Vương Tán này cũng là một kẻ có dã tâm, Thái Nguyên Vương thị kia vốn cũng là đại môn đệ, nhưng tới Nam địa, bị dòng dõi từ phương bắc cứng rắn ép tới không có ngày xuất đầu, cái gì Lang Gia Vương thị a, Dĩnh Xuyên Dữu thị a, Trần Quận Tạ thị a, các đỉnh cấp dòng dõi kia một đợt tới một đợt, ngươi vừa hát xong đến lượt ta lên sân khấu. Lần này thật vất vả đến phiên ông ta thượng vị, Tấn Vương triều lại bị huỷ diệt, còn tai họa đến cả nhà ông ta.



Tuy rằng đã sớm nhìn thấy Tấn triều sẽ diệt, ông ta cũng đã sớm để lại hậu chiêu, nhưng không ngờ là huỷ diệt đến nhanh như vậy, chính mình còn không kịp bứt ra, gia tộc liền bị tru diệt, làm cho ông ta một thân một mình trốn đến Bắc Nguỵ, nhìn kiểu gì cũng giống như chó nhà có tang, Thái Nguyên Vương thị dòng dõi độ cao lượng đại, không so đo hiềm khích trước đây, nguyện ý tiếp nhận ông ta, nhưng cái tiếp nhận này lại vô pháp thỏa mãn dã tâm một bước lên trời của ông ta, ông ta cũng không chịu nổi sự chênh lệch quá lớn từ địa vị cao đến có thể ảnh hưởng hoàng đế phiên vân phúc vũ lại sa đọa đến phụ thuộc nhận bố thí của người khác như vậy.



Hôm qua chuyện ở Sấu Ngọc Trai nháo đến ồn ào huyên náo, ông ta nhạy bén mà bắt giữ được cơ hội cho mình, hiện tại ông ta bất quá vừa đến bất hoặc chi năm, còn có tương lai, tuyệt đối không thể bị mai một như vậy.



Hôm nay ông ta lại quan sát một ngày, phát hiện đám gọi là danh sĩ tài ba tới cửa cũng chỉ đến thế, vào cửa cũng chỉ là cùng Họa Cốt tiên sinh huyền đàm mà thôi, nếu nói đến huyền đàm, ông ta đã từng là một trong những nhân vật có thể đếm được trên đầu ngón tay của Giang Tả, nếu không chỉ với của cải của Vương gia thôi thì như thế nào có thể ngồi lên vị trí Thị trung?



Vì thế Vương Tán vênh váo tự đắc mà đi vào Sấu Ngọc Trai.



Khi một người càng tự ti càng không có tự tin, thì sẽ dùng một ít chiêu thức tô son trát phấn để làm mình được nâng lên đến không thể với tới, lúc này Vương Tán trong mắt Tống Dật chính là như thế.



Quay đầu lại, nàng nói với Lưu Dục: "Ông ta nhận ra ngươi, để cho ta tới đi."



Lưu Dục phát hiện từ khi nghe thấy tên Vương Tán này, tinh khí thần cả người Tống Dật đều không bình thường, Tự Cừ Mục cũng rất rõ ràng mà bắt lấy điểm này. Không phải nói nàng làm chuyện gì để chọc người hoài nghi, mà khí chất toàn thân hoàn toàn thay hình đổi dạng, cảm giác này rất giống như bộ dáng trước kia khi Tư Lệ Đài tìm nàng đến vẽ bức họa khắc cốt cho hài cốt của Ngu Chỉ Lan, đối mặt Ngô Ung.



Trong nháy mắt kia, Lưu Dục liền minh bạch, đây là mục đích Tống Dật đi Bắc Nguỵ.



Nhìn thoáng qua người đang bò lên bậc thềm kia, Lưu Dục nói: "Được, để Tiết Đào đi theo ngươi."



Kỳ Lân đài có rất nhiều phòng lớn lớn bé bé, ngang dọc đan xen, không hề theo quy luật nào, Vương Tán vừa tiến vào nơi này liền hoàn toàn mất phương hướng, chỉ có thể vừa khiếp sợ lại chết lặng mà đi theo người hầu đi về phía trước.



Dâng hương tắm gội, đây là quy cũ khi gặp Họa Cốt tiên sinh, Vương Tán có nghe nói qua, cũng thập phần phối hợp, nhưng cuối cùng ông ta cũng không gặp được Họa Cốt tiên sinh, mà chỉ gặp đồ đệ của Họa Cốt tiên sinh, trong lòng ẩn ẩn dâng lên một cổ oán khí, cả người càng trở nên cao quý lãnh diễm.



Tống Dật chỉ dùng khóe mắt dư quang liếc nhìn ông ta, mắt cũng không nâng một cái, mà vẫn ngồi ở đó thong thả nấu trà.



Cửa phía sau vừa đóng lại, Vương Tán ngay cả cửa cũng không sờ ra được một cánh nào, đành phải đi về phía trước.



"Mời ngồi."



Tống Dật khẩu khí nhàn nhạt, nói không ra là lơ là, nhưng tuyệt đối không có ý tứ coi trọng.



Vương Tán trong lòng lại thêm vài phần bất mãn, phượng hoàng rụng lông không bằng gà, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, ông ta, chỉ có thể nhịn.



"Vương đại nhân đây là cảm thấy Sấu Ngọc Trai ta xem thường ngươi, ngươi là hổ lạc Bình Dương nên tùy tiện một con chó đều có thể khi dễ đi?"



Vương Tán biến sắc mặt, giơ tay vái chào, "Vị này chính là Tống tiên sinh? Thất lễ. Vương mỗ bất quá chỉ là vì chưa được gặp Họa Cốt tiên sinh nên có chút thất vọng mà thôi."



Tống Dật ngước mắt, ý vị không rõ mà hừ cười một tiếng, bởi vì ý vị không rõ, Vương Tán lại khó tránh khỏi cảm thấy mình đây là bị một mao đầu tiểu tử miệng còn hôi sữa cười nhạo, nhưng cố tình ông ta lại không thể kết luận là người ta đang cười nhạo mình, đành phải coi như không nghe thấy, ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện Tống Dật.



Tống Dật lần đầu ý thức được mình đã quá coi trọng Vương Tán này rồi. Đối thủ trước kia, mặc kệ là Ngô Ung cũng được, Ngu Thái cũng thế, mặc dù là tồn tại như cầm thú La Kính Huy kia, nhưng đó đều coi như là hán tử hàng thật giá thật, tuyệt đối là những nhân vật, còn vị này......



Ha hả, có vẻ trừ bỏ biết ăn nói, có thể lừa dối được vị hôn quân kia đẩy xa hiền lương tru diệt công thần, hình như cũng không có bản lĩnh gì đặc biệt. Mà hôn quân Tư Mã Vinh Quang kia chắc là món vũ khí sắc bén nhất của ông ta, một khi thứ này không còn, ông ta cũng theo đó mà thất bại. Khó trách chạy trốn tới đất Ngụy nhiều năm như vậy, ông ta vẫn chẳng có thành tựu gì trên con đường làm quan, hiện giờ hình như là nhậm chức Trường sử trong phủ Võ Bình Công Diêu Sùng.



Diêu Sùng là dân tộc Khương, thuộc hoàng thất Hậu Tần, trưởng tỷ của người này là thê tử đầu tiên của Ngụy Đế Thác Bạt Tứ, bởi vì đúc kim nhân không thành*, sinh thời không thể được phong hậu, Thác Bạt Tứ đối với nàng thập phần sủng ái, đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, mười năm sau thì mất, Ngụy Đế mang nàng nhập táng vào Vân Trung Kim Lăng, truy phong thụy hào là Chiêu Ai Hoàng Hậu.



*chỗ này không hiểu nha, có liên quan đến tích 12 tượng người vàng xuất phát từ thời Tần Thủy Hoàng dùng để bổ trợ hung-cát, nhưng Lão ko đọc nổi đống tư liệu lê thê trên baidu nên cứ coi như ko thấy đi ha =))



Huynh trưởng của người này là Diêu Hồng, là vị quốc quân cuối cùng của Hậu Tần, bị Khai Nguyên đế Lưu Càn tiêu diệt, tuy dùng lễ nhị vương tam khác mà đối đãi, nhưng chung quy vẫn là tù nhân, Hậu Tần vừa diệt, Diêu Sùng liền đến cậy nhờ Bắc Nguỵ, khi đó trưởng công chúa còn sống, đối với đệ đệ là hắn thập phần quan tâm, sau khi trưởng công chúa đi, Thác Bạt Tứ nhớ thương tình cảm phu thê, đối với Diêu Sùng cũng rất tử tế, phong người này làm Võ Bình Công, trấn thủ Võ Xuyên một trong sáu trấn.



Sáu trấn chính là phòng tuyến mặt Bắc của Bắc Nguỵ giáp với Mông Cổ, từ trước đến nay là nơi tập kết của đám quý tộc Tiên Bi, con cháu giới huân quý đều đến sáu trấn để tôi luyện, dần dà, làm cho tướng sĩ trong toàn bộ sáu trấn đều cao hơn một cấp so với những địa phương khác.



Thác Bạt Tứ để Diêu Sùng trấn thủ Võ Xuyên là trấn quan trọng nhất, việc này cũng đủ thuyết minh người này được coi trọng cỡ nào.



Bất quá trước khi trấn thủ Võ Xuyên, vị này chính là không có chuyện gì liền cắn chết Giang Tả không chịu nhả, ai biểu hắn có thù mất nước, nếu nhớ không lầm, năm đó người cùng Đại Tư Mã Vương Ôn giao phong đúng là vị này.



Tống Dật nhìn khói lượn lờ bốc lên, trà đã nấu tốt, chỉ chờ nàng dùng để đãi khách.



"Họa Cốt tiên sinh cũng không phải là không muốn gặp Vương đại nhân, nhưng trước khi gặp, có mấy vấn đề cần nói rõ ràng."



"Tiên sinh thỉnh giảng."



Tống Dật rót đầy một chén trà nhỏ cho ông ta, "Vương đại nhân là cựu thần Nam triều, nếu Bắc Nguỵ cùng Nam triều khai chiến, Vương đại nhân sẽ đứng ở bên nào?"



"Ăn lộc của vua thì phải trung với vua, Tống tiên sinh cảm thấy ta nên đứng ở bên nào?"



Tống Dật gật đầu, "Đích xác, hiện giờ Nam triều đối với ngươi còn có thù diệt tộc!"



"Tống tiên sinh tuệ nhãn."



Tống Dật lại hỏi: "Nếu ta nhớ không lầm, hiện giờ người ngươi đang phục vụ Võ Bình công Diêu Sùng hẳn là vị hãn tướng duy nhất mà mười hai năm trước đã chiến thắng Vương Đại Tư Mã, cũng là một trong những đầu sỏ làm cho toàn tộc Lang Gia Vương thị huỷ diệt. Vương đại nhân đối với chuyện này thế nào?"



"Nói là đầu sỏ, Tống tiên sinh có chút nặng lời, hai nước giao chiến, chỉ là vì giang sơn xã tắc, được làm vua thua làm giặc, từ xưa đều như thế."



Đây là một vấn đề mẫn cảm, Vương Tán trả lời thật sự cẩn thận, cũng cẩn thận quan sát phản ứng của Tống Dật. Nghe xong đáp án, Tống Dật lại gật gật đầu, nhìn không ra rốt cuộc là khen ngợi hay là muốn giáng chức.



"Năm đó Vương đại nhân thoát ly Giang Tả, thẳng cho đến khi về dưới trướng Diêu Sùng. Lại nói tiếp, khi Hậu Tần bị diệt, Vương đại nhân đã ở bên người Tấn Đế đảm nhiệm chức Thị trung, vậy mà Diêu Sùng trong lòng không có khúc mắc, dùng chức vị Trường sử để đối đãi, hay là giữa các ngươi có quan hệ cá nhân gì?"



Vấn đề này cũng không nhạy cảm hơn vấn đề vừa rồi bao nhiêu, nếu đổi cái người bình thường, không thẹn với lương tâm, tùy tiện tìm cái lý do là có thể một lời cho qua, nhưng đến lượt Vương Tán, ông ta bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt đỏ bừng, lời lẽ chính đáng mà chất vấn: "Tống tiên sinh đây là muốn oan uổng Vương mỗ thông đồng với địch bán nước?"



Tống Dật đạm mạc mà nhìn ông ta, "Ta cho rằng, Hậu Tần bị Tống đế tiêu diệt, mà Vương gia ngươi cũng là bị Tống đế quét sạch, các ngươi có chung địch nhân, đương nhiên khả năng kết làm đồng minh......"



Vương Tán biến sắc mặt, khí thế bạo trướng nháy mắt bị cái gai nhọn Tống Dật này đâm xuyên qua rồi.



Tống Dật cười như không cười mà nhìn ông ta, "Vương đại nhân nổi giận như thế, hay là trong chuyện này thực sự có bí mật gì mà không thể cho ai biết?"



Đôi mắt Vương Tán xấu hổ mà xoay chuyển, lại ngồi xuống, "Đương nhiên là không có! Vương Tán ta, không thẹn với lương tâm!"



Ha hả?



Vị này thật đúng là không sợ thiên lôi đánh xuống.



"Còn có một vấn đề cuối cùng."



Vương Tán thu liễm tính tình, giả vờ bình tĩnh, "Tống tiên sinh cứ hỏi."



"Năm đó Tấn đế kiêng kị Lang Gia Vương thị công cao cái chủ, ý muốn diệt trừ, thân là sủng thần đắc lực bên cạnh Tấn đế, Vương đại nhân chắc cũng xuất không ít lực đi? Không biết Vương đại nhân đã làm những gì?"



Vương Tán rốt cuộc trở nên cẩn thận, "Một đời vua một đời thần, Vương mỗ vẫn là câu nói kia, ăn lộc của vua thì phải trung với vua, hoàng mệnh không thể trái. Tống tiên sinh vì sao một hai phải nắm cái này không bỏ chứ?"



"Toàn bộ những người trên Phong Vân bảng, đều là những người có thành tựu lớn. Vương đại nhân trên chiến trường không có chỗ nào thành tựu, thì phải xem khi còn phụ tá đế vương, ở triều chính có thành tựu hay không? Tuy rằng Vương đại nhân ở Bắc địa cũng đã hơn mười năm, nhưng chỉ là một Trường sử dưới danh nghĩa của công hầu, so với người trên triều đình phiên vân phúc vũ mà nói, thực sự thiếu chút công tích. Tống Dật kiến thức hạn hẹp, có lẽ, Vương đại nhân có thể nói cho ta, với quốc với dân với gia, ngươi đã từng làm những cái gì?"



Vương Tán mặt già trực tiếp cứng đờ.



Nếu bàn về huyền đàm, ông ta thật là nhân tài kiệt xuất, nhưng nếu bàn về công tích chân thật, chính bản thân ông ta cũng không nghĩ ra được có cái gì để nói với người ngoài.



"Vương đại nhân nếu là nghĩ không ra, vậy Tống Dật mạo muội đề xuất, coi như thả con tép, bắt con tôm."



Vương Tán yên lặng nhẹ nhàng thở ra, đại khái, mình hẳn là có làm đi? Bằng không làm sao có thể đảm đương chức vị quan trọng ngần đó năm trước mặt Tấn đế.



"Vương đại nhân từng phụ tá Tấn đế, không có công lao cũng có khổ lao, cuối cùng còn thuận lợi giúp Tấn đế vặn ngã Lang Gia Vương thị quyền thế ngập trời, nếu Tấn đế còn trên đời, có lẽ sẽ cho ngươi phong quan thêm tước. Chỉ tiếc, Lang Gia Vương thị vừa rơi đài, Vương triều Đại Tấn đã lập tức lâm vào chiến loạn, xã tắc sụp đổ, cuối cùng còn bị Lưu Tống thay thế, mà chiến loạn thường xuyên, khiến trăm họ lầm than, Vương đại nhân công tích, với nướcvới dân, có lẽ chỉ có thể dùng một từ để khái quát, đó chính là hại nước hại dân!"



Cơn giận của Vương Tán bạo trướng, vỗ án đứng phắc lên, nhưng tay ông ta mới vừa chụp trên bàn trà, một thanh kiếm đã đặt tại cổ, thân thể Vương Tán run lên, khí thế tiêu mất một nửa.



Tống Dật như nhìn không thấy Tiết Đào vô lễ, tiếp tục nói: "Vì lỗi lầm của ngươi, khiến Thái Nguyên Vương thị bị hạch tội, ngươi bỏ trốn mất dạng, lại làm cha mẹ huynh đệ, thê nhi con cháu bị chém đầu thị chúng. Cha mẹ với ngươi có ơn sinh dưỡng, huynh đệ với ngươi có tình nghĩa thủ túc nâng đỡ, về phần với gia đình này, Sấu Ngọc Trai chỉ có thể cho ngươi một bình luận là vong ân phụ nghĩa. Ngươi, có dị nghị gì không?"



"Hừ! Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do?" Vương Tán gân cổ, với ý đồ trình diễn tiếc mục bi tráng anh hùng mạt lộ bị tiểu nhân làm hại.



Tống Dật gật gật đầu, vẫn nhìn không ra cảm xúc, cho Tiết Đào lui ra, một lần nữa rót đầy một chén trà nhỏ cho Vương Tán. Vương Tán tuy biểu hiện rất kiên cường, kỳ thật trong lòng đã sớm rối loạn, đầu óc có chút ngốc, hoàn toàn không hiểu Tống Dật này rốt cuộc muốn làm gì.



Ông ta chậm rãi ngồi xuống, thử nhìn Tống Dật. Dù là mang mặt nạ, nhưng có thể thấy được đôi mắt và miệng, là nơi có thể tiết lộ cảm xúc nhất, nhưng mặc cho ông ta đã nhìn qua vô số người, thế nhưng hoàn toàn nhìn không ra nàng rốt cuộc có ý gì, phảng phất nàng thật sự chỉ là dùng ánh mắt siêu thoát thế ngoại mà bình phán một người là ông ta.



"Những gì vừa nói, chính là Sấu Ngọc Trai bình luận dành cho Vương đại nhân căn cứ trên các tư liệu có được, với tình huống như vậy, Tống Dật chỉ có thể tiếc nuối mà nói một câu, Vương đại nhân không thích hợp được ghi tên lên Phong Vân bảng, ngược lại, còn có khả năng bị xếp vào hàng ngũ gian thần, để đời sau phỉ nhổ."



"Những gì ngươi nói đều không phải sự thật!" Vương Tán cơ hồ theo bản năng mà phủ nhận.



Một người mà vô sỉ lên là không có gì giới hạn gì đáng nói, Tống Dật không hề bất ngờ, chỉ nói: "Nhưng, đây đều là những chuyện thế nhân biết. Có phải là sự thật hay không, có ai quan tâm đâu? Ngụy Đế coi trọng thần tử Hán tộc có năng lực như vậy, mà lại chậm chạp không dùng ngươi, nghĩ chắc cũng là biết đến những chuyện này, mới không dám tùy tiện hành động đi."



Hơi thở Vương Tán cứng lại, những lời này, đánh thẳng vào tâm bệnh của ông ta. Ngụy Đế đối với Hán thần, hoàn toàn có thể dùng chữ khát cầu để hình dung, chỉ cần nguyện ý quy thuận, đều sẽ được quan to lộc hậu, bình bộ thanh vân. Đường lui mà ông ta lưu cho bản thân cũng là cái này, kết quả, Diêu Sùng tiến cử ba lần, cả ba lần đều bị Ngụy Đế làm lơ, nghĩ mãi, cũng chỉ có thể là chuyện cũ từ Nam triều cản trở, khơi khơi làm ông ta lãng phí thời gian mười năm.



Vương Tán mãnh liệt nốc một miệng trà, Tống Dật tri kỷ mà rót đầy tiếp cho ông ta, lộ ra một bộ dáng nhàn nhạt cười, Vương Tán bừng tỉnh đại ngộ, "Tống tiên sinh một lời trúng đích, Vương mỗ hổ thẹn, tiên sinh đã nói rõ với ta, chính là có cách gì để phá giải?"



Tống Dật cười như không cười mà nhìn con cá này cắn câu, nói: "Vương đại nhân thật thông minh." Thong thả ung dung nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói; "Thứ như lịch sử này là có thể bị bóp méo, con đường làm quan lên chức của Vương đại nhân có trở ngại, chỉ là vì đoạn quá vãng không có bất luận ý nghĩa gì kia. Nếu biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ trong đó, có lẽ, Họa Cốt tiên sinh có thể giúp ngươi, làm ngươi danh lưu sử sách, vang dội bốn biển."



Hai mắt Vương Tán bị đốt sáng lên, cơ hội khổ tâm chờ đợi mười năm rốt cuộc đã tới gõ cửa.



"Bất quá, đây là có điều kiện."



Vương Tán ngồi lại nghiêm chỉnh, "Có điều kiện gì, tiên sinh cứ việc nói ra."



"Mười vạn lượng hoàng kim."



Mặt Vương Tán cứng đờ, nima, đây cũng quá chặt chém rồi!



"Cái này, là giá sửa mệnh cho ngươi. Đương nhiên, nếu Vương đại nhân cảm thấy vận mệnh của mình không đáng giá chút tiền ấy, vậy thì khác!"



Tống Dật chắc chắn, ông ta có thể lấy ra, chỉ riêng năm đó khi ông ta đào tẩu, bảo bối trong hoàng cung và của Vương gia bị cuốn theo không chỉ bằng cái giá này, chẳng qua, mười năm này, ông ta chạy lên chạy xuống, tiêu hao chắc cũng đã không sai biệt lắm, Tống Dật liền muốn đem một chút cuối cùng này của ông ta moi hết ra.



Vương Tán mãi suy nghĩ, âm thầm hạ một phen quyết tâm, trước kia chuẩn bị đâu chỉ có mười vạn lượng hoàng kim, mà hiệu quả không thấy, hiện giờ ông ta đã qua tuổi bất hoặc, đã không còn mấy năm có thể chờ đợi, không bằng được ăn cả ngã về không, nhưng ngoài miệng ông ta lại nói, "Một số tiền lớn như vậy, cho dù ta muốn trả, chỉ sợ trong thời gian ngắn cũng chưa gom đủ."



"Không vội, ngươi có thời gian một tháng."



"Vì sao lại là một tháng?" Vương Tán rất nhanh bắt lấy chữ này.



Tống Dật cười nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện