Mùi thơm hấp dẫn của thức ăn cứ xộc lên khiến người đang ngủ trằn trọc không yên giấc.
Minh Cẩm rốt cục mơ hồ tỉnh lại, tức khắc cảm giác cơ thể như bị voi giầy xéo, sau gáy đau buốt, nghĩ đến cảnh rượt đuổi trước đó khiến cả người cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Giường đệm dưới thân không đủ mềm nhưng rất ấm, chung quanh không có cảm giác không khí lưu động, hiển nhiên đang ở trong phòng.
Minh Cẩm không dám mở mắt, tay chân đều không tự giác căng cứng.
“Tỉnh rồi thì ăn cơm đi.” Một giọng nói xa lạ mà quen thuộc truyền đến, trầm trầm êm tai, mang âm hưởng của vàng đá chạm nhau.
Giọng nói ấy như muốn xé toạc cơ thể Minh Cẩn, đâm thẳng vào trái tim nàng khiến nàng đột nhiên run rẩy.
Minh Cẩm bỗng mở to mắt, bất chấp đau đớn trên người ngồi bật dậy nhìn người trước mặt. Trước đó nàng chỉ lo chạy trốn, hiện tại nhớ tới, hết thảy vấn đề dường như đều bắt đầu từ người kia, không hiểu sao y lại xuất hiện ở chỗ này, rốt cuộc là chuyện thế nào? Dùng sức quá mức hậu quả chính là cổ càng thêm đau, thân thể không có một chút sức lực, chẳng lẽ mình bị hạ dược, không thể động đậy? Tim Minh Cẩm đập quá tốc vì kinh hoảng, miễn cưỡng duy trì bộ mặt vô biểu tình, giương mắt nhìn người trước mặt.
“Khục khục,” Lục Trạm bị động tác và ánh mắt Minh Cẩm làm cho hoảng sợ, chậm rãi thối lui một chút, “Tôi nói rồi, không cần kích động như vậy.”
Minh Cẩm không hề thả lỏng, ngược lại càng thêm cảnh giác, nàng liếc mắt quan sát hoàn cảnh bốn phía, chung quanh thực rõ ràng không phải là thanh lâu mà nàng tưởng tượng, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng trong nháy mắt, Minh Cẩn lại nghi hoặc, chẳng lẽ nàng ở Lục gia hay sao? Không đúng, nơi này thoạt nhìn giống một gian khách điếm hơn.
“Huynh là người Lục gia?” Minh Cẩm nhìn chằm chằm Lục Trạm, ánh mắt đâm người.
Có lẽ Lục gia phát hiện kế hoạch của di nương, phái anh ta lại đây đón nàng?
Minh Cẩm lập tức ảo não, nếu Lục Tử Minh đã chết, vì sao muốn để Lục Trạm giả làm thiếu gia nhà họ Lục? Chẳng lẽ y không biết làm vậy là huỷ hoại cả đời người con gái hay sao?
Nàng phân không rõ trong lòng mình rốt cuộc có cảm giác gì, thất vọng, thống hận, khinh thường, tất cả cảm xúc tiêu cực đều tuôn ra khiến nàng gần như choáng ngợp, chỉ có thể trơ mắt nhìn y.
“Phải,” Lục Trạm không trốn tránh, mặc cho Minh Cẩm dùng ánh mắt bắn phá, cười khổ lắc đầu, “Mà cũng không phải.”
Minh Cẩm trừng đến mức đôi mắt cay xè nhưng không hề thả lỏng, truy vấn: “Rốt cuộc có phải hay không?”
“Tôi là họ Lục, đương nhiên chính là người Lục gia.” Lục Trạm dường như cũng cảm thấy câu trả lời của mình buồn cười, dùng sức gãi đầu, “Nhưng không phải Lục gia mà cô nương muốn nói.”
“Rốt cuộc huynh là ai?” Minh Cẩm nhịn không được chớp chớp mắt, giọng điệu có chút bất đắc dĩ.
“Lục Trạm.” Lục Trạm cười trông rất đáng giận.
“Vì sao lại đến nhà tôi?” Minh Cẩm nhịn xuống nỗi xúc động muốn đấm y một cái, nhẫn nại hỏi tiếp.
“Tôi làm việc cho Giang gia.” Lục Trạm dường như cũng bất đắc dĩ nhún vai, “Hiệu suất làm việc của Giang gia không tệ như mọi người nghĩ đâu.”
Minh Cẩm ngơ ngác nhìn y, một hồi lâu vẫn chưa kịp nhận thức y đang nói gì. Mãi đến khi Lục Trạm nhịn không được giơ tay quơ quơ trước mắt nàng, Minh Cẩm mới lấy lại bình tĩnh: “Hóa ra là một sự hiểu lầm.”
Hóa ra mọi chuyện diễn tiến theo chiều hướng này đều chính là lỗi của Phó gia. Trước sau Lục Trạm xác thật không hề nói mình là thiếu gia nhà họ Lục, càng không nhắc đến nửa câu về việc hôn nhân, chưa từng có hành động gì không bình thường với Minh Cẩm, nhưng tất cả biểu hiện của anh ta đều bị người Phó gia coi như đương nhiên.
Bởi vì anh ta họ Lục, cho nên anh ta là vị hôn phu của Minh Cẩm.
Bởi vì anh ta bí mật tìm hiểu, chứng tỏ không muốn lộ thân phận.
Bởi vì anh ta xuất thân dòng dõi thư hương, cho nên không giống quỷ háo sắc chỉ biết chú ý đến Minh Cẩm.
Nhìn xem, Phó gia tìm cho Lục Trạm những cách giải thích hợp tình hợp lý đến cỡ nào.
“Quả thật là hiểu lầm.” Lục Trạm gật đầu, giống như có điểm áy náy.
Hắn cũng nhờ nghe Giang Du kể rõ mới giải khai mọi thắc mắc, vì sao hắn đưa ra một lý do rõ ràng sứt sẹo như vậy mà toàn bộ Phó gia đều tiếp nhận, vì sao người Phó gia thân thiết chăm sóc hắn đến thế, vì sao cô nương kia luôn dùng ánh mắt tìm tòi nhìn hắn, còn thường xuyên hơi ngượng ngùng đi qua đi lại bên cạnh hắn, hóa ra hết thảy đều vì nàng coi hắn như vị hôn phu.
Phát hiện này làm Lục Trạm bỗng cảm thấy lỗ tai hơi nóng lên, hắn hơi dịch chuyển ánh mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Vậy lúc ấy vì sao huynh không tương nhận với Giang Du?” Giọng Minh Cẩm mang theo sự phẫn nộ và chua xót. Nếu không phải anh ta xuất hiện, Phó gia đâu thể nào tín nhiệm người Lục gia đến đón dâu như vậy, nếu không phải anh ta tình cờ phù hợp với loại người Minh Cẩm thích, sao nàng có thể dễ dàng đồng ý xuất giá?
“Giang Du trở nên khác trước khá nhiều.” Nói đến chính sự, vẻ mặt Lục Trạm nghiêm túc lên, “Tôi chưa gặp qua Giang Hàm Chương, toàn bằng người nhà miêu tả để đi tìm, bởi vậy trong thời gian ngắn không dám xác định.”
“Giang Hàm Chương?” Minh Cẩm mờ mịt.
“Chính là Giang Du,” Có lẽ cũng vì áy náy nên Lục Trạm vô cùng kiên nhẫn giải thích, “Tôi ở ngoài nhà cô nương quan sát hai ngày, cảm giác người này khác với Giang Hàm Chương mà họ miêu tả, nhưng hết thảy lại quá mức phù hợp, làm tôi bắt buộc phải tìm biện pháp vào nhà tiếp xúc với hắn.”
Minh Cẩm hồ nghi nhìn anh ta: “Tiếp xúc thì có ích gì?”
“Khục khục,” Lục Trạm dường như hơi xấu hổ, “Trên người Giang thiếu gia có bớt và vết sẹo.”
“Huynh nhìn lén hắn tắm rửa?” Minh Cẩm bỗng cảm thấy hơi buồn cười nhưng lại không thể nào cười nổi.
“Nhiệm vụ mà.” Lục Trạm rưng rưng gật đầu, trong lòng bi phẫn, [Ông đây vì hoàn thành nhiệm vụ phải xem thằng nhóc tắm rửa đã đủ phiền, hiện tại còn vì trấn an một tiểu cô nương mà nhắc lại lần nữa, chiến đấu anh dũng trên chiến trường dễ dàng hơn nhiều!]
Minh Cẩm hơi gật đầu, cúi xuống không nói gì nữa.
Lục Trạm thấy Minh Cẩm vẫn hơi dại ra, lại giải thích một câu: “Khi đó Giang gia đang gặp rắc rối, không thể gióng trống khua chiêng cho mọi người biết nhà họ lạc mất thiếu gia.”
Trong lòng Minh Cẩm khe khẽ thở dài, nàng biết rõ ràng vì sao Giang Du không giống Giang Hàm Chương, xét về điểm này thì quả thật không thể trách Lục Trạm cẩn thận. Nếu nàng gặp một người bị xuyên qua có lẽ cũng không dám xác định, thời buổi này đâu có dụng cụ chụp ảnh ghi hình, có thể điều tra được như vậy để nhận diện coi như không dễ, hết thảy cứ thế hiển nhiên biến thành một vụ hiểu lầm thật lớn, bảo nàng làm sao có thể trách anh ta?
“Vậy... huynh đi ngang qua nơi này nên thuận tiện cứu tôi?” Giọng nói Minh Cẩm hơi run rẩy, nàng thậm chí không dám hồi tưởng hoàn cảnh của mình lúc ấy.
Lúc đó tuy có gan phản kháng, hiện tại nghĩ lại thật sợ đến mức hít thở không thông, nếu Lục Trạm không xuất hiện...
“Không phải.” Lục Trạm lắc đầu, “Tôi nghe được tin tức từ Giang Du bèn chạy tới ngay.”
Minh Cẩm nhẹ nhàng thở hắt ra, đứng dậy trịnh trọng hành lễ: “Đa tạ cứu giúp.”
Việc nào ra việc đó, vụ hiểu lầm lúc trước không phải lỗi của anh ta, hiện tại anh ta cứu nàng một mạng, đương nhiên nên nói lời cảm tạ.
“Không cần khách sáo.” Lục Trạm lắc đầu, rốt cuộc nói câu an ủi, “Cô nương đừng sợ.”
“Tôi không có.” Minh Cẩm hất cằm, nàng mới không sợ. Nàng đây một đường trấn định phóng hỏa đào tẩu, vừa rồi còn ra sức cướp đường mà chạy, tuy không thể nói là tỉ mỉ lên kế hoạch, nhưng mỗi một bước đều không hề hèn nhát, thậm chí có thể tự hào nói rằng nàng đã cố gắng hết sức để chiến đấu, nếu có nửa điểm sợ hãi, làm sao có thể hoàn thành nhiều việc như vậy một mình.
Người này, sao có thể cho rằng nàng đang sợ chứ?
“Đừng cậy mạnh.” Lục Trạm ngẫm nghĩ, đi tới, có chút vụng về vỗ lưng Minh Cẩm.
Minh Cẩm thiếu chút nữa bị vỗ đến hộc máu, cuống quít cản tay anh ta: “Đau.”
Lục Trạm dừng tay nhìn nàng, ánh mắt trong suốt, giọng điệu chân thành tha thiết: “Đừng sợ.”
“Tôi không sợ hãi.” Minh Cẩm cưỡng bách bản thân đón nhận ánh mắt anh ta.
“Cô nương còn chưa phát hiện à?” Lục Trạm cười nhẹ nhàng, “Bắt đầu từ lúc tỉnh lại, cô nương luôn run lẩy bẩy.”
Minh Cẩm rốt cục mơ hồ tỉnh lại, tức khắc cảm giác cơ thể như bị voi giầy xéo, sau gáy đau buốt, nghĩ đến cảnh rượt đuổi trước đó khiến cả người cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Giường đệm dưới thân không đủ mềm nhưng rất ấm, chung quanh không có cảm giác không khí lưu động, hiển nhiên đang ở trong phòng.
Minh Cẩm không dám mở mắt, tay chân đều không tự giác căng cứng.
“Tỉnh rồi thì ăn cơm đi.” Một giọng nói xa lạ mà quen thuộc truyền đến, trầm trầm êm tai, mang âm hưởng của vàng đá chạm nhau.
Giọng nói ấy như muốn xé toạc cơ thể Minh Cẩn, đâm thẳng vào trái tim nàng khiến nàng đột nhiên run rẩy.
Minh Cẩm bỗng mở to mắt, bất chấp đau đớn trên người ngồi bật dậy nhìn người trước mặt. Trước đó nàng chỉ lo chạy trốn, hiện tại nhớ tới, hết thảy vấn đề dường như đều bắt đầu từ người kia, không hiểu sao y lại xuất hiện ở chỗ này, rốt cuộc là chuyện thế nào? Dùng sức quá mức hậu quả chính là cổ càng thêm đau, thân thể không có một chút sức lực, chẳng lẽ mình bị hạ dược, không thể động đậy? Tim Minh Cẩm đập quá tốc vì kinh hoảng, miễn cưỡng duy trì bộ mặt vô biểu tình, giương mắt nhìn người trước mặt.
“Khục khục,” Lục Trạm bị động tác và ánh mắt Minh Cẩm làm cho hoảng sợ, chậm rãi thối lui một chút, “Tôi nói rồi, không cần kích động như vậy.”
Minh Cẩm không hề thả lỏng, ngược lại càng thêm cảnh giác, nàng liếc mắt quan sát hoàn cảnh bốn phía, chung quanh thực rõ ràng không phải là thanh lâu mà nàng tưởng tượng, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng trong nháy mắt, Minh Cẩn lại nghi hoặc, chẳng lẽ nàng ở Lục gia hay sao? Không đúng, nơi này thoạt nhìn giống một gian khách điếm hơn.
“Huynh là người Lục gia?” Minh Cẩm nhìn chằm chằm Lục Trạm, ánh mắt đâm người.
Có lẽ Lục gia phát hiện kế hoạch của di nương, phái anh ta lại đây đón nàng?
Minh Cẩm lập tức ảo não, nếu Lục Tử Minh đã chết, vì sao muốn để Lục Trạm giả làm thiếu gia nhà họ Lục? Chẳng lẽ y không biết làm vậy là huỷ hoại cả đời người con gái hay sao?
Nàng phân không rõ trong lòng mình rốt cuộc có cảm giác gì, thất vọng, thống hận, khinh thường, tất cả cảm xúc tiêu cực đều tuôn ra khiến nàng gần như choáng ngợp, chỉ có thể trơ mắt nhìn y.
“Phải,” Lục Trạm không trốn tránh, mặc cho Minh Cẩm dùng ánh mắt bắn phá, cười khổ lắc đầu, “Mà cũng không phải.”
Minh Cẩm trừng đến mức đôi mắt cay xè nhưng không hề thả lỏng, truy vấn: “Rốt cuộc có phải hay không?”
“Tôi là họ Lục, đương nhiên chính là người Lục gia.” Lục Trạm dường như cũng cảm thấy câu trả lời của mình buồn cười, dùng sức gãi đầu, “Nhưng không phải Lục gia mà cô nương muốn nói.”
“Rốt cuộc huynh là ai?” Minh Cẩm nhịn không được chớp chớp mắt, giọng điệu có chút bất đắc dĩ.
“Lục Trạm.” Lục Trạm cười trông rất đáng giận.
“Vì sao lại đến nhà tôi?” Minh Cẩm nhịn xuống nỗi xúc động muốn đấm y một cái, nhẫn nại hỏi tiếp.
“Tôi làm việc cho Giang gia.” Lục Trạm dường như cũng bất đắc dĩ nhún vai, “Hiệu suất làm việc của Giang gia không tệ như mọi người nghĩ đâu.”
Minh Cẩm ngơ ngác nhìn y, một hồi lâu vẫn chưa kịp nhận thức y đang nói gì. Mãi đến khi Lục Trạm nhịn không được giơ tay quơ quơ trước mắt nàng, Minh Cẩm mới lấy lại bình tĩnh: “Hóa ra là một sự hiểu lầm.”
Hóa ra mọi chuyện diễn tiến theo chiều hướng này đều chính là lỗi của Phó gia. Trước sau Lục Trạm xác thật không hề nói mình là thiếu gia nhà họ Lục, càng không nhắc đến nửa câu về việc hôn nhân, chưa từng có hành động gì không bình thường với Minh Cẩm, nhưng tất cả biểu hiện của anh ta đều bị người Phó gia coi như đương nhiên.
Bởi vì anh ta họ Lục, cho nên anh ta là vị hôn phu của Minh Cẩm.
Bởi vì anh ta bí mật tìm hiểu, chứng tỏ không muốn lộ thân phận.
Bởi vì anh ta xuất thân dòng dõi thư hương, cho nên không giống quỷ háo sắc chỉ biết chú ý đến Minh Cẩm.
Nhìn xem, Phó gia tìm cho Lục Trạm những cách giải thích hợp tình hợp lý đến cỡ nào.
“Quả thật là hiểu lầm.” Lục Trạm gật đầu, giống như có điểm áy náy.
Hắn cũng nhờ nghe Giang Du kể rõ mới giải khai mọi thắc mắc, vì sao hắn đưa ra một lý do rõ ràng sứt sẹo như vậy mà toàn bộ Phó gia đều tiếp nhận, vì sao người Phó gia thân thiết chăm sóc hắn đến thế, vì sao cô nương kia luôn dùng ánh mắt tìm tòi nhìn hắn, còn thường xuyên hơi ngượng ngùng đi qua đi lại bên cạnh hắn, hóa ra hết thảy đều vì nàng coi hắn như vị hôn phu.
Phát hiện này làm Lục Trạm bỗng cảm thấy lỗ tai hơi nóng lên, hắn hơi dịch chuyển ánh mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Vậy lúc ấy vì sao huynh không tương nhận với Giang Du?” Giọng Minh Cẩm mang theo sự phẫn nộ và chua xót. Nếu không phải anh ta xuất hiện, Phó gia đâu thể nào tín nhiệm người Lục gia đến đón dâu như vậy, nếu không phải anh ta tình cờ phù hợp với loại người Minh Cẩm thích, sao nàng có thể dễ dàng đồng ý xuất giá?
“Giang Du trở nên khác trước khá nhiều.” Nói đến chính sự, vẻ mặt Lục Trạm nghiêm túc lên, “Tôi chưa gặp qua Giang Hàm Chương, toàn bằng người nhà miêu tả để đi tìm, bởi vậy trong thời gian ngắn không dám xác định.”
“Giang Hàm Chương?” Minh Cẩm mờ mịt.
“Chính là Giang Du,” Có lẽ cũng vì áy náy nên Lục Trạm vô cùng kiên nhẫn giải thích, “Tôi ở ngoài nhà cô nương quan sát hai ngày, cảm giác người này khác với Giang Hàm Chương mà họ miêu tả, nhưng hết thảy lại quá mức phù hợp, làm tôi bắt buộc phải tìm biện pháp vào nhà tiếp xúc với hắn.”
Minh Cẩm hồ nghi nhìn anh ta: “Tiếp xúc thì có ích gì?”
“Khục khục,” Lục Trạm dường như hơi xấu hổ, “Trên người Giang thiếu gia có bớt và vết sẹo.”
“Huynh nhìn lén hắn tắm rửa?” Minh Cẩm bỗng cảm thấy hơi buồn cười nhưng lại không thể nào cười nổi.
“Nhiệm vụ mà.” Lục Trạm rưng rưng gật đầu, trong lòng bi phẫn, [Ông đây vì hoàn thành nhiệm vụ phải xem thằng nhóc tắm rửa đã đủ phiền, hiện tại còn vì trấn an một tiểu cô nương mà nhắc lại lần nữa, chiến đấu anh dũng trên chiến trường dễ dàng hơn nhiều!]
Minh Cẩm hơi gật đầu, cúi xuống không nói gì nữa.
Lục Trạm thấy Minh Cẩm vẫn hơi dại ra, lại giải thích một câu: “Khi đó Giang gia đang gặp rắc rối, không thể gióng trống khua chiêng cho mọi người biết nhà họ lạc mất thiếu gia.”
Trong lòng Minh Cẩm khe khẽ thở dài, nàng biết rõ ràng vì sao Giang Du không giống Giang Hàm Chương, xét về điểm này thì quả thật không thể trách Lục Trạm cẩn thận. Nếu nàng gặp một người bị xuyên qua có lẽ cũng không dám xác định, thời buổi này đâu có dụng cụ chụp ảnh ghi hình, có thể điều tra được như vậy để nhận diện coi như không dễ, hết thảy cứ thế hiển nhiên biến thành một vụ hiểu lầm thật lớn, bảo nàng làm sao có thể trách anh ta?
“Vậy... huynh đi ngang qua nơi này nên thuận tiện cứu tôi?” Giọng nói Minh Cẩm hơi run rẩy, nàng thậm chí không dám hồi tưởng hoàn cảnh của mình lúc ấy.
Lúc đó tuy có gan phản kháng, hiện tại nghĩ lại thật sợ đến mức hít thở không thông, nếu Lục Trạm không xuất hiện...
“Không phải.” Lục Trạm lắc đầu, “Tôi nghe được tin tức từ Giang Du bèn chạy tới ngay.”
Minh Cẩm nhẹ nhàng thở hắt ra, đứng dậy trịnh trọng hành lễ: “Đa tạ cứu giúp.”
Việc nào ra việc đó, vụ hiểu lầm lúc trước không phải lỗi của anh ta, hiện tại anh ta cứu nàng một mạng, đương nhiên nên nói lời cảm tạ.
“Không cần khách sáo.” Lục Trạm lắc đầu, rốt cuộc nói câu an ủi, “Cô nương đừng sợ.”
“Tôi không có.” Minh Cẩm hất cằm, nàng mới không sợ. Nàng đây một đường trấn định phóng hỏa đào tẩu, vừa rồi còn ra sức cướp đường mà chạy, tuy không thể nói là tỉ mỉ lên kế hoạch, nhưng mỗi một bước đều không hề hèn nhát, thậm chí có thể tự hào nói rằng nàng đã cố gắng hết sức để chiến đấu, nếu có nửa điểm sợ hãi, làm sao có thể hoàn thành nhiều việc như vậy một mình.
Người này, sao có thể cho rằng nàng đang sợ chứ?
“Đừng cậy mạnh.” Lục Trạm ngẫm nghĩ, đi tới, có chút vụng về vỗ lưng Minh Cẩm.
Minh Cẩm thiếu chút nữa bị vỗ đến hộc máu, cuống quít cản tay anh ta: “Đau.”
Lục Trạm dừng tay nhìn nàng, ánh mắt trong suốt, giọng điệu chân thành tha thiết: “Đừng sợ.”
“Tôi không sợ hãi.” Minh Cẩm cưỡng bách bản thân đón nhận ánh mắt anh ta.
“Cô nương còn chưa phát hiện à?” Lục Trạm cười nhẹ nhàng, “Bắt đầu từ lúc tỉnh lại, cô nương luôn run lẩy bẩy.”
Danh sách chương