Cách một ngày, Cao Đông trở về huyện Bạch Tượng, anh vừa trở về phòng làm việc, Trương Nhất Ngang liền chạy tới: "Anh cả, anh bị đổi rồi à?"
Cao Đông cười thản nhiên: "Cấp trên điều động trưởng phòng Vương Hiếu Vĩnh ở Sở Công an tỉnh trở thành tổ trưởng tổ chuyên án của vụ ám sát liên hoàn 12.6, tôi tạm thời lui về tuyến hai."
"Việc này..." Trương Nhất Ngang không hiểu được ý tứ trong nét mặt của Cao Đông, nói: "Vậy chúng ta sẽ quay về thành phố à?"
Cao Đông lắc đầu: "Không, chúng ta cùng phối hợp để hỗ trợ Trưởng phòng Vương điều tra vụ án, tất cả mọi người đều phải tiếp tục ở lại."
Trương Nhất Ngang càng không hiểu nổi, lắp bắp nói: "Ngộ nhỡ... ngộ nhỡ vụ án này bị tổ trưởng Vương phá được, vậy thì anh cả..."
Cao Đông hạ giọng nói: "Tôi nói chúng ta cùng hỗ trợ trưởng phòng Vương điều tra vụ án, không nói hỗ trợ trưởng phòng Vương phá án."
Trương Nhất Ngang nói: "Anh cả, vậy... vậy chúng ta cần phải làm như thế nào?"
"Vẫn làm theo như lúc trước tôi nói với cậu, có manh mối gì thì hãy nói cho tôi, trong nội bộ chúng ta phải bảo mật. Đương nhiên, nếu như Vương Hiếu Vĩnh hỏi đến, vậy thì sẽ nói cho anh ta, nếu như anh ta không hỏi, thì không cần nói nhiều. Tối nay anh ta sẽ đến, đến lúc đó sẽ mở một cuộc họp, cụ thể cần phải làm thế nào, lát nữa tôi sẽ nói với cậu. Bây giờ hãy nói tình hình của Trương Tương Bình mà cậu điều tra được thế nào rồi?"
"Để tôi gọi bác sĩ pháp y Trần đến cùng nói một thể." "Được."
Mấy phút sau, bác sĩ Trần đẩy cửa bước vào, Cao Đông ra hiệu đóng cửa lại rồi nói: "Anh Trần, tất cả đã tìm được những manh mối gì?"
Bác sĩ Trần nói: "Anh cả, vết chân đã xác nhận rồi, hung thủ có chiều cao từ 1m70 - 1m75, cân nặng ở trong khoảng từ 60 - 70 kg, đi giày da. Tôi đã hóa nghiệm sợi để lại ở trong móng tay Trương Tương Bình, là chất liệu được chế xuất từ lông cừu, hơn nữa hàm lượng lông cừu rất cao. Tôi đã đặc biệt tìm chuyên gia kỹ thuật của công ty may mặc, nói rằng loại chất liệu này rất cao cấp, rất nhẹ rất mỏng, giữ nhiệt cực tốt, là loại nhập khẩu từ châu Âu vào, trong nước tạm thời vẫn chưa thể sản xuất ra loại chất liệu này. Nếu như sản xuất thành phẩm, giá bán ít nhất cũng phải bốn, năm nghìn tệ trở lên."
Cao Đông gật đầu: "Quả đúng như vậy, hung thủ ít nhất cũng không phải là một người nghèo, rất nhất quán với hình tượng hung thủ trong suy nghĩ của tôi."
Bác sĩ Trần nói: "Vết thương trên xác nạn nhân giống như tình hình của Lý Ái Quốc, trên xác không có phát hiện gì có giá trị cả."
"Trong móng tay của Trương Tương Bình chỉ túm được trang phục của hung thủ, không túm được tổ chức da của hung thủ à?"
"Ừm, mùa đông mọi người đều mặc khá nhiều quần áo, tổ chức da lộ ra ngoài rất ít, hơn nữa hung thủ vẫn dùng dùi cui kích điện cho nạn nhân ngất đi rồi đâm một nhát chí mạng, không xảy ra sự xung đột giằng co chân tay trực tiếp với đối phương, cho nên Trương Tương Bình trước khi chết không có cơ hội trực tiếp chạm vào da của hung thủ."
"Trên xe có phát hiện gì không?"
"Hai lốp xe trước sau ở phía bên phải xe, đều bị ai đó đâm thủng, chính là thứ này."
Bác sĩ Trần lấy ra hai miếng sắt, trên đó cắm đầy những chiếc đinh to, đây chính là những chiếc đinh châm vào lốp xe.
Cao Đông đón lấy ngắm nghía tỉ mỉ, suy nghĩ giây lát, nói: "Thứ này là do hung thủ tự làm hay là mua được ở đâu?"
Bác sĩ Trần nói: "Tôi đoán chắc là hung thủ tự lấy đinh cắm vào."
Cao Đông quay người, nói: "Hung thủ tại sao lại phải đâm thủng hai lốp xe trước sau ở mé bên phải vậy?"
Bác sĩ Trần lắc đầu: "Tôi cũng không nghĩ ra được nguyên nhân."
Cao Đông lại nói: "Phải rồi, hôm trước nhìn thấy những mảnh chai bia vỡ ở trên đường, có liên quan đến vụ án không?"
Bác sĩ Trần nói: "Không rõ, bây giờ vẫn không nhận ra được là nó có liên quan tới vụ án hay không. Chúng tôi đang nghĩ cách để thông qua điều tra camera giám sát, xem xem hôm đó có người nào hay xe nào vận chuyển chai bia đi qua đường Phong Tây hay không, chỉ có điều tra ra được nguồn gốc của vỏ chai bia, mới có thể phán đoán là có liên quan đến vụ án hay không."
Cao Đông ừm một tiếng vẻ không hài lòng: "Cũng tức là, cho đến bây giờ cũng chỉ có chút ít manh mối này thôi sao?"
Trương Nhất Ngang nói: "Chúng tôi đã hỏi người báo án hôm đó rồi, người báo án chính là một nhân viên trong đội cảnh sát giao thông sống trong tiểu khu Phong Tây, tối hôm đó anh ta đi ra ngoài tụ tập với bạn bè, khi quay trở về, lái xe tiến vào đường Phong Tây, đèn xe chiếu đến phía trước nhìn thấy có một chiếc xe đang dừng, thân xe bị nghiêng lệch, anh ta nhìn kĩ, thì thấy ở mé bên phải xe có một người đang nằm dưới đất, cho nên báo cảnh sát. Theo như hiển thị trên máy camera giám sát, chiếc xe của Trương Tương Bình 10 giờ 25 phút tối tiến vào đường Phong Tây, còn chiếc xe của người báo án lúc 10 giờ 31 phút tiến vào đường Phong Tây, chỉ cách chưa đầy sáu phút. Chúng tôi đoán, khi xe của người báo án tiến vào đường Phong Tây, hung thủ đã hoàn thành việc gϊếŧ người nhưng vẫn chưa kịp thu dọn hiện trường, hung thủ vừa nhìn thấy có người đi tới, cho nên quá hoảng hốt, không kịp xử lý chứng cứ, trực tiếp chạy trốn, cho nên trong móng tay của Trương Tương Bình mới để lại sợi quần áo của hắn, cũng không có thời gian để xóa dấu vết chân trên đất."
"Người báo án có nhìn thấy bên cạnh chiếc xe lúc đó có người hay không?"
Trương Nhất Ngang nói: "Người báo án nói anh ta không chú ý được nhiều như vậy, anh ta chỉ chú ý đến người nằm ở dưới đất, có thể lúc hung thủ phát hiện ra có xe tiến vào đường Phong Tây, lập tức đã chạy đến vùng ruộng hoang. Nhưng lần này thì lại có một người tận mắt chứng kiến."
"Người tận mắt chứng kiến?" Mắt Cao Đông rực sáng.
Trương Nhất Ngang nói: "Phó đội trưởng của đội cảnh sát giao thông họ Lý tối hôm đó khi lái xe tiến vào đường Phong Tây, nhìn thấy xe của Trương Tương Bình dừng ở bên đường, Trương Tương Bình đứng ở bên cạnh xe, đội trưởng Lý dừng xe, kéo cửa sổ xe, nhìn thấy bên phải chiếc xe Audi có một người đang quỳ xổm, chắc là đang kiểm tra lốp xe. Anh ta hỏi Trương Tương Bình đã gặp phải chuyện gì, Trương Tương Bình nói lốp xe bị thủng. Đội trưởng Lý hỏi Trương Tương Bình có cần giúp đỡ không, Trương Tương Bình nói cả hai lốp xe đều hỏng, trên xe ông ta chỉ có một lốp xe, có giúp cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ có thể đợi ngày mai gọi cửa hàng sửa xe đến, cho nên vị phó đội trưởng Lý đã về nhà trước. Chúng ta suy đoán, lúc đó người quỳ xổm kiểm tra lốp xe phía bên phải, chắc là hung thủ rồi. Theo như lời phó đội trưởng Lý miêu tả, lúc đó anh ta không xuống xe, người đó cũng quay lưng về phía anh ta, không nhìn thấy mặt. Nhưng anh ta nhớ lại, người đó mặc một chiếc áo khoác màu be vàng, sợi quần áo ở trong móng ta của Trương Tương Bình, sau khi phóng to độ nét cao cũng là màu be vàng. Tóc người này không dài cũng không ngắn, cảm giác nhìn từ phía sau lưng, anh ta chắc khoảng 40 tuổi. Và sau khi sự việc xảy ra chúng tôi đã điều tra kỹ lưỡng không tìm ra được người đã ở cùng Trương Tương Bình lúc đó. Cho nên chúng tôi phán đoán người này chắc chắn là hung thủ."
Cao Đông nghe Trương Nhất Ngang nói, thầm phân tích trong lòng, hung thủ tầm 40 tuổi, quen biết với Trương Tương Bình. Quá trình xảy ra vụ án này rất giống với vụ án của Lý Ái Quốc, xem ra người này cũng quen biết Lý Ái Quốc. Cũng chính là hung thủ vừa quen Lý Ái Quốc lại vừa quen với Trương Tương Bình. Có lẽ... có lẽ hắn cũng quen biết với người có tên Lâm Tiêu bị mất tích đó.
Nghĩ đến Lâm Tiêu, anh lại thầm lẩm bẩm, tên Lâm Tiêu này mất tích thì cứ để hắn mất tích đi, đừng có đến một hôm nào đấy lại lòi ra cái xác. Bây giờ ngoài Quách Hồng Ân và người của ông ta, cấp trên không ai biết rằng cho đến bây giờ, nhân viên công vụ gặp nạn rất có khả năng không chỉ hai người, mà là ba người. Nếu như biết được là ba người, cuộc họp hôm trước e rằng không dễ dàng kết thúc như vậy.
Quay lại nói về hung thủ, hung thủ là một kẻ có tiền, mặc dù không thể phán đoán được độ giàu có của hắn, chí ít cũng có thể chứng minh hắn không phải là một người nghèo khó. Hoàn toàn không giống như một kẻ nghèo khó chỉ đơn thuần muốn gây ra chút việc, báo thù xã hội.
Đồng thời, hung thủ lại quen biết được với những lãnh đạo cấp cao như Lý Ái Quốc, Trương Tương Bình, xem ra hắn là một người có địa vị xã hội, một người như vậy có lý do gì mà lại phạm phải một loạt các vụ án lớn, chắc chắn bị tử hình chứ? Về điều này, anh suy nghĩ mãi mà vẫn không thể nào hiểu nổi.
Tiếp đến, quay trở lại vụ việc của Trương Tương Bình. Cao Đông vốn cứ tưởng, chiếc xe Audi đó bị nghiêng lệch, lốp xe bị rách, anh cứ tưởng hung thủ sau khi gây án không biết xuất phát từ mục đích gì, đã chọc cho lốp xe bị thủng.
Bây giờ người tận mắt chứng kiến đã chứng minh, trước khi Trương Tương Bình chết, lốp xe đã bị thủng rồi.
Lốp xe vừa dày vừa cứng, hai miếng đinh châm này, nếu như dùng sức người ấn vào trong lốp xe là một việc không hề dễ dàng.
Chắc là trong quá trình xe chuyển động đè lên mới cắm sâu vào trong lốp xe.
Hung thủ cắm những chiếc đinh này vào trong lốp xe từ khi nào? Hắn làm như vậy nhằm mục đích gì?
Còn cả những mảnh chai vỡ ở trên đường, thực sự là không liên quan đến vụ án sao?
Cao Đông nhất thời rơi vào trạng thái mông lung. Nhưng đối với việc này, anh có vài phần thích thú.
Xem ra vụ gây án lần này của hung thủ, mặc dù để lại mấy vật chứng, nhưng vẫn không phải là những vật chứng then chốt mang tính thực chất. Muốn bắt được hung thủ, e là cũng không dễ dàng.
Huống hồ động cơ gây án của hung thủ vẫn là một bí ẩn, chọc thủng lốp xe như thế nào, cả quá trình gây án này cũng là một điều bí ẩn.
Cao Đông không tài nào nghĩ ra được, anh tin rằng người của Vương Hiếu Vĩnh cũng càng chẳng thể nghĩ ra được.
Điều thiết yếu trước mắt không phải là bắt được hung thủ, mà là để cho Vương Hiếu Vĩnh không bắt được hung thủ.