lập tức đau nhức.

Hắn cắn răng thở phào, sau đó cười nâng đứa bé lên: “Nhóc thối, bôi hết nước đường lên tay chú rồi. Còn muốn súng không hả?”

Bé con mềm mại mang theo mùi sữa, bé uốn éo trong ngực Lục Thanh Đường: “Súng, súng, biu biu!”

Lục Thanh Đường cười vươn tay mở ngăn kéo đầu giường, nhưng chân hắn không động được, hắn còn ôm bé trai nên phải cố hết sức với tới.

“Ôi, cẩn thận!” Tạ Phi bê một bát canh quay lại chỗ Lục Thanh Đường: “Để em lấy cho. Anh muốn lấy cái gì?”

Lục Thanh Đường cười nói: “Trong ngăn kéo có đồ cho nhóc con.”

Tạ Phi mở ngăn kéo ra, bên trong có một khẩu súng, cô lập tức nhìn chằm chằm Lục Thanh Đường.

Lục Thanh Đường cười: “Mô hình thôi, khó lắm mới làm được như thật.”

Tạ Phi kiểm tra lại một lần rồi mới đưa cho hắn: “Anh là súng đồ chơi là được rồi. Cầm vật này về nhà sẽ dọa bà nội em đấy.”

Bé con rất vui, bé ôm súng cười ngọt ngào: “Cảm ơn chú rể~”

Lục Thanh Đường cười to, hắn ôm bé con nâng lên cao: “Đúng là đứa bé ngoan mà, cháu nói lại một lần nữa đi!”

“Bay cao ~ Bay cao ~” Bé con đạp chân nhỏ cười khanh khách, bé không sợ hãi gì cả.

Bình thường bé thích chơi bay cao với bố nhất! Tạ Phi vừa mỉm cười thổi canh vừa nhìn một lớn một nhỏ chơi đùa với nhau.

Mấy năm sống trong chiến trường, tính tình bốc đồng trêи người Lục Thanh Đường không còn nữa, bây giờ hắn đen hơn, thân hình mạnh mẽ rắn chắc, nụ cười cởi mở không cần lo lắng như xưa, lúc hắn bế bé con mũm mĩm, cả người tỏa ra một loại dịu dàng vô hình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện