“Không, ngao ô! Không không, ngao ngao ô…”

“Không ngoan là bị đòn.”

“Ô.”

Lý Mạt đè tiểu báo tử trong thùng nước ấm, cậu hoảng tới mức víu tay Lý Mạt kêu ngao ngao, coi bộ sợ nước.

Bởi vì lần đầu tiên tắm bị sặc nước nên tiểu báo tử rất sợ tắm rửa, thấy nước là rũ tai cụp đuôi muốn bỏ chạy.

“Bảo Bối nghe lời nào, ngươi mà thúi là ta không ôm ngươi ngủ có nghe không?” Lý Mạt vừa đấm vừa xoa giữ chặt tiểu báo tử trong thùng tắm, “Nghe lời nào, tắm xong thì đi ăn cơm.”

Tiểu báo tử run bần bật bấu chặt mép thùng, khóe mắt vương một giọt nước mắt: “Bảo Bối ngoan ngoãn tắm rửa, muốn chủ nhân đút cơm.”

Lý Mạt nhướng mày: “Dựa vào đâu mà bàn điều kiện với ta? Ai mà thích đứa trẻ dơ bẩn như ngươi? Ta không nuôi mấy đứa nhóc bẩn.”

Giọt lệ nhỏ trên khóe mắt tiểu báo tử lập tức biến thành giọt lệ to chực trào, chớp mắt mấy cái là có thể tràn bờ đê.

“…” Lý Mạt tức cười, xoa xoa cái đầu lông của cậu, “Được được, đút cơm, ngươi đúng là biết làm nũng…”

Tiểu báo tử dùng hết can đảm bú sữa mẹ, ôm cánh tay Lý Mạt, chờ được tắm rửa sạch sẽ.

“Được, sạch sẽ rồi.” Lý Mạt vỗ vỗ tiểu báo tử đang sợ đến mức cứng ngắc.

Tiểu báo tử được đặc xá, nhanh chóng lao ù ra khỏi thùng tắm, đứng trên mặt đất vẩy nước tung tóe.

Lý Mạt đứng bên cạnh bị dính bọt nước ướt nhẹp.

“Chậc…” Lý Mạt xách tiểu báo tử ra khỏi phòng tắm, ôm cậu ngồi xuống ghế, đặt tiểu báo tử lên đùi, xoay mông hướng lên trên.

Tiểu báo tử quay đầu lại tủi thân nhìn hắn: “Chủ nhân, Bảo Bối biết sai rồi.”

“Muộn rồi.” Lý Mạt vung tay tát một cái, để lại một dấu tay hồng trên cánh mông trắng nõn của cậu, xả giận xong xuôi thì ném tiểu báo tử sang bên, “Không được ăn cơm, quỳ bên đó đi.”

Tiểu báo tử xoa cánh mông đỏ lừ, hít hít cái mũi, sau đó bò qua ôm chân Lý Mạt, nức nở lẩm bẩm: “Chủ nhân, đau.”

Lý Mạt không để ý cậu, cầm sách lật xem.

Tiểu báo tử nhõng nhẽo cả buổi trời cũng không có tác dụng, cậu hậm hực chạy đến ngồi ở góc tường, ôm chân rúc thành một cục, đáng thương vùi đầu vào khuỷu tay.

Lý Mạt lén liếc cậu một cái, trông rất tội nghiệp, thật ra hắn có hơi không đành lòng, nhưng tiểu báo tử cậy sủng sinh kiêu, càng ngày càng nghịch ngợm.

Lý Mạt cứ vậy mà lạnh nhạt với cậu, không lâu sau, bỗng nhiên có tiếng hít hít cái mũi từ trong góc xó truyền đến.

Cực kỳ tủi thân.

Đổi lại là bình thường, bất luận là thuần mãnh thú gì Lý Mạt cũng chưa từng mềm lòng, nhưng hắn lại có cảm giác đau lòng khi thấy tiểu báo tử ấm ức như vậy.

Lý Mạt quăng sách, ra khỏi phòng ngủ.

Tiểu báo tử thấy lâu như vậy rồi mà chủ nhân cũng không thèm để ý mình nên càng đau lòng hơn, vừa ngước đầu lên thì thấy chủ nhân bỏ mặc mình đi mất rồi.

Tiểu báo tử rất sợ hãi, liên tục ngửi khắp phòng tìm kiếm mùi của chủ nhân, hết chui xuống gầm giường đến bò lên song cửa sổ, đôi mắt xanh thẳm vô cùng mờ mịt.

Cậu đẩy cửa sổ gỗ ra, nhìn nhìn khắp nơi, kêu ô ô hai tiếng, không ai trả lời.

“Chủ nhân…” Cái mũi nhỏ của tiểu báo tử ra sức ngửi tìm mùi trên song cửa sổ, cậu muốn mùi hương của Lý Mạt.

Dưới chân trượt một cái, cậu lập tức ngã khỏi bệ cửa.

Hai mắt tiểu báo tử trừng to, cái cửa sổ này không thấp xíu nào, thể nào cũng té dập lưng cho coi.

“Bảo Bối!”

Lý Mạt túm lấy móng vuốt nhỏ của tiểu báo tử, ôm cậu vào lòng trấn an: “Ngươi leo cao vậy làm gì… Được rồi đừng sợ nữa.”

Tiểu báo tử ôm chặt cổ Lý Mạt, ánh mắt đăm đăm, cả người dán sát vào lồng ngực hắn, trái tim đập thình thịch thình thịch.

Lúc cậu hồi thần lại thì ủn cái mũi nhỏ lên cổ Lý Mạt ngửi lấy ngửi để, được mùi của chủ nhân bao bọc lấy thân thể mình mới an tâm.

Lý Mạt đặt tiểu báo tử lên đùi, múc một muỗng nhỏ thịt nai bằm vừa ra ngoài lấy ban nãy đút đến miệng tiểu báo tử: “Được rồi, ăn cơm, ban nãy đùa ngươi thôi, đừng sợ, ta sai rồi.”

Tiểu báo tử cẩn thận ngậm một ngụm thịt nai, nhưng sợ lại bị quăng xuống nên ôm chặt cổ Lý Mạt.

“Không đi, ta đi lấy đồ ăn cho ngươi.” Lý Mạt cúi đầu hôn mấy cái lên mặt tiểu báo tử, “Bảo Bối đừng sợ.”

Tiểu báo tử ôm Lý Mạt không nói tiếng nào, cũng không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

“Ngoan, ăn miếng nào, lát nữa ôm Bảo Bối ngủ, hôm nay ta không làm việc ha.”

Tiểu báo tử ngậm thêm một miếng thịt nai, đôi mắt to tròn rưng rưng, sau đó nhảy khỏi đầu gối Lý Mạt, lắc mình mấy cái rồi hóa thành bộ dạng nguyên bản của hoàng kim báo, nó xoay lưng về phía Lý Mạt, đưa cặp trứng hoàng kim đến trước mặt hắn.

Lý Mạt cúi người sờ sờ cặp trứng: “Sao vậy Bảo Bối.”

Tiểu báo tử xoay người lại, dùng mặt cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, sau đó mở to đôi mắt xanh thẳm long lanh nức nở cầu xin: “Chủ nhân, đừng bỏ Bảo Bối mà.”

“Bảo Bối vừa sợ bóng tối, vừa sợ lồng sắt, cũng sợ sấm sét ngày mưa, cho chủ nhân trứng, chủ nhân đừng đi có được không.”

Lý Mạt ngồi xuống đất, ôm hôn cái đầu xù lông của tiểu báo tử: “Được, lại đây ôm một cái.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện