Lại là Hình Tự Ngọc ta, nhưng câu chuyện hôm nay sẽ hay hơn Sau Ba Năm ấy.
Là định mệnh sắp đặt, nàng Hình Tự Ngọc, mỹ nhân tài sắc hơn người lần đầu gặp hắn đã động tâm mà nàng tưởng chừng mãi cứ giá lạnh. Lần đó hắn nhìn nàng với ánh mắt khiêu gợi mang theo hờ hững, nụ cười không mang ý vui vẻ, khuôn mặt tuấn lãng ấy, bộ dạng hắn làm tim nàng nhảy loạn, mắt mải miết nhìn hắn. Hắn, Hành Dương Sắc là Dung Vương phong lưu, người bao nhiêu nữ nhân sợ hãi khi đối mặt, nhưng lại trìu mến, ái mộ nhìn bóng lưng mang sự cô đơn của hắn từ xa, nhìn đến không nỡ rời mắt.
Một người lấy nữ nhân làm thú vui mỗi ngày, thậm chí có nữ nhân bị hắn, Dung vương chơi đùa đến chết đi, đó là danh giới làm những nữ nhân khác có ý với hắn phải từ bỏ, tránh xa hắn còn nàng vì một ánh mắt của hắn mà thích, yêu, tiếp cận hắn, vứt bỏ hào quang, tiền đồ, thời gian, tự mình dâng thân thể lên cho hắn chơi đùa.
Vì nàng có suy nghĩ chỉ cần cố gắng, chân thành bên hắn là nàng sẽ có được hắn, được hắn yêu, thương, sủng nịnh.Nhưng nàng sai rồi! Đã bốn năm ở bên hắn, Xuân, Hạ, Thu, Đông qua đi ân ân ái ái với hắn nàng chỉ đổi được sự giả dối, vô tình, thản nhiên từ hắn! Bao lời ngọt ngào đều là giả! Không có từ nào thích hay yêu cả.
Ngày hôm ấy trời đổ mưa, nàng nằm trong lòng hắn ở trên chiếc giường ấm áp. Nàng ngẩng đầu ngắm nhìn gương mặt luôn lạnh của hắn, nàng khẽ hỏi: "Sắc... chàng có thích ta chưa?" Nàng nghe thấy tiếng cười khẽ như khinh thường từ hắn, rồi nghe thấy hắn nói: "Nàng hỏi điều vô vị này là muốn gì đây?" Nàng nghe xong không khỏi ngơ ra: "Chàng... vẫn không chút động lòng với ta sao?"
"Bản vương không động lòng với thứ coi như đồ vật chỉ để bày cho đẹp mắt... Tự Ngọc à, nàng làm ta thật mất hứng." Hắn buông đôi tay đang ôm hông nàng ra, bước xuống giường mặc y phục thật nhanh, lúc hắn chuẩn bị rời khỏi thì tay nàng túm lấy một góc nhỏ y phục hắn, níu hắn lại.
Nàng cất giọng nói mang theo tia hi vọng: "Sắc... chàng thật sự không có một chút tình cảm nào với ta sao? Không có ý định lấy ta?" Rõ ràng lần hắn say hắn đã nói sẽ lấy nàng mà, nàng tin mình không nghe lầm đâu...
Hắn xoay người, tay nâng cằm nàng lên, hắn hé răng nói: "Nàng không xứng với vị trí Dung vương phi. Tự Ngọc, nàng vẫn an ổn làm người tình bên gối của bản vương như hiện tại đi." Hắn nói xong rời đi ngay, chút luyến tiếc cũng không có cho nàng, không bao giờ hắn vì nàng mà dừng lại duy chỉ vô tình đưa lưng về phía nàng, bước đi thôi.
Nhìn bóng lưng cô đơn của hắn, mắt nàng phút chốc đỏ hoe... Nàng không xứng ư? Đúng! Nàng không xứng! Hắn chính là định nàng không xứng cùng hắn phu thê giao bái, cùng răng long đầu bạc. Nàng đau lắm! rất đau! Nơi lồng ngực như bị thứ gì đó vô tình đè lên, khó chịu, đớn đau, trái tim dường như bị kim đâm vào, bị dao khứa lên từng vết... thật đau xót lắm.
Rốt cuộc Hình Tự Ngọc nàng cũng tự nhận ra được chính mình hơn chút với các nữ nhân hắn đã chơi đùa thôi, vốn nàng tự đa tình, tự đề cao mình, nàng với hắn, nàng không khác vật trưng bày cho đẹp... cho đỡ trống trải, có cũng được, không có cũng không thiếu cái khác thế vào.
Chưa dừng lại tại đó, ngày mưa nọ nàng đã đi theo hắn, hắn đã tới một nơi trong phủ hắn, nơi đó vắng vẻ, cửa mở toang ra... Nàng núp ở cây gần đó chờ hắn đi vào, nàng mới lén bước tới gần cửa sổ đang hé, nhìn vào bên trong phòng ấy.
Một nữ nhân một thân yêu kiều, rũ hoặc, đường cong. khuôn ngực nét đẹp trên thân thể được nửa che nửa hở bởi chiếc áo khoác đo đỏ thật dài, rộng. Khuôn mặt u mê, mũi cao thẳng, đôi mắt ma mị, hai hàng lông mày trăng khuyết, lông mi dài run run, môi căng mọng làm người muốn cắn, tất cả tuyệt đẹp, gương mặt nữ nhân như được khắc ra, từng góc cạnh trên mặt tỉ mỉ, đẹp đẽ, hoàn mỹ, tuyệt sắc. Tay chân của nữ nhân mang xích, đúng hơn là nữ nhân bị xích lại như một sủng vật, xích lại cho dễ trêu đùa.
Hắn dùng ánh mắt ôn nhu nhìn nữ nhân ấy, cái ánh mắt nàng ao ước muốn có khi hắn nhìn nàng, hắn gọi nữ nhân ấy là Oải Phi, cái tên này nàng nghe hàng đêm khi bên hắn, nghe nhiều đến nỗi từng bật khóc, vì cách gọi của hắn, nỉ non, yêu thương... thật sự nàng ghen ghét cái tên này! Hắn đã nói chuyện với nữ nhân ấy rất kiên trì, mặc nữ nhân không quan tâm tới hắn, cho tới khi hắn nói một câu làm nữ nhân ấy bật khóc, hắn dịu dàng nâng cằm nữ nhân ấy lên rồi hôn tới gương mặt xinh đẹp của nữ nhân.
Nhìn hắn khẽ hôn lên từng chút chút, trán, mũi và chớp mũi rồi hắn hôn tới giọt nước mắt của nữ nhân đang rơi kia, khoảng khắc ấy nàng chết lặng đi... hóa ra nữ nhân đó mới là người hắn yêu... nữ nhân tuyệt sắc, thanh cao không vướng bụi phàm.
Nàng không muốn nhìn, nàng rời đi trong ghen tị, trong đau khổ, gần như muốn gào thét lên. Nàng hòa mình vào màn mưa lạnh lẽo đan xen gió rít, nước mưa rơi xuống thấm đẫm y phục, nước mưa ướt lạnh từ từ thấm vào da thịt nàng làm tan hơi ấm trên người nàng, sự lạnh giá hiện hữu lại không làm nàng tỉnh táo mà khiến nàng trở nên mất lí trí.
Nàng muốn thả nữ nhân kia ra, để nữ nhân ấy rời khỏi tầm mắt của hắn, để hắn cảm nhận được chút đau hắn tạo ra cho nàng...
Là định mệnh sắp đặt, nàng Hình Tự Ngọc, mỹ nhân tài sắc hơn người lần đầu gặp hắn đã động tâm mà nàng tưởng chừng mãi cứ giá lạnh. Lần đó hắn nhìn nàng với ánh mắt khiêu gợi mang theo hờ hững, nụ cười không mang ý vui vẻ, khuôn mặt tuấn lãng ấy, bộ dạng hắn làm tim nàng nhảy loạn, mắt mải miết nhìn hắn. Hắn, Hành Dương Sắc là Dung Vương phong lưu, người bao nhiêu nữ nhân sợ hãi khi đối mặt, nhưng lại trìu mến, ái mộ nhìn bóng lưng mang sự cô đơn của hắn từ xa, nhìn đến không nỡ rời mắt.
Một người lấy nữ nhân làm thú vui mỗi ngày, thậm chí có nữ nhân bị hắn, Dung vương chơi đùa đến chết đi, đó là danh giới làm những nữ nhân khác có ý với hắn phải từ bỏ, tránh xa hắn còn nàng vì một ánh mắt của hắn mà thích, yêu, tiếp cận hắn, vứt bỏ hào quang, tiền đồ, thời gian, tự mình dâng thân thể lên cho hắn chơi đùa.
Vì nàng có suy nghĩ chỉ cần cố gắng, chân thành bên hắn là nàng sẽ có được hắn, được hắn yêu, thương, sủng nịnh.Nhưng nàng sai rồi! Đã bốn năm ở bên hắn, Xuân, Hạ, Thu, Đông qua đi ân ân ái ái với hắn nàng chỉ đổi được sự giả dối, vô tình, thản nhiên từ hắn! Bao lời ngọt ngào đều là giả! Không có từ nào thích hay yêu cả.
Ngày hôm ấy trời đổ mưa, nàng nằm trong lòng hắn ở trên chiếc giường ấm áp. Nàng ngẩng đầu ngắm nhìn gương mặt luôn lạnh của hắn, nàng khẽ hỏi: "Sắc... chàng có thích ta chưa?" Nàng nghe thấy tiếng cười khẽ như khinh thường từ hắn, rồi nghe thấy hắn nói: "Nàng hỏi điều vô vị này là muốn gì đây?" Nàng nghe xong không khỏi ngơ ra: "Chàng... vẫn không chút động lòng với ta sao?"
"Bản vương không động lòng với thứ coi như đồ vật chỉ để bày cho đẹp mắt... Tự Ngọc à, nàng làm ta thật mất hứng." Hắn buông đôi tay đang ôm hông nàng ra, bước xuống giường mặc y phục thật nhanh, lúc hắn chuẩn bị rời khỏi thì tay nàng túm lấy một góc nhỏ y phục hắn, níu hắn lại.
Nàng cất giọng nói mang theo tia hi vọng: "Sắc... chàng thật sự không có một chút tình cảm nào với ta sao? Không có ý định lấy ta?" Rõ ràng lần hắn say hắn đã nói sẽ lấy nàng mà, nàng tin mình không nghe lầm đâu...
Hắn xoay người, tay nâng cằm nàng lên, hắn hé răng nói: "Nàng không xứng với vị trí Dung vương phi. Tự Ngọc, nàng vẫn an ổn làm người tình bên gối của bản vương như hiện tại đi." Hắn nói xong rời đi ngay, chút luyến tiếc cũng không có cho nàng, không bao giờ hắn vì nàng mà dừng lại duy chỉ vô tình đưa lưng về phía nàng, bước đi thôi.
Nhìn bóng lưng cô đơn của hắn, mắt nàng phút chốc đỏ hoe... Nàng không xứng ư? Đúng! Nàng không xứng! Hắn chính là định nàng không xứng cùng hắn phu thê giao bái, cùng răng long đầu bạc. Nàng đau lắm! rất đau! Nơi lồng ngực như bị thứ gì đó vô tình đè lên, khó chịu, đớn đau, trái tim dường như bị kim đâm vào, bị dao khứa lên từng vết... thật đau xót lắm.
Rốt cuộc Hình Tự Ngọc nàng cũng tự nhận ra được chính mình hơn chút với các nữ nhân hắn đã chơi đùa thôi, vốn nàng tự đa tình, tự đề cao mình, nàng với hắn, nàng không khác vật trưng bày cho đẹp... cho đỡ trống trải, có cũng được, không có cũng không thiếu cái khác thế vào.
Chưa dừng lại tại đó, ngày mưa nọ nàng đã đi theo hắn, hắn đã tới một nơi trong phủ hắn, nơi đó vắng vẻ, cửa mở toang ra... Nàng núp ở cây gần đó chờ hắn đi vào, nàng mới lén bước tới gần cửa sổ đang hé, nhìn vào bên trong phòng ấy.
Một nữ nhân một thân yêu kiều, rũ hoặc, đường cong. khuôn ngực nét đẹp trên thân thể được nửa che nửa hở bởi chiếc áo khoác đo đỏ thật dài, rộng. Khuôn mặt u mê, mũi cao thẳng, đôi mắt ma mị, hai hàng lông mày trăng khuyết, lông mi dài run run, môi căng mọng làm người muốn cắn, tất cả tuyệt đẹp, gương mặt nữ nhân như được khắc ra, từng góc cạnh trên mặt tỉ mỉ, đẹp đẽ, hoàn mỹ, tuyệt sắc. Tay chân của nữ nhân mang xích, đúng hơn là nữ nhân bị xích lại như một sủng vật, xích lại cho dễ trêu đùa.
Hắn dùng ánh mắt ôn nhu nhìn nữ nhân ấy, cái ánh mắt nàng ao ước muốn có khi hắn nhìn nàng, hắn gọi nữ nhân ấy là Oải Phi, cái tên này nàng nghe hàng đêm khi bên hắn, nghe nhiều đến nỗi từng bật khóc, vì cách gọi của hắn, nỉ non, yêu thương... thật sự nàng ghen ghét cái tên này! Hắn đã nói chuyện với nữ nhân ấy rất kiên trì, mặc nữ nhân không quan tâm tới hắn, cho tới khi hắn nói một câu làm nữ nhân ấy bật khóc, hắn dịu dàng nâng cằm nữ nhân ấy lên rồi hôn tới gương mặt xinh đẹp của nữ nhân.
Nhìn hắn khẽ hôn lên từng chút chút, trán, mũi và chớp mũi rồi hắn hôn tới giọt nước mắt của nữ nhân đang rơi kia, khoảng khắc ấy nàng chết lặng đi... hóa ra nữ nhân đó mới là người hắn yêu... nữ nhân tuyệt sắc, thanh cao không vướng bụi phàm.
Nàng không muốn nhìn, nàng rời đi trong ghen tị, trong đau khổ, gần như muốn gào thét lên. Nàng hòa mình vào màn mưa lạnh lẽo đan xen gió rít, nước mưa rơi xuống thấm đẫm y phục, nước mưa ướt lạnh từ từ thấm vào da thịt nàng làm tan hơi ấm trên người nàng, sự lạnh giá hiện hữu lại không làm nàng tỉnh táo mà khiến nàng trở nên mất lí trí.
Nàng muốn thả nữ nhân kia ra, để nữ nhân ấy rời khỏi tầm mắt của hắn, để hắn cảm nhận được chút đau hắn tạo ra cho nàng...
Danh sách chương