Mộng, thật giả khó phân!

Nếu cảnh tượng trước mặt là mơ, vậy thì thế nào cũng sẽ có lúc tỉnh dậy, nhưng Lư Tiểu Nguyệt không sao tỉnh dậy được, dù làm bất kì cách gì. Điều đó chứng minh cái gì? Chỉ có thể chứng minh rằng,cô không hề ngủ, cô vẫn còn thức.

Vẫn còn thức? Nếu đang thức, tại sao mọi thứ trước mắt lại giống như mơ thế này? Nếu đang thức, thì gã Lữ Tân đang đứng cạnh giường với cái cổ không ngừng trào máu tươi và Thôi Cách Cách mặt mày cứng đờ ở sau lưng cô, lẫn cái bóng Cổ Nguyệt mơ mơ hồ hồ chẳng nhìn rõ được hình dạng kia, đều tồn tại trong thế giới thực ư?

Không, đây là một giấc mơ. Lư Tiểu Nguyệt nhắm nghiền mắt lại, kéo chăn trùm kín đầu, không ngừng lẩm bẩm: “Đây là mơ, chỉ là mơ, là mơ mà thôi...”

Bên tai cô, ba người kia vẫn không ngừng hát bài Chiếc áo mới của Cách Cách phiên bản quái dị, tiếng hát mới đầu rất to, rồi dần dần trở nên phiêu diêu, loáng thoáng, sau đó thì mất hẳn... Ngay khi tiếng hát biến mất, Lư Tiểu Nguyệt như rơi xuống địa ngục, xung quanh ngoài một màn đen kịt ra thì chẳng có bất kì thứ gì khác. Cô không nhìn thấy chính mình, cứ như thân thể cô đã bị lạc mất trong đêm tối, cô thậm chí bắt đầu hoài nghi mình có thật sự tồn tại hay không, nếu tồn tại thì cơ thể của cô đâu? Tứ chi biến đâu mất rồi?

Cô chầm chậm giơ tay lên sát tận mặt, tuy trước mắt vẫn là một màn đen thăm thẳm nhưng cô có thể cảm nhận được đôi tay đang ở ngay trước mặt mình, chỉ cần ghé sát một chút là có thể chạm vào người mình rồi. Nhưng khi đưa tay lên đến mặt, cô sững sờ phát hiện mình không có đầu, trên cổ chỉ là một khoảng trống trơn, không những thế, cô cũng không có tay, bàn tay trái không sờ được tay phải, và tay phải cũng chẳng sờ thấy thân thể đâu.

Lư Tiểu Nguyệt như trôi tới một không gian khác. Ở đó, người nào người nấy đều không có thân thể, nhưng lại có tư duy, vì cô cảm nhận được sự sợ hãi, một nỗi khiếp sợ sâu vô tận. Nỗi sợ ấy kéo dài rất lâu, mãi đến khi bóng đêm đen như mực bỗng nhiên nứt ra, ánh sáng lọt vào thông qua khe nứt ấy, rọi sáng toàn bộ không gian, mang đến ánh mặt trời cho những người sống trong không gian ấy. Ánh mặt trời ấy vô cùng chói chang, làm hai mắt của Lư Tiểu Nguyệt đau nhói...

Gắng gượng mở mắt ra,Lư Tiểu Nguyệt lại trở về với khung cảnh quen thuộc, chiếc chăn quen thuộc, cái giường quen thuộc, cửa sổ quen thuộc, chiếc đèn quen thuộc. Cô đã tỉnh rồi ư? Đã từ không gian xa lạ kia quay trở lại rồi ư? Lư Tiểu Nguyệt phấn khích nhấc cánh tay lên, trông thấy nó vẫn trắng trẻo như thường. Tỉnh thật rồi, mình đã tỉnh dậy thật rồi. Lư Tiểu Nguyệt mừng rỡ sờ lên mặt, bụng và chân của mình. Đến khi đã xác nhận mọi thứ đều toàn vẹn, cô nhảy phắt xuống giường, chạy đến trước gương soi, vui sướng như nhặt được kho báu.

“Mình còn sống, haha, mình còn sống, vẫn còn sống...” Cô phấn khởi tột cùng.

Ngày thứ nhất sau cơn ác mộng, như một con dã thú đói lả lâu ngày, Lư Tiểu Nguyệt chạy tới tủ lạnh, tu ừng ực cả một bình nước to rồi chén sạch sành sanh đồ ăn dự trữ bên trong, sau đó mới thỏa mãn ngồi xuống sofa, bật nguồn di động.

Đêm qua Thôi Cách Cách đã chết. Dùng đầu gối nghĩ cũng thừa biết, hôm nay các báo đài của thành phố sẽ rơi vào cảnh hỗn loạn, vô số người gọi điện đến để hỏi về tình hình mới nhất liên quan đến nguyên nhân cái chết của Thôi Cách Cách. Quả nhiên không sai, cô vừa mở di động, hàng chục tin nhắn tức thì ùn ùn kéo tới, cô còn chưa kịp mở ra xem thì đã có người gọi tới.

Cuộc gọi từ công ty. Lư Tiểu Nguyệt bắt máy, chưa kịp lên tiếng thì đối phương đã nổi giận đùng đùng, quát: “Lư Tiểu Nguyệt, cuối cùng cô cũng chịu mở máy, cô có biết tôi tìm cô cả sáng nay không hả?”

“Tìm tôi làm gì?” Cô hỏi.

“... Cô hỏi tìm cô làm gì ư? Ở đây đang rối tinh rối mù lên đây, bọn phóng viên như lũ ruồi nhặng bu kín công ty, còn fan của Thôi Cách Cách nữa, giơ biểu ngữ nằng nặc đòi công ty đưa ra lời giải thích rõ ràng. Tôi bảo cô nhé, Lư Tiểu Nguyệt, mau mau quay lại đây xử lý hết mớ rắc rối này cho tôi.” Dứt lời, đối phương cúp máy, trong điện thoại vang lên tiếng tút tút lạnh lùng.

Đúng, hôm nay có rất nhiều việc cần giải quyết. Lư Tiểu Nguyệt đọc từng tin nhắn một, có tin của giới truyền thông, có tin của bạn bè thân thích gửi tới, và có cả tin nhắn từ người dưng, mục đích đều là muốn biết chuyện của Thôi Cách Cách. Bỗng dưng cô cảm thấy phiền chết đi được, trong lòng cáu kỉnh bực bội, chỉ muốn tắt di động đi, mặc kệ tất thảy, nhưng cô không thể làm thế. Nếu làm thế, cô không những mất đi Thôi Cách Cách, mà còn mất cả công việc, cả địa vị...

Nhưng, thế thì đã sao?Câu hỏi ấy bất thần lóe lên trong đầu khiến Lư Tiểu Nguyệt không biết nên trả lời thế nào. Đúng vậy, mất việc thì sao nào? Mất địa vị thì sao chứ? Hôm nay cô cứ nghỉ ngơi đấy, vứt bỏ hết đấy, cô tự cho mình nghỉ phép, tuy nghỉ phép vào thời điểm này rất không thích hợp, nhưng cô cứ muốn như vậy đấy, cô muốn yên tĩnh ở nhà một ngày, vì có lẽ sau này, cô sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Lư Tiểu Nguyệt tắt nguồn, vứt di động sang một bên, sau đó nghiêng người ngồi tựa vào sofa, hưởng thụ giây phút yên tĩnh tạm thời. Song cô chẳng được như ý, cảnh vật trước mắt bỗng nhiên chao đảo giống như đang xảy ra động đất, không lâu sau cô sửng sốt phát hiện cảnh tượng trước mắt đã thay đổi hoàn toàn... Thứ hiện ra trước mắt không phải nhà cô, mà là một lớp học. Trong lớp có ba, bốn học sinh, cô ngồi trước bàn học, trên bàn vương vãi vài quyển sách.

Hỏng bét, cô lại ngủ rồi sao? Lư Tiểu Nguyệt lắc đầu quầy quậy, rồi nhắm nghiền mắt, đưa tay dụi lấy dụi để. Khi mở mắt ra nhìn lại, cảnh vật vẫn không thay đổi, vẫn là phòng học đó, vẫn là ba, bốn học sinh đang nô đùa trước bàn giáo viên. Chuyện này rốt cuộc là sao? Hiếu kì, Lư Tiểu Nguyệt đứng dậy. Mấy học sinh kia bỗng nhiên ngừng đùa giỡn, đồng loạt nhìn về phía cô, ánh mắt ngập tràn sự mỉa mai. Sau đó một đứa lên tiếng: “Nhìn kìa, nhìn nó kìa, một đứa mồ côi lại ăn mặc đẹp thế, còn được học đại học. Ê, mày nói đi, có phải mày là gái điếm được đại gia nuôi không hả?”

“Hy Vọng là ai?” Thằng bé đó toét miệng cười, nói tiếp: “Ồ, tao biết rồi, Hy Vọng là gã đại gia đang nuôi mày chứ gì.”

“Tôi không cho phép các người lấy Hy Vọng ra đùa cợt.” Lư Tiểu Nguyệt nghiến răng nói, tiếp đó không biết lấy dũng khí từ đâu ra, cô chạy tới trước bàn giáo viên, tát thật mạnh vào mặt thằng bé đó. Đối phương cũng nổi sung lên, túm áo Lư Tiểu Nguyệt, đánh vào đầu cô bôm bốp, rồi cùng với mấy người kia trêu chọc: “Con điếm, cảm giác được người khác nuôi như thế nào hả?”

Lư Tiểu Nguyệt xây xẩm mặt mày, mấy người đó nói xong liền nghênh ngang đi ra khỏi lớp học. Cô ngồi phịch xuống đất, cố gắng duy trì sự tỉnh táo, nhưng mọi thứ trước mắt lại lần nữa rung chuyển... Lần này cô sẽ bị đưa đến đâu? Tại sao mình không thể tỉnh dậy? Rốt cuộc đâu là hiện thực, đâu mới là mộng ảo?

Cô nhắm nghiền hai mắt,cơn rung lắc như địa chấn khiến cô muốn nôn mửa. Tim cô đập càng lúc càng nhanh, nỗi sợ hãi dần bao trùm lấy cô. Cuối cùng, cơ thể cô thôi lắc lư, nhưng cô căng thẳng đến mức không dám mở mắt. Cô sợ, sợ sau khi mở mắt ra, phía trước lại là một đám người chỉ vào mặt cô và nói: “Nhìn đi, nó là con điếm được người ta nuôi đấy.”

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, xung quanh im ắng như tờ, không nghe thấy bất kì một tiếng động nào. Chẳng lẽ mình đã trở về hiện thực rồi ư? Lư Tiểu Nguyệt siết chặt tay, dốc hết dũng khí, cuối cùng chầm chậm mở mắt ra... Phía trước là một cánh cửa, bên ngoài cửa có ánh sáng, cô đưa tay mở, nhưng vừa đẩy ra, cô liền nhìn thấy có một người đang đứng bên ngoài, một người đàn ông. Anh ta chậm rãi đi về phía cô.

Cảnh tượng này... Lư Tiểu Nguyệt sực nhớ ra, liền ngó nghiêng xung quanh, cô phát hiện mình đang ở trong một chiếc tủ áo chật hẹp, kế bên treo vài bộ quần áo đàn ông màu sắc khác nhau, và người đang đi về phía tủ áo chính là... Lữ Tân! Lát nữa, chỉ một lát nữa thôi, cô sẽ giết chết anh ta.

Đây sẽ là lần thứ hai Lư Tiểu Nguyệt giết Lữ Tân!

Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy? Không, đây chắc chắn là mơ, là mơ.

Lư Tiểu Nguyệt đưa tay vỗ bôm bốp vào mặt mình, hòng làm cho bản thân mau mau tỉnh dậy. Đúng lúc ấy, cửa tủ áo bật mở, Lư Tiểu Nguyệt sợ hết hồn, thét lớn một tiếng rồi xông ra ngoài, định xô ngã Lữ Tân để tháo chạy. Nhưng khi cô vừa nhào ra khỏi tủ áo, chợt phát hiện trên tay mình cầm một con dao găm, và con dao ấy đã cắm sâu vào cổ Lữ Tân.

Máu tươi phun ra xối xả,bắn tung tóe lên mặt, lên áo Lư Tiểu Nguyệt...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện