Editor: Trâu lười (Kiều mạch: là một loại lúa mì.)

Chân trời dần dần ráng chiều, gió thổi qua mặt mang theo độ nóng cùng mùi thơm ngát của thực vật,còn có mùi cỏ cây hòa lẫn với mùi mồ hôi trên người Tạ Ba.

Đôi chân dài của Tạ Ba mạnh mẽ đạp, xe đạp Phượng Hoàng vững vàng lên đường. Áo choàng ngắn của Tạ Ba bị gió thổi phồng lên, đôi tay nhỏ kiều nộn của Trình Dao Dao nắm lấy vạt áo hắn, da thịt nhỏ nóng hổi cách một tầng vải vóc, giống như là muốn bốc khói.

Trình Dao Dao đung đưa bắp chân, ngồi phía sau xe, quay đầu nhìn lại Thẩm Yến và Trình Nặc Nặc, hai người ngây ngốc đứng bên trong bờ ruộng, càng ngày càng nhỏ, dần dần trở thành hai điểm nhỏ trong tầm mắt.

Trình Dao Dao ôm bụng cười ngửa tới ngửa lui. Hai người này thật sự làm nhiều trò khôi hài, nên đi làm diễn viên hài.

Trình Dao Dao cười buông tay ra xoa bụng, Tạ Ba trầm giọng nói: “Coi chừng rơi xuống.”

“Mới sẽ không đâu.” Trình Dao Dao dương dương đắc ý, lời còn chưa chứt, xe bỗng nhiên vượt qua một cái hố, Trình Dao Dao ngổn ngang khẽ vấp suýt chút bay ra ngoài, cũng may Tạ ba kịp thời duỗi tay ra kéo cô lại.

Trái tim Trình Dao Dao nhảy lên bang bang, nắm lấy cổ tay mạnh mẽ của Tạ Ba, chỉ nghe thấy Tạ Ba đè thấp tiếng nói, giống như nói một mình, bị gió đưa đến bên tai: “Cô có thể nghe lời một lần hay không?”

Trình Dao Dao vỗ vỗ ngực, hai tay nắm chắc vạt áo của Tạ Ba, không dám lộn xộn.

Mềm mại trong tay biến mất, bàn tay Tạ Ba giật giật, một lần nữa nắm chặt tay lái, chuyên tâm đạp xe.

Mấy ngày liên tiếp nước mưa làm mặt đường trũng xuống, gồ ghề loang loang lổ lổ, còn có vết bánh xe bò, mặt đường nhìn như bằng phằng thực ra cạm bẫy trùng điệp, huống chi bên trên cái yên sau còn có một cái bao yếu ớt. Nghĩ đến vừa rồi nắm chặt phần mềm mại kia, mềm nhẵn giống như nhuyễn ngọc tốt nhất, không chịu nổi va chạm một chút nào.


Tạ Ba liên tục đi lách qua hai vũng nước, Trình Dao Dao hiếu kỳ hỏi: “Anh Tạ Ba, anh đi xe đạp giỏi như vậy, học lúc nào vậy?”

Tạ Ba thản nhiên nói: “Giúp người khác làm việc, đi qua hai lần.”

“Chân dài thật tốt, đi hai lần cứ như vậy thuần phục.” Trình Dao Dao hâm mộ nói: “Tôi cũng muốn mua một cái xe đạp, về sau đến ruộng đậu nành làm việc cũng không phải đi thật lâu rồi.”

“Về sau?” Ánh mắt Tạ Ba khẽ nhúc nhích, bọn họ có về sau sao? Bàn tay nắm chặt lại, tiếng nói của Tạ Ba không lưu loát, phun ra từ ngữ lãnh đạm: “Cô về sau không cần lại đến.”

“Vì cái gì?” Trình Dao Dao kỳ quái nói.

Tạ Ba bình tĩnh nhìn về phía trước: “Cô cùng tôi ở một chỗ… Đối với thanh danh của cô không tốt.”

“Tôi không phải mắng Thẩm Yến cùng Trình Nặc Nặc rồi sao? Tôi cùng anh ở một chỗ có cái gì không tốt? Tôi biết anh là người tốt.” Trình Dao Dao nói xong xích lại gần Tạ Ba, ngọt ngào hướng hắn bày tỏ lòng trung thành.

Xe bỗng nhiên phanh lại, đầu Trình Dao Dao theo quán tính đụng vào lưng Tạ Ba, đau chảy nước mắt. Cô che cái trán định nói, lại trông thấy Tạ Ba quay đầu lại, bên trong đôi mắt hẹp dài tràn đầy cảm xúc không rõ làm cô sợ hãi.

Trình Dao Dao bị Tạ Ba nhìn có chút sợ, sững sờ thả tay xuống, cái trán đỏ một mảng, kiều nộn vô cùng: “Sao… Sao vậy?”

Tạ Ba bình tĩnh nhìn Trình Dao Dao nửa ngày, đường cong dưới hàm căng cứng, giống như đấu tranh tâm lý làm gì đó. Nửa ngày nặng nề nói ra một câu: “Không nên xem tôi là người tốt. Cô căn bản cái gì cũng không biết… Được rồi, tôi sẽ nói với đại đội trưởng, ngày mai không để cô tới.”

“Tại sao vậy?!” Trình Dao Dao ủy khuất không hiểu, một tràng tiếng truy vấn: “Anh có phải ghét bỏ tôi làm không tốt đúng không? Tôi đang cố gắng học được, buổi chiều anh còn khen tôi gieo hạt chỉnh tề sao?”

Trình Dao Dao càng nói càng khổ sở: “Tôi không muốn xuống ruộng nước làm việc, con đỉa kia thật dọa người, chỗ bị cắn trên bắp chân còn đau đâu, không tin anh nhìn xem!”

Trình Dao Dao nói xong liền muốn vén ống quần lên, Tạ Ba gào to: “Dừng tay lại!”

Trình Dao Dao cũng không dám động, đôi môi đỏ như hoa hồng trễ xuống, lông mi vội vàng chớp động, mắt thấy muốn rơi lệ.

Vũ khí này trí mạng nhất, Tạ Ba chống đỡ không được không dám mở mắt, thừa dịp trước khi bản thân mềm lòng lấy lại thanh âm nói: “Tôi là suy nghĩ cho cô, cùng tôi ở một chỗ đối với thanh danh của cô không có chỗ tốt.”

Trình Dao Dao vội nói: “Tôi không quan tâm.”

“Tôi quan tâm!” Tạ Ba gầm nhẹ, nhíu chặt lông mày.

Trình Dao Dao sững sờ nhìn hắn, bên trên lông mi đen nhánh cong lên như cánh bướm mang theo một giọt nước mắt, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ không hiểu.

Tạ Ba quay đầu lại, bình phục lại cảm xúc, thấp giọng nói: “Cô không muốn xuống ruộng nước, mang ít đồ đi tìm bí thư chi bộ thôn, để ông ấy tìm công việc khác cho cô.”

Trình Dao Dao hít cái mũi, hiểu được Tạ Ba đang chỉ điểm, ủy khuất trông mong nói: “Vậy tôi đổi công việc trước đó, anh có thể cho tôi đi cùng anh đến làm việc ở ruộng đậu nành không? Tôi không muốn cấy mạ ở ruộng nước nữa, đỉa rất đáng sợ.”

Tạ Ba không trả lời, hai chân đạp một cái, xe đạp lại lắc lắc ung dung lên đường. Trình Dao Dao không nhận được câu trả lời, một tràng tiếng hỏi: “Được hay không? Được hay không? Tôi cam đoan ngày mai tôi nhất định không lười biếng, tôi sẽ chăm chỉ làm việc, tôi trả gà ăn mày lại cho anh.”


Bên trong ánh sáng đỏ rực, cỏ lau phiêu diêu, cô gái mềm mại líu ríu làm nũng, giống như mật đường bọc độc dược. Biết rõ trí mạng, lại không cách nào kháng cự.

Hơn nửa ngày cũng không nghe thấy Tạ Ba trả lời, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Dao Dao sụp đổ, chỉ nghe thấy thanh âm đàn ông trầm thấp lạnh lẽo nói: “Được!”

Một tiếng mạnh mẽ ngắn ngủi này, giống như có chút vướng víu, không kiên nhẫn. Đôi mắt như nước mùa thu của Trình Dao Dao sáng lên, mỉm cười không nói.

Đạp xe đến chỗ không người ở cửa thôn, Tạ Ba dừng lại, để Trình Dao Dao đi trước. Trình Dao Dao sợ Tạ Ba ngày mai không mang cô theo hắn xuống ruộng, ngoan ngoãn tự mình đi.

Trở lại nơi ở của thanh niên trí thức, nhóm thanh niên trí thức đã tan làm, đang nhóm lửa. Vừa nhìn thấy Trình Dao Dao, nhóm thanh niên trí thức đều vội vàng vây quanh Trình Dao Dao hỏi han ân cần, trên dưới dò xét, giống như sợ cô thiếu tay gãy chân.

Nhóm thanh niên trí thức đều nghe nói Trình Dao Dao cùng Tạ Ba đơn độc đi làm việc trong ruộng, mấy nam thanh niên trí thức căm phẫn sục sôi nói: “Dao Dao cô đừng sợ, chúng tôi đã hẹn, đêm nay đi đến nhà đại đội trưởng cùng ông ấy lí luận, sao có thể để cô một mình cùng Tạ Ba đi ruộng đậu nành làm việc được? Đây không phải đưa dê vào miệng hổ sao?”

Khuôn mặt nhỏ của Trình Dao Dao lạnh xuống: “Anh nói ai là dê ai là hổ, tôi cùng Tạ Ba làm việc, thì thế nào? Đem lời nói rõ ràng ra!”

Thấy khuôn mặt Trình Dao Dao lạnh xuống, nhóm nam thanh niên trí thức vội vàng cười làm lành nói: “Không không, Dao Dao, chúng tôi không phải quan tâm cô sao?”

Hàn Nhân cùng Trương Hiểu Phong cũng lôi kéo Trình Dao Dao nói: “Chúng tôi đây cũng vì lo lắng cho cô, cô không biết nữ thanh niên trí thức ở thôn khác bị …”

Hàn Nhân nhỏ giọng nói một chuỗi bên tai Trình Dao Dao, sau đó nói: “Đây cũng không phải là chuyện đùa!”

Trình Dao Dao vuốt vuốt lỗ tai, đề cao tiếng nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ chú ý an toàn. Đại đội trưởng dám để tôi cùng Tạ Ba đi làm việc, khằng định chính là đôi với nhân phẩm của Tạ Ba dám cam đoan, tôi xảy ra chuyện, chính ông ấy cũng phải gánh trách nhiệm. Lại nói, cũng bởi vì giai cấp của Tạ Ba không tốt, trong nhà còn có bà nội cùng em gái, anh ấy mới không dám làm chuyện trái với lệ thường. Hôm nay tôi cùng anh ấy đi làm việc, hai người nước sông không phạm nước giếng, rất tốt.”

Một chuỗi lời nói của Trình Dao Dao rất có lý, lo lắng của đám người thoáng bỏ đi, Trình Dao Dao lại kéo căng khuôn mặt nhỏ cường điệu: “Các người cũng đừng đi tìm đại đội trưởng! Ruộng đậu nành xa một chút, nhưng tôi không muốn quay lại ruộng nước cấy mạ. Hôm nay suýt nữa bị đỉa cắn chết!”

Nhóm thanh niên trí thức nghe vậy nhao nhao tố khổ: “Đỉa kia quá dọa người, tôi cũng bị cắn nhiều lần!”

“Chúng ta vốn dĩ không có dinh dưỡng, lại bị đỉa hút nhiều máu như vậy, cũng không biết phải ăn bao nhiêu lương thực tinh mới bù đắp được.”

Hàn Nhân còn có chút hả hê cười: “Tôi nói vẫn là Dao Dao máu ngọt, vừa thu hút muỗi vừa thu hút đỉa.”

Trình Dao Dao bóp cánh tay đầy thịt của cô: “Đi chết đi.”

Trình Dao Dao vào phòng tắm rửa, thay một thân quần áo sạch sẽ, mái tóc xõa ra.

Một đám người trong sân ngồi hoặc co quắp, la hét đói bụng, thấy Trình Dao Dao lại hỏi: “Dao Dao, Thẩm Yến cùng Trình Nặc Nặc không phải đi tìm cô sao? Làm sao cô về rồi mà bọn họ còn chưa về? Chờ Trình Nặc Nặc về nấu cơm đó!”

Trình Dao Dao thản nhiên nói: “Bọn họ tới đón tôi, nhưng xe đạp chỉ có một chỗ, bọn họ phát huy tinh thần Lôi Phong để tôi đạp xe về trước, hai người họ đi ở phía sau.

Hàn Nhân chướng mắt Trình Nặc Nặc: “Hừ, hai người này quá dính nhau. Cứ coi là đi sau cũng nên trở lại đi? Đều đã trễ như vậy.”

Sắc trời dần dần tối, Trình Dao Dao nhếch đầu lông mày. Từ ruộng đậu nành đến đây nhiều lắm đi một giờ, hai người này cô nam quả nữ, hẳn là…


Bữa tối hôm nay không có thịt, một chậu nấm canh, một chậu rau dại trộn, mỗi người hai cái bánh cao lương.

Lương thực tinh ở chỗ thanh niên trí thức đã ăn hết sạch, hiện tại mỗi ngày dùng ba phần bột ngô bảy phần kiều mạch làm thành bánh cao lương, sáng sớm mỗi ngày chưng lên một nồi, ấn theo đầu người mỗi người được phân hai cái.

Người già, trẻ em ăn rất nhiều, huống chi là nhóm thanh niên trí thức đang lúc trai tráng. Bọn họ mỗi ngày làm việc nhiều, chỉ dựa vào hai cái bánh cao lương sao có thể nhét đầy bụng. Nguyên nhân cũng chính là đây, nhóm thanh niên trí thức thà rằng ngày ngày làm việc — đại đội trong ngày mùa, giữa trưa đều thống nhất nấu cơm tập thể. Đồ ăn Trình Nặc Nặc nấu ăn xong đều có sức lực, mệt chết còn hơn đói chết.

Bánh cao lương có lớn có nhỏ, hôm nay Thẩm Yến cùng Trình Nặc Nặc còn chưa về, bánh cao lương to trong chậu đều bị chọn đi. Canh nấm thơm ngào ngạt cùng rau trộn, mọi người ăn như hổ đói, ngay cả vụn rơi trên bàn cũng quét vào lòng bàn tay cho vào miệng,

Hàn Nhân một bên ăn một bên hàm hồ nói: “Dao Dao, rau dại cô trộn ăn ngon thật, một chút cũng không đắng.”

Trình Dao Dao kinh ngạc nói: “Sao mọi người đói thành dạng này?”

Một nam thanh niên trí thức miệng lớn nhai bánh cao lương, nói: “Tôi còn chưa đến 4h đã đói chết rồi. Hôm nay cũng không biết làm sao, thật sự là đói!”

Hàn Nhân nói: “Hôm nay nhà ăn ăn bánh cao lương bột ngô cùng nấm xào, Trình Nặc Nặc nấu cơm thất thủ, mùi vị chẳng ra sao cả, đói càng đến nhanh hơn.”

Những người khác cũng nhao nhao phụ họa, đều bảo hôm nay đói đến đặc biệt nhanh, đoán chừng là trời nóng, tiêu hao lớn.

Trình Dao Dao nghe vậy nhíu mày, nhai bánh cao lương từ từ. Bánh cao lương làm từ bột ngô và kiều mạch rất thô ráp, nhai kỹ nuốt chậm, uống thêm hai ngụm canh nấm mới nuốt được. Bánh cao lương này là Trình Nặc Nặc buổi sáng làm, không có mùi vị làm cho người thoải mái.

Trình Dao Dao buổi chiều ăn gà ăn mày cùng nấm nướng, lúc này không quá đói, tách nửa cái bánh cao lương không ăn ra. Cô vốn muốn đem bánh cao lương cho Hàn Nhân, nghĩ nghĩ thừa dịp mọi người không chú ý vụng trộm giấu vào hộp cơm, trở về phòng.

Ban đêm, mọi người đều lên giường đi ngủ, Trình Nặc Nặc mới trở về, rón rén vào phòng lên giường. Trương Hiểu Phong mơ hồ hỏi một câu: “Sao cô trở về muộn vậy?”

Trình Nặc Nặc thấp giọng nói: “Tôi… Tôi gặp được thanh niên trí thức Thượng Hải ở thôn bên cạnh, cùng các cô ấy hàn huyên một hồi.”

“Nha.” Trương Hiểu Phong ban ngày làm việc mệt muốn chết, cũng không nghĩ nhiều, quay người ngủ thiếp đi.

Trình Dao Dao mở ra một con mắt, dưới ánh trăng Trình Nặc Nặc an phận nằm bên trong chăn, không tiếp tục làm hành động kỳ quái gì. Cô xoay người, ôm hộp cơm ngủ tiếp. Sáng mai còn muốn đi ruộng đậu nành.






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện