Cơ thể ở trong lồng ngực anh thật yếu ớt, giống như một con thú nhỏ bị thợ săn truy đuổi, trong lúc kinh hoảng trốn chạy lại vô tình va vào vòng tay của dã thú.
Trông con thú nhỏ này thật đáng thương, nhưng dã thú đang bụng đói cồn cào kia chỉ muốn cắn con thú nhỏ này vào miệng.
Đám quỷ vẫn đang phát ra tiếng kêu thê lương không dứt bên tai, dù có bịt tai lại cũng không ngăn nổi.

Lâm Dục cuộn tròn người lại, chỉ hận không thể biến thành người điếc ngay lập tức.
Thấy cơ thể trong ngực mình đang run rẩy dữ dội, Hạ Trầm giấu đi ánh cười xấu xa trong mắt, bàn tay hơi lạnh lẽo áp lên cái gáy mượt mà của Lâm Dục, thấp giọng dỗ dành: “Đừng sợ, có tôi ở đây…”
Những tiếng gào thét rợn tóc gáy của lũ quỷ bỗng dần biến mất, giọng nói dịu dàng trên đỉnh đầu Lâm Dục cũng dần trở nên rõ ràng.
Lâm Dục mở đôi mắt đang nhắm nghiền, do dự buông tay bịt tai xuống.
Hạ Trầm bóp nhẹ cái gáy ướt đẫm mồ hôi lạnh của Lâm Dục, nói: “Rốt cuộc mơ thấy cái gì mà sợ đến mức này?”
Lâm Dục không trả lời, hai tay xanh xao vẫn cuộn lại trước ngực, cậu đánh bạo quay đầu lại nhìn.
Ban công đã yên tĩnh trở lại, không hề có một bóng quỷ hồn nào.
Lâm Dục thở phào nhẹ nhõm, cậu đang định giải thích vài câu thì bỗng phát hiện rằng mình đang nằm trên người đối phương.
Cái tư thế này thật sự có chút mờ ám, cậu chống đôi tay xanh xao lên ngực đối phương, hơi dùng lực nâng người dậy thì bỗng nghe thấy Hạ Trầm rên lên một tiếng thật trầm.
Lâm Dục cho rằng mình đè nặng lên anh nên tay chân luống cuống từ người anh bò dậy.
“Cẩn thận một chút”.

Hạ Trầm vừa đưa tay đỡ cậu vừa tốt bụng nhắc nhở: “Coi chừng kẻo ngã”.
“Cảm ơn cậu…”.

Lâm Dục ổn định cơ thể rồi ngồi quỳ bên chân Hạ Trầm nhỏ giọng hỏi: “Ban nãy tôi không dọa cậu sợ chứ?”
Hạ Trầm nâng nửa người dậy: “Ừ, có bị dọa một chút”
“Tôi vừa thấy trên ban công có…” Lâm Dục hơi do dự, sau đó nói ngắn gọn: “Một đám quỷ hồn.”
Cậu không dám miêu tả chi tiết hình dạng dám quỷ quái kia ra sao, lo rằng Hạ Trầm cũng sẽ gặp ác mộng vào ban đêm.
Hạ Trầm hơi nâng giọng lên như thật sự ngạc nhiên: “Một đám quỷ hồn sao?”
“Đúng vậy”.


Lâm Dục gật đầu, tiếp tục giải thích: “Thật ra trước kia tôi vẫn luôn gặp quỷ, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy nhiều quỷ hồn như thế này.

Có lẽ là do lúc tối vừa triệu hồi quỷ hồn của Trần Sâm Sâm đã vô tình để lộ tung tích.”
Cậu rốt cuộc cũng hiểu vì sao cha lại cấm cậu sử dụng bùa trấn quỷ rồi, chỉ là một thuật triệu hồn đơn giản mà lại dẫn đến nhiều quỷ hồn như vậy.
Hạ Trầm hơi trầm ngâm một chút, thấp giọng hỏi: “Vậy là trước đó không phải cậu mơ thấy ác mộng mà là gặp quỷ sao?”
“Có lẽ cậu không tin vào mấy chuyện này, dù sao cậu cũng được dạy chủ nghĩa duy vật Karl Marx từ nhỏ mà.” Lâm Dục dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán: “Được rồi, cậu cứ coi như là tôi vừa nói lung tung đi.”
“Thế giới này rộng lớn như thế, chuyện lạ gì cũng có.

Trên đời còn rất nhiều điều khoa học cũng không thể giải thích được, tại sao tôi lại không tin cậu chứ?” Hạ Trầm nở nụ cười: “Chỉ cần là điều cậu nói thì tôi đều sẽ tin.”
Giọng nói của anh quá chân thành, không hề qua loa lấy lệ chút nào.

Lâm Dục nhất thời ngơ ngẩn, mặt đối mặt nhìn anh trong bóng tối.
Địa vị của Lâm gia trong giới huyền học không hề tầm thường, nhưng đối với người bình thường mà nói, họ luôn bị hiểu nhầm thành thần côn hoặc giang hồ đi lừa bịp người khác.
Có một lần hồi tiểu học, khi Lâm Dục ở trường, cậu đã nhìn thấy một đứa bé toàn thân bị quấn từng vòng hắc khí quen thuộc.

Cậu đã băn khoăn rối rắm cả buổi, cuối cùng vẫn nói cho đứa nhỏ mập mạp kia rằng nó đang bị thứ xấu xa kia quấn lấy, cũng đưa cả bùa trừ tà mình mang theo cho đối phương.
Thế nhưng kết cục là đứa nhỏ mập kia không những không tin lời cậu nói mà còn gào lên là cậu có bệnh, thậm chí sau đó còn coi đây là chuyện cười mà rêu rao khắp trường.
Mấy ngày sau, đứa nhỏ mập mạp kia trượt chân rơi xuống sông mà chết.
Ánh mắt những đứa nhỏ khác trong lớp nhìn cậu đột nhiên thay đổi.

Chúng nó rối rít tránh xa cậu, cho rằng miệng cậu vô cùng xui xẻo.
Đó cũng là lần đầu tiên cha nổi giận với cậu, ông bắt cậu sau này dù nhìn thấy cái gì đi chăng nữa cũng không được phép xen vào chuyện của người khác, sau đó chuyển cậu đến trường khác.
Từ sau chuyện này, Lâm Dục không bao giờ nhắc đến những chuyện ma quỷ thần quái với người bình thường nữa.


Đám bạn cùng phòng thì nghĩ rằng cậu nhát gan, nhưng xem ra thế còn tốt hơn so với việc họ nghĩ cậu bị thần kinh.
Nhưng chỉ có Hạ Trầm là khác biệt.

Anh kiên nhẫn lại dịu dàng, dù cậu có thế nào anh cũng sẽ luôn chấp nhận cậu, chính vì thế nên cậu mới không nhịn được nói bí mật của mình cho anh biết.
“Tôi…” Lâm Dục mở miệng rồi lại không biết nên nói gì: “Tôi về giường ngủ đây.”
“Muốn đi sao?” Hạ Trầm chân dài ngoắc một cái đã dễ dàng ôm được cậu về: “Chưa gì đã qua cầu rút ván, như vậy là không được đâu, có đúng không bạn học Lâm Dục?”
“Ơ?” Lâm Dục có chút mờ mịt: “Qua cầu rút ván cái gì?”
Hạ Trầm hơi híp mắt, giọng nghe có vẻ u oán: “Lúc gặp quỷ thì ôm chặt tôi không chịu buông, giờ quỷ đi rồi thì lại không thèm để ý đến tôi nữa.”
“Tôi không có!” Lâm Dục vô thức phản bá: “Tôi chỉ không muốn tiếp tục làm phiền cậu thôi.”
“Ồ?” Hạ Trầm chăm chú nhìn cậu, sau đó từ từ cất giọng hỏi: “Vậy chẳng may lát nữa cậu lại gặp quỷ rồi lại leo lên giường của tôi thì tính sao đây?”
Vừa nghĩ đến chuyện đám quỷ hồn kia sẽ quay về là Lâm Dục lại tê dại cả da đầu.
Nhưng cái tật xấu mỗi khi bị dọa sợ lại trèo sang giường Hạ Trầm này của cậu nhất định phải sửa.

Nếu chính bản thân cậu một đêm bị người khác đánh thức năm lần bảy lượt như thế chắc phải điên tiết đến mức muốn giết người ấy chứ.
Nghĩ đi nghĩ lại, thay vì dày vò nhau như thế thì chẳng thà chịu đựng chen chung một cái giường cho rồi.
Sau một thoáng cân nhắc, Lâm Dục quay lại đối mặt thương lượng với Hạ Trầm: “Vậy tôi ngủ chung với cậu đêm nay được không?”
“Tôi rất sẵn lòng.” Hạ Trầm duỗi đôi chân dài, cả khuôn mặt thả lỏng tạo thành một cái cong môi đầy hài lòng.
Giống như đêm trước, Lâm Dục chỉ chiếm một góc rất nhỏ.

Lưng cậu dán sát vào tường, cố gắng không làm phiền đến người còn lại trên giường.
Cả cơ thể và tinh thần cậu đều mệt mỏi cực kỳ nên dù tư thế ngủ không thoải mái cho lắm, cậu vẫn chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Sáng hôm sau, Lâm Dục duỗi chân, mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Thường nói hàn khí đi lên từ lòng bàn chân.

Lâm Dục bởi vì thân thể yếu ớt nhiều bệnh mà hai chân lúc nào cũng lạnh như băng, nhất là vào mùa đông thì càng nghiêm trọng, phải dùng đủ mọi cách mà giữ ấm chân.

Vậy mà giờ lòng bàn chân cậu có một khối vừa ấm áp lại còn đàn hồi.

Lâm Dục nhất thời không đoán được là thứ gì, chỉ cảm thấy bàn chân ấm áp rất thoải mái, thế là dùng lòng bàn chân mơ/n trớn thứ kia một cái.
Lâm Dục cọ rồi lại cọ, cho đến khi thứ kia từ mềm bỗng cứng lên, ngay sau đó một bàn tay bắt lấy mắt cá chân cậu.
“Đừng làm loạn …” Giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên, lồng ngực săn chắc cũng theo đó mà rung động nhẹ.
Bắp chân Lâm Dục co giật một cái, cậu tỉnh dậy.

Cảm giác rõ ràng dưới lòng bàn chân nhắc nhở cậu rằng cậu lại quấn lấy Hạ Trầm mà sưởi chân nữa rồi.
Lâm Dục chớp mắt một cái rồi nhắm mắt lại tiếp tục giả bộ ngủ, định làm như không biết gì mà rút chân ra sao cho thật tự nhiên.
Thế nhưng bàn tay đang nắm lấy mắt cá chân cậu kia không cho Lâm Dục cơ hội này, cậu càng cố rút chân ra lại bị nắm chặt hơn.
“Ưm …” Lâm Dục nhăn nhó, không giả bộ được nữ: “Hạ Trầm.”
“Ừ?” Hạ Trầm vẫn nhàn nhã nắm cổ chân cậu: “Không giả bộ tiếp sao?”
“Tôi cũng chỉ ôm cậu sưởi chân chút thôi mà.” Lâm Dục nổi tính thiếu gia nói, cậu chống khuỷu tay lên giường nâng người dậy: “Chân tôi cũng rửa sạch sẽ đó nhé.”
Nếu theo lời của Thanh Mai thì người khác muốn sưởi chân cho cậu còn phải xếp hàng đó.
“Sao lại dỗi rồi.” Hạ Trầm lười biếng cười: “Tôi cũng không nói là không muốn sưởi chân cho cậu.”
Vừa dứt lời, bàn tay to lớn nắm cổ chân Lâm Dục đặt lên khuôn ngực săn chắc, sau đó rê chân cậu một đường đi xuống bụng: “Cậu thấy đạp chỗ nào thoải mái hơn?”
Từ lòng bàn chân truyền lên nhiệt độ càng lúc càng cao, Lâm Dục run lên một cái như điện giật: “Hạ Trầm!”
Cậu cố gắng giành lại chân của mình: “Tôi phải rời giường rồi, cậu mau buông ra!”
“Ừ.” Hạ Trầm rất dễ nói chuyện mà buông chân cậu ra, ánh mắt rơi trên mắt cá chân mảnh khảnh.
Anh mới chỉ dùng ba phần lực thôi mà cổ chân cậu đã đỏ ửng một vòng, thậm chí còn in cả dấu tay.

Màu đỏ tươi nổi bật trên làn da trắng nõn thật khiến người ta sinh ra ảo giác cổ chân này thật dẽ dàng bẻ gãy.
Lâm Dục nhanh nhẹn rút chân về rồi bò xuống khỏi giường, cậu cầm quần áo bước vào phòng tắm.
“Chậc …” Hạ Trầm nhìn theo bóng lưng cậu, giọng cất lên như than thở: “Thật yếu ớt …”
Sau khi tắm rửa sạch sẽ mồ hôi trên người Lâm Dục thoải mái hẳn, ngồi xuống trước bàn mở điện thoại lên.
Hạ Trầm đứng sau lưng cậu vừa chỉnh lại cổ tay áo vừa nhàn nhạt hỏi: “Hôm nay muốn tôi đi cùng cậu không?”
“Muốn!” Lâm Dục theo phản xạ đáp lời, sau đó lại bổ sung: “Nếu cậu có việc bận thì thôi, không cần đâu.”
Hạ Trầm đã ở bên cậu ba ngày rồi, cậu không thể cứ lãng phí thời gian của người ta mãi được.
Động tác của Hạ Trầm dừng lại một chút, anh nhìn về phía cậu: “Cậu định một mình đi thăm bà ngoại của Trần Sâm Sâm?”

“Không phải đâu.” Lâm Dục quơ quơ điện thoại trước mặt Hạ Trầm: “Còn có người khác đi với tôi nữa.”
“Người khác, hửm?” Hạ Trầm khẽ mỉm cười: “Ai thế?”
Lâm Dục thành thật trả lời: “Là một người em trai trong nhà tôi.”
Nụ cười của Hạ Trầm vẫn không thay đổi, giọng nói càng lúc càng dịu dàng: “Em trai nào thế?”
“Có nói cậu cũng không biết đâu.” Lâm Dục dừng một chút rồi giải thích: “Còn nhớ tôi từng nói rằng Trần Sâm Sâm hiện không thể rời khỏi trường học không? Nếu muốn đưa cậu ta đến gặp bà ngoại lần cuối thì phải dùng đến đạo cụ đặc thù mới được.”
“Rắc rối vậy à …” Hạ Trầm rũ mi che giấu tâm tư trong mắt, nói: “Cậu thật sự không cần tôi đi cùng?”
Lâm Dục hơi nghĩ ngợi, trả lời: “Nếu cậu rảnh rỗi thì đi cùng tôi được không?”
Dù sao thì Lâm Hựu Khiêm cũng chỉ là tên thiên sư gà mờ, có thêm bảo đảm đặc biệt thì vẫn hơn.
“Tất nhiên là rảnh rồi.” Hạ Trầm cười nói: “Làm người tốt phải làm tới cùng, đưa quỷ phải đưa đến tây.”
“Vậy được.” Lâm Dục nghiêm túc gật đầu: “Thật ra thì làm chuyện này cũng coi như như là hành thiện tích đức.”
Từ xa đã nhìn thấy một bóng người gầy gò hết nhìn đông lại ngó tây, người này nhìn thấy họ thì lập tức kêu to: “Lâm Dục, tôi ở đây, đây nè!”
Lâm Hựu Khiêm chạy chậm ra đón, nụ cười vẫn còn nguyên trên mặt chưa kịp thu đã đối mặt với một đôi mắt âm u thâm trầm, nhất thời rùng mình một cái, bước chân cũng theo đó dừng lại.
Cậu ta không hiểu sao từ đáy lòng bỗng ập tới cảm giác sợ hãi, cứ như bản năng khắc vào xương cốt vậy.
Lâm Dục lại không phát hiện ra điều gì bất thường: “Đã mang đồ đến chưa?”
“Mang, mang tới rồi…” Lâm Hựu Khiêm cố gắng dằn lại cảm giác sợ hãi từ đáy lòng, cúi xuống lục lọi trong túi nhưng tay thì vẫn run cầm cập.
“Không sao đâu, đừng vội.” Lâm Dục cho rằng cậu ta đang lo lắn: “Chúng ta cứ đến tòa nhà khu Công nghệ trước đã, sau đó rồi tìm cũng không muộn.”
“Lâm Dục” Hạ Trầm sau lưng cậu bỗng mở miệng: “Không giới thiệu một chút sao?”
“Đây là Lâm Hựu Khiêm, em trai trong nhà tôi.” Lâm Dục hơi hất cằm: “Còn đây là Hạ Trầm, bạn cùng phòng.”
Lâm Dục lời ít ý nhiều giới thiệu họ với nhau.
Hạ Trầm mơ hồ đáp: “À.”
Trông không hề có ý định nói nhiều thêm với người em trai này.
Ba người cùng nhau đi đến tòa nhà khu Công nghệ, Lâm Dục và Hạ Trầm đi trước, Lâm Hựu Khiêm đi sau cùng.
Đi được vài bước, Hạ Trầm đột ngột hỏi: “Cậu có em trai rồi, vậy có anh trai không?”
“Hở?” Lâm Dục đơ ra mấy giây mới phản ứng kịp, cười nhạo một tiếng: “Không có, tôi không quen gọi người khác là anh.”
Tất nhiên trong Lâm gia có rất nhiều người cùng lứa lớn tuổi hơn cậu, nhưng có lớn tuổi hơn cũng không ai dám bắt cậu gọi bằng anh.
Mọi người đều biết rằng, Lâm tiểu thiếu gia không ưa nhất là bị người khác lôi kéo làm quen.
“Vậy sao?” Hạ Trầm bất giác cười tủm tỉ: “Bỗng nhiên tôi cũng muốn thử cảm giác được gọi anh, hay là cậu…”
------oOo------.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện