Thôi Cách Cách là Thôi Cách Cách.
Trần Ngôn là Trần Ngôn.
Mới đầu, Lữ Tân coi Trần Ngôn là Thôi Cách Cách, gã trút hết vào cô mọi nhớ nhung dành cho Thôi Cách Cách suốt tám năm qua. Nhưng giờ gã đã tỉnh táo lại, cũng phát hiện hai cô gái tuy hao hao giống nhau nhưng trước sau vẫn là hai người khác biệt.
Gã bước xuống giường,rút một điếu thuốc lá, châm lửa, rít sâu vài hơi, cuối cùng quay sang nhìn Trần Ngôn đang ngập tràn hạnh phúc nằm trên giường, gã ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Gã không muốn phá tan giấc mộng đẹp của Trần Ngôn, nhưng lại không thể không làm. Cuối cùng, sau khi hút xong điếu thuốc, gã bước tới ngồi cạnh Trần Ngôn, lặng lẽ nói: “Anh không thể quên được Thôi Cách Cách, không ai có thể thay thế vị trí của cô ấy.”
“Em hiểu.” Cô chống người ngồi dậy, tựa vào vai Lữ Tân, khẽ đáp. “Cũng giống như việc không ai có thể thay thế vị trí của anh trong lòng em vậy, anh không nỡ làm tổn thương cô ấy, vậy tại sao lại nhẫn tâm làm tổn thương em?”
Câu hỏi ấy khiến Lữ Tân không biết nên đáp thế nào. Gã lại châm một điếu thuốc, cúi gằm mặt xuống mà hút, hút xong hắn dằn lòng đẩy Trần Ngôn ra, đứng dậy vừa bước ra khỏi phòng vừa nói: “Sau này đừng đến tìm tôi nữa.” Dứt lời, hắn đóng sầm cửa lại, bước thẳng vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, để dòng nước ấm xối xả giội xuống cơ thể.
Nửa tiếng sau, khi Lữ Tân trở về phòng ngủ, Trần Ngôn đã bỏ đi. Hắn nằm xuống giường, hít sâu một hơi rồi chầm chậm nhắm mắt lại. Trong không khí vẫn còn phảng phất mùi thơm của Trần Ngôn khiến cho hắn say đắm, thậm chí là cuồng si, những kỉ niệm của tám năm trước cũng hòa theo mùi hương đó mà cuồn cuộn trào dâng.
Mùi hương này là của Trần Ngôn, lại không phải là của Trần Ngôn...
Suốt đêm, Lữ Tân ngất ngây trong hương thơm ấy, không sao dứt ra được.
Hôm sau, khi trời vừa hưng hửng sáng, hương thơm thoang thoảng còn sót lại cũng đã biến mất. Như một chú chó nghiệp vụ được huấn luyện chuyên nghiệp, gã lùng sục hít hà khắp mọi ngóc ngách trong phòng, nhưng cũng chẳng tìm được mùi hương đó. Cuối cùng, gã như phát điên, đập vỡ hàng loạt đồ đạc trong phòng, mãi đến khi kiệt sức, gã mới uể oải ngồi phịch xuống sofa, miệng thở hồng hộc, nhấn nút mở tivi.
Kênh truyền hình Cốc Khê đang phát sóng chương trình âm nhạc, nữ biên tập viên đang giới thiệu ca khúc Thế giới bên ngoài truyện cổ tích của Thôi Cách Cách. Sau lời giới thiệu, tiếng nhạc cất lên, giai điệu quen thuộc khiến đáy lòng vừa mới tĩnh lặng của Lữ Tân lại một lần nữa dậy sóng. Gã chăm chú nhìn Thôi Cách Cách trong MV, hồi tưởng lại tám năm mòn mỏi đợi chờ, cuối cùng đã quyết định, một quyết định mà đáng lẽ gã phải đưa ra từ sớm.
Lữ Tân không muốn đợi,cũng không sao đợi được nữa. Thôi Cách Cách không đến tìm gã, thế thì gã sẽ đi tìm cô. Gã muốn hỏi, muốn nói chuyện rõ ràng, gã muốn giành lấy hạnh phúc đáng lẽ phải thuộc về mình. Quyết định xong, Lữ Tân bèn mở máy vi tính, tìm kiếm những video nói về Thôi Cách Cách, biết được thứ Năm tuần này cô có buổi ra mắt album mới ở quảng trường Thế Phù trong thành phố. Đây đúng là cơ hội tốt để hai người gặp nhau.
Hôm nay đã là thứ Hai.
Lữ Tân vẫn đi làm như mọi ngày, trong lòng khấp khởi mong ngóng đến thứ Năm.
Cuối cùng thứ Năm cũng tới.
Sáng sớm hôm đó, Lữ Tân mặc bộ vest đã là phẳng phiu từ hôm trước, xuống tiệm cắt tóc dưới nhà cắt một kiểu tóc mới. Đúng tám giờ, gã xuất phát. Lúc băng qua một con hẻm, gã cảm thấy có người theo dõi phía sau, cảm giác ấy giống hệt như lúc Trần Ngôn theo dõi gã. Lẽ nào Trần Ngôn lại theo dõi gã sao? Lữ Tân cố tình ngoảnh lại nhìn mấy lần nhưng vẫn không thấy ai cả. Ra khỏi con hẻm, gã cố tình chọn đường lớn rộng rãi, đi một hồi, rồi bất thình lình ngoảnh đầu lại...
Lữ Tân trông thấy một cô gái, cô ta vừa thấy gã quay đầu lại liền hốt hoảng nấp vào bốt điện thoại công cộng, dáng dấp trông rất giống Trần Ngôn. Gã nhíu chặt lông mày, định bụng đến cảnh cáo cô, nhưng rồi gã từ bỏ ý định đó bởi gã có việc quan trọng hơn cần làm, không thể để mấy chuyện vặt vãnh này ảnh hưởng tới tâm trạng được.
Bầu trời buổi sáng lấp ló vài cụm mây đen, gió thổi lạnh buốt. Lúc gã đến nơi, trên quảng trường đã có không ít người đứng đợi, nam nữ đủ cả, đa số là học sinh còn đang cắp sách tới trường. Lữ Tân đứng sau đám đông, ngó nghiêng xung quanh. Hai tiếng sau, Thôi Cách Cách đến. Cô vừa xuống xe, một đám người lập tức ùa đến vây quanh, hét to khẩu hiệu, đại loại là “Bộ lạc Cách Cách yêu Cách Cách”.
Dưới sự bảo vệ của nhân viên an ninh, Thôi Cách Cách bước lên sân khấu, bắt đầu hoạt động quảng bá cho bài hát mới. Lữ Tân chẳng buồn quan tâm cô đang nói gì, chỉ đi qua đi lại trên quảng trường, mải mê suy nghĩ làm thế nào để bắt chuyện với cô sau khi hoạt động kết thúc.
Khi hoạt động quảng bá tiến hành được một nửa, rốt cuộc gã cũng nghĩ ra một kế hoạch hoàn mỹ. Trước tiên, gã không thể xông thẳng lên sân khấu gặp Thôi Cách Cách được. Nếu làm thế, thế nào cũng trở thành mục tiêu cho các báo đài ngày mai đưa tin, gã không muốn gây ra bất kì ảnh hưởng tiêu cực nào cho Thôi Cách Cách. Nhưng gã cũng không thể đứng cạnh xe mà chờ đợi được, vì ở đó có cả nhân viên an ninh lẫn vệ sĩ, khả năng tiếp cận Thôi Cách Cách hoàn toàn bằng không. Cách tốt nhất là lát nữa, gã sẽ ngồi taxi bám theo xe của cô, tìm ra khách sạn mà cô đang ở rồi nhân lúc không có phóng viên, gã sẽ lẻn vào phòng cô, sau đó...
Cứ quyết định như vậy đi. Lữ Tân búng tay, trên môi nở nụ cười vui vẻ, nhưng ngay khi gã vừa ngẩng đầu nhìn lên sân khấu, nụ cười đó lập tức tắt ngấm. Trên sân khấu, ngoài MC và Thôi Cách Cách, không biết tự lúc nào lại có thêm một cô gái nữa, đó là người mà hắn quen biết, Trần Ngôn.
Tuy đứng hơi xa, không nhìn rõ được khuôn mặt cô gái nhưng từ dáng dấp, kiểu tóc, gã có thể đoán ra người đó chính là Trần Ngôn. Cô ta lên đó làm gì? Lữ Tân bỗng trở nên căng thẳng, nhìn chằm chằm vào Trần Ngôn đang đứng trên sân khấu. Còn cô thì không hề nhìn thấy hắn, mà ghé sát vào tai Thôi Cách Cách, thầm thì điều gì đó. Chắc chắn cô ta chẳng nói được câu gì hay ho. Gã cảm thấy chuyện này càng lúc càng bất thường, phải nhanh chóng ra tay ngăn cản. Nghĩ vậy, gã liền chen vào đám đông, nhưng khi vừa chen được tới sân khấu thì phát hiện chỉ còn MC và Thôi Cách Cách đang đứng trên đó.
MC nói: “Xin cảm ơn những bạn fan nhiệt tình ban nãy, giờ chúng ta bắt đầu phần tiếp theo nào.”
Lữ Tân ngó nghiêng xung quanh, bốn bề đều là đám đông cuồng nhiệt, Trần Ngôn sớm đã mất hút trong biển người rồi.
Rốt cuộc cô ta đã nói gì? Gã thấp thỏm chờ đến khi kết thúc hoạt động quảng bá. Thôi Cách Cách vừa lên xe rời đi, gã liền y theo kế hoạch đã định, vội vã bám theo. Chiếc xe kia đảo qua hơn nửa vòng thành phố, sau đó chạy vào một tòa biệt thự. Gã dò hỏi bảo vệ, mới biết chủ nhân biệt thự chính là Thôi Cách Cách.
Thì ra cô sống trong một biệt thự ở Cốc Khê, vậy mà trước giờ, Lữ Tân cứ ngỡ rằng cô sống tại thành phố Thanh Uyển. Biết được điều này, trong lòng gã cảm thấy chua xót, vô số thắc mắc cũng theo đó mà bật ra. Thôi Cách Cách sống ở Cốc Khê, tại sao cô không đến tìm gã? Hai người ở gần nhau thế, lẽ nào cô không thể dành ra chút thời gian đến thăm gã hay sao? Hay là cô đã quên mất mối tình dang dở năm xưa?
Câu hỏi không có lời giải đáp. Cảm giác ấy đủ khiến con người ta suy sụp.
Lữ Tân vốn định đêm nay mới lẻn vào biệt thự gặp Thôi Cách Cách, nhưng hàng loạt câu hỏi dâng lên trong đầu khiến gã cảm thấy không thể đợi được nữa. Gã muốn gặp cô ngay lập tức, để đòi đáp án cho những câu hỏi đã luôn dằn vặt gã suốt tám năm qua. Siết chặt tay, thầm khích lệ bản thân, hắn chạy tới nói với bảo vệ: “Anh bảo vệ, tôi muốn vào trong gặp Thôi Cách Cách.”
“Anh là gì của cô ấy?”Bảo vệ nghiêm túc hỏi.
“Bạn.” Hắn tự giới thiệu. “Tôi tên là Lữ Tân, anh cứ nói tên tôi là cô ấy khắc biết.”
“Anh đợi một chút.” Bảo vệ quan sát Lữ Tân theo thói quen nghề nghiệp, rồi đi vào phòng bảo vệ, cầm điện thoại lên nói mấy câu, vài phút sau lại quay ra, nghiêm túc nói: “Anh có thể vào trong được rồi.”
Thấp thỏm từ nãy tới giờ,cuối cùng gã cũng thấy yên lòng, rối rít cảm ơn anh bảo vệ rồi nhanh chân bước qua cổng, đi dọc con đường nhỏ đến trước cửa biệt thự, nhấn chuông. Vài giây sau, cửa mở, một phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc quần áo dành cho người giúp việc xuất hiện. Bà ta dẫn Lữ Tân vào biệt thự, lên gác, đến một căn phòng.
Người giúp việc bảo:”Cô Thôi đang đợi anh trong phòng.”
Lữ Tân đứng thẳng người,hít sâu vài hơi, chỉnh lại áo vest, sau đó giơ hai tay đẩy cửa vào. Đây có lẽ là phòng làm việc của Thôi Cách Cách, bên trong bày rất nhiều thiết bị và dụng cụ. Gã bước vào, chẳng thấy cô đâu, vừa định mở miệng gọi thì Thôi Cách Cách từ buồng trong bước ra.
Lần gặp mặt đầu tiên sau tám năm.
Cả hai sững sờ nhìn nhau gần một phút. Chưa đợi Lữ Tân lên tiếng, Thôi Cách Cách đã bất ngờ chạy tới, nhào vào lòng gã, nước mắt tuôn rơi. Gã cũng dang tay ghì chặt lấy cô. Hai người im lặng hồi lâu, cứ thế ôm siết nhau, khoảng năm phút sau, Thôi Cách Cách hỏi: “Anh vẫn khỏe chứ?”
“Khỏe.” Lữ Tân bỗng cảm thấy đã có được đáp án cho câu hỏi luôn dằn vặt gã suốt tám năm qua. Gã vui mừng khôn xiết, lâng lâng như đang đi vào giấc mộng, một giấc mộng vô cùng chân thực.
“Em nhớ anh lắm,em cứ tưởng suốt đời này không gặp được anh nữa.” Thôi Cách Cách xúc động nói.
“Anh cũng tưởng sẽ không được gặp lại em nữa.” Lữ Tân cố nén nước mắt, cúi đầu khẽ hôn lên trán cô, mừng rỡ nói. “Em biết không, sau khi em đi, anh đã thuê lại căn hộ mà em từng ở, vì sợ có một ngày em không tìm được anh. Suốt tám năm qua, anh vẫn luôn đợi em, đợi mãi, cuối cùng cũng đợi được ngày hôm nay.”
“Em xin lỗi đã để anh đợi lâu như thế.” Thôi Cách Cách lau nước mắt, ngẩng đầu ngắm nhìn gương mặt gã, buồn bã giải thích: “Sau khi thành danh, có quá nhiều chuyện em không thể làm theo ý mình, em không dám gặp anh, cũng không thể gặp anh, nhưng em xin thề, tám năm qua không giây phút nào mà em không nhớ đến anh, em thật sự rất nhớ...”
“Đừng nói nữa.”Lữ Tân đưa tay chắn trước miệng cô, trìu mến nói. “Anh biết, anh biết cả, em không phải loại con gái thấy lợi quên nghĩa, bởi vậy anh mới cam tâm tình nguyện đợi em, dù phải đợi thêm tám năm nữa, anh cũng bằng lòng.”
“Anh thật tốt.”Cô mỉm cười ngọt ngào, tiếp tục rúc vào lòng gã.
Lữ Tân và Thôi Cách Cách ở trong phòng làm việc suốt năm tiếng đồng hố.
Hai người tâm sự với nhau rất nhiều, từ chuyện quá khứ, hiện tại cho tới tương lai. Đến khi trời tối, gã mới bịn rịn ra về. Sau khi bước ra khỏi biệt thự, hắn bắt taxi về nhà, trên đường đi cứ ngây ngô cười mãi. Gần tới Hoa viên Tịnh Ngữ, xe taxi bắt buộc phải chạy qua một con hẻm, hắn vô tình nhìn ra ngoài cửa kính, bất ngờ trông thấy Trần Ngôn.
Cô đứng ở cuối hẻm, hơi cúi đầu, khuôn mặt ngập tràn oán hận. Khi taxi chạy ngang qua chỗ Trần Ngôn, cuối cùng Lữ Tân cũng nhìn rõ được gương mặt có phần béo ra của cô. Gương mặt đó xấu xí kinh khủng, hoàn toàn khác so với mấy hôm trước. Lớp da trên má hơi chùng xuống, làm cho cả khuôn mặt trông hơi giống... giống... chó Sa Bì .
(*)Sa bì có nghĩa là da cát. Đây là giống chó có nguồn gốc từ Trung Quốc, được nuôi làm chó giữ nhà.
Taxi vụt lướt qua Trần Ngôn, Lữ Tân ngỡ mình nhìn nhầm, bèn thò đầu ra cửa sổ xe nhìn lại, nhưng không còn thấy bóng dáng của Trần Ngôn trong con hẻm tối tăm ấy nữa.
Y như một bóng ma!
Gương mặt đó khiến gã khiếp đảm. Sau khi xuống xe ở Hoa viên Tịnh Ngữ, gã cuống cuồng chạy về nhà. Chưa được mấy bước, chợt xuất hiện một bà lão chắn ngang đường gã. Bà lão ăn mặc có phần quái dị, đầu đội một chiếc mũ tròn màu đen, trên người khoác một chiếc áo choàng cũng màu đen nốt. Những nếp nhăn trên mặt bà ta dồn ứ vào nhau, trông giông giống khuôn mặt của Trần Ngôn...
“Chàng trai, ấn đường của cậu tối đen, sắp gặp họa lớn rồi.” Bà lão nhìn chằm chằm vào mặt gã, nói.
Câu nói kì quặc ấy khiến Lữ Tân nhíu chặt mày lại, gã cảm thấy bà lão rất giống mụ phù thủy trong truyện cổ tích, không những ăn mặc quái dị mà đến nói năng cũng khiến người ta chẳng biết đâu mà lần.
“Hôm nay tôi may mắnvô cùng, lấy đâu ra tai họa?”
Lữ Tân chẳng buồn để tâm, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi “mụ phù thủy”
này, nhưng vừa đi được vài bước, “mụ phù thủy” lại gọi giật hắn lại, nói: “Cậu hãy nghe lời bà già này, tối nay tốt nhất đừng về nhà, có lẽ sẽ tránh được tai họa này.”
“Được rồi bà ơi,bà đừng có ở đây giả thần giả quỷ nữa.”
“Chàng trai, cậu...”
“Mụ phù thủy”còn định nói gì đó, bỗng ngập ngừng rồi lại thôi. Bà ta lo lắng nhìn về phía tòa chung cư vài giây, sau đó mặt biến sắc, hớt ha hớt hải quay người bỏ đi.
“Đúng là quái thai.” Lữ Tân lắc đầu, đi vào chung cư, lên nhà của mình.
Trong nhà im ắng như tờ,gã ngồi xuống sofa, lấy di động ra, mở nhạc rồi để lên bàn trà. Nghe nhạc một hồi, gã đứng dậy đi vào phòng tắm. Cửa phòng tắm làm bằng kính mờ. Đang tắm, bỗng gã trông thấy có bóng người đứng ngoài cửa. Gã sợ hết hồn, vội hét lên: “Ai đó?”
Không có ai trả lời,bóng người cũng biến mất.
Lữ Tân quấn khăn tắm, mở cửa thò đầu ra xem, chẳng thấy ai, gã bèn đóng cửa tiếp tục tắm. Tắm xong, gã sấy khô tóc rồi trở về phòng ngủ. Nằm trên giường, gã bắt đầu nghĩ về chuyện của mình và Thôi Cách Cách, càng nghĩ càng thấy vui sướng, hạnh phúc.
Tối đó gã không ngủ được,cứ trằn trọc mãi, cuối cùng quyết định thức cả đêm. Gã ngồi tựa vào thành giường châm thuốc, hút hết điếu này đến điếu khác. Mấy tiếng sau, khi đã hút hết cả bao thuốc lá, hắn cũng thấy hơi mệt, bèn nằm xuống giường, định ngủ một giấc. Bất thình lình, cánh cửa tủ áo trong phòng vang lên một tiếng “két”, gã vội quay sang nhìn, thấy cánh cửa tự động mở ra, rồi tự động đóng lại.
Lữ Tân bật dậy, sững sờ vài giây, sau đó khẽ hỏi: “Trần Ngôn phải không?”
Dứt lời, không có tiếng trả lời. Gã hơi bực mình, gã ghét nhất là bị Trần Ngôn bám riết như bóng ma, liền đứng dậy, đi đến trước tủ áo, vừa mở cửa ra vừa nói: “Trần Ngôn, tôi nói bao nhiêu lần cô mới chịu hiểu, hai chúng ta không thể ở cùng nhau đâu, vả lại Thôi Cách Cách đã...”
Chưa kịp nói hết câu,cánh cửa tủ đã bật tung ra, gã trợn mắt, chưa kịp hiểu là chuyện gì thì một con dao sáng loáng đã bất ngờ lao tới, cắm phập vào cổ gã. Gã hốt hoảng tóm lấy cổ tay đối phương, đôi mắt mở trừng trừng. Chỉ vẻn vẹn có vài giây, Lữ Tân đã ngửi thấy mùi của thần Chết, ý thức của gã dần trở nên mơ hồ, cảnh vật trước mắt cũng trở nên nhạt nhòa hư ảo, cuối cùng gã không còn sức để chống đỡ nữa, cơ thể to lớn, cứng đờ của gã đổ gục xuống.
Thấy Lữ Tân đã ngã gục,kẻ trốn trong tủ áo liền bước ra ngoài, ngồi thụp xuống, đưa tay huơ huơ trước mặt gã. Lúc này Lữ Tân vẫn chưa tắt thở, gã lờ mờ trông thấy gương mặt của kẻ đó, không phải Trần Ngôn mà là một chiếc mặt nạ quỷ. Hắn là ai? Là ai? Là ai?
Lữ Tân mang theo câu hỏi ấy, vĩnh viễn rời khỏi nhân gian!
Hắn là ai?
Trần Ngôn là Trần Ngôn.
Mới đầu, Lữ Tân coi Trần Ngôn là Thôi Cách Cách, gã trút hết vào cô mọi nhớ nhung dành cho Thôi Cách Cách suốt tám năm qua. Nhưng giờ gã đã tỉnh táo lại, cũng phát hiện hai cô gái tuy hao hao giống nhau nhưng trước sau vẫn là hai người khác biệt.
Gã bước xuống giường,rút một điếu thuốc lá, châm lửa, rít sâu vài hơi, cuối cùng quay sang nhìn Trần Ngôn đang ngập tràn hạnh phúc nằm trên giường, gã ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Gã không muốn phá tan giấc mộng đẹp của Trần Ngôn, nhưng lại không thể không làm. Cuối cùng, sau khi hút xong điếu thuốc, gã bước tới ngồi cạnh Trần Ngôn, lặng lẽ nói: “Anh không thể quên được Thôi Cách Cách, không ai có thể thay thế vị trí của cô ấy.”
“Em hiểu.” Cô chống người ngồi dậy, tựa vào vai Lữ Tân, khẽ đáp. “Cũng giống như việc không ai có thể thay thế vị trí của anh trong lòng em vậy, anh không nỡ làm tổn thương cô ấy, vậy tại sao lại nhẫn tâm làm tổn thương em?”
Câu hỏi ấy khiến Lữ Tân không biết nên đáp thế nào. Gã lại châm một điếu thuốc, cúi gằm mặt xuống mà hút, hút xong hắn dằn lòng đẩy Trần Ngôn ra, đứng dậy vừa bước ra khỏi phòng vừa nói: “Sau này đừng đến tìm tôi nữa.” Dứt lời, hắn đóng sầm cửa lại, bước thẳng vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, để dòng nước ấm xối xả giội xuống cơ thể.
Nửa tiếng sau, khi Lữ Tân trở về phòng ngủ, Trần Ngôn đã bỏ đi. Hắn nằm xuống giường, hít sâu một hơi rồi chầm chậm nhắm mắt lại. Trong không khí vẫn còn phảng phất mùi thơm của Trần Ngôn khiến cho hắn say đắm, thậm chí là cuồng si, những kỉ niệm của tám năm trước cũng hòa theo mùi hương đó mà cuồn cuộn trào dâng.
Mùi hương này là của Trần Ngôn, lại không phải là của Trần Ngôn...
Suốt đêm, Lữ Tân ngất ngây trong hương thơm ấy, không sao dứt ra được.
Hôm sau, khi trời vừa hưng hửng sáng, hương thơm thoang thoảng còn sót lại cũng đã biến mất. Như một chú chó nghiệp vụ được huấn luyện chuyên nghiệp, gã lùng sục hít hà khắp mọi ngóc ngách trong phòng, nhưng cũng chẳng tìm được mùi hương đó. Cuối cùng, gã như phát điên, đập vỡ hàng loạt đồ đạc trong phòng, mãi đến khi kiệt sức, gã mới uể oải ngồi phịch xuống sofa, miệng thở hồng hộc, nhấn nút mở tivi.
Kênh truyền hình Cốc Khê đang phát sóng chương trình âm nhạc, nữ biên tập viên đang giới thiệu ca khúc Thế giới bên ngoài truyện cổ tích của Thôi Cách Cách. Sau lời giới thiệu, tiếng nhạc cất lên, giai điệu quen thuộc khiến đáy lòng vừa mới tĩnh lặng của Lữ Tân lại một lần nữa dậy sóng. Gã chăm chú nhìn Thôi Cách Cách trong MV, hồi tưởng lại tám năm mòn mỏi đợi chờ, cuối cùng đã quyết định, một quyết định mà đáng lẽ gã phải đưa ra từ sớm.
Lữ Tân không muốn đợi,cũng không sao đợi được nữa. Thôi Cách Cách không đến tìm gã, thế thì gã sẽ đi tìm cô. Gã muốn hỏi, muốn nói chuyện rõ ràng, gã muốn giành lấy hạnh phúc đáng lẽ phải thuộc về mình. Quyết định xong, Lữ Tân bèn mở máy vi tính, tìm kiếm những video nói về Thôi Cách Cách, biết được thứ Năm tuần này cô có buổi ra mắt album mới ở quảng trường Thế Phù trong thành phố. Đây đúng là cơ hội tốt để hai người gặp nhau.
Hôm nay đã là thứ Hai.
Lữ Tân vẫn đi làm như mọi ngày, trong lòng khấp khởi mong ngóng đến thứ Năm.
Cuối cùng thứ Năm cũng tới.
Sáng sớm hôm đó, Lữ Tân mặc bộ vest đã là phẳng phiu từ hôm trước, xuống tiệm cắt tóc dưới nhà cắt một kiểu tóc mới. Đúng tám giờ, gã xuất phát. Lúc băng qua một con hẻm, gã cảm thấy có người theo dõi phía sau, cảm giác ấy giống hệt như lúc Trần Ngôn theo dõi gã. Lẽ nào Trần Ngôn lại theo dõi gã sao? Lữ Tân cố tình ngoảnh lại nhìn mấy lần nhưng vẫn không thấy ai cả. Ra khỏi con hẻm, gã cố tình chọn đường lớn rộng rãi, đi một hồi, rồi bất thình lình ngoảnh đầu lại...
Lữ Tân trông thấy một cô gái, cô ta vừa thấy gã quay đầu lại liền hốt hoảng nấp vào bốt điện thoại công cộng, dáng dấp trông rất giống Trần Ngôn. Gã nhíu chặt lông mày, định bụng đến cảnh cáo cô, nhưng rồi gã từ bỏ ý định đó bởi gã có việc quan trọng hơn cần làm, không thể để mấy chuyện vặt vãnh này ảnh hưởng tới tâm trạng được.
Bầu trời buổi sáng lấp ló vài cụm mây đen, gió thổi lạnh buốt. Lúc gã đến nơi, trên quảng trường đã có không ít người đứng đợi, nam nữ đủ cả, đa số là học sinh còn đang cắp sách tới trường. Lữ Tân đứng sau đám đông, ngó nghiêng xung quanh. Hai tiếng sau, Thôi Cách Cách đến. Cô vừa xuống xe, một đám người lập tức ùa đến vây quanh, hét to khẩu hiệu, đại loại là “Bộ lạc Cách Cách yêu Cách Cách”.
Dưới sự bảo vệ của nhân viên an ninh, Thôi Cách Cách bước lên sân khấu, bắt đầu hoạt động quảng bá cho bài hát mới. Lữ Tân chẳng buồn quan tâm cô đang nói gì, chỉ đi qua đi lại trên quảng trường, mải mê suy nghĩ làm thế nào để bắt chuyện với cô sau khi hoạt động kết thúc.
Khi hoạt động quảng bá tiến hành được một nửa, rốt cuộc gã cũng nghĩ ra một kế hoạch hoàn mỹ. Trước tiên, gã không thể xông thẳng lên sân khấu gặp Thôi Cách Cách được. Nếu làm thế, thế nào cũng trở thành mục tiêu cho các báo đài ngày mai đưa tin, gã không muốn gây ra bất kì ảnh hưởng tiêu cực nào cho Thôi Cách Cách. Nhưng gã cũng không thể đứng cạnh xe mà chờ đợi được, vì ở đó có cả nhân viên an ninh lẫn vệ sĩ, khả năng tiếp cận Thôi Cách Cách hoàn toàn bằng không. Cách tốt nhất là lát nữa, gã sẽ ngồi taxi bám theo xe của cô, tìm ra khách sạn mà cô đang ở rồi nhân lúc không có phóng viên, gã sẽ lẻn vào phòng cô, sau đó...
Cứ quyết định như vậy đi. Lữ Tân búng tay, trên môi nở nụ cười vui vẻ, nhưng ngay khi gã vừa ngẩng đầu nhìn lên sân khấu, nụ cười đó lập tức tắt ngấm. Trên sân khấu, ngoài MC và Thôi Cách Cách, không biết tự lúc nào lại có thêm một cô gái nữa, đó là người mà hắn quen biết, Trần Ngôn.
Tuy đứng hơi xa, không nhìn rõ được khuôn mặt cô gái nhưng từ dáng dấp, kiểu tóc, gã có thể đoán ra người đó chính là Trần Ngôn. Cô ta lên đó làm gì? Lữ Tân bỗng trở nên căng thẳng, nhìn chằm chằm vào Trần Ngôn đang đứng trên sân khấu. Còn cô thì không hề nhìn thấy hắn, mà ghé sát vào tai Thôi Cách Cách, thầm thì điều gì đó. Chắc chắn cô ta chẳng nói được câu gì hay ho. Gã cảm thấy chuyện này càng lúc càng bất thường, phải nhanh chóng ra tay ngăn cản. Nghĩ vậy, gã liền chen vào đám đông, nhưng khi vừa chen được tới sân khấu thì phát hiện chỉ còn MC và Thôi Cách Cách đang đứng trên đó.
MC nói: “Xin cảm ơn những bạn fan nhiệt tình ban nãy, giờ chúng ta bắt đầu phần tiếp theo nào.”
Lữ Tân ngó nghiêng xung quanh, bốn bề đều là đám đông cuồng nhiệt, Trần Ngôn sớm đã mất hút trong biển người rồi.
Rốt cuộc cô ta đã nói gì? Gã thấp thỏm chờ đến khi kết thúc hoạt động quảng bá. Thôi Cách Cách vừa lên xe rời đi, gã liền y theo kế hoạch đã định, vội vã bám theo. Chiếc xe kia đảo qua hơn nửa vòng thành phố, sau đó chạy vào một tòa biệt thự. Gã dò hỏi bảo vệ, mới biết chủ nhân biệt thự chính là Thôi Cách Cách.
Thì ra cô sống trong một biệt thự ở Cốc Khê, vậy mà trước giờ, Lữ Tân cứ ngỡ rằng cô sống tại thành phố Thanh Uyển. Biết được điều này, trong lòng gã cảm thấy chua xót, vô số thắc mắc cũng theo đó mà bật ra. Thôi Cách Cách sống ở Cốc Khê, tại sao cô không đến tìm gã? Hai người ở gần nhau thế, lẽ nào cô không thể dành ra chút thời gian đến thăm gã hay sao? Hay là cô đã quên mất mối tình dang dở năm xưa?
Câu hỏi không có lời giải đáp. Cảm giác ấy đủ khiến con người ta suy sụp.
Lữ Tân vốn định đêm nay mới lẻn vào biệt thự gặp Thôi Cách Cách, nhưng hàng loạt câu hỏi dâng lên trong đầu khiến gã cảm thấy không thể đợi được nữa. Gã muốn gặp cô ngay lập tức, để đòi đáp án cho những câu hỏi đã luôn dằn vặt gã suốt tám năm qua. Siết chặt tay, thầm khích lệ bản thân, hắn chạy tới nói với bảo vệ: “Anh bảo vệ, tôi muốn vào trong gặp Thôi Cách Cách.”
“Anh là gì của cô ấy?”Bảo vệ nghiêm túc hỏi.
“Bạn.” Hắn tự giới thiệu. “Tôi tên là Lữ Tân, anh cứ nói tên tôi là cô ấy khắc biết.”
“Anh đợi một chút.” Bảo vệ quan sát Lữ Tân theo thói quen nghề nghiệp, rồi đi vào phòng bảo vệ, cầm điện thoại lên nói mấy câu, vài phút sau lại quay ra, nghiêm túc nói: “Anh có thể vào trong được rồi.”
Thấp thỏm từ nãy tới giờ,cuối cùng gã cũng thấy yên lòng, rối rít cảm ơn anh bảo vệ rồi nhanh chân bước qua cổng, đi dọc con đường nhỏ đến trước cửa biệt thự, nhấn chuông. Vài giây sau, cửa mở, một phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc quần áo dành cho người giúp việc xuất hiện. Bà ta dẫn Lữ Tân vào biệt thự, lên gác, đến một căn phòng.
Người giúp việc bảo:”Cô Thôi đang đợi anh trong phòng.”
Lữ Tân đứng thẳng người,hít sâu vài hơi, chỉnh lại áo vest, sau đó giơ hai tay đẩy cửa vào. Đây có lẽ là phòng làm việc của Thôi Cách Cách, bên trong bày rất nhiều thiết bị và dụng cụ. Gã bước vào, chẳng thấy cô đâu, vừa định mở miệng gọi thì Thôi Cách Cách từ buồng trong bước ra.
Lần gặp mặt đầu tiên sau tám năm.
Cả hai sững sờ nhìn nhau gần một phút. Chưa đợi Lữ Tân lên tiếng, Thôi Cách Cách đã bất ngờ chạy tới, nhào vào lòng gã, nước mắt tuôn rơi. Gã cũng dang tay ghì chặt lấy cô. Hai người im lặng hồi lâu, cứ thế ôm siết nhau, khoảng năm phút sau, Thôi Cách Cách hỏi: “Anh vẫn khỏe chứ?”
“Khỏe.” Lữ Tân bỗng cảm thấy đã có được đáp án cho câu hỏi luôn dằn vặt gã suốt tám năm qua. Gã vui mừng khôn xiết, lâng lâng như đang đi vào giấc mộng, một giấc mộng vô cùng chân thực.
“Em nhớ anh lắm,em cứ tưởng suốt đời này không gặp được anh nữa.” Thôi Cách Cách xúc động nói.
“Anh cũng tưởng sẽ không được gặp lại em nữa.” Lữ Tân cố nén nước mắt, cúi đầu khẽ hôn lên trán cô, mừng rỡ nói. “Em biết không, sau khi em đi, anh đã thuê lại căn hộ mà em từng ở, vì sợ có một ngày em không tìm được anh. Suốt tám năm qua, anh vẫn luôn đợi em, đợi mãi, cuối cùng cũng đợi được ngày hôm nay.”
“Em xin lỗi đã để anh đợi lâu như thế.” Thôi Cách Cách lau nước mắt, ngẩng đầu ngắm nhìn gương mặt gã, buồn bã giải thích: “Sau khi thành danh, có quá nhiều chuyện em không thể làm theo ý mình, em không dám gặp anh, cũng không thể gặp anh, nhưng em xin thề, tám năm qua không giây phút nào mà em không nhớ đến anh, em thật sự rất nhớ...”
“Đừng nói nữa.”Lữ Tân đưa tay chắn trước miệng cô, trìu mến nói. “Anh biết, anh biết cả, em không phải loại con gái thấy lợi quên nghĩa, bởi vậy anh mới cam tâm tình nguyện đợi em, dù phải đợi thêm tám năm nữa, anh cũng bằng lòng.”
“Anh thật tốt.”Cô mỉm cười ngọt ngào, tiếp tục rúc vào lòng gã.
Lữ Tân và Thôi Cách Cách ở trong phòng làm việc suốt năm tiếng đồng hố.
Hai người tâm sự với nhau rất nhiều, từ chuyện quá khứ, hiện tại cho tới tương lai. Đến khi trời tối, gã mới bịn rịn ra về. Sau khi bước ra khỏi biệt thự, hắn bắt taxi về nhà, trên đường đi cứ ngây ngô cười mãi. Gần tới Hoa viên Tịnh Ngữ, xe taxi bắt buộc phải chạy qua một con hẻm, hắn vô tình nhìn ra ngoài cửa kính, bất ngờ trông thấy Trần Ngôn.
Cô đứng ở cuối hẻm, hơi cúi đầu, khuôn mặt ngập tràn oán hận. Khi taxi chạy ngang qua chỗ Trần Ngôn, cuối cùng Lữ Tân cũng nhìn rõ được gương mặt có phần béo ra của cô. Gương mặt đó xấu xí kinh khủng, hoàn toàn khác so với mấy hôm trước. Lớp da trên má hơi chùng xuống, làm cho cả khuôn mặt trông hơi giống... giống... chó Sa Bì .
(*)Sa bì có nghĩa là da cát. Đây là giống chó có nguồn gốc từ Trung Quốc, được nuôi làm chó giữ nhà.
Taxi vụt lướt qua Trần Ngôn, Lữ Tân ngỡ mình nhìn nhầm, bèn thò đầu ra cửa sổ xe nhìn lại, nhưng không còn thấy bóng dáng của Trần Ngôn trong con hẻm tối tăm ấy nữa.
Y như một bóng ma!
Gương mặt đó khiến gã khiếp đảm. Sau khi xuống xe ở Hoa viên Tịnh Ngữ, gã cuống cuồng chạy về nhà. Chưa được mấy bước, chợt xuất hiện một bà lão chắn ngang đường gã. Bà lão ăn mặc có phần quái dị, đầu đội một chiếc mũ tròn màu đen, trên người khoác một chiếc áo choàng cũng màu đen nốt. Những nếp nhăn trên mặt bà ta dồn ứ vào nhau, trông giông giống khuôn mặt của Trần Ngôn...
“Chàng trai, ấn đường của cậu tối đen, sắp gặp họa lớn rồi.” Bà lão nhìn chằm chằm vào mặt gã, nói.
Câu nói kì quặc ấy khiến Lữ Tân nhíu chặt mày lại, gã cảm thấy bà lão rất giống mụ phù thủy trong truyện cổ tích, không những ăn mặc quái dị mà đến nói năng cũng khiến người ta chẳng biết đâu mà lần.
“Hôm nay tôi may mắnvô cùng, lấy đâu ra tai họa?”
Lữ Tân chẳng buồn để tâm, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi “mụ phù thủy”
này, nhưng vừa đi được vài bước, “mụ phù thủy” lại gọi giật hắn lại, nói: “Cậu hãy nghe lời bà già này, tối nay tốt nhất đừng về nhà, có lẽ sẽ tránh được tai họa này.”
“Được rồi bà ơi,bà đừng có ở đây giả thần giả quỷ nữa.”
“Chàng trai, cậu...”
“Mụ phù thủy”còn định nói gì đó, bỗng ngập ngừng rồi lại thôi. Bà ta lo lắng nhìn về phía tòa chung cư vài giây, sau đó mặt biến sắc, hớt ha hớt hải quay người bỏ đi.
“Đúng là quái thai.” Lữ Tân lắc đầu, đi vào chung cư, lên nhà của mình.
Trong nhà im ắng như tờ,gã ngồi xuống sofa, lấy di động ra, mở nhạc rồi để lên bàn trà. Nghe nhạc một hồi, gã đứng dậy đi vào phòng tắm. Cửa phòng tắm làm bằng kính mờ. Đang tắm, bỗng gã trông thấy có bóng người đứng ngoài cửa. Gã sợ hết hồn, vội hét lên: “Ai đó?”
Không có ai trả lời,bóng người cũng biến mất.
Lữ Tân quấn khăn tắm, mở cửa thò đầu ra xem, chẳng thấy ai, gã bèn đóng cửa tiếp tục tắm. Tắm xong, gã sấy khô tóc rồi trở về phòng ngủ. Nằm trên giường, gã bắt đầu nghĩ về chuyện của mình và Thôi Cách Cách, càng nghĩ càng thấy vui sướng, hạnh phúc.
Tối đó gã không ngủ được,cứ trằn trọc mãi, cuối cùng quyết định thức cả đêm. Gã ngồi tựa vào thành giường châm thuốc, hút hết điếu này đến điếu khác. Mấy tiếng sau, khi đã hút hết cả bao thuốc lá, hắn cũng thấy hơi mệt, bèn nằm xuống giường, định ngủ một giấc. Bất thình lình, cánh cửa tủ áo trong phòng vang lên một tiếng “két”, gã vội quay sang nhìn, thấy cánh cửa tự động mở ra, rồi tự động đóng lại.
Lữ Tân bật dậy, sững sờ vài giây, sau đó khẽ hỏi: “Trần Ngôn phải không?”
Dứt lời, không có tiếng trả lời. Gã hơi bực mình, gã ghét nhất là bị Trần Ngôn bám riết như bóng ma, liền đứng dậy, đi đến trước tủ áo, vừa mở cửa ra vừa nói: “Trần Ngôn, tôi nói bao nhiêu lần cô mới chịu hiểu, hai chúng ta không thể ở cùng nhau đâu, vả lại Thôi Cách Cách đã...”
Chưa kịp nói hết câu,cánh cửa tủ đã bật tung ra, gã trợn mắt, chưa kịp hiểu là chuyện gì thì một con dao sáng loáng đã bất ngờ lao tới, cắm phập vào cổ gã. Gã hốt hoảng tóm lấy cổ tay đối phương, đôi mắt mở trừng trừng. Chỉ vẻn vẹn có vài giây, Lữ Tân đã ngửi thấy mùi của thần Chết, ý thức của gã dần trở nên mơ hồ, cảnh vật trước mắt cũng trở nên nhạt nhòa hư ảo, cuối cùng gã không còn sức để chống đỡ nữa, cơ thể to lớn, cứng đờ của gã đổ gục xuống.
Thấy Lữ Tân đã ngã gục,kẻ trốn trong tủ áo liền bước ra ngoài, ngồi thụp xuống, đưa tay huơ huơ trước mặt gã. Lúc này Lữ Tân vẫn chưa tắt thở, gã lờ mờ trông thấy gương mặt của kẻ đó, không phải Trần Ngôn mà là một chiếc mặt nạ quỷ. Hắn là ai? Là ai? Là ai?
Lữ Tân mang theo câu hỏi ấy, vĩnh viễn rời khỏi nhân gian!
Hắn là ai?
Danh sách chương