Sương mù dày đặc bị kiếm khí xua tan dần tụ lại, Lâm Sơ Dật đứng đấy đối diện xa xa với nam tử.
Nháy mắt, đầu cậu đột nhiên lóe lên một cái tên, không khỏi thốt lên: “Ngươi là Hạ Trầm?”
“Thông minh.” Khóe môi Hạ Trầm cong cong, ôm kiếm từ trên cây nhảy xuống.
Khoảnh khắc đáp xuống đất, kiếm Trầm Uyên ra khỏi vỏ, một đường sắc lạnh vụt đâm tới mặt Lâm Sơ Dật.
Nhưng cậu chẳng hề biến sắc, xoay cổ tay kéo kiếm Thanh Vân tạo thành vừa kiếm hoa xinh đẹp lại sắc bén.

“Keng” một tiếng, kiếm và kiếm va chạm nhau trực tiếp, khoảng cách giữa hai người cũng chỉ cỡ gang tấc.
Lâm Sơ Dật nhìn đôi mắt đen nhánh đang cười, thoáng chốc thất thần.
Giây sau, từng người lùi về lại cách nhau vài bước.
“Tại hạ Hạ Trầm.” Hạ Trầm thu kiếm, nho nhã lễ độ chắp tay tạ lỗi: “Vừa rồi đã đắc tội, Lâm công tử.”
Kiếm Thanh Vân tra vào vỏ, Lâm Sơ Dật chắp tay đáp lễ: “Nghe đại danh đạo hữu đã lâu.”
“Phải không?” Hạ Trầm hững hờ nói: “Tuy ta nổi tiếng bên ngoài, nhưng thanh danh e là nghe không hay lắm.”
Lâm Sơ Dật im lặng một lát điềm nhiên trả lời: “So với tin đồn, ta tin phán đoán của mình hơn.”
Hạ Trầm đến gần cậu một bước, có hứng thú mà truy hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy, ta là người thế nào?”
“Vấn đề này, bây giờ ta còn chưa thể trả lời ngươi được.” Lâm Sơ Dật mỉm cười: “Ta không thích tùy tiện kết luận.”
Sau màn giao thủ ngắn ngủi, hai người bắt đầu công khai phân cao thấp.
Đại hội trừ tà năm đó, đứng nhất, đứng hai bao hết gần bảy phần yêu tà quỷ quái trong rừng Sương Mù, sau này giới tu đạo thậm chí lan truyền một tin đồn thú vị, nói hai người có đào ba thước cũng đào đồ vật đang ở sâu dưới đất lên.
Cuối cùng, Lâm Sơ Dật lấy ưu thế mỏng manh tiếp tục quanh vinh đứng trong bảng tu sĩ, còn cái tên nằm ở dưới cậu vẫn y vậy không thay đổi gì.
Cái gọi là không đánh không biết nhau, sau khi đại hội trừ tà kết thúc hai người bắt đầu thư từ qua lại.
Lâm Sơ Dật là kỳ tài tu đạo trăm năm khó gặp, dù là trận pháp, phù chú, pháp thuật hay kiếm thuật bất kỳ lĩnh vực nào, từ nhỏ đã lộ ra thiên phú kinh người.
Nhưng làm người ta kiêng dè là, trong cơ thể cậu ẩn chứa lượng linh lực khổng lồ khó thể tính được, nó như biển mênh mông vô tận, lấy không hết, dùng không cạn.

Người ngoài khiêu chiến cậu, kính sợ cậu, lấy lòng cậu, người nhà họ Lâm thì hâm mộ, đố kỵ nhưng lại hi vọng vào cậu, chỉ không có ai cố gắng muốn hiểu cậu.
Nhưng khoảnh khắc khi cậu gặp được Hạ Trầm, trong lòng cậu có một linh cảm chắc chắn: Bọn họ là đồng loại.
Sự thật chứng minh, Hạ Trầm không phụ kỳ vọng của cậu.
Thân là chưởng môn tương lai của gia tộc Lâm gia, Lâm Sơ Dật hành động không thể theo ý mình, nhưng Hạ Trầm không môn không phái thì lại được tự do thoải mái.
Hắn một mình đi khắp đại giang Nam Bắc, ngắm hết núi non sông nước, trừ tà trừ quỷ, tu hành ngộ đạo.
Mỗi khi đến nơi mới, hắn sẽ gửi cho Lâm Sơ Dật phong thư.
Trong thư trừ miêu tả những điều mình tai nghe mắt thấy, còn thường tặng kèm một cánh hoa, hay một chiếc lá, có khi là đồ chơi mới lạ, có khi chỉ là giọt sương vào sáng sớm.
Khi đầu ngón tay chạm vào, Lâm Sơ Dật có thể cảm nhận được tất cả những gì hắn cảm nhận được.
Như đôi bạn cũ quen biết đã lâu, bọn họ chưa từng hẹn nhau, lại không hẹn mà cùng chọn rút khỏi đại hội trừ tà, cứ như thịnh hội giới tu đạo, ý nghĩa thật sự duy nhất chỉ là để họ hoàn thành cuộc gặp gỡ ấy.
Trong ba năm tiếp theo, thường một năm bọn họ chỉ gặp một lần, hoặc cuối xuân cùng ngồi chiếc thuyền con trôi lững lờ theo dòng nước, hay ngày hè sóng vai đứng dưới đình nghe tiếng mưa rơi chầm chậm đập vào lá sen.
Mùa thu năm thứ ba, Hạ Trầm đúng hẹn tới, chờ từ trời tối chờ đến hừng đông, nhưng không thấy người đến nơi hẹn.
Hắn dò hỏi khắp nơi, biết được Nhị công tử  Lâm gia vì cứu người, mấy ngày trước đã lên đường tới nơi Không Người.
Nơi Không Người, hay còn gọi vùng đất chết không một người sống, nghe đồn từ xưa đến nay chưa từng có ai sống sót ra đó được.
Nhưng Hạ Trầm chẳng chút do dự, lập tức xuất phát tới nơi Không Người.
Trong vùng đất chết hắc khí che trời, đưa mắt nhìn trừ cát vàng chỉ còn lại xương cốt chất đống.
Hắn tìm được người hơi thở còn thoi thóp ở trong chính đống xương đó.
Lâm công tử có chút ở sạch, hàng năm mặc đồ trắng không dính bụi trần, nhưng lúc này áo bào trắng đã bị máu nhuộm thành đỏ tươi, sắc mặt tái nhợt đến như trong suốt, cứ như chạm vào thì sẽ biến mất.
Hạ Trầm quỳ một gối, nghe thấy ngực mình có tiếng vụn vỡ rất rõ ràng.
Hắn vác người đã hôn mê bất tỉnh lên, từng bước đi ra ngoài.
Ngày ấy hắn vai vác một người, tay cầm kiếm Trầm Uyên, thần chắn sát thần, Phật chắn sát Phật, ma tới chém ma, cứ như vào chốn không người.
*

Lâm Sơ Dật bị thương rất nặng, sau khi ra khỏi vùng đất chết, tu dưỡng hơn tháng mới tạm khôi phục nguyên khí.
Trong lúc đó, Hạ Trầm vẫn luôn ở bên cạnh cậu, cậu quyết đoán quăng hết sự vụ qua một bên, đóng cửa từ chối tiếp khách.
Mỗi ngày nằm trên giường nghe giọng nói trầm ấm tuyệt đẹp đọc sách cho cậu, hoặc dọn hai cái ghế dựa ngồi song song nhau phơi nắng trong sân, uống trà đánh cờ với Hạ Trầm, khó được gặp kỳ phùng địch thủ, trong lúc nói cười qua lại vài chiêu.
Khoảng thời gian đó, là khoảng thời gian bình đạm và cũng là vui vẻ nhất trong  cuộc đời hai mươi năm ngắn ngủi của Lâm Sơ Dật.
Chớp mắt, thu đi đông tới.
Sau ngọ ánh nắng ấm áp, ván cờ đang ăn nhau hăng say, Hạ Trầm mở miệng khẽ nói: “Sơ Dật, ngày mai ta phải lên đường rồi.”
Vừa dứt lời, lòng Lâm Sơ Dật bỗng rối loạn, quân cờ đặt vào vị trí không nên đặt.
“Nước này là đưa dê vào miệng cọp.” Hạ Trầm mỉm cười: “Ngươi thua rồi.”
Lâm Sơ Dật ổn định lại tâm thần, ngước mắt hỏi: “Sao gấp vậy?”
“Không có gì, chỉ là ngươi đã khỏi, cũng là lúc ta phải đi rồi.” Hạ Trầm nhẹ nhàng giải thích: “Ta không thể cứ ở mãi Lâm gia được.”
“Sao không…” Lâm Sơ Dật cắn lưỡi, nuốt nửa câu sau vào lại: “Được, mai ta tiễn ngươi đi.”
Hạ Trầm nhìn khuôn mặt nhỏ có chút hồn bay phách lạc, tim đau quặn thắt, nhưng chỉ có thể im lặng.
Bọn họ quá hiểu nhau, sao hắn không biết thật ra Lâm Sơ Dật bị thương không nặng vậy, giả bệnh chỉ là vì ở thêm với hắn mấy ngày.
Sao hắn lại không muốn lén kéo dài thời gian vui vẻ ngắn ngủi này ra vô hạn, thậm chí nhân cơ hội chiếm người làm của riêng mình chứ?
Hắn nghĩ đến lòng đau, nhưng hắn không thể.
Khác với Hạ Trầm tán tu vô danh, Lâm Nhị công tử cởi mở khoáng đạt, tiền đồ rộng mở, cậu sẽ sáng lập thịnh thế đạo pháp thuộc về mình, cậu sẽ trở thành thuỷ tổ khai sơn vạn người kính ngưỡng, cậu còn sẽ con cháu cả sảnh đường, phúc phận  dài lâu, được hậu thế muôn đời ngàn đời cung phụng chiêm ngưỡng.
Cậu không nên chỉ dừng ở Lâm gia, lại càng không nên dừng trong tay hắn.
Ngày Hạ Trầm đi, Giang Nam rơi đợt tuyết lớn hiếm thấy.
Lâm Sơ Dật khoác tuyết y, bông tuyết rơi xuống mái tóc đen xõa dài, vừa thần thánh lại đẹp đẽ.
Hạ Trầm không nhịn được giơ bàn tay gầy lên, sau đó lại ngừng giữa không trung, rốt cuộc chỉ là kiềm chế kéo áo khoác lại giúp cậu: “Chăm sóc tốt mình.”

“Được.” Lâm Sơ Dật đồng ý: “Ngươi cũng bảo trọng.”
Đông đi xuân tới, lại là một năm đang vào cảnh đẹp.
Trong một năm này, hai người vẫn thường xuyên thư từ với nhau.

Mùa đông giá rét sắp tới, Lâm Sơ Dật rốt cuộc chán ngán tất cả quanh mình, im lặng để lại phong thư từ biệt, bước lên lữ trình.
Cậu không hỏi thăm tung tích Hạ Trầm, nhưng lúc tuyết đầu mùa rơi xuống, họ lại gặp nhau.
Dường như Hạ Trầm cũng không ngạc nhiên chuyện cậu bỏ nhà trốn đi, đưa cậu về nơi mình đang ở.
Đó là một căn nhà tranh, trong phòng bài trí đơn sơ, nhưng đủ che mưa chắn gió.
Hạ Trầm đóng cửa gỗ, miệng thì nói: “Nếu ở không quen, ta đưa ngươi tới khách điếm ở trấn trên.”
“Có gì mà không quen?” Lâm Sơ Dật cười tủm tỉm nhìn lại hắn: “Hạ công tử ở được, chẳng lẽ ta không ở được?”
Nhìn nhau một lát, Hạ Trầm rời mắt trước: “Trời lạnh, ta đi nhóm lửa.”
Đêm tuyết bên bếp lửa, rót hai chén trà nóng, hai người đầu gối chạm đầu gối nói chuyện.
“Lần này ngươi đi, định không về Lâm gia lại thật?” Hạ Trầm thuận miệng hỏi, cẩn thận nghe có thể phát hiện căng thẳng giấu trong giọng.

“Không về.” Lâm Sơ Dật ôm chén trà, mi như lông quạ hơi rung rung: “Làm một  tán tu không có vướng bận giống như ngươi, chẳng lẽ không phải tiêu dao sung sướng tựa thần tiên?”
Trong phòng yên tĩnh một lát, Hạ Trầm bất ngờ hỏi ngược lại: “Ai nói với ngươi ta không có vướng bận?”
Lâm Sơ Dật chợt lóe suy nghĩ, theo bản năng nâng hàng mi dài, va phải đôi mắt đen thăm thẳm.
Sóng biển cuộn trào trong mắt Hạ Trầm cậu xem không hiểu, nguy hiểm lại chấn động tâm hồn.
“Ngươi…” Đầu ngón tay đặt ở chén trà bất giác dùng sức, Lâm Sơ Dật thử hỏi dò: “Vậy ngươi nói ngươi vướng bận ai?”
Hạ Trầm khẽ cười, giọng đầy ẩn ý: “Ta vướng bận ai, trong lòng người đó hiểu rõ.”
Cành, cỏ khô bị đốt cháy thỉnh thoảng vang tiếng lép bép, dưới ánh lửa thấp thoáng quanh bếp, hai gò má trắng ửng màu đẹp như son.
Hạ Trầm nuốt nuốt, phát hiện mình không thể rời mắt khỏi màu sắc trước mắt.
Hắn cố gắng nhẫn nại, nhưng người trong lòng lại không cảm kích, chủ động đưa tới cửa…
Nhiệt độ trong nhà tranh càng lên cao, đến khi ngoài cửa sổ có tiếng vang đánh vỡ  kiều diễm cả phòng.
Lâm Sơ Dật như ở trong mộng mới tỉnh, che giấu đứng dậy tới bên cửa sổ, ngước lên nhìn pháo hoa nổ liên tiếp trong màn đêm đen.


Hạ Trầm hít sâu một hơi, bình phục xao động trong cơ thể, giọng hơi khàn: “Sao vậy?”
Sắc hồng trên mặt tan đi, Lâm Sơ Dật nhíu mày: “Đó là tín hiệu Lâm gia phát ra, nghĩa là Lâm gia xảy ra chuyện lớn.”
Hạ Trầm bình tĩnh nói: “Có lẽ bọn họ chỉ là muốn tìm ngươi.”
“Không phải, tìm ta không cần tốn công vậy.” Lâm Sơ Dật quay đầu lại: “Hạ Trầm, ngươi nghe được mấy tiếng?”
“Bảy tiếng.” Hạ Trầm trả lời.
Sắc mặt Lâm Sơ Dật nghiêm trọng: “Bảy tín hiệu là hiệu lệnh cấp cao nhất của Lâm gia, phàm người gia tộc họ Lâm phải lập tức trở về.”
Hạ Trầm nhìn cậu: “Vậy… Ngươi phải về à?”
Lâm Sơ Dật thoáng chần chờ, nhanh chóng ra quyết định: “Ta phải trở về một chuyến trước, xem rốt cuộc có chuyện gì.”
Dứt lời, cậu lại chủ động nói thêm: “Giải quyết chuyện Lâm gia xong ta sẽ lại đến tìm ngươi, ngươi đồng ý chờ ta không?”
“Mưới ngàn cái đồng ý, nhưng…” Hạ Trầm ngập ngừng: “Ở thêm một chút, chờ tuyết ngừng rơi hãy đi.”
Sau này bị phong ấn hơn tám trăm năm, vô số lần hắn hận mình, ngày hôm đó sao không nghe theo suy nghĩ thật trong lòng, bắt người ở lại?
Nhưng khi đó ai cũng không nhớ tính thử một quẻ, Lâm Sơ Dật ngồi trở lại cạnh hắn, nhẹ giọng dỗ nói: “Ngươi ngủ trước đi, có lẽ ngươi ngủ một giấc tỉnh dậy thì ta đã về rồi.”
“Được.” Hạ Trầm đáp, nghe theo khép mắt lại.
Lâm Sơ Dật yên lặng nhìn khuôn mặt ngủ say của hắn, lòng dâng lên ấm áp khó tả.

Một lát sau cậu không nhịn được chầm chậm cúi xuống, tới gần khuôn mặt đẹp trai ấy.
Chóp mũi chạm nhau, hơi thở đan xen, tim đập như muốn phá tung lồng ngực.
Nháy mắt sau, cậu hốt hoảng mà chạy đi.
Tuyết bên ngoài không biết đã ngừng rơi từ khi nào, Hạ Trầm mở mắt cười khẽ, ngón tay chai sần sờ cánh môi mỏng, dư vị nụ hôn như thật nhưng lại là giả.
Một lúc sau, hắn lẩm bẩm: “Thôi, tương lai còn dài.”
Không nghĩ tới lần từ biệt này, biển xanh hóa nương dâu.
------oOo------.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện