Mồ hôi thấm đẫm cổ áo, đôi tay run lẩy bẩy của Đinh Tiểu Tiểu sờ thấy một vật cưng cứng, vật đó nằm ở ngay cổ̉ Lữ Tân, hình như là một con dao găm.
Hắn cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, cầm đèn pin chiếu vào.
Gương mặt xác chết đã có dấu hiệu phân hủy. Đinh Tiểu Tiểu nôn ọe vài cái, sau đó cắn chặt răng, dùng sức đẩy đầu thi thể qua một bên, chăm chú nhìn vào cổ gã, mới phát hiện trên cổ Lữ Tân quả thực có cắm một con dao.
Tại sao lại có con dao ở đây? Đinh Tiểu Tiểu hốt hoảng đứng dậy, hắn như quên sạch mục đích vì sao mình đến đây, bắt đầu đi tới đi lui trong phòng, đồng thời, những mảnh kí ức rải rác vào tối hôm giết người bắt đầu hiện lên trong đầu… Đinh Tiểu Tiểu giết Lữ Tân, vũ khí là một khẩu súng, hơn nữa hắn không hề nổ súng, chỉ dùng báng súng đập mạnh vào đầu đối phương, vậy mà bây giờ bỗng dưng trên cổ xác chết lại có thêm một con dao, chuyện này là thế nào? Con dao xuất hiện khi nào? Là trước hay sau khi hắn giết Lữ Tân? Hắn cố gắng hồi tưởng lại nhưng nghĩ mãi vẫn không tìm ra được nguyên do. Khi đó hắn quá hồi hộp, lúc Lữ Tân bất thình lình xuất hiện sau lưng, hắn sợ đến hồn bay phách lạc, hoàn toàn không để ý lúc đó đối phương rốt cuộc còn sống hay đã chết, nhưng giờ ngẫm nghĩ lại, hắn vẫn cảm thấy quá trình giết Lữ Tân thật sự đơn giản đến kì lạ.
Đinh Tiểu Tiểu cố gắng lấy lại bình tĩnh, dùng đèn pin chiếu xung quanh quan sát một hồi, hắn phát hiện trong phòng chỉ có đúng một thứ đồ gia dụng, chính là chiếc tủ áo. Hơn nữa tủ áo lại ở bên cạnh xác chết, cửa tủ mở toang, bên trong xếp đầy quần áo, màu đậm, màu nhạt có đủ, mỗi bộ quần áo ít nhiều đều dính máu.
Nói Lữ Tân không phải do Đinh Tiểu Tiểu giết hay là do Đinh Tiểu Tiểu giết đều đúng, bởi hắn cũng chẳng cách nào xác định được trước khi mình đến, Lữ Tân còn sống hãy đã chết. Nhưng có thể chắc chắn một điều cơ bản nhất, trước khi hắn đến giết Lữ Tân, gã đã bị trọng thương, bị người nào đó đâm dao vào cổ và nhét vào trong tủ áo.
Ra tay tàn độc như thế, xem ra đối phương cũng có cùng mục đích với hắn, đó là muốn lấy mạng Lữ Tân.
Lữ Tân vốn là con mồi của Đinh Tiểu Tiểu, giờ lại bị người khác nẫng tay trên. Hơn nữa rốt cuộc ai mới là hung thủ thực sự giết chết Lữ Tân đã trở thành một câu đố hóc búa…
Sự việc đột ngột trở nên nan giải, mọi chuyện đã đi chệch quỹ đạo vốn có. Đinh Tiểu Tiểu tức tối vò đầu bứt tai, thầm trách mình cớ sao lại chọn đúng thời điểm ấy để đến giết Lữ Tân cơ chứ, nếu chậm một ngày hoặc sớm hơn một ngày thì đã không xảy ra tình huống này rồi. Bây giờ điều mà hắn lo lắng là, hôm hắn đến đây, kẻ sát nhân kia rốt cuộc đã rời đi hay chưa? Rốt cuộc người đó có biết sự tồn tại của hắn hay không? Nếu biết thì khi bị cảnh sát tóm cổ, đối phương thể nào cũng khai ra hắn cho mà xem.
Bây giờ, hắn phải làm sao?
Đinh Tiểu Tiểu lau mồ hôi lạnh rịn ra trên trán, cúi xuống xem đồng hồ điện tử trên cổ tay. Đã gần hai mươi phút trôi qua kể từ lúc hắn rời khỏi quán net, hắn không thể tiếp tục lãng phí quá nhiều thời gian ở đây, nếu không cô thu ngân kia thể nào cũng sinh nghi. Nghĩ vậy, Đinh Tiểu Tiểu quyết định tạm thời gác chuyện kẻ sát nhân kia sang một bên, mục đích chính bây giờ là phải tìm cho ra chiếc điện thoại, hoặc là xác định nó không có trong căn phòng này, như thế hắn mới có thể yên tâm.
Ban nãy Đinh Tiểu Tiểu đã gần như lục tung cả phòng ngủ, giờ hắn đang nằm sấp xuống sàn, đưa mắt nhìn dưới gầm giường, cũng chẳng thấy dấu tích của chiếc di động đâu, nhưng hắn phát hiện có một viên đạn ghim sâu vào sàn nhà. Hắn bò vào trong, dùng dao găm quân dụng mang theo bên mình gảy viên đạn ra, bỏ vào trong túi.
Lại mười phút trôi qua, Đinh Tiểu Tiểu không thể tiếp tục lãng phí thời gian ở đây. Hắn cởi áo khoác, dùng nó lau chùi dấu chân của mình trên sàn nhà, đồng thời nhân cơ hội đó tìm khắp phòng ngủ thêm một lượt, cuối cùng khẳng định điện thoại của mình không có ở nơi này. Xong xuôi, hắn bước ra khỏi phòng, định rời khỏi đây trước rồi tính tiếp. Đúng lúc hắn đi tới cửa thì bất thình lình có tiếng nhạc vang lên sau lưng.
Giai điệu rất sôi nổi, vui tươi, kết hợp với bầu không khí hiện tại lại tạo nên một cảm giác đầy mâu thuẫn.
Em là áng mây đẹp nhất nơi chân trời, khiến ta muốn giữ em lại, khoan thai hát khúc dân ca tuyệt vời nhất, để tình yêu cuốn đi mọi bụi trần…
Cùng với tiếng nhạc, một luồng sáng nhấp nháy cũng đột ngột bừng lên trong gian phòng khách vốn tối đen như mực khiến Đinh Tiểu Tiểu giật nảy mình. Hắn cố gắng trấn tĩnh lại, quay đầu nhìn mới phát hiện thì ra tiếng nhạc đó phát ra từ một chiếc di động đặt trên bàn trà. Nó đang rung liên hồi trên đó.
Đinh Tiểu Tiểu liền hối hả chạy tới, nhưng rồi thất vọng khi nhìn thấy chiếc di động trên bàn. Nó không phải của hắn. Lúc này, trên màn hình điện thoại đang hiển thị một dãy số lạ. Đinh Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm vào số điện thoại đó, chợt một suy nghĩ lóe lên, có lẽ hắn sẽ tìm ra thông tin liên quan đến kẻ sát nhân kia thông qua chiếc di động này.
Nghĩ vậy, hắn bèn cẩn thận cầm điện thoại lên, nhấn nút từ chối nhận cuộc gọi, tắt máy, nhét nó vào trong túi, xong rồi mới xoay lưng rời đi. Sau khi ra khỏi Hoa viên Tịnh Ngữ, hắn tới quán thịt xiên nướng mà cô thu ngân nói, ăn chút đồ rồi mới quay lại quán net.
“Có tìm thấy quán thịt xiên nướng đó không?” Thấy Đinh Tiểu Tiểu bước vào, cô thu ngân liền hỏi.
“Có.” Hắn gật đầu, vờ như không có chuyện gì xảy ra, trở về chỗ ngồi chơi game online, mãi đến khi trời sáng, hắn mới uể oải đứng dậy. Để cô thu ngân có ấn tượng sâu sắc về hắn, trước khi rời khỏi đó, Đinh Tiểu Tiểu còn cố tình chọc ghẹo cô ta vài câu.
Hôm nay là thứ Bảy, Đinh Tiểu Tiểu không cần vội đi làm, về tới nhà hắn bèn đi thẳng vào phòng ngủ, mở di động của Lữ Tân ra xem. Đầu tiên hắn xem lịch sử cuộc gọi, trong đó có những cuộc gọi đã nhận và cuộc gọi nhỡ, vài cuộc có tên, vài cuộc không có tên, nhưng không phát hiện có cuộc gọi nào đáng ngờ. Sau đó hắn lại lục xem album ảnh, phát hiện một số hình chụp con gái, trong đó có một cô gái, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, thân hình cũng rất thon thả.
Cô gái ấy, Đinh Tiểu Tiểu có quen, tên cô ta là Trần Ngôn, cũng chính là bạn gái hắn.
Hắn nhìn bức ảnh bạn gái trong di động của Lữ Tân, không khỏi chau mày, ánh mắt lại tăng thêm vài phần thù hận, nhưng hắn không có hành động gì quá khích, chỉ im lặng xóa bức hình ấy đi rồi lại xem tiếp. Xem xong, Đinh Tiểu Tiểu lại mở mục video trong di động ra xem. Trong đó chỉ có đúng một đoạn clip dài khoảng hai phút, nội dung là một cô gái nằm nghiêng người trong phòng ngủ, mái tóc dài che hơn nửa khuôn mặt. Khung hình từ xa tiến đến gần, khi cách khuôn mặt cô gái khoảng một thước, một giọng nam vang lên: “Bé yêu, dậy đi nào!” Anh ta vừa dứt lời, cô gái trong clip bèn chầm chậm mở mắt. Đôi mắt ấy dịu dàng như nước, quyến rũ vô cùng.
Vài giây sau, cô gái đưa tay chắn trước ống kính, nũng nịu nói: “Ghét quá, đừng quay nữa.” Nói đoạn, cô rời khỏi giường, người trần như nhộng bước ra khỏi phòng ngủ. Thân hình kiều diễm ấy khiến người xem nóng bừng cả người, Đinh Tiểu Tiểu thậm chí còn thầm hâm mộ cái người đang cầm máy quay… Đến trước cửa toilet, cô gái bỗng đứng lại, ngoảnh đầu khẽ mỉm cười nhìn người quay phim rồi đóng cửa lại, khung ảnh dừng trước cửa phòng một hồi, sau đó kết thúc.
Đinh Tiểu Tiểu hít sâu một hơi, cảm thấy cô gái trong đoạn clip quen quen, dường như hắn đã gặp ở đâu đó rồi thì phải, nhưng lại không tài nào nhớ ra. Thế là hắn tua lại đoạn clip xem tới xem lui mấy lần mới sực nhớ ra, cô gái đó chính là Thôi Cách Cách, cô ca sĩ đang nổi như cồn dạo gần đây.
Chỉ khác một điều là Thôi Cách Cách trong này có phần trẻ trung hơn, có lẽ quay hồi mới debut.
Lẽ nào Thôi Cách Cách là người yêu của Lữ Tân? Đinh Tiểu Tiểu lắc đầu, điều đó cũng chưa chắc, nói không chừng Lữ Tân là fan hâm mộ của Thôi Cách Cách nên lên mạng tìm clip cũ của cô ta rồi dùng di động quay lại để làm kỉ niệm.
“Tên Lữ Tân này đúng là biến thái!” Hắn lầm bầm chửi rồi lại tiếp tục xem, nhưng không phát hiện ra thông tin nào khả nghi, bèn tắt máy vứt vào trong ngăn kéo bàn máy vi tính. Tiếp đó hắn nằm vật ra giường, vừa suy nghĩ kẻ sát nhân kia giết Lữ Tân vì mục đích gì vừa lo lắng không biết di động của mình rốt cuộc rơi ở đâu. Miên man nghĩ ngợi một hồi, Đinh Tiểu Tiểu chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay…
Hắn cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, cầm đèn pin chiếu vào.
Gương mặt xác chết đã có dấu hiệu phân hủy. Đinh Tiểu Tiểu nôn ọe vài cái, sau đó cắn chặt răng, dùng sức đẩy đầu thi thể qua một bên, chăm chú nhìn vào cổ gã, mới phát hiện trên cổ Lữ Tân quả thực có cắm một con dao.
Tại sao lại có con dao ở đây? Đinh Tiểu Tiểu hốt hoảng đứng dậy, hắn như quên sạch mục đích vì sao mình đến đây, bắt đầu đi tới đi lui trong phòng, đồng thời, những mảnh kí ức rải rác vào tối hôm giết người bắt đầu hiện lên trong đầu… Đinh Tiểu Tiểu giết Lữ Tân, vũ khí là một khẩu súng, hơn nữa hắn không hề nổ súng, chỉ dùng báng súng đập mạnh vào đầu đối phương, vậy mà bây giờ bỗng dưng trên cổ xác chết lại có thêm một con dao, chuyện này là thế nào? Con dao xuất hiện khi nào? Là trước hay sau khi hắn giết Lữ Tân? Hắn cố gắng hồi tưởng lại nhưng nghĩ mãi vẫn không tìm ra được nguyên do. Khi đó hắn quá hồi hộp, lúc Lữ Tân bất thình lình xuất hiện sau lưng, hắn sợ đến hồn bay phách lạc, hoàn toàn không để ý lúc đó đối phương rốt cuộc còn sống hay đã chết, nhưng giờ ngẫm nghĩ lại, hắn vẫn cảm thấy quá trình giết Lữ Tân thật sự đơn giản đến kì lạ.
Đinh Tiểu Tiểu cố gắng lấy lại bình tĩnh, dùng đèn pin chiếu xung quanh quan sát một hồi, hắn phát hiện trong phòng chỉ có đúng một thứ đồ gia dụng, chính là chiếc tủ áo. Hơn nữa tủ áo lại ở bên cạnh xác chết, cửa tủ mở toang, bên trong xếp đầy quần áo, màu đậm, màu nhạt có đủ, mỗi bộ quần áo ít nhiều đều dính máu.
Nói Lữ Tân không phải do Đinh Tiểu Tiểu giết hay là do Đinh Tiểu Tiểu giết đều đúng, bởi hắn cũng chẳng cách nào xác định được trước khi mình đến, Lữ Tân còn sống hãy đã chết. Nhưng có thể chắc chắn một điều cơ bản nhất, trước khi hắn đến giết Lữ Tân, gã đã bị trọng thương, bị người nào đó đâm dao vào cổ và nhét vào trong tủ áo.
Ra tay tàn độc như thế, xem ra đối phương cũng có cùng mục đích với hắn, đó là muốn lấy mạng Lữ Tân.
Lữ Tân vốn là con mồi của Đinh Tiểu Tiểu, giờ lại bị người khác nẫng tay trên. Hơn nữa rốt cuộc ai mới là hung thủ thực sự giết chết Lữ Tân đã trở thành một câu đố hóc búa…
Sự việc đột ngột trở nên nan giải, mọi chuyện đã đi chệch quỹ đạo vốn có. Đinh Tiểu Tiểu tức tối vò đầu bứt tai, thầm trách mình cớ sao lại chọn đúng thời điểm ấy để đến giết Lữ Tân cơ chứ, nếu chậm một ngày hoặc sớm hơn một ngày thì đã không xảy ra tình huống này rồi. Bây giờ điều mà hắn lo lắng là, hôm hắn đến đây, kẻ sát nhân kia rốt cuộc đã rời đi hay chưa? Rốt cuộc người đó có biết sự tồn tại của hắn hay không? Nếu biết thì khi bị cảnh sát tóm cổ, đối phương thể nào cũng khai ra hắn cho mà xem.
Bây giờ, hắn phải làm sao?
Đinh Tiểu Tiểu lau mồ hôi lạnh rịn ra trên trán, cúi xuống xem đồng hồ điện tử trên cổ tay. Đã gần hai mươi phút trôi qua kể từ lúc hắn rời khỏi quán net, hắn không thể tiếp tục lãng phí quá nhiều thời gian ở đây, nếu không cô thu ngân kia thể nào cũng sinh nghi. Nghĩ vậy, Đinh Tiểu Tiểu quyết định tạm thời gác chuyện kẻ sát nhân kia sang một bên, mục đích chính bây giờ là phải tìm cho ra chiếc điện thoại, hoặc là xác định nó không có trong căn phòng này, như thế hắn mới có thể yên tâm.
Ban nãy Đinh Tiểu Tiểu đã gần như lục tung cả phòng ngủ, giờ hắn đang nằm sấp xuống sàn, đưa mắt nhìn dưới gầm giường, cũng chẳng thấy dấu tích của chiếc di động đâu, nhưng hắn phát hiện có một viên đạn ghim sâu vào sàn nhà. Hắn bò vào trong, dùng dao găm quân dụng mang theo bên mình gảy viên đạn ra, bỏ vào trong túi.
Lại mười phút trôi qua, Đinh Tiểu Tiểu không thể tiếp tục lãng phí thời gian ở đây. Hắn cởi áo khoác, dùng nó lau chùi dấu chân của mình trên sàn nhà, đồng thời nhân cơ hội đó tìm khắp phòng ngủ thêm một lượt, cuối cùng khẳng định điện thoại của mình không có ở nơi này. Xong xuôi, hắn bước ra khỏi phòng, định rời khỏi đây trước rồi tính tiếp. Đúng lúc hắn đi tới cửa thì bất thình lình có tiếng nhạc vang lên sau lưng.
Giai điệu rất sôi nổi, vui tươi, kết hợp với bầu không khí hiện tại lại tạo nên một cảm giác đầy mâu thuẫn.
Em là áng mây đẹp nhất nơi chân trời, khiến ta muốn giữ em lại, khoan thai hát khúc dân ca tuyệt vời nhất, để tình yêu cuốn đi mọi bụi trần…
Cùng với tiếng nhạc, một luồng sáng nhấp nháy cũng đột ngột bừng lên trong gian phòng khách vốn tối đen như mực khiến Đinh Tiểu Tiểu giật nảy mình. Hắn cố gắng trấn tĩnh lại, quay đầu nhìn mới phát hiện thì ra tiếng nhạc đó phát ra từ một chiếc di động đặt trên bàn trà. Nó đang rung liên hồi trên đó.
Đinh Tiểu Tiểu liền hối hả chạy tới, nhưng rồi thất vọng khi nhìn thấy chiếc di động trên bàn. Nó không phải của hắn. Lúc này, trên màn hình điện thoại đang hiển thị một dãy số lạ. Đinh Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm vào số điện thoại đó, chợt một suy nghĩ lóe lên, có lẽ hắn sẽ tìm ra thông tin liên quan đến kẻ sát nhân kia thông qua chiếc di động này.
Nghĩ vậy, hắn bèn cẩn thận cầm điện thoại lên, nhấn nút từ chối nhận cuộc gọi, tắt máy, nhét nó vào trong túi, xong rồi mới xoay lưng rời đi. Sau khi ra khỏi Hoa viên Tịnh Ngữ, hắn tới quán thịt xiên nướng mà cô thu ngân nói, ăn chút đồ rồi mới quay lại quán net.
“Có tìm thấy quán thịt xiên nướng đó không?” Thấy Đinh Tiểu Tiểu bước vào, cô thu ngân liền hỏi.
“Có.” Hắn gật đầu, vờ như không có chuyện gì xảy ra, trở về chỗ ngồi chơi game online, mãi đến khi trời sáng, hắn mới uể oải đứng dậy. Để cô thu ngân có ấn tượng sâu sắc về hắn, trước khi rời khỏi đó, Đinh Tiểu Tiểu còn cố tình chọc ghẹo cô ta vài câu.
Hôm nay là thứ Bảy, Đinh Tiểu Tiểu không cần vội đi làm, về tới nhà hắn bèn đi thẳng vào phòng ngủ, mở di động của Lữ Tân ra xem. Đầu tiên hắn xem lịch sử cuộc gọi, trong đó có những cuộc gọi đã nhận và cuộc gọi nhỡ, vài cuộc có tên, vài cuộc không có tên, nhưng không phát hiện có cuộc gọi nào đáng ngờ. Sau đó hắn lại lục xem album ảnh, phát hiện một số hình chụp con gái, trong đó có một cô gái, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, thân hình cũng rất thon thả.
Cô gái ấy, Đinh Tiểu Tiểu có quen, tên cô ta là Trần Ngôn, cũng chính là bạn gái hắn.
Hắn nhìn bức ảnh bạn gái trong di động của Lữ Tân, không khỏi chau mày, ánh mắt lại tăng thêm vài phần thù hận, nhưng hắn không có hành động gì quá khích, chỉ im lặng xóa bức hình ấy đi rồi lại xem tiếp. Xem xong, Đinh Tiểu Tiểu lại mở mục video trong di động ra xem. Trong đó chỉ có đúng một đoạn clip dài khoảng hai phút, nội dung là một cô gái nằm nghiêng người trong phòng ngủ, mái tóc dài che hơn nửa khuôn mặt. Khung hình từ xa tiến đến gần, khi cách khuôn mặt cô gái khoảng một thước, một giọng nam vang lên: “Bé yêu, dậy đi nào!” Anh ta vừa dứt lời, cô gái trong clip bèn chầm chậm mở mắt. Đôi mắt ấy dịu dàng như nước, quyến rũ vô cùng.
Vài giây sau, cô gái đưa tay chắn trước ống kính, nũng nịu nói: “Ghét quá, đừng quay nữa.” Nói đoạn, cô rời khỏi giường, người trần như nhộng bước ra khỏi phòng ngủ. Thân hình kiều diễm ấy khiến người xem nóng bừng cả người, Đinh Tiểu Tiểu thậm chí còn thầm hâm mộ cái người đang cầm máy quay… Đến trước cửa toilet, cô gái bỗng đứng lại, ngoảnh đầu khẽ mỉm cười nhìn người quay phim rồi đóng cửa lại, khung ảnh dừng trước cửa phòng một hồi, sau đó kết thúc.
Đinh Tiểu Tiểu hít sâu một hơi, cảm thấy cô gái trong đoạn clip quen quen, dường như hắn đã gặp ở đâu đó rồi thì phải, nhưng lại không tài nào nhớ ra. Thế là hắn tua lại đoạn clip xem tới xem lui mấy lần mới sực nhớ ra, cô gái đó chính là Thôi Cách Cách, cô ca sĩ đang nổi như cồn dạo gần đây.
Chỉ khác một điều là Thôi Cách Cách trong này có phần trẻ trung hơn, có lẽ quay hồi mới debut.
Lẽ nào Thôi Cách Cách là người yêu của Lữ Tân? Đinh Tiểu Tiểu lắc đầu, điều đó cũng chưa chắc, nói không chừng Lữ Tân là fan hâm mộ của Thôi Cách Cách nên lên mạng tìm clip cũ của cô ta rồi dùng di động quay lại để làm kỉ niệm.
“Tên Lữ Tân này đúng là biến thái!” Hắn lầm bầm chửi rồi lại tiếp tục xem, nhưng không phát hiện ra thông tin nào khả nghi, bèn tắt máy vứt vào trong ngăn kéo bàn máy vi tính. Tiếp đó hắn nằm vật ra giường, vừa suy nghĩ kẻ sát nhân kia giết Lữ Tân vì mục đích gì vừa lo lắng không biết di động của mình rốt cuộc rơi ở đâu. Miên man nghĩ ngợi một hồi, Đinh Tiểu Tiểu chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay…
Danh sách chương