Sầm Nam chỉ ở Nhạn Đô bốn năm ngày, lúc anh ở đây Lương Mộc Thu cũng không cảm thấy gì, nhưng anh vừa mới đi cái cậu đã thấy nơi này có chút cô đơn.
Nhiều khi Lương Mộc Thu định quay đầu nói một câu mới nhận ra Sầm Nam đã về rồi.
Hết lần này đến lần khác lại cứ có đôi chim cu ríu ra ríu rít trước mặt cậu.
Cặp diễn viên trẻ kia thật sự không coi đoàn làm phim là người ngoài, có khi họ cho rằng mình đã che giấu rất tốt, nhưng trên thực tế cả đoàn phim từ trên xuống dưới, ngay cả nhân viên chỉ đạo ánh sáng cũng nhìn ra cảnh mèo vờn chuột đấy.
Nhưng tuổi trẻ yêu đương ấy mà, đến vờn nhau cũng thuần khiết lắm, ai cũng không muốn vạch trần, chỉ coi như không nhìn thấy mà thôi.
Đối với hành vi ân ái của hai người họ Lương Mộc Thu cũng không có ý kiến gì, chỉ là một người sắp bước sang tuổi trung niên như cậu ít nhiều gì cũng hơi bị k.ích thích nên bèn dứt khoát không nhìn.
Gần đây cậu rảnh rỗi nhiều hơn, tuy rằng đi theo đoàn phim nhưng kịch bản cũng không có quá nhiều chỗ cần thay đổi, những chuyện không liên quan đến kịch bản càng không cần cậu quan tâm.
Mà sau khi Sầm Nam về Tân Thành bị Nhậm Khải Hàm bắt đi lao dịch, biết Lương Mộc Thu giờ đang đi công tác thì Nhậm Khải Hàm thậm chí còn mừng rỡ quá độ, cực kỳ vô nhân tính nói với Sầm Nam: "Vậy thì cậu đừng về nhà nữa, ngủ ở văn phòng cũng không sao, dù sao ở nhà cũng không có ai chờ."
Chỉ vì câu nói cuối cùng mà suýt chút nữa Sầm Nam đã động thủ với Nhậm Khải Hàm ngay tại chỗ.
Lúc anh nói nguyên vẹn lời này với Lương Mộc Thu, Lương Mộc Thu cũng chẳng mấy an ủi, có thể nói là tâm cứng như sắt đá.
Nhưng cậu chỉ sửa lại: "Anh ấy quả thật không nói đúng, nếu anh cứ ở văn phòng mãi thì Mao Đậu nhà tôi ai chăm?"
Sầm Nam im lặng hai giây, đại khái nhận ra cái gì gọi là người không bằng chó.
Nhưng ấm ức thì ấm ức, một tuần sau khi tách ra anh không có mấy thời gian quấy rầy Lương Mộc Thu, chỉ có thể nhân lúc ăn cơm tối hay nghỉ trưa thì gọi điện.
Lương Mộc Thu ngoài miệng không nói nhưng trong lòng cũng thấy hơi mất mát.
Cho nên cậu không có việc gì làm, bắt tay vào suy nghĩ kịch bản mới.
Vì cốt truyện vẫn chưa thành hình, cậu chỉ cầm cuốn sổ viết viết một vài ý tưởng rải rác, cây bút cậu cầm chính là cái Ferrari da Varese Sầm Nam tặng cậu, thân bút bóng loáng nhìn lúc nào cũng thấy đẹp.
Ôn Dương là người biết nhìn hàng, liếc mắt cái đã khen: "Cây bút này không tệ, rất ưa nhìn."
Hiện giờ những người thích dùng bút viết không còn nhiều lắm, Lương Mộc Thu mặc áo sơ mi sạch sẽ, quần tây ủi thẳng tắp, cho dù ngồi bên bàn nhỏ đơn giản cũng tạo thành khung cảnh trang nhã vô cùng.
Ôn Dương không nhịn được mà nghĩ, tuy nói y và Lương Mộc Thu xem mắt không thành công, nhưng chỉ nhìn bề ngoài, cậu Lương đúng là kiểu mà y thích.
Đáng tiếc, hời cho Sầm Nam kia.
Có lẽ là lần đầu tiên gặp nhau đã không hợp nên y với Sầm Nam chỉ có thể nói là nhìn đã thấy phiền.
Nhưng Lương Mộc Thu đang suy nghĩ mà vẫn nghe thấy lời của y, thuận miệng trả lời một câu: "Ừm, là Sầm Nam tặng."
Ôn Dương "chậc" một tiếng, nghĩ này thì nói nhiều này.
Y ở phim trường cũng nhàm chán, vừa quay đầu đã nhìn thấy hai diễn viên chính ở dưới tàng cây liếc mắt đưa tình, chuyên gia trang điểm bên cạnh bận bịu đi tới đi lui, ngay cả stylist lúc làm việc vẫn không quên gọi điện thoại cho bạn gái, nhìn có vẻ y rất không hợp phong cảnh.
Năm nay y 32 xuân xanh, tuy rằng cũng từng yêu vài lần nhưng đều chết yểu, chớp mắt cũng đã độc thân được ba bốn năm rồi.
1
Hẳn là đàn ông qua 30 đều bắt đầu nghĩ đến chuyện thành gia lập nghiệp, lại bị phim trường tràn ngập bong bóng màu hồng kíc.h thích, thế mà y cũng có hơi muốn yêu đương.
Y bèn đi quấy rầy Lương Mộc Thu: "Biên kịch Lương, cậu có quen ai độ tầm 18 tuổi gì đó, ngoại hình đẹp trai một chút, tính tình nhã nhặn một chút thì giới thiệu cho tôi đi? Cũng sắp 40 rồi, thêm mấy năm nữa thì hết thời mất."
Lương Mộc Thu thiếu chút nữa bật cười.
Này là chuyện gì đây chứ, Ôn Dương tốt xấu gì cũng đã từng xem mắt với cậu, giờ lại bảo cậu làm bà mối cho mình.
Nhưng đối với chuyện này cậu cũng không ngại ngần gì, gập cuốn sổ lại hỏi: "Anh ở giới giải trí muốn gì mà không có, lại còn cần tôi giới thiệu à?"
Vẻ mặt Ôn Dương đau khổ: "Nếu mà tôi hợp với người trong giới thì còn cần hỏi cậu ư?"
Cũng đúng.
Lương Mộc Thu suy nghĩ một chút, nhìn gương mặt rất có sức hút này của Ôn Dương, dựa theo nguyên tắc nước phù sa không chảy ruộng ngoài, mở wechet ra xem trang cá nhân của Tống Duy.
Bài đăng mới nhất của Tống Duy là ở bữa tiệc gần đây, chụp ảnh cùng với nhiều người đều là tuấn nam mỹ nữ, vẻ mặt thả lỏng lười nhác. Tuy rằng Tống Duy không phải người bắt mắt nhất nhưng cũng đủ nhã nhặn đáng yêu, mặc áo sơ mi màu hồng Morandi, khẽ cười nhè nhẹ.
"Nói ra thì cũng có một người." Lương Mộc Thu nói, "Bạn thân của tôi, Tống Duy. Phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của anh, chỉ là không biết cậu ấy có nhìn trúng anh hay không."
Lời này chỉ đơn thuần là cho Tống Duy thể diện.
Với hiểu biết của Lương Mộc Thu với Tống Duy, anh đẹp trai như Ôn Dương đây không thể nào thuận mắt hơn.
Nhưng ánh nhìn của Ôn Dương lại trực tiếp nhảy ra Tống Duy, dừng lại ở một góc phía sau Tống Duy.
"Đây là ai?" Ôn Dương chỉ vào người cao gầy nọ, vì người kia đứng quá xa, khuôn mặt lại hơi mơ hồ nhưng khí chất thì rất được, "Người này cũng là bạn cậu à?"
Lương Mộc Thu nhìn chăm chú một lát mới nhận ra người này là ai.
Không phải ai khác.
Chính là Tần Cửu Nhai cậu từng gặp một lần ở bữa tiệc công ty Tống Duy.
Lương Mộc Thu nhìn một cái, biết y không nhìn trúng Tống Duy mà là nhìn trúng Tần Cửu Nhai.
"Không quen lắm, là người quen của Tống Duy." Cậu cất điện thoại, "Vụ mai mối này tôi không làm được, anh tự cân nhắc đi."
Ôn Dương có vẻ trầm tư lắm, cả buổi chiều như người mất vía, chả khác nào người mắc bệnh tương tư.
*
Buổi tối Lương Mộc Thu kể chuyện này với Sầm Nam, nhân tiện phàn nàn Ôn Dương có phải mù hay không, Tống Duy có chỗ nào không tốt chứ, Tần Cửu Nhai tuy cũng đẹp đấy, nhưng chẳng dính dáng tí nào đến mấy chữ nhã nhặn đáng yêu.
Có thể thấy Ôn Dương chỉ đang nói điêu thôi.
Sầm Nam cũng hùa theo cậu, tỏ vẻ mình là một tiểu bạch liên khéo léo hiểu chuyện, còn mắng tên họ Ôn kia không phải người tốt gì.
Nhưng trong lòng anh lại cực kỳ tán thành mối nhân duyên này.
Tâm tư Lương Mộc Thu không để bụng, không nhìn ra ai có ý tứ với mình, nhưng anh ở cạnh Lương Mộc Thu cũng được hai tháng, Tần Cửu Nhai này cứ dăm bữa nửa tháng lại nhắn tin cho Lương Mộc Thu, nói chuyện ba hoa chích choè tán tỉnh này nọ, chính là ý tứ thích thích rồi đấy.
Nhưng có lẽ người này cũng nhìn ra Lương Mộc Thu không có ý định đó nên chưa bao giờ đi quá giới hạn, khiến cho Thu Thu ngốc nghếch của anh vẫn cảm thấy đây là một người bạn nói chuyện cũng được.
Anh ở bên nhìn thấy thì chẳng lý do gì phải nói cho cậu biết cả, trong lòng thì đã sớm ghen tuông bậy bạ rồi.
Bây giờ nghe thấy tên tai hoạ họ Ôn kia có hứng thú với một tai hoạ khác, Sầm Nam mặt không chút thay đổi nghĩ thật đúng là số phận an bài, tốt nhất là trực tiếp đưa vào động phòng ba năm hai đứa, bớt bớt dây dưa với Thu Thu của anh lại.
2
"Mặc kệ họ đi, tên họ Ôn này vốn không có mắt nhìn." Sầm Nam nói, "Em ở đó có tốt không, nhớ anh không?"
Câu cuối cùng mới là trọng tâm.
Phàm là người biết nói chuyện một chút đều sẽ nói mấy lời tình cảm.
Nhưng Lương Mộc Thu lại không muốn thế, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Tốt lắm, không có anh ở bên cạnh tôi phát hiện ra giường rộng lắm, buổi tối ngủ cũng không có ai cướp chăn với tôi."
Sầm Nam cười cười không cho là thật.
"Nhưng mà anh lại nhớ em," Anh hạ giọng nói, trong phòng ngủ yên tĩnh nghe giọng nói cứ như suối chảy róc rách, "Vốn dĩ lúc ở cạnh nhau thì không thấy gì, cùng ở một phòng ngủ với em mấy ngày, giờ về nhà cảm thấy cả giường cứ rộng quá không quen."
Ba xạo.
Lương Mộc Thu đỏ mặt, cũng nhơ nhớ mấy chuyện tốt Sầm Nam làm với cậu trên cái giường này.
Sầm Nam không từ bỏ, lại hỏi tiếp: "Em thật sự không nhớ anh chút nào sao?"
Lương Mộc Thu nhắm mắt lại dựa vào đầu giường.
Thật ra cũng hơi hơi.
Mới đầu lúc Sầm Nam ra nước ngoài, dù cậu có nhớ Sầm Nam đến đâu cũng không giải toả được, lâu dần cũng quen.
Bây giờ gặp lại Sầm Nam, cảm xúc như tro tàn lại cháy, cậu chẳng khác nào một khúc gỗ khô được mưa xuân tưới tắm chậm rãi hồi sinh.
Nhưng cậu không thừa nhận, chỉ từ tốn nói: "Hôm nay ở phim trường còn có một chuyện rất thú vị. Lưu Phong Thao mua mấy que kem cho mọi người, Hứa Kiệt cứ nhất định phải cắn cái trong tay Trần Minh Sinh, thật sự coi bọn tôi là người mù chắc."
Sầm Nam nghe thế cũng cười: "Đừng cười người ta, trước kia chẳng phải em cũng từng cướp kem trong tay anh à, trà sữa cũng không đến lượt anh uống, toàn bị em lấy đi."
Trên mặt Lương Mộc Thu cũng lấp lánh ánh cười: "Anh không thích ăn ngọt còn gì, rõ ràng là cố ý mua cho tôi lại còn bảo là tôi cướp."
Nhưng cậu biết rõ là thế, vẫn không vạch trần Sầm Nam.
Không thể nói là ai quyến rũ ai, họ cứ đẩy đưa nhau như thế, đoán xem liệu đối phương có thích mình không nhưng lại không dám chọc thủng tầng giấy mỏng đó.
Hai người nhất thời chẳng nói gì, như đang nhớ lại những ngày mùa hè năm đó.
Một lát sau Sầm Nam mới nói: "Em thích ăn bánh kem dâu tây, không thích vị xoài. Cửa hàng trà sữa ở sau trường em thích nhất là uống trà xanh sữa bạc hà, nhưng lúc nào vị này cũng hết hàng sớm nên em toàn muốn anh đi mua sớm cho em."
3
Lương Mộc Thu cũng cười.
Cậu nghĩ, có lẽ cả cậu và Sầm Nam đều không nỡ những đoạn ký ức ấy.
Trước khi Sầm Nam rời bỏ cậu, Sầm Nam là người bạn trai toàn năng, ký ức nào nhớ lại cũng đều rất tốt đẹp, không khiến cậu phải có chút hối tiếc nào.
Thậm chí sau khi chia tay, nếu cho cậu được chọn lại lần nữa, cậu vẫn sẽ tình nguyện chìm đắm như cũ.
*
Vì hôm sau phải dậy sớm nên Lương Mộc Thu không nói chuyện với Sầm Nam quá lâu, chẳng mấy đã thấy buồn ngủ.
Nhưng lúc nói chuyện với Sầm Nam lại tự nhiên thế nào ngủ thiếp đi mất.
Sầm Nam ở bên kia xem tài liệu, đột nhiên phát hiện Lương Mộc Thu không nói tiếp nữa, nhìn sang thì thấy Lương Mộc Thu trong video đã ngủ mất rồi.
Lương Mộc Thu không gối đầu mà chỉ nằm trên trăng bông trắng, mái tóc hơi dài che đi gương mặt trắng nõn như trân châu.
Cậu rất đẹp, mặt mày tinh xảo, khi ngủ thì sẽ thu lại khí thế thường ngày, giống như nhỏ đi vài tuổi.
Sầm Nam bất tri bất giác buông công việc trên tay xuống, nhìn chăm chú gương mặt khi ngủ của Lương Mộc Thu.
Cho dù không làm gì cả, cũng không chạm vào được, nhưng được nhìn Lương Mộc Thu như thế trong lòng anh cũng thấy yên bình theo, giống như cánh lục bình trên sông đã tìm được bến bờ.
Nhìn một lát rồi thu hồi ánh mắt, lại tiếp tục làm công việc của mình, nhưng cuộc gọi video vẫn không ngắt, cứ thế để Lương Mộc Thu ở bên anh suốt đêm dài.
*
Nhưng hậu quả của việc không tắt chính là, hôm sau Lương Mộc Thu thức dậy phát hiện điện thoại mình hết pin, hoàn toàn nhờ vào sạc dự phòng trên phim trường chống đỡ.
Hôm nay cậu vẫn đang suy nghĩ về kịch bản mới của mình.
Ôn Dương đang cân nhắc có phải mình yêu người ta ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi không, có nên theo đuổi hay không.
Lưu Phong Thao lại đang suy nghĩ cảnh quay tiếp theo phải quay thế nào mới có thể xúc động lòng người hơn.
Mọi người ai cũng có việc cần làm, cũng may ai cũng đều hoà hợp.
Đến chiều lại có một anh shipper ôm thùng xốp giữ nhiệt vào, mang đến một đống kem rồi trà sữa các thứ.
Lưu Phong Thao còn đang hỏi ai hào phóng vậy, mời cả đoàn phim ăn.
Thì anh shipper giao đồ xong, đưa danh sách ra thuận miệng nói: "Đồ ăn là do một vị họ Sầm mời, mong mọi người đánh giá 5 sao."
Lần này tất cả ánh mắt đều tập trung vào Lương Mộc Thu.
Lương Mộc Thu đi qua nói cảm ơn với anh shipper, giả vờ không phát hiện ra ánh nhìn của Lưu Phong Thao.
"Đã là Sầm Nam bỏ tiền thì không sao," Cậu nói, "Chia cho mọi người đi."
Lưu Phong Thao chẳng thèm khách sáo.
Lúc trước anh theo đuổi bạn gái, không ít lần mời bạn thân nhà gái đi ăn cơm, không nghĩ có một ngày anh cũng được hưởng đãi ngộ này.
Dù vừa lấy kem vừa thấy kỳ cục: "Sao toàn là vị dâu tây thế này, trà sữa cũng là loại xanh sữa bạc hà, không có vị gì khác à?"
Lương Mộc Thu nguýt anh một cái, cắn một miếng, vị dâu tây và sữa hoà quyện vào nhau tan ra trong miệng.
Cậu nhìn Lưu Phong Thao như tên ngốc rồi lấy phần của mình đi.
"Có người mời ăn đã là không tệ rồi, bớt dài dòng đi." Cậu nói hợp tình hợp lý.
Nhiều khi Lương Mộc Thu định quay đầu nói một câu mới nhận ra Sầm Nam đã về rồi.
Hết lần này đến lần khác lại cứ có đôi chim cu ríu ra ríu rít trước mặt cậu.
Cặp diễn viên trẻ kia thật sự không coi đoàn làm phim là người ngoài, có khi họ cho rằng mình đã che giấu rất tốt, nhưng trên thực tế cả đoàn phim từ trên xuống dưới, ngay cả nhân viên chỉ đạo ánh sáng cũng nhìn ra cảnh mèo vờn chuột đấy.
Nhưng tuổi trẻ yêu đương ấy mà, đến vờn nhau cũng thuần khiết lắm, ai cũng không muốn vạch trần, chỉ coi như không nhìn thấy mà thôi.
Đối với hành vi ân ái của hai người họ Lương Mộc Thu cũng không có ý kiến gì, chỉ là một người sắp bước sang tuổi trung niên như cậu ít nhiều gì cũng hơi bị k.ích thích nên bèn dứt khoát không nhìn.
Gần đây cậu rảnh rỗi nhiều hơn, tuy rằng đi theo đoàn phim nhưng kịch bản cũng không có quá nhiều chỗ cần thay đổi, những chuyện không liên quan đến kịch bản càng không cần cậu quan tâm.
Mà sau khi Sầm Nam về Tân Thành bị Nhậm Khải Hàm bắt đi lao dịch, biết Lương Mộc Thu giờ đang đi công tác thì Nhậm Khải Hàm thậm chí còn mừng rỡ quá độ, cực kỳ vô nhân tính nói với Sầm Nam: "Vậy thì cậu đừng về nhà nữa, ngủ ở văn phòng cũng không sao, dù sao ở nhà cũng không có ai chờ."
Chỉ vì câu nói cuối cùng mà suýt chút nữa Sầm Nam đã động thủ với Nhậm Khải Hàm ngay tại chỗ.
Lúc anh nói nguyên vẹn lời này với Lương Mộc Thu, Lương Mộc Thu cũng chẳng mấy an ủi, có thể nói là tâm cứng như sắt đá.
Nhưng cậu chỉ sửa lại: "Anh ấy quả thật không nói đúng, nếu anh cứ ở văn phòng mãi thì Mao Đậu nhà tôi ai chăm?"
Sầm Nam im lặng hai giây, đại khái nhận ra cái gì gọi là người không bằng chó.
Nhưng ấm ức thì ấm ức, một tuần sau khi tách ra anh không có mấy thời gian quấy rầy Lương Mộc Thu, chỉ có thể nhân lúc ăn cơm tối hay nghỉ trưa thì gọi điện.
Lương Mộc Thu ngoài miệng không nói nhưng trong lòng cũng thấy hơi mất mát.
Cho nên cậu không có việc gì làm, bắt tay vào suy nghĩ kịch bản mới.
Vì cốt truyện vẫn chưa thành hình, cậu chỉ cầm cuốn sổ viết viết một vài ý tưởng rải rác, cây bút cậu cầm chính là cái Ferrari da Varese Sầm Nam tặng cậu, thân bút bóng loáng nhìn lúc nào cũng thấy đẹp.
Ôn Dương là người biết nhìn hàng, liếc mắt cái đã khen: "Cây bút này không tệ, rất ưa nhìn."
Hiện giờ những người thích dùng bút viết không còn nhiều lắm, Lương Mộc Thu mặc áo sơ mi sạch sẽ, quần tây ủi thẳng tắp, cho dù ngồi bên bàn nhỏ đơn giản cũng tạo thành khung cảnh trang nhã vô cùng.
Ôn Dương không nhịn được mà nghĩ, tuy nói y và Lương Mộc Thu xem mắt không thành công, nhưng chỉ nhìn bề ngoài, cậu Lương đúng là kiểu mà y thích.
Đáng tiếc, hời cho Sầm Nam kia.
Có lẽ là lần đầu tiên gặp nhau đã không hợp nên y với Sầm Nam chỉ có thể nói là nhìn đã thấy phiền.
Nhưng Lương Mộc Thu đang suy nghĩ mà vẫn nghe thấy lời của y, thuận miệng trả lời một câu: "Ừm, là Sầm Nam tặng."
Ôn Dương "chậc" một tiếng, nghĩ này thì nói nhiều này.
Y ở phim trường cũng nhàm chán, vừa quay đầu đã nhìn thấy hai diễn viên chính ở dưới tàng cây liếc mắt đưa tình, chuyên gia trang điểm bên cạnh bận bịu đi tới đi lui, ngay cả stylist lúc làm việc vẫn không quên gọi điện thoại cho bạn gái, nhìn có vẻ y rất không hợp phong cảnh.
Năm nay y 32 xuân xanh, tuy rằng cũng từng yêu vài lần nhưng đều chết yểu, chớp mắt cũng đã độc thân được ba bốn năm rồi.
1
Hẳn là đàn ông qua 30 đều bắt đầu nghĩ đến chuyện thành gia lập nghiệp, lại bị phim trường tràn ngập bong bóng màu hồng kíc.h thích, thế mà y cũng có hơi muốn yêu đương.
Y bèn đi quấy rầy Lương Mộc Thu: "Biên kịch Lương, cậu có quen ai độ tầm 18 tuổi gì đó, ngoại hình đẹp trai một chút, tính tình nhã nhặn một chút thì giới thiệu cho tôi đi? Cũng sắp 40 rồi, thêm mấy năm nữa thì hết thời mất."
Lương Mộc Thu thiếu chút nữa bật cười.
Này là chuyện gì đây chứ, Ôn Dương tốt xấu gì cũng đã từng xem mắt với cậu, giờ lại bảo cậu làm bà mối cho mình.
Nhưng đối với chuyện này cậu cũng không ngại ngần gì, gập cuốn sổ lại hỏi: "Anh ở giới giải trí muốn gì mà không có, lại còn cần tôi giới thiệu à?"
Vẻ mặt Ôn Dương đau khổ: "Nếu mà tôi hợp với người trong giới thì còn cần hỏi cậu ư?"
Cũng đúng.
Lương Mộc Thu suy nghĩ một chút, nhìn gương mặt rất có sức hút này của Ôn Dương, dựa theo nguyên tắc nước phù sa không chảy ruộng ngoài, mở wechet ra xem trang cá nhân của Tống Duy.
Bài đăng mới nhất của Tống Duy là ở bữa tiệc gần đây, chụp ảnh cùng với nhiều người đều là tuấn nam mỹ nữ, vẻ mặt thả lỏng lười nhác. Tuy rằng Tống Duy không phải người bắt mắt nhất nhưng cũng đủ nhã nhặn đáng yêu, mặc áo sơ mi màu hồng Morandi, khẽ cười nhè nhẹ.
"Nói ra thì cũng có một người." Lương Mộc Thu nói, "Bạn thân của tôi, Tống Duy. Phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của anh, chỉ là không biết cậu ấy có nhìn trúng anh hay không."
Lời này chỉ đơn thuần là cho Tống Duy thể diện.
Với hiểu biết của Lương Mộc Thu với Tống Duy, anh đẹp trai như Ôn Dương đây không thể nào thuận mắt hơn.
Nhưng ánh nhìn của Ôn Dương lại trực tiếp nhảy ra Tống Duy, dừng lại ở một góc phía sau Tống Duy.
"Đây là ai?" Ôn Dương chỉ vào người cao gầy nọ, vì người kia đứng quá xa, khuôn mặt lại hơi mơ hồ nhưng khí chất thì rất được, "Người này cũng là bạn cậu à?"
Lương Mộc Thu nhìn chăm chú một lát mới nhận ra người này là ai.
Không phải ai khác.
Chính là Tần Cửu Nhai cậu từng gặp một lần ở bữa tiệc công ty Tống Duy.
Lương Mộc Thu nhìn một cái, biết y không nhìn trúng Tống Duy mà là nhìn trúng Tần Cửu Nhai.
"Không quen lắm, là người quen của Tống Duy." Cậu cất điện thoại, "Vụ mai mối này tôi không làm được, anh tự cân nhắc đi."
Ôn Dương có vẻ trầm tư lắm, cả buổi chiều như người mất vía, chả khác nào người mắc bệnh tương tư.
*
Buổi tối Lương Mộc Thu kể chuyện này với Sầm Nam, nhân tiện phàn nàn Ôn Dương có phải mù hay không, Tống Duy có chỗ nào không tốt chứ, Tần Cửu Nhai tuy cũng đẹp đấy, nhưng chẳng dính dáng tí nào đến mấy chữ nhã nhặn đáng yêu.
Có thể thấy Ôn Dương chỉ đang nói điêu thôi.
Sầm Nam cũng hùa theo cậu, tỏ vẻ mình là một tiểu bạch liên khéo léo hiểu chuyện, còn mắng tên họ Ôn kia không phải người tốt gì.
Nhưng trong lòng anh lại cực kỳ tán thành mối nhân duyên này.
Tâm tư Lương Mộc Thu không để bụng, không nhìn ra ai có ý tứ với mình, nhưng anh ở cạnh Lương Mộc Thu cũng được hai tháng, Tần Cửu Nhai này cứ dăm bữa nửa tháng lại nhắn tin cho Lương Mộc Thu, nói chuyện ba hoa chích choè tán tỉnh này nọ, chính là ý tứ thích thích rồi đấy.
Nhưng có lẽ người này cũng nhìn ra Lương Mộc Thu không có ý định đó nên chưa bao giờ đi quá giới hạn, khiến cho Thu Thu ngốc nghếch của anh vẫn cảm thấy đây là một người bạn nói chuyện cũng được.
Anh ở bên nhìn thấy thì chẳng lý do gì phải nói cho cậu biết cả, trong lòng thì đã sớm ghen tuông bậy bạ rồi.
Bây giờ nghe thấy tên tai hoạ họ Ôn kia có hứng thú với một tai hoạ khác, Sầm Nam mặt không chút thay đổi nghĩ thật đúng là số phận an bài, tốt nhất là trực tiếp đưa vào động phòng ba năm hai đứa, bớt bớt dây dưa với Thu Thu của anh lại.
2
"Mặc kệ họ đi, tên họ Ôn này vốn không có mắt nhìn." Sầm Nam nói, "Em ở đó có tốt không, nhớ anh không?"
Câu cuối cùng mới là trọng tâm.
Phàm là người biết nói chuyện một chút đều sẽ nói mấy lời tình cảm.
Nhưng Lương Mộc Thu lại không muốn thế, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Tốt lắm, không có anh ở bên cạnh tôi phát hiện ra giường rộng lắm, buổi tối ngủ cũng không có ai cướp chăn với tôi."
Sầm Nam cười cười không cho là thật.
"Nhưng mà anh lại nhớ em," Anh hạ giọng nói, trong phòng ngủ yên tĩnh nghe giọng nói cứ như suối chảy róc rách, "Vốn dĩ lúc ở cạnh nhau thì không thấy gì, cùng ở một phòng ngủ với em mấy ngày, giờ về nhà cảm thấy cả giường cứ rộng quá không quen."
Ba xạo.
Lương Mộc Thu đỏ mặt, cũng nhơ nhớ mấy chuyện tốt Sầm Nam làm với cậu trên cái giường này.
Sầm Nam không từ bỏ, lại hỏi tiếp: "Em thật sự không nhớ anh chút nào sao?"
Lương Mộc Thu nhắm mắt lại dựa vào đầu giường.
Thật ra cũng hơi hơi.
Mới đầu lúc Sầm Nam ra nước ngoài, dù cậu có nhớ Sầm Nam đến đâu cũng không giải toả được, lâu dần cũng quen.
Bây giờ gặp lại Sầm Nam, cảm xúc như tro tàn lại cháy, cậu chẳng khác nào một khúc gỗ khô được mưa xuân tưới tắm chậm rãi hồi sinh.
Nhưng cậu không thừa nhận, chỉ từ tốn nói: "Hôm nay ở phim trường còn có một chuyện rất thú vị. Lưu Phong Thao mua mấy que kem cho mọi người, Hứa Kiệt cứ nhất định phải cắn cái trong tay Trần Minh Sinh, thật sự coi bọn tôi là người mù chắc."
Sầm Nam nghe thế cũng cười: "Đừng cười người ta, trước kia chẳng phải em cũng từng cướp kem trong tay anh à, trà sữa cũng không đến lượt anh uống, toàn bị em lấy đi."
Trên mặt Lương Mộc Thu cũng lấp lánh ánh cười: "Anh không thích ăn ngọt còn gì, rõ ràng là cố ý mua cho tôi lại còn bảo là tôi cướp."
Nhưng cậu biết rõ là thế, vẫn không vạch trần Sầm Nam.
Không thể nói là ai quyến rũ ai, họ cứ đẩy đưa nhau như thế, đoán xem liệu đối phương có thích mình không nhưng lại không dám chọc thủng tầng giấy mỏng đó.
Hai người nhất thời chẳng nói gì, như đang nhớ lại những ngày mùa hè năm đó.
Một lát sau Sầm Nam mới nói: "Em thích ăn bánh kem dâu tây, không thích vị xoài. Cửa hàng trà sữa ở sau trường em thích nhất là uống trà xanh sữa bạc hà, nhưng lúc nào vị này cũng hết hàng sớm nên em toàn muốn anh đi mua sớm cho em."
3
Lương Mộc Thu cũng cười.
Cậu nghĩ, có lẽ cả cậu và Sầm Nam đều không nỡ những đoạn ký ức ấy.
Trước khi Sầm Nam rời bỏ cậu, Sầm Nam là người bạn trai toàn năng, ký ức nào nhớ lại cũng đều rất tốt đẹp, không khiến cậu phải có chút hối tiếc nào.
Thậm chí sau khi chia tay, nếu cho cậu được chọn lại lần nữa, cậu vẫn sẽ tình nguyện chìm đắm như cũ.
*
Vì hôm sau phải dậy sớm nên Lương Mộc Thu không nói chuyện với Sầm Nam quá lâu, chẳng mấy đã thấy buồn ngủ.
Nhưng lúc nói chuyện với Sầm Nam lại tự nhiên thế nào ngủ thiếp đi mất.
Sầm Nam ở bên kia xem tài liệu, đột nhiên phát hiện Lương Mộc Thu không nói tiếp nữa, nhìn sang thì thấy Lương Mộc Thu trong video đã ngủ mất rồi.
Lương Mộc Thu không gối đầu mà chỉ nằm trên trăng bông trắng, mái tóc hơi dài che đi gương mặt trắng nõn như trân châu.
Cậu rất đẹp, mặt mày tinh xảo, khi ngủ thì sẽ thu lại khí thế thường ngày, giống như nhỏ đi vài tuổi.
Sầm Nam bất tri bất giác buông công việc trên tay xuống, nhìn chăm chú gương mặt khi ngủ của Lương Mộc Thu.
Cho dù không làm gì cả, cũng không chạm vào được, nhưng được nhìn Lương Mộc Thu như thế trong lòng anh cũng thấy yên bình theo, giống như cánh lục bình trên sông đã tìm được bến bờ.
Nhìn một lát rồi thu hồi ánh mắt, lại tiếp tục làm công việc của mình, nhưng cuộc gọi video vẫn không ngắt, cứ thế để Lương Mộc Thu ở bên anh suốt đêm dài.
*
Nhưng hậu quả của việc không tắt chính là, hôm sau Lương Mộc Thu thức dậy phát hiện điện thoại mình hết pin, hoàn toàn nhờ vào sạc dự phòng trên phim trường chống đỡ.
Hôm nay cậu vẫn đang suy nghĩ về kịch bản mới của mình.
Ôn Dương đang cân nhắc có phải mình yêu người ta ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi không, có nên theo đuổi hay không.
Lưu Phong Thao lại đang suy nghĩ cảnh quay tiếp theo phải quay thế nào mới có thể xúc động lòng người hơn.
Mọi người ai cũng có việc cần làm, cũng may ai cũng đều hoà hợp.
Đến chiều lại có một anh shipper ôm thùng xốp giữ nhiệt vào, mang đến một đống kem rồi trà sữa các thứ.
Lưu Phong Thao còn đang hỏi ai hào phóng vậy, mời cả đoàn phim ăn.
Thì anh shipper giao đồ xong, đưa danh sách ra thuận miệng nói: "Đồ ăn là do một vị họ Sầm mời, mong mọi người đánh giá 5 sao."
Lần này tất cả ánh mắt đều tập trung vào Lương Mộc Thu.
Lương Mộc Thu đi qua nói cảm ơn với anh shipper, giả vờ không phát hiện ra ánh nhìn của Lưu Phong Thao.
"Đã là Sầm Nam bỏ tiền thì không sao," Cậu nói, "Chia cho mọi người đi."
Lưu Phong Thao chẳng thèm khách sáo.
Lúc trước anh theo đuổi bạn gái, không ít lần mời bạn thân nhà gái đi ăn cơm, không nghĩ có một ngày anh cũng được hưởng đãi ngộ này.
Dù vừa lấy kem vừa thấy kỳ cục: "Sao toàn là vị dâu tây thế này, trà sữa cũng là loại xanh sữa bạc hà, không có vị gì khác à?"
Lương Mộc Thu nguýt anh một cái, cắn một miếng, vị dâu tây và sữa hoà quyện vào nhau tan ra trong miệng.
Cậu nhìn Lưu Phong Thao như tên ngốc rồi lấy phần của mình đi.
"Có người mời ăn đã là không tệ rồi, bớt dài dòng đi." Cậu nói hợp tình hợp lý.
Danh sách chương