Tại từ đường của Lâm gia.
Được dẫn đầu bởi Lâm Chính Dương, gia chủ hiện tại của Lâm gia, đoàn người mang sắc thái nghiêm trang đứng trong từ đường.
Một đứa bé trai tầm sáu bảy tuổi quỳ gối trước điện thờ lạy ba lạy, sau đó cẩn thận cầm cây nến trên bàn lên.
Trong lư hương đã cắm ba nén nhang, cậu bé thắp một nén ở chính giữa.
Làn khói xanh từ từ bay lên, mọi người không khỏi nín thở, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào nén hương kia.
Vài giây sau, như thể có một cơn gió thổi qua, khói hương tan biến.
“Hầy…”
“Tiếc quá…”
“Cháy nhiều hay ít?”
Bên trong từ đường vang lên những tiếng xì xào bàn tán, Lâm Chính Dương khẽ giơ tay, mở miệng nói: “Dẫn Tiểu Cảnh xuống trước đã.”
Sau khi cậu bé đi xuống, Lâm Chính Dương lại nói: “A Dục, đến lượt con.”
Vừa dứt lời, đám người lại xôn xao lần nữa, nháo nhào đưa mắt nhìn thanh niên phía sau Lâm Chính Dương.
Thanh niên anh tuấn mặc áo sơ mi với quần tây, cúi đầu rũ mắt đứng ở nơi đó.

Mái tóc dài xõa trước trán che khuất gương mặt, chỉ thấy rõ hàm dưới tái nhợt gầy gò cùng với một nốt ruồi son đỏ thẫm như máu trên vành tai trái.
Trong hoàn cảnh nghiêm túc như này mà cậu như thể vô ý ngủ thiếp đi, không hề phản ứng với âm thanh xung quanh.
Một lát sau, Lâm Chính Dương trầm giọng gọi: “A Dục?”
“Dạ…” Lâm Dục chậm rì rì nhấc đôi hàng mi, cổ họng nặn ra tiếng đáp mơ hồ không mấy tình nguyện.
Dưới những ánh mắt mang thái độ khác nhau của mọi người, Lâm Dục cất đôi chân dài bước lên, không nhanh không chậm đi về phía bàn thờ.
Khi cậu quỳ xuống trước điện thờ, không biết tại sao trong lòng Lâm Chính Dương đột nhiên trùng xuống, giống như bị thứ gì đó gõ mạnh một cái vào tim.
Trưởng lão hai bên hiển nhiên cũng không thoải mái lắm, sắc mặt thay đổi một chút nhưng không ai mở miệng.
Cùng lúc đó, các tiểu bối tại đây đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, hai chân như nhũn ra, suýt chút nữa quỳ xuống cùng người trên đài thờ.
Lâm Dục lúc này không biết bên dưới xảy ra chuyện gì, sau khi lạy ba lạy, thuần thục cầm nến đến gần lư hương.
Nến thắp nén hương ở chính giữa, một chuyện thần kỳ xảy ra.


Lư hương như biến thành đóa hoa cao lãnh, mặc cho ngọn lửa tha thiết cuồng nhiệt như thế nào, nó vẫn lù lù bất động.
Sâu trong đáy mắt Lâm Chính Dương dâng lên vài phần thất vọng mờ ẩn, nhưng ông che dấu rất tốt, giọng nói không có gì khác thường: “Xuống đây đi.”
Lâm Dục khẽ nhún vai, đặt nến lại rồi đi xuống.
Gia chủ cùng hai vị trưởng lão ở lại bàn nghị sự, những người còn lại của Lâm gia theo trật tự rời khỏi từ đường.
Lâm Dục chậm rì rì đi phía sau, vừa ra khỏi cửa đã nghe thấy hai giọng nói chói tai cách đó không xa.
“Nói thật, Lâm gia chúng ta từ trước tới giờ chưa từng có người nào không thắp được hương, chẳng lẽ Lâm Dục không phải…”
“Suỵt! Đừng nói bậy, mọi người mà nghe thấy là toi đấy!”
Tám trăm năm trước, tổ tông Lâm gia đã khai phá ra một môn phái độc lập.

Suốt tám trăm năm sau đó, hương khói của Lâm gia trải dài không dứt, cho đến tận ngày nay vẫn là gia tộc Thiên Sư danh giá nhất.
Khi lên sáu tuổi, tất cả con cháu Lâm gia đều phải cử hành nghi thức thắp hương trong từ đường để đánh giá xem có thích hợp với việc tu hành hay không.
Bởi vì bất kể là pháp khí hay bùa chú thì đều phải tự truyền linh lực Thiên Sư của bản thân, mà linh lực phụ thuộc một là thiên phú, hai là tu hành.
Người có thiên phú cực cao có thể thắp ba nén hương khiến chúng cháy hết, các gia chủ của Lâm gia đều như vậy.
Thiên phú bình thường có thể đốt hết một nén hương, kém một chút thì vẫn có thể đốt được một đoạn nhỏ.
Chỉ có riêng Lâm Dục, cậu không thắp được hương.
Tám trăm năm qua Lâm gia chưa từng xuất hiện người nào như vậy, mà cậu còn là con của gia chủ đương nhiệm, chỉ có thể nói một câu tạo hóa trêu người.
“Ha ha…” Người vừa nói cười vài tiếng, thấp giọng: “Phải nói đầu thai đúng là cần có kỹ năng.

Nếu không phải con ruột của gia chủ thì làm gì có chuyện một phế vật thuần chủng như cậu ta có thể ở lại Lâm gia, được ăn ngon được hầu hạ, còn dám xem thường chúng ta?”
Một người khác nghi ngờ hỏi: “Cậu ấy nào có xem thường chúng ta?”
“Cậu không nhìn thấy cái kiểu để mắt cao hơn đỉnh đầu của cậu ta sao? Mỗi lần nói chuyện cậu ta đều nhìn bằng lỗ mũi: ” Lâm Ngũ đang nói đột nhiên dừng lại.
Thanh niên đi tới có hàng mi dài như lông quạ che khuất đôi mắt phượng, sống mũi cao thẳng, môi đỏ mọng đầy đặn.

Nhan sắc vốn xinh đẹp sáng sủa nhưng bởi vì sắc mặt tái nhợt như tờ giấy mà trở nên ốm yếu bệnh tật.

Thế nhưng điều này cũng không làm giảm đi nhan sắc của cậu, ngược lại còn tạo cảm giác có một vẻ đẹp yếu đuối tiều tụy.
Tuy rằng trong lòng nghĩ Lâm Dục trơ trẽn dựa vào cha, nhưng Lâm Ngũ vừa nhìn thấy người thật, ánh mắt trở nên sững sờ.
Đến khi người tới gần, anh ta theo bản năng trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Tiểu Dục, cậu đi đâu vậy?”
Thế nhưng Lâm Dục không thèm cho anh ta một cái liếc mắt, ung dung đi qua bên cạnh.
Cằm nhọn khẽ nâng lên, ánh mắt bị che lấp dưới hàng mi dài không hề dao động, như thể không có gì đáng để cậu đặt vào mắt.
Mãi đến khi người đi xa, phía sau truyền đến tiếng nghiến răng nghiến lợi của Lâm Ngũ: “Thấy chưa? Cậu ta lúc nào cũng dùng cái vẻ mặt ấy với tôi!”
*
Đúng là thời điểm thời tiết nóng nhất, gió vào ban đêm cũng không mấy mát mẻ.
Lâm Dục mở cửa phòng tắm, một bên lau tóc ướt sũng, một bên đi đến chỗ chiếc quạt trên mặt đất.
Lúc này Thanh Mai bưng một ly sữa đi vào, kinh ngạc hét lên: “Tiểu thiếu gia của em ơi, tóc có ướt cũng không được dùng quạt đâu nha!”
“Chậc…” Động tác của Lâm Dục hơi dừng lại, trong giọng nói có chút bất mãn: “Điều hòa không cho bật, giờ đến quạt cũng không cho nữa là sao?”
Cũng không phải nhà tiếc chút tiền điều hòa, chỉ là cậu từ nhỏ đã yếu ớt nhiều bệnh.

Cảm mạo bình thường cũng có thể lấy mất nửa cái mạng, muốn giải nhiệt từ trước đến nay chỉ dùng phương pháp nguyên thủy, đặt thùng nước đá ở các góc phòng ngủ để hạ nhiệt.
Trưởng thành rồi thân thể không còn yếu như vậy nữa, dưới yêu cầu mãnh liệt của cậu, cha cậu mới miễn cưỡng đồng ý cho cậu một cái quạt điện.
“Không phải không cho cậu bật quạt mà tiểu thiếu gia, nhưng cậu phải sấy khô tóc trước.” Thanh Mai đặt sữa xuống, vẻ mặt sốt sắng muốn làm thay: “Nếu cậu sợ mỏi tay thì để em sấy cho!”
“Thôi thôi.” Lâm Dục liếc cô một cái, như cười như không nói: “Coi mình là người hầu thời cổ đại đấy à?”
“Tại sao không?” Thanh Mai chớp chớp mắt nói: “Bao nhiêu người muốn làm người hầu của thiếu gia còn không được ấy chứ!”
Khi Hàn Thanh Mai được bảy tuổi, cha mẹ cô qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi, người thân tham lam đã nuốt tiền thừa kế và tiền bảo hiểm, nhẫn tâm gửi cô đến trại trẻ mồ côi.
Cha mẹ qua đời dù có thế nào cũng không nỡ bỏ đứa con nhỏ mồ côi, thủy chung lưu luyến trên thế gian không chịu rời đi.
Khi đó Lâm Dục vừa khéo có duyên gặp được bọn họ, dưới sự cầu xin đau khổ ấy, cuối cùng mang Thanh Mai về Lâm gia, để cô lớn lên cùng mình.
Đúng vậy, mặc dù cậu không thể thắp được hương, nhưng cậu có thể nhìn thấy ma.
Đạo Sĩ bình thường phải dựa vào pháp khí để phán đoán âm khí tà vật, một số Thiên Sư thiên phú cao tu hành đến trình độ nhất định có thể khai thiên nhãn.


Nhưng có một loại người trời sinh có con mắt âm dương, từ khi sinh ra đã có thể nhìn thấy những thứ người bình thường không thể thấy được.
Bất hạnh thay, Lâm Dục lại trúng giải độc đắc này.
Không chỉ có thế, thể chất chí âm chí dương của cậu là chất dinh dưỡng tốt nhất để nuôi dưỡng tà ma, đối với yêu ma quỷ quái mà nói thì không khác gì thịt Đường Tăng, bất cứ khi nào cũng muốn gặm một miếng.
Trong bóng tối, thời thời khắc khắc luôn có thứ gì đó ngo ngoe rục rịch.
May mắn là cậu sinh ra ở Lâm gia, mặc dù bản thân không thể tu luyện, nhưng từ nhỏ cậu đã dính chặt không rời các loại pháp bảo pháp khí đỉnh cấp, tà ma khó có thể đến gần.
Tuy nhiên, có một ngoại lệ …
Nghĩ tới đây, Lâm Dục hơi nhíu mày.
Thanh Mai cho rằng cậu mất hứng vì lời nói của mình, vội vàng chuyển đề tài: “Đúng rồi thiếu gia, gần đây cậu có còn mơ thấy thứ đó không?”
Cái hay không nói lại đi nói cái dở, Lâm Dục nhíu mày càng sâu, xoay người đi đến bên giường, lạnh lùng nói: “Được rồi, em nghỉ ngơi trước đi.”
Uống sữa xong ngồi hóng quạt một lát, Lâm Dục buồn ngủ nằm trên ga giường bằng vải tơ tằm.
Trong lúc ý thức mông lung, trước mắt cậu xuất hiện một màn sương đen dày đặc.

Cậu lập tức nhận ra, thứ đó lại đi vào trong giấc mộng của mình.
Từ nỗi sợ hãi ban đầu cho đến bây giờ trở thành lạnh nhạt, không ai biết rằng nhiều năm qua cậu đã trải qua những gì trong mộng cảnh.
Thế nhưng thứ đó cũng chỉ có thể uy hiếp đe dọa cậu trong mơ, không có cách nào thật sự làm hại đến cậu.
Lâm Dục cười lạnh một tiếng, đứng tại chỗ không nhúc nhích, định cứ chịu đựng đến khi tỉnh lại.
Nhưng thứ kia hiển nhiên không cho phép cậu khiêu khích mình như vậy.

Trong nháy mắt, từ trong bóng đêm trống trải xuất hiện mấy đường sương đen.
Những đường sương đen kia giống như những chiếc xúc tu màu đen thô to, cấp tốc quay cuồng vặn vẹo đánh về phía cậu, nhanh như chớp quấn lấy tứ chi và cổ của cậu, chỉnh cậu thành hình chữ đại (大) rồi treo giữa không trung.
“Khụ khụ…”Lâm Dục dù ho khan cũng không giãy dụa vô vị.
Nhưng sương đen trói cậu giống như có thực thể, xúc cảm dính dính trơn trượt thật sự rất ghê tởm.

Cậu không nhịn được thấp giọng mắng một câu: “Có thấy gớm không hả?”
Vừa dứt lời, sương đen quấn lấy cậu có vẻ trở nên nóng nảy, sương đen trên cổ đột nhiên siết chặt, bóp lấy cổ họng cậu.
Hô hấp của Lâm Dục dần dần trở nên khó khăn, lồng ngực đơn bạc theo bản năng ưỡn lên lại bị sương đen khóa trước ngực đè mạnh xuống, yếu ớt phập phồng qua lại.
Cảm giác hít thở không thông này cậu không mấy xa lạ, nhưng thứ kia lần nào cũng buông tha cậu ở thời điểm mấu chốt.


Giống như nó chỉ muốn hưởng thụ sự sợ hãi với giãy dụa của cậu, chứ không thật sự muốn lấy mạng.

Dù sao sau khi cậu tỉnh lại thì hết thảy cũng sẽ tan thành mây khói.
Quả thực giống như một thú vui xấu xa nào đó…
Lâm Dục khép hai mắt, cằm bị ép giơ lên cao, lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh yếu ớt.
Tư thế gần như hiến tế, vừa đẹp vừa tuyệt vọng.
Mười mấy giây sau, sương đen đang bóp chặt cổ họng buông ra, tim Lâm Dục ngừng đập trong chớp mắt, kịch liệt ho khan.
Làn da của cậu vốn tái nhợt như tuyết, lúc này bởi vì ho khan mà ửng hồng, phối hợp cùng sương đen quấn quanh người tạo thành một hình ảnh vừa quỷ dị vừa hài hòa.
Đẹp đến mức kinh hãi.
Sau khi thở d/ốc, Lâm Dục cho rằng cơn ác mộng tối nay đã kết thúc, trong nháy mắt tiếp theo, thân thể gầy gò bỗng dưng căng thẳng.
Cậu sợ lạnh, tắm rửa xong mặc ngay áo ngủ lụa, sau khi khép lại chỉ thắt nút lỏng lẻo bên hông.
Mà giờ phút này, sương đen quấn quanh eo cậu lại…
“Cút ngay!” Lâm Dục cắn chặt răng, mắng: “Biến!”
Sương đen làm ngơ, linh hoạt chui tọt vào.
Gương mặt vừa nãy đỏ bừng vất vả lắm mới nhạt bớt giờ lại hiện lên, Lâm Dục hung hăng dùng sức cắn rách đầu lưỡi mình.
Tam Tiêm Huyết có thể trừ tà, dương khí từ máu ở lưỡi là mạnh nhất, cậu không có linh lực nên không thể thi triển bùa chú, nhưng cậu có thể cắn nát đầu lưỡi của mình, trăm thử bách linh.
Quả nhiên, ngay sau khi máu từ đầu lưỡi phun ra, Lâm Dục chợt mở hai tròng mắt.
Trong bóng tối, ánh mắt tan rã còn chưa kịp tập trung, cậu từ từ thở hổn hển hồi phục tâm trạng.
Một lúc lâu sau, Lâm Dục lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, nhẹ giọng mắng một câu: “Biế/n thái.”
Mắng xong lại cảm thấy cổ họng không thoải mái.

Cậu đang chuẩn bị xuống giường uống một ngụm nước, nửa người trên vừa động đậy mới phát hiện có gì đó không đúng.
Động tác dừng lại, Lâm Dục cúi đầu nhìn áo ngủ rộng thùng thình của mình, đột nhiên nhướn mi.
Rèm cửa sổ nặng nề che khuất ánh trăng, phòng ngủ chìm trong bóng tối tĩnh mịch.
Nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của cậu, khối đen trong góc mơ hồ như bắt đầu kích động.
------oOo------.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện