Trong lúc mơ màng, Minh Cẩm cảm thấy hình như có tiếng động, nàng hốt hoảng bật dậy nhưng lập tức bị một đôi tay quen thuộc ấn xuống lại.
“Sao chàng trở về?” Minh Cẩm vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, cố gắng chớp chớp đôi mắt nhập nhèm vì ngái ngủ để nhìn rõ ràng người trước mắt.
“Về coi nàng.” Lục Trạm hình như không quá cao hứng, mạnh bạo cởi quần áo vén chăn chui vào.
Mùi của Lục Trạm ập vào mũi, mang theo hơi sương lạnh bên ngoài và nhiệt độ cực nóng của cơ thể, Minh Cẩm nhịn không được đẩy đẩy chàng ta: “Bên kia có nước.”
“Chốc lát ta phải đi ngay.” Lục Trạm thờ ơ nói, sau đó ghé lại gần.
Có mùi cỏ xanh nhàn nhạt, còn có mùi mồ hôi, trên người Minh Cẩm vẫn còn mùi phấn son thoang thoảng tức khắc bị hơi thở của Lục Trạm áp đảo, quấn quýt bên nhau, thấm vào tim gan.
Động tác kế tiếp của Lục Trạm làm Minh Cẩm hoảng hồn, cho dù nàng có chậm chạp đến đâu thì lúc này cũng nên hiểu ra, nhịn không được giơ tay đẩy đẩy người bên cạnh: “Làm gì thế?”
“Im nào.” Gân xanh trên trán Lục Trạm nhảy nhảy, dường như không thể nhịn được nữa bèn há mồm bịt kín môi Minh Cẩm.
Lúc đầu chỉ vì không cho Minh Cẩm nói chuyện, thuần túy đè trên môi nàng, nhưng sau khi đụng chạm mới phát hiện lửa dục bị khiêu khích, tiếp xúc đơn thuần thực mau biến thành mút hôn trằn trọc, sau đó là môi lưỡi giao chiến. Lục Trạm bỗng lật người đè Minh Cẩm dưới thân, hôn như bão tố, đầu lưỡi Minh Cẩm bị nút như muốn cắt đứt, sặc sụa suýt không thở nổi.
Trong bụng dâng lên ngọn lửa nóng, Minh Cẩm liếm liếm đôi môi khô ráo, trong ngọn lửa dục mang theo một tia bực bội. Nàng liều chết đẩy anh chàng ra, há mồm muốn hỏi một câu nhưng không thể thắng được sức lực của Lục Trạm, thực mau mềm nhũn trong lòng chàng.
Khi quần áo bong ra từng mảng, làn da hơi lạnh nhưng phần da thịt của hai người đang dán vào nhau lại nóng kinh khủng, Minh Cẩm cảm thấy ý thức bắt đầu mơ hồ, nhìn làn da rất gần trước mắt, môi chạm vào bả vai Lục Trạm. Nàng chớp chớp mắt, bỗng nhiên dâng lên một nỗi uất ức vô hạn, thật là một kẻ quê mùa chẳng biết cách dịu dàng, tốt xấu gì cũng nên nói vài câu âu yếm trước đã, cũng cho nàng một ít thời gian chuẩn bị tâm lý nữa chứ! Trong lòng nàng suy nghĩ lung tung rối loạn, nhìn làn da mướt mồ hôi trước mắt, ma xui quỷ khiến dùng sức cắn mạnh xuống.
Nàng đã sớm muốn nếm thử hương vị, hiện tại đã đạt được ước nguyện, da của Lục Triển không cứng như nàng tưởng tượng mà hơi đàn hồi, nhưng cơ bắp bên trong thực sự cắn không nổi. Nàng cắn một miếng, khối cơ bắp dưới miệng nàng lập tức căng chặt, cộm đến mức khiến hàm răng nàng bủn rủn, suýt chút nữa buông ra, nhưng nàng vẫn cố gắng không nhúc nhích, môi răng níu chặt lãnh thổ đã bị nàng chiếm giữ.
“Nàng làm trò gì thế?” Lục Trạm bật cười nhìn Minh Cẩm đang cắn vai mình không chịu nhả ra, rốt cuộc dừng động tác.
Lúc này nàng giống một chú hổ con có hàm răng mềm, đói đến mức liều mạng gặm chặt miếng ăn, mặc kệ có tiêu hóa được hay không cũng ngoan cố không chịu buông.
Chàng ta chẳng nói một câu đã nhào tới đè lên người nàng, lúc này còn không cho nàng kiêu ngạo một phen? Minh Cẩm vẫn dùng sức, không thèm để ý đến chàng ta, mãi đến khi nếm được vị tanh mới nhả ra, hôn nhẹ lên chỗ bị thương, liếm liếm môi.
Đây là hương vị của Lục Trạm, tuy không thơm ngọt như trong tưởng tượng nhưng cũng khá vừa miệng.
Minh Cẩm thỏa mãn cong cong khóe môi, nàng chưa bao giờ là loại phụ nữ nhút nhát rụt rè yếu đuối, đối với chuyện thân mật, nàng tuyệt đối muốn tuyên thệ chủ quyền, kiên quyết phản đối nhà trai độc tài.
Lục Trạm nhìn giương mặt thỏa mãn của Minh Cẩm, rốt cuộc nhịn không được lại ngậm lấy môi nàng, trằn trọc lưu luyến. Minh Cẩm không cam lòng yếu thế đón lên, hai người thực mau quấn lấy nhau thành một nùi.
Mơn trớn dịu dàng thắm thiết dường như không đủ, vậy thì nhào nặn mạnh hơn; môi lưỡi đan chéo hình như thiếu một chút, vậy thì gặm cắn ngấu nghiến; da thịt dán vào nhau còn ngại quá xa, vậy thì mạnh mẽ tiến vào thân thể.
Quá trình lột xác và trưởng thành đau triệt nội tâm, mồ hôi và máu đan xen.
Thân thể vừa đau đớn vừa ngây ngất, trong phút chốc giống như pháo hoa nở rộ giữa trời đêm, khiến đại não tựa hồ vỡ tung từng mảnh, tâm trí cũng bay ra khỏi cơ thể, mê ly lơ lửng trên chín tầng mây.
Minh Cẩm cảm thấy xương cốt cả người như bị tháo rời và vỡ vụn, không có chỗ nào không đau, toàn thân ướt đẫm, nàng hy vọng hiện tại có người nào đó nhấc nàng lên rồi vặn khô hết lượng nước dư thừa trên người nàng.
Lục Trạm sau khi phục hồi tinh thần bèn nhẹ nhàng ôm Minh Cẩm vào lòng.
“Thối.” Lục Trạm nghe Minh Cẩm oán giận lẩm bẩm một câu, cũng không biết là nói tính tình hay mùi cơ thể của hắn, tuy nhiên nàng vẫn yên tâm nép vào lồng ngực mướt mồ hôi của mình.
Từ vị trí này nàng có thể nghe được tiếng tim đập của chàng, lúc này không an ổn vững vàng giống như trước, ngược lại đập mau hơn bình thường. Minh Cẩm bỗng cảm thấy vui sướng, nàng luôn dễ dàng bị lấy lòng, đơn giản chỉ vì chính mình để lại dấu ấn "Minh Cẩm" trên người Lục Trạm.
Lục Trạm dường như cảm giác được tâm trạng tốt của Minh Cẩm, ôm nàng càng sát hơn, há mồm nhẹ nhàng cắn vành tai non mịn của nàng.
Minh Cẩm bị nhột, cuống quít trốn tránh, nhìn ánh mắt Lục Trạm lại trở nên u ám lần nữa vội liên thanh xin tha: “Hôm nay đến đây thôi.”
Lúc này Lục Trạm mới buông nàng ra, bất đắc dĩ đứng dậy đi xách ấm nước đổ ào lên người mình, sau đó lau qua loa vài cái rồi bắt đầu mặc quần áo.
“Thôi chết,” Minh Cẩm rời khỏi chàng ta thì đầu óc mới bắt đầu thanh tỉnh, kinh hô, “Sở Hoài Uyên bảo chúng ta...”
“Cho hắn đi tìm chết.” Lục Trạm hừ một tiếng.
“Chàng đi đâu thế?” Minh Cẩm bất chấp trên người mình không mặc gì cả, ôm chăn đứng dậy.
Nàng rốt cuộc đã biết vì sao có từ "oán phụ", một câu của Lục Trạm tức khắc có thể làm nàng oán niệm tận trời, Minh Cẩm bĩu môi, có chút luyến tiếc nhìn Lục Trạm.
“Triệu gia.” Lục Trạm cười ôm nàng vào lòng, lại hôn lên vầng trán mướt mồ hôi của nàng, “Ta lén chạy về.”
Lục Trạm thấy vẻ mặt Minh Cẩm cổ quái nhìn mình, hồi lâu mới hỏi: “Chàng chuồn êm ra khỏi chỗ làm, chính vì để về nhà... động phòng?”
Lục Trạm hiển nhiên cũng có chút 囧, hồi lâu mới nói: “Ta vốn nghĩ trở về nói với nàng một chuyện, ai ngờ nàng ở nhà ăn mặc như vậy!” Trong mắt chàng ta mang theo ánh lửa, xuyên qua làn da Minh Cẩm.
Lúc này Minh Cẩm mới nhớ ra, buổi chiều nàng không muốn nhìn bộ mặt lạnh của Hứa tẩu tử bèn ở nhà làm chiếc áo lót. Bây giờ không phải ở Phó gia, nàng mạnh dạn cải tiến kiểu dáng, trọng điểm đặt ở chỗ giảm bớt vải vóc. Thứ này đơn giản, chỉ một buổi trưa đã làm xong, mặc vào người thấy thoải mái hơn mấy bộ áo ngủ bình thường rất nhiều, nàng không nỡ thay ra, cứ mặc thế đi ngủ.
“Hôm nay mới làm, chàng thích không?” Minh Cẩm nhướng mày, ánh mắt câu hồn.
Lục Trạm bế nàng lên, hôn xuống thật mạnh, hồi lâu mới tách ra, giọng điệu cảnh cáo, “Cô nàng này, đừng có mà châm lửa!”
Minh Cẩm ngoan ngoãn gật đầu, dùng chăn bọc mình kín mít, tò mò hỏi: “Chàng trở về muốn nói với em chuyện gì?”
“Lần tới không được nói như vậy!” Lục Trạm cộc lốc bảo nàng, trông như không cao hứng.
“Nói cái gì?” Minh Cẩm khẽ nhếch miệng, vẻ mặt ngây ngốc.
“Những gì nàng nói với Triệu tiểu thư, về sau không cho phép nói như vậy,” Lục Trạm hùng hổ giơ tay nắm bả vai nàng, “Ta không phải người Triệu phủ, mặc kệ bọn nó thích đồn đãi cái gì, đừng nói mấy câu ngốc nghếch đó nữa.”
Minh Cẩm sửng sốt trong chốc lát mới hiểu được Lục Trạm muốn nói cái gì, giật mình hỏi: “Lúc ấy chàng ở cạnh bên?”
“Bằng không nàng cho rằng ta đến Triệu gia làm gì?” Lục Trạm buồn cười nhìn Minh Cẩm.
Minh Cẩm toát mồ hôi lạnh, nhớ tới chính mình từng do dự vài lần có nên nhận đồng chí với Quân Nghiên hay không. Cũng may trong khi nói chuyện nàng cảm thấy chả hợp rơ với Quân Nghiên, nếu không nàng đã nói ra lai lịch của mình, hiện giờ nghe Lục Trạm nói vậy mới biết nghĩ mà sợ.
“Đừng lo.” Lục Trạm hiểu sai ý, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Minh Cẩm, thấp giọng nói, “Rất nhanh chúng ta có thể về nhà.”
Lục Trạm hiển nhiên cũng giống như nàng, đều không muốn thấy đối phương bị thương tổn, càng không muốn nghe bất luận lời đồn đãi gì bất lợi cho đối phương, Minh Cẩm rốt cuộc mỉm cười, vươn cánh tay vòng qua cổ chàng, khẽ hôn cằm chàng một cái: “Em vốn thật thích chàng từ trước.” Sau đó cuống quít buông tay.
Lục Trạm nhìn Minh Cẩm không ngừng nghịch lửa, híp mắt, đi vài bước về hướng mép giường.
“Chậc,” Minh Cẩm sợ tới mức co rụt lại, vội giơ tay đẩy chàng ta, “Chàng đã trì hoãn ở đây lâu như vậy, trong thời gian này nếu Triệu cô nương xảy ra chuyện...”
“Ta điểm huyệt rồi.” Lục Trạm nói một cách đương nhiên, nhưng vẫn theo lực đẩy của nàng lui một bước.
“Chàng thật đúng là thích chiêu đấy.” Minh Cẩm cười gượng, nhớ tới Tề Tĩnh Vũ vô tội năm đó, không khỏi có chút thương hại Quân Nghiên.
“Triệu gia vốn có hộ viện.” Lục Trạm nói, “Chỉ đề phòng cô ta tự chạy ra bên ngoài mà thôi.”
“Vậy vì sao không điểm huyệt cô ta mỗi tối, cũng tiện trở về ngủ một giấc an ổn?” Minh Cẩm hoàn toàn quên mất lương tâm là vật gì, hưng phấn kiến nghị.
Lục Trạm bật cười, nói với Minh Cẩm: “Nàng ngủ đi.”
Minh Cẩm mặc quần áo đưa Lục Trạm ra khỏi phòng, nhìn chàng ta lưu loát trèo tường, bỗng nhiên ý thức được cách thức phòng trộm đơn sơ của thời cổ đại nếu thi thố trước mặt loại người như Lục Trạm thì quả thật đều là thùng rỗng kêu to. Nàng vừa cảm thấy kiêu ngạo khó tả vừa cảm thấy kinh hồn táng đảm, hận không thể thiết kế ba tầng phòng trộm cho nhà mình.
Người nàng tuy mệt mỏi nhưng tinh thần lại tốt, miên man suy nghĩ một hồi vẫn chưa chợp mắt được bèn đơn giản đứng dậy đi tắm, sau đó lôi hết khăn trải giường vỏ chăn ra giặt sạch, lúc này mới ngáp dài bò lên giường ngủ khò.
“Sao chàng trở về?” Minh Cẩm vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, cố gắng chớp chớp đôi mắt nhập nhèm vì ngái ngủ để nhìn rõ ràng người trước mắt.
“Về coi nàng.” Lục Trạm hình như không quá cao hứng, mạnh bạo cởi quần áo vén chăn chui vào.
Mùi của Lục Trạm ập vào mũi, mang theo hơi sương lạnh bên ngoài và nhiệt độ cực nóng của cơ thể, Minh Cẩm nhịn không được đẩy đẩy chàng ta: “Bên kia có nước.”
“Chốc lát ta phải đi ngay.” Lục Trạm thờ ơ nói, sau đó ghé lại gần.
Có mùi cỏ xanh nhàn nhạt, còn có mùi mồ hôi, trên người Minh Cẩm vẫn còn mùi phấn son thoang thoảng tức khắc bị hơi thở của Lục Trạm áp đảo, quấn quýt bên nhau, thấm vào tim gan.
Động tác kế tiếp của Lục Trạm làm Minh Cẩm hoảng hồn, cho dù nàng có chậm chạp đến đâu thì lúc này cũng nên hiểu ra, nhịn không được giơ tay đẩy đẩy người bên cạnh: “Làm gì thế?”
“Im nào.” Gân xanh trên trán Lục Trạm nhảy nhảy, dường như không thể nhịn được nữa bèn há mồm bịt kín môi Minh Cẩm.
Lúc đầu chỉ vì không cho Minh Cẩm nói chuyện, thuần túy đè trên môi nàng, nhưng sau khi đụng chạm mới phát hiện lửa dục bị khiêu khích, tiếp xúc đơn thuần thực mau biến thành mút hôn trằn trọc, sau đó là môi lưỡi giao chiến. Lục Trạm bỗng lật người đè Minh Cẩm dưới thân, hôn như bão tố, đầu lưỡi Minh Cẩm bị nút như muốn cắt đứt, sặc sụa suýt không thở nổi.
Trong bụng dâng lên ngọn lửa nóng, Minh Cẩm liếm liếm đôi môi khô ráo, trong ngọn lửa dục mang theo một tia bực bội. Nàng liều chết đẩy anh chàng ra, há mồm muốn hỏi một câu nhưng không thể thắng được sức lực của Lục Trạm, thực mau mềm nhũn trong lòng chàng.
Khi quần áo bong ra từng mảng, làn da hơi lạnh nhưng phần da thịt của hai người đang dán vào nhau lại nóng kinh khủng, Minh Cẩm cảm thấy ý thức bắt đầu mơ hồ, nhìn làn da rất gần trước mắt, môi chạm vào bả vai Lục Trạm. Nàng chớp chớp mắt, bỗng nhiên dâng lên một nỗi uất ức vô hạn, thật là một kẻ quê mùa chẳng biết cách dịu dàng, tốt xấu gì cũng nên nói vài câu âu yếm trước đã, cũng cho nàng một ít thời gian chuẩn bị tâm lý nữa chứ! Trong lòng nàng suy nghĩ lung tung rối loạn, nhìn làn da mướt mồ hôi trước mắt, ma xui quỷ khiến dùng sức cắn mạnh xuống.
Nàng đã sớm muốn nếm thử hương vị, hiện tại đã đạt được ước nguyện, da của Lục Triển không cứng như nàng tưởng tượng mà hơi đàn hồi, nhưng cơ bắp bên trong thực sự cắn không nổi. Nàng cắn một miếng, khối cơ bắp dưới miệng nàng lập tức căng chặt, cộm đến mức khiến hàm răng nàng bủn rủn, suýt chút nữa buông ra, nhưng nàng vẫn cố gắng không nhúc nhích, môi răng níu chặt lãnh thổ đã bị nàng chiếm giữ.
“Nàng làm trò gì thế?” Lục Trạm bật cười nhìn Minh Cẩm đang cắn vai mình không chịu nhả ra, rốt cuộc dừng động tác.
Lúc này nàng giống một chú hổ con có hàm răng mềm, đói đến mức liều mạng gặm chặt miếng ăn, mặc kệ có tiêu hóa được hay không cũng ngoan cố không chịu buông.
Chàng ta chẳng nói một câu đã nhào tới đè lên người nàng, lúc này còn không cho nàng kiêu ngạo một phen? Minh Cẩm vẫn dùng sức, không thèm để ý đến chàng ta, mãi đến khi nếm được vị tanh mới nhả ra, hôn nhẹ lên chỗ bị thương, liếm liếm môi.
Đây là hương vị của Lục Trạm, tuy không thơm ngọt như trong tưởng tượng nhưng cũng khá vừa miệng.
Minh Cẩm thỏa mãn cong cong khóe môi, nàng chưa bao giờ là loại phụ nữ nhút nhát rụt rè yếu đuối, đối với chuyện thân mật, nàng tuyệt đối muốn tuyên thệ chủ quyền, kiên quyết phản đối nhà trai độc tài.
Lục Trạm nhìn giương mặt thỏa mãn của Minh Cẩm, rốt cuộc nhịn không được lại ngậm lấy môi nàng, trằn trọc lưu luyến. Minh Cẩm không cam lòng yếu thế đón lên, hai người thực mau quấn lấy nhau thành một nùi.
Mơn trớn dịu dàng thắm thiết dường như không đủ, vậy thì nhào nặn mạnh hơn; môi lưỡi đan chéo hình như thiếu một chút, vậy thì gặm cắn ngấu nghiến; da thịt dán vào nhau còn ngại quá xa, vậy thì mạnh mẽ tiến vào thân thể.
Quá trình lột xác và trưởng thành đau triệt nội tâm, mồ hôi và máu đan xen.
Thân thể vừa đau đớn vừa ngây ngất, trong phút chốc giống như pháo hoa nở rộ giữa trời đêm, khiến đại não tựa hồ vỡ tung từng mảnh, tâm trí cũng bay ra khỏi cơ thể, mê ly lơ lửng trên chín tầng mây.
Minh Cẩm cảm thấy xương cốt cả người như bị tháo rời và vỡ vụn, không có chỗ nào không đau, toàn thân ướt đẫm, nàng hy vọng hiện tại có người nào đó nhấc nàng lên rồi vặn khô hết lượng nước dư thừa trên người nàng.
Lục Trạm sau khi phục hồi tinh thần bèn nhẹ nhàng ôm Minh Cẩm vào lòng.
“Thối.” Lục Trạm nghe Minh Cẩm oán giận lẩm bẩm một câu, cũng không biết là nói tính tình hay mùi cơ thể của hắn, tuy nhiên nàng vẫn yên tâm nép vào lồng ngực mướt mồ hôi của mình.
Từ vị trí này nàng có thể nghe được tiếng tim đập của chàng, lúc này không an ổn vững vàng giống như trước, ngược lại đập mau hơn bình thường. Minh Cẩm bỗng cảm thấy vui sướng, nàng luôn dễ dàng bị lấy lòng, đơn giản chỉ vì chính mình để lại dấu ấn "Minh Cẩm" trên người Lục Trạm.
Lục Trạm dường như cảm giác được tâm trạng tốt của Minh Cẩm, ôm nàng càng sát hơn, há mồm nhẹ nhàng cắn vành tai non mịn của nàng.
Minh Cẩm bị nhột, cuống quít trốn tránh, nhìn ánh mắt Lục Trạm lại trở nên u ám lần nữa vội liên thanh xin tha: “Hôm nay đến đây thôi.”
Lúc này Lục Trạm mới buông nàng ra, bất đắc dĩ đứng dậy đi xách ấm nước đổ ào lên người mình, sau đó lau qua loa vài cái rồi bắt đầu mặc quần áo.
“Thôi chết,” Minh Cẩm rời khỏi chàng ta thì đầu óc mới bắt đầu thanh tỉnh, kinh hô, “Sở Hoài Uyên bảo chúng ta...”
“Cho hắn đi tìm chết.” Lục Trạm hừ một tiếng.
“Chàng đi đâu thế?” Minh Cẩm bất chấp trên người mình không mặc gì cả, ôm chăn đứng dậy.
Nàng rốt cuộc đã biết vì sao có từ "oán phụ", một câu của Lục Trạm tức khắc có thể làm nàng oán niệm tận trời, Minh Cẩm bĩu môi, có chút luyến tiếc nhìn Lục Trạm.
“Triệu gia.” Lục Trạm cười ôm nàng vào lòng, lại hôn lên vầng trán mướt mồ hôi của nàng, “Ta lén chạy về.”
Lục Trạm thấy vẻ mặt Minh Cẩm cổ quái nhìn mình, hồi lâu mới hỏi: “Chàng chuồn êm ra khỏi chỗ làm, chính vì để về nhà... động phòng?”
Lục Trạm hiển nhiên cũng có chút 囧, hồi lâu mới nói: “Ta vốn nghĩ trở về nói với nàng một chuyện, ai ngờ nàng ở nhà ăn mặc như vậy!” Trong mắt chàng ta mang theo ánh lửa, xuyên qua làn da Minh Cẩm.
Lúc này Minh Cẩm mới nhớ ra, buổi chiều nàng không muốn nhìn bộ mặt lạnh của Hứa tẩu tử bèn ở nhà làm chiếc áo lót. Bây giờ không phải ở Phó gia, nàng mạnh dạn cải tiến kiểu dáng, trọng điểm đặt ở chỗ giảm bớt vải vóc. Thứ này đơn giản, chỉ một buổi trưa đã làm xong, mặc vào người thấy thoải mái hơn mấy bộ áo ngủ bình thường rất nhiều, nàng không nỡ thay ra, cứ mặc thế đi ngủ.
“Hôm nay mới làm, chàng thích không?” Minh Cẩm nhướng mày, ánh mắt câu hồn.
Lục Trạm bế nàng lên, hôn xuống thật mạnh, hồi lâu mới tách ra, giọng điệu cảnh cáo, “Cô nàng này, đừng có mà châm lửa!”
Minh Cẩm ngoan ngoãn gật đầu, dùng chăn bọc mình kín mít, tò mò hỏi: “Chàng trở về muốn nói với em chuyện gì?”
“Lần tới không được nói như vậy!” Lục Trạm cộc lốc bảo nàng, trông như không cao hứng.
“Nói cái gì?” Minh Cẩm khẽ nhếch miệng, vẻ mặt ngây ngốc.
“Những gì nàng nói với Triệu tiểu thư, về sau không cho phép nói như vậy,” Lục Trạm hùng hổ giơ tay nắm bả vai nàng, “Ta không phải người Triệu phủ, mặc kệ bọn nó thích đồn đãi cái gì, đừng nói mấy câu ngốc nghếch đó nữa.”
Minh Cẩm sửng sốt trong chốc lát mới hiểu được Lục Trạm muốn nói cái gì, giật mình hỏi: “Lúc ấy chàng ở cạnh bên?”
“Bằng không nàng cho rằng ta đến Triệu gia làm gì?” Lục Trạm buồn cười nhìn Minh Cẩm.
Minh Cẩm toát mồ hôi lạnh, nhớ tới chính mình từng do dự vài lần có nên nhận đồng chí với Quân Nghiên hay không. Cũng may trong khi nói chuyện nàng cảm thấy chả hợp rơ với Quân Nghiên, nếu không nàng đã nói ra lai lịch của mình, hiện giờ nghe Lục Trạm nói vậy mới biết nghĩ mà sợ.
“Đừng lo.” Lục Trạm hiểu sai ý, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Minh Cẩm, thấp giọng nói, “Rất nhanh chúng ta có thể về nhà.”
Lục Trạm hiển nhiên cũng giống như nàng, đều không muốn thấy đối phương bị thương tổn, càng không muốn nghe bất luận lời đồn đãi gì bất lợi cho đối phương, Minh Cẩm rốt cuộc mỉm cười, vươn cánh tay vòng qua cổ chàng, khẽ hôn cằm chàng một cái: “Em vốn thật thích chàng từ trước.” Sau đó cuống quít buông tay.
Lục Trạm nhìn Minh Cẩm không ngừng nghịch lửa, híp mắt, đi vài bước về hướng mép giường.
“Chậc,” Minh Cẩm sợ tới mức co rụt lại, vội giơ tay đẩy chàng ta, “Chàng đã trì hoãn ở đây lâu như vậy, trong thời gian này nếu Triệu cô nương xảy ra chuyện...”
“Ta điểm huyệt rồi.” Lục Trạm nói một cách đương nhiên, nhưng vẫn theo lực đẩy của nàng lui một bước.
“Chàng thật đúng là thích chiêu đấy.” Minh Cẩm cười gượng, nhớ tới Tề Tĩnh Vũ vô tội năm đó, không khỏi có chút thương hại Quân Nghiên.
“Triệu gia vốn có hộ viện.” Lục Trạm nói, “Chỉ đề phòng cô ta tự chạy ra bên ngoài mà thôi.”
“Vậy vì sao không điểm huyệt cô ta mỗi tối, cũng tiện trở về ngủ một giấc an ổn?” Minh Cẩm hoàn toàn quên mất lương tâm là vật gì, hưng phấn kiến nghị.
Lục Trạm bật cười, nói với Minh Cẩm: “Nàng ngủ đi.”
Minh Cẩm mặc quần áo đưa Lục Trạm ra khỏi phòng, nhìn chàng ta lưu loát trèo tường, bỗng nhiên ý thức được cách thức phòng trộm đơn sơ của thời cổ đại nếu thi thố trước mặt loại người như Lục Trạm thì quả thật đều là thùng rỗng kêu to. Nàng vừa cảm thấy kiêu ngạo khó tả vừa cảm thấy kinh hồn táng đảm, hận không thể thiết kế ba tầng phòng trộm cho nhà mình.
Người nàng tuy mệt mỏi nhưng tinh thần lại tốt, miên man suy nghĩ một hồi vẫn chưa chợp mắt được bèn đơn giản đứng dậy đi tắm, sau đó lôi hết khăn trải giường vỏ chăn ra giặt sạch, lúc này mới ngáp dài bò lên giường ngủ khò.
Danh sách chương