Ngày hôm sau từ trên núi trở về, Minh Cẩm đi cùng Lục Trạm đến khách điếm, vừa lúc gặp Tri Xuân lén ra bên ngoài thăm dò xung quanh. Thấy hai người lại đây nó hơi kinh hoảng, vội cười lấp liếm: “Tỷ tỷ đến thật đúng lúc, em và Ngọc Lan tỷ tỷ chờ lâu quá.”

Minh Cẩm hơi nhíu mày, không nói gì đi thẳng vào phòng xem Ngọc Lan.

Tri Xuân ngượng ngùng dừng bước, mắt sáng lên nhìn Lục Trạm theo vô, cuống quít châm trà cho hai người rồi cụp mi rũ mắt ngồi sang một bên, cầm khăn chậm chậm khóe mắt.

Ngọc Lan nghỉ ngơi một đêm trông khỏe khoắn hơn nhiều, thấy Minh Cẩm lại đây cũng rất vui: “Đa tạ phu nhân cứu giúp.”

Ngọc Lan quả nhiên bị chuốc dược, giọng nói không còn trong trẻo mượt mà, ngược lại nghe khàn khàn như bị đờm tắc trong cổ họng, có lẽ vì thế mà cô ta chỉ nói một câu rồi không mở miệng nữa.

“Là A Tử và mấy tỷ muội trong phủ nhờ ta ra mặt, ta cũng không làm gì nhiều.” Minh Cẩm lắc đầu.

“Tỷ tỷ đâu thể nói như vậy,” Tri Xuân ngoan ngoãn xen vào, mắt hơi đỏ nhưng ánh mắt lại liếc Lục Trạm một cái, “Nếu không nhờ tỷ tỷ cứu chúng em, hiện tại chúng em...” Nói giữa chừng lại cuống quít cầm khăn chậm nước mắt.

“Được rồi,” Minh Cẩm nhìn không ra rốt cuộc Tri Xuân muốn làm gì, xua tay nói, “Các ngươi nghỉ ngơi một ngày chắc đã khỏe hơn. Tiền trọ ta đã thanh toán, hiện tại có thể rời khỏi nơi này.”

Ngọc Lan dường như có chút kinh ngạc, ánh mắt ảm đạm rất nhiều, hồi lâu không nói một câu.

“Hay là,” Minh Cẩm ngẫm nghĩ rồi nói với Ngọc Lan, “Ngươi đi đến chỗ tỷ tỷ của ngươi?”



Nếu Huệ Lan được Tiểu thiếu gia phủ tướng quân bảo hộ, Ngọc Lan là muội muội ruột chắc hẳn có thể sống chung.

“Đi đến đó để người ta nuôi bao lén lút không dám gặp người?” Ngọc Lan cười khẽ với vẻ trào phúng, giọng nói khàn khàn càng thêm thô ráp, trong mắt ngấn lệ, “Phu nhân vốn không nên cứu loại người như tôi, chi bằng để tôi chết quách cho sạch sẽ.”

Chị em ruột mà coi bộ quan hệ không tốt, nghe nói lúc ban đầu Tiểu thiếu gia chấm trúng Ngọc Lan, theo đuổi không có kết quả mới chuyển sang Huệ Lan. Ngọc Lan xem như có tài sắc trong đám ca kỹ nên khá kiêu ngạo, lại theo bầu gánh hát học được vài chữ nên càng không muốn làm món đồ chơi cho Tiểu thiếu gia, rơi vào kết cục hiện giờ tuy được cứu nhưng cũng nản lòng thoái chí.

“Ngươi cho rằng ta nguyện ý cứu ngươi à,” Minh Cẩm cũng bực, cứu người còn bị oán trách. Nàng và Ngọc Lan chả có chút giao tình gì, dĩ nhiên không có nghĩa vụ làm đạo sư cứu rỗi linh hồn cô ta, càng không có nghĩa vụ phải tiêu phí thời gian chăm sóc cho hai cô gái mà nàng không thích mấy, “Nếu không vì A Tử khóc lóc dập đầu cầu ta, ta chẳng quan tâm đến chết sống của ngươi.”

Ngọc Lan bị sự nổi giận của Minh Cẩm làm sợ tới mức lắp bắp kinh hãi, môi trắng bệch nói không ra lời.

Đây không phải là vị phu nhân thiện tâm cứu bọn họ à, tại sao chỉ một câu nói không đúng bỗng trở nên... đanh đá như thế? “Không muốn sống cũng không ai cản ngươi.” Minh Cẩm vốn không định nhúng chân vào vũng nước đục này, vì vậy càng thêm bực bội, nàng luôn chán ghét loại người coi thường sinh mạng, nghe Ngọc Lan toát ra kiểu không thiết sống, giọng điệu nàng trở nên cứng rắn, “Hiện tại nói cho ta nghe thì có ích lợi gì? Chưa kể ta đã đắc tội với phu nhân phủ tướng quân, nội chuyện tốn công phí sức khó khăn lắm mới chuộc được ngươi ra từ nơi dơ bẩn kia, kết quả lại thành một kẻ hai mặt làm chuyện không nên? Nếu ngươi thật không muốn sống nữa, hôm qua lúc ầm ĩ ở Hoa Lê viện sao không đâm đầu vào cột chết quách cho xong? Hiện tại nói với ta kiểu này, chẳng lẽ không biết chết cách nào còn muốn nhờ ta dạy ngươi?”

Lục Trạm nghẹn họng nhìn trân trối Minh Cẩm nổi lửa, lần đầu phát hiện cô vợ nhỏ nhà mình cũng có tiềm chất của người đàn bà đanh đá.

“Xin, xin lỗi.” Ngọc Lan xấu hổ đến nỗi mặt mày đỏ rần, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt như thể sẽ tuôn trào ngay lập tức.

“Thôi được,” Minh Cẩm đơn giản đứng dậy, “Đừng nói với ta mấy câu vô dụng này! Thứ nhất ta không thích nghe diễn, thứ nhì ta chả có tình cảm gì với ngươi, chỉ là không đành lòng nhìn A Tử vừa quỳ vừa khóc cầu nên giơ tay ra giúp, không phải vì hai người các ngươi mà là quý trọng hai sinh mạng. Mấy kiểu làm nũng và cao ngạo của ngươi không đáng một đồng trước mặt ta, ta rất chướng mắt với loại người ngay chính bản thân mình cũng không biết quý trọng.”

Ngọc Lan bị mắng một tràng nhịn không được bụm mặt khóc òa, gần như không thở được.

Minh Cẩm thấy cô ta khóc lóc thê thảm, nhịn không được thở dài, “Ngươi nói cho ta nghe một câu thành thật, rốt cuộc ngươi định thế nào?”

Một nữ tử thân mang tiện tịch lại bị phá giọng, thật sự nếu không nguyện ý cậy nhờ thân thích, đích xác rất khó tồn tại trong xã hội này.

“Nếu phu nhân không có giao tình với tôi, càng không có tình cảm,” Ngọc Lan khóc nức nở hổn hển nói, thanh âm run rẩy càng khó nghe, “Phu nhân cần gì hỏi tôi định thế nào?”

“Đám người A Tử góp bạc để chuộc ngươi ra, còn dư lại chút bạc nhờ ta giao cho ngươi xem như dùng làm sinh kế trong tương lai,” Minh Cẩm đã nguôi giận, vốn không muốn tiếp tục mắng cô ta nhưng lại thấy cô ta còn cãi bướng, bèn cố ý chọc tức, “Nếu ngươi một lòng tìm chết, số bạc đó ta sẽ mang về trả cho đám A Tử. Các nha hoàn tích cóp chút bạc thật không dễ dàng, mấy lượng bạc bỏ ra hôm qua ta còn thấy tiếc đứt ruột đây này!”

“Phu nhân!” Ngọc Lan khó thở, thiếu chút nữa ngất đi.



Tri Xuân cuống quít chạy lại vỗ lưng cô ta, cho uống vài ngụm nước mới hoàn hồn.

Lục Trạm ở bên cạnh nhẹ nhàng đằng hắng một tiếng, nhìn Minh Cẩm mang theo ý cười.

Minh Cẩm xoay người trợn mắt lườm ông chồng một cái, không quen nhìn nàng đanh đá hả? Đối với một người không thân cũng chẳng quen, có lý do gì nàng làm ân nhân cứu mạng mà còn phải chịu người được cứu oán trách.

“Tỷ tỷ bớt giận.” Tri Xuân miễn cưỡng giảng hòa. Trước đó Tri Xuân chưa từng phát hiện Minh Cẩm hóa ra còn cứng cựa như vậy, lúc này không khỏi có chút hoảng loạn, nhịn không được lại nhìn thoáng qua Lục Trạm, phát hiện anh ta hoàn toàn không nhìn về hướng này mà cứ tập trung mọi sự chú ý lên Minh Cẩm.

“Ta không giận,” Minh Cẩm cũng cười nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt. Nếu bọn họ cảm thấy nàng vung tiền như rác để cứu trợ người khác, vậy thì đã lầm to, “Không đáng!”

Sắc mặt Ngọc Lan hết xanh rồi đỏ, biến ảo một hồi mới bình tĩnh lại, suy nghĩ trong chốc lát rồi cười khổ mở miệng, “Là tôi sai rồi,” Ngọc Lan thở dài, rưng rưng nói với Minh Cẩm, “Ngài xuất thân từ gia đình trong sạch, dĩ nhiên không biết nỗi khổ của loại người như chúng tôi. Cho dù ngài cứu tôi ra, cho tôi bạc, nhưng tôi là một con hát bị phá giọng, có thể đi chỗ nào an thân? Trước đó còn có thể làm món đồ cho người ta giải trí, hiện giờ ngay cả tư cách làm món đồ giải trí cũng không còn. Tôi thật sự không có đường sống...” Giọng Ngọc Lan càng lúc càng nhỏ, mang theo nỗi thống khổ vô hạn.

Nếu Ngọc Lan cứng đầu thì Minh Cẩm còn cho cô ta một trận, nhưng khi cô ta đáng thương hề hề nói ra tình cảnh của mình, Minh Cẩm không biết nên làm thế nào cho phải. Ban đầu nàng chỉ nghĩ giao số bạc kia cho Ngọc Lan, cô ta dĩ nhiên sẽ đến chỗ Huệ Lan nương náu, ai ngờ cô ta hoàn toàn không có ý định đi tìm người nhà.

“Nếu ngươi chỉ cầu một chỗ dung thân,” Lục Trạm bỗng lên tiếng, “Hãy đi theo chúng ta!”

Minh Cẩm kinh ngạc nhìn Lục Trạm, trong mắt mang theo một tia khó hiểu. Lục Trạm không giống kẻ háo sắc, tại sao đột nhiên mở miệng đưa ra đề nghị đường đột như vậy.

Ngọc Lan cũng lắp bắp kinh hãi, nhìn Minh Cẩm rồi nhìn Lục Trạm, cắn môi không nói.

“Trong thôn chúng ta có mười mấy người đàn ông khoảng dưới ba mươi,” Lục Trạm không biết lời đề nghị của mình bị mọi người hiểu lầm, tiếp tục nói, “Trên người có chút thương tích nên đến nay vẫn chưa cưới vợ. Nếu ngươi nguyện ý gả vào thôn, cuộc sống tuy hơn cực khổ nhưng những người đàn ông ở đó không kiêng kị xuất thân của ngươi, ngươi cũng không cần cả ngày phải biến mình thành món đồ giải trí cho đủ hạng người.”

Minh Cẩm chớp chớp mắt, rốt cuộc hiểu Lục Trạm đang nói gì, nhíu mày kéo Lục Trạm ra ngoài phòng.

“Như vậy được không?” Minh Cẩm vẫn cảm thấy có chút không ổn, “Cô nương này tuy nhìn thành thật, nhưng ai biết thực tế là loại người gì? Nếu thật là kẻ tâm địa không tốt, chẳng phải chàng đã dẫn sói vào nhà?”

Lục Trạm nhịn không được cười ha hả, giơ tay vỗ vỗ bả vai Minh Cẩm: “Nàng quá coi thường Đông Viên, đám đó đều là mấy tên giết người như ma, vô cùng tinh ranh, chỉ có mấy kẻ hơi ngốc một chút nhưng cũng không phải chuyện gì cũng lơ mơ. Nếu nàng ta vào Đông Viên mà muốn chạy ra phỏng chừng rất khó.”

Người vào Đông Viên không thể tùy ý chạy ra, các cô nương trong thôn phần lớn không muốn gả vào, hiếm khi gặp được một nữ tử thích hợp, Lục Trạm nhịn không được mưu phúc lợi cho mấy lão ế trong Đông Viên.

Nếu so với thanh nhiên thời cổ đại mười mấy tuổi đã thành thân, mấy ông chú ba mươi vẫn chưa có vợ xác thật có thể xưng là lão ế.



Minh Cẩm không khỏi giựt giựt khóe mắt, nàng đây không phải đang "trợ Trụ vi ngược" lừa bán phụ nữ đấy chứ? Nói kiểu vậy thật giống như Ngọc Lan là dê con sắp sửa bị ném vào ổ sói.

Hai con sói trong lòng có quỷ đứng ngoài cửa thì thầm với nhau một hồi, cuối cùng cảm thấy quyết định này không tệ. Minh Cẩm bỗng thư thái, Đông Viên còn có nhiều “Hộ khó khăn” chưa được giải quyết, Lục Trạm là người đã có vợ dĩ nhiên không thể làm chuyện cả thiên hạ không tán đồng đi cưới thêm hai ba bà, trở về sẽ bị bằng hữu độc thân trong Đông Viên lột da.

Trở vào phòng thì thấy Ngọc Lan đã đứng lên, cô ta lấy hết can đảm hỏi: “Thiên hạ đều cho rằng con hát đê tiện, tôi nghe nói ở nông thôn càng thêm khắc khe về chuyện này, chẳng lẽ...”

“Ta không nói dối.” Lục Trạm thành khẩn nói với Ngọc Lan, “Nếu ngươi hỏi vấn đề này, ta có thể bảo đảm với ngươi, một đám người không cưới được lão bà trong Đông Viên, cái gì mà đắt rẻ sang hèn xấu đẹp đều là chó má, chỉ có thể cưới vợ sinh con mới quan trọng nhất.”

Ngọc Lan lập tức đỏ bừng mặt, từ nhỏ cô ta gặp qua đủ loại đàn ông nhưng chưa từng thấy ai nói chuyện thô thiển đến thế, hồi lâu mới cúi đầu nói: “Giọng của tôi đã hỏng, suốt thời gian qua cũng chưa từng học cách làm một người nội trợ, sợ là không biết ất giáp gì.”

“Xem ngươi cũng không phải người biết chuyện bếp núc.” Lục Trạm cười, “Nói một câu thẳng thắn, chúng ta đều có thể lo cho bản thân, không hơi đâu để ý mấy chuyện vụn vặt đó.”

“Nếu đúng theo lời ngài nói,” Giọng Ngọc Lan càng ngày càng nhỏ, gần như nghe không rõ ràng, “Tôi nguyện ý đi đến thôn kia.”

“Được, ta sẽ tìm người đưa ngươi đi.” Lục Trạm gật đầu, “Hai ngày nữa sẽ tới đón ngươi, ngươi cứ ở lại khách điếm này thêm vài ngày.”

Minh Cẩm thấy sự tình đã giải quyết tốt đẹp bèn quay sang hỏi Tri Xuân vẫn đang dỏng tai hóng chuyện: “Còn ngươi thì sao?”

“Em được tỷ tỷ cứu, mạng này chính là của tỷ tỷ,” Tri Xuân bỗng nhiên nước mắt lưng tròng nhìn Minh Cẩm, “Kiếp này nguyện theo bên cạnh tỷ tỷ, hầu hạ tỷ tỷ... và Lục đại ca...”

Minh Cẩm thót tim, liếc sang Lục Trạm đứng kế bên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện