“Thôn Cây, tôi đang ở thôn Cây, mau đến cứu tôi...” Vào ngày thứ hai sau khi Đinh Tiểu Tiểu lên đường đi tìm thôn Cây, Vương Quỳ đã nhận được điện thoại của hắn. Cuộc gọi thứ nhất, ở đầu dây bên kia có người đang kể về câu chuyện của Lý Mộc Nhất, sau đó điện thoại bị ngắt. Không lâu sau, cuộc thứ hai gọi đến, Vương Quỳ vội vàng bắt máy, nhưng ngay sau khi Đinh Tiểu Tiểu thét lên câu nói kia, điện thoại lại lần nữa bị ngắt.

Trong điện thoại, giọng anh ta run rẩy và đầy khiếp đảm.

Cô lật đật gọi lại nhưng đầu dây bên kia chỉ vang lên câu: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy.”

Vương Quỳ gọi cho Đinh Tiểu Tiểu suốt cả đêm nhưng chỉ nhận được vô số lời thông báo lạnh lẽo, sau đó cô không thể không thừa nhận, Đinh Tiểu Tiểu đã gặp chuyện không hay rồi.

Sáng sớm hôm sau, Vương Quỳ dùng máy tính sao chép lại đoạn ghi âm tối qua rồi gửi vào hộp thư của Chu Hạo, kèm theo tin nhắn với nội dung: “Em sẽ đến thôn U Linh tìm Lý Mộc Nhất, nhờ sếp chuyển đoạn ghi âm này cho tổ trọng án, đồng thời phái người đến giải cứu.”

Đó là đoạn ghi âm hé lộ toàn bộ sự thật về Vụ mưu sát Andersen6713! Xong xuôi, Vương Quỳ tốn nửa tiếng đồng hồ để chuẩn bị quần áo và mua sắm vật dụng cần thiết để đến thôn Cây, sau đó cô ra bến xe, đón chuyến xe sớm nhất. Trước khi xe lăn bánh, Vương Quỳ nhận được tin nhắn của Chu Hạo, nội dung ghi: “Tôi đã yêu cầu cấp trên liên hệ với cảnh sát trấn Thiên Thủy phối hợp hành động, đến nơi nhớ phải liên hệ với đồn cảnh sát trấn Thiên Thủy, mọi việc phải cẩn thận.”

Trong chuyến xe đó chỉ có mười mấy người, ngồi cạnh Vương Quỳ là một cô gái trông rất nhã nhặn, mới lên xe đã có vẻ căng thẳng. Phía trước cô là hai thanh niên trẻ, xe khởi hành chưa được bao lâu, một trong hai cậu thanh niên đó quay đầu lại nói với cô gái: “Đừng lo lắng, cứ coi như chúng ta đang đi du lịch, không có gì nguy hiểm đâu.”

“Nhưng mình nghe đồn thôn U Linh có ma.” Cô gái lo lắng đáp.

“Ma quỷ gì, mình tra rồi, đó chỉ là một ngôi làng bị bỏ hoang, trông có vẻ quái dị mà thôi.” Cậu thanh niên còn lại tiếp lời. “Nhưng mình thật sự mong có chút kì bí nào đó, thế mới không uổng công.”

Vương Quỳ quay sang nhìn cô gái, hỏi: “Các em cũng đến thôn U Linh à?”

“Vâng.” Cô gái đáp. “Chị cũng vậy à?”

Vương Quỳ gật đầu, cô gái lại hỏi tiếp: “Chị cũng đi thám hiểm ư?”

“Thám hiểm?”Vương Quỳ hỏi lại.

Cô gái ngó nghiêng xung quanh rồi ra vẻ bí ẩn, nói: “Có một người đăng bài viết trên mạng, nói rất nhiều người khi đi ngang qua thôn Cây đã chính mắt nhìn thấy hồn ma lang thang trong đó, mấy đứa bọn em là thành viên hội Cú Đêm, tự tổ chức đi thám hiểm.”

“Suỵt!” Cậu thanh niên vừa nói lập tức ngăn cô gái lại. “Đừng nói nữa.”

Vừa nghe cậu ta nói thế,cô gái liền im lặng cúi gằm mặt xuống, bất luận Vương Quỳ có hỏi gì cô cũng không hé răng nửa lời, chỉ một mực lắc đầu một cách bất lực. Lúc này xe đã chạy ra khỏi thành phố Cốc Khê, lăn bánh trên con đường quốc lộ dài dằng dặc. Phía trước là một tương lai không rõ ràng. Vương Quỳ không biết lần hành động này có thuận lợi không, càng không biết Đinh Tiểu Tiểu một mình tới đó có còn sống hay không, nhưng xem tình hình này, ngoài việc giải cứu Đinh Tiểu Tiểu, cô còn phải bảo vệ ba người bạn đồng hành cũng định tới thôn U Linh thám hiểm này.

Xe nặng nề bò về phía trước.

Hiện còn cách trấn Thiên Thủy hai trăm cây số, câu chuyện vẫn còn tiếp tục!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện