Bà Còm đăng ở Wattpad

Ra khỏi thư phòng trời đã muộn, Minh Cẩm dụi mắt tản bộ trong sân, chợt thấy hình như có bóng đen thấp thoáng ở góc vườn. Nàng nhớ lúc nãy từng có cảm giác nguy hiểm, tức khắc cứng người.

Minh Cẩm một mặt tự trấn an mình, lần này không cảm giác được nguy hiểm, hẳn là mèo chó phá phách, mặt khác lại cảnh báo bản thân, vai phụ trong phim kinh dị đều chết vì hiếu kỳ.

Bóng đen không ngừng đong đưa, còn thoáng truyền đến tiếng hô nhỏ tức giận của Minh Lan.

Minh Cẩm thở phào nhẹ nhõm, lập tức một cỗ hỏa khí dâng trào -- Mới gây họa xong, bây giờ lại giở trò gì vậy? Vài bước đi đến góc sân, nàng thấy Giang Du đang cố chui qua lỗ chó, Minh Lan bên cạnh cười trêu chọc.

“Làm gì thế?” Minh Cẩm giận dữ mắng: “Lại rủ rê Minh Lan đi quậy phá.”

Giang Du nghe tiếng Minh Cẩm, quên bén mất mình đang ở vị trí nào, đột ngột ngẩng lên, tức khắc cụng đầu cốp một cái, ôm đầu kêu đau ra tiếng.

“Nhỏ giọng chút!” Minh Cẩm vội lôi hắn ra, nhìn trên mặt hắn dính đầy bùn đen, có chút buồn cười, “Lỗ chó nhỏ như vậy cũng có thể chui ra sao?”

Giang Du cười ngượng ngùng, sờ sờ đầu, trét bàn tay đầy bùn trên tóc, “Thì muốn thử ra ngoài thôi mà.”

“Đi ra ngoài sao không dùng cửa chính?” Minh Cẩm kéo Minh Lan đi về hướng phòng hai chị em, “Hơn nữa đã trễ thế này còn muốn đi đâu?”

Giang Du cuống quít tiến lên nhưng vẫn không ngăn kịp câu đáp thành thật của Minh Lan, “Giang Đại ca muốn ra bờ sông.”



“Không có việc gì ra bờ sông làm chi?” Minh Cẩm nhíu mày, mắng Minh Lan, “Muội muốn nếm thử bị cấm túc lần nữa?”

Minh Lan ấp úng, nửa ngày không thốt ra được câu nào hoàn chỉnh, rũ đầu không nói gì.

“Là tôi bảo Minh Lan đi cùng.” Giang Du vội giải thích, “Cô đừng trách Minh Lan.”

Minh Cẩm liếc hắn một cái, cúi đầu nói với Minh Lan, “Về phòng trước đã,” Sau đó quay đầu bảo Giang Du, “Ngươi không muốn Minh Lan bị phạt thì mau về nghỉ ngơi, có việc gì ngày mai nói sau.”

Giang Du thấy trời đã tối, chỉ có thể gật đầu bất đắc dĩ, xoay người đi về phòng hắn.

Minh Cẩm đưa Minh Lan vào phòng, giúp em rửa sạch mặt mũi. Hai người nằm trên giường, Minh Cẩm mới hỏi: “Có phải lộ miệng rồi không?”

“Muội không biết sao lại thế này,” Trong mắt Minh Lan có chút mơ hồ, “Chỉ tùy tiện nói vài câu với huynh ấy là lộ ra liền.”

Một cô nhóc choai choai làm sao khôn khéo bằng một người đầu óc trưởng thành, hơn nữa Minh Lan vốn có vài phần "tranh công muốn thưởng" với vụ cứu người này, dĩ nhiên là nói mấy câu sẽ lộ ra.

“Vậy hắn nói sao?” Minh Cẩm hỏi tiếp.

“Huynh ấy nói một đống lời kỳ quái lắm,” Minh Lan lắc đầu, “Muội nghe không hiểu.”

“Về sau đừng chạy loạn khắp nơi với hắn,” Minh Cẩm nhẹ giọng dặn dò, “Để người ta nhìn thấy không tốt đâu.”

Minh Lan lơ đãng đồng ý, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, đôi mắt sáng long lanh thò qua, “Hôm nay muội nghe mẹ nói với cha, Lục gia có tin tức.”

Minh Cẩm sửng sốt, “Cha mẹ nói cho muội nghe?”

“Nghe lén đấy.” Minh Lan cười giảo hoạt, “Hôm nay lúc tìm mật đạo đã phát hiện một chỗ tốt.”

Minh Cẩm hiểu rõ, nàng đã từng thám hiểm chỗ kia, mấy năm đầu cũng vì lo lắng sợ hãi nên hay trốn trong đó nghe lén cha mẹ nói chuyện, không ngờ bây giờ Minh Lan cũng phát hiện được.

“Nói gì thế?” Nàng tương đối tò mò về tình huống vị hôn phu của mình.

Căn cứ theo kinh nghiệm tổng kết từ bao nhiêu năm đấu pháp giữa Tề thị và bà cụ Phó, thông thường những vấn đề loại này thì Tề thị không có khả năng chiến thắng bà cụ, cho nên trong lòng nàng đã chuẩn bị sẵn sàng gả cho thiếu gia nhà họ Lục, biết nhiều tin tức hơn một chút luôn không thiệt thòi.



“Mẹ không nói rõ chi tiết,” Minh Lan cười mắt híp lại, “Tuy nhiên nghe ý mẹ là muốn Lục gia nhất định phải đích thân tới đây, sau đó cha nói không thể, mẹ nói không thể thì dẹp đi.”

Minh Cẩm có thể tưởng tượng lúc ấy Tề thị tranh chấp thế nào với cha Phó, không khỏi bật cười, bẹo má Minh Lan, “Nhìn muội vui vẻ chưa kìa. Cuối cùng thì sao?”

“Cuối cùng mẹ bảo cha tìm người đáng tin cậy qua Lục gia điều tra rõ ràng,” Minh Lan là đứa bé thật thà, hoàn toàn không lợi dụng cơ hội giở trò lấp lửng, “Nếu thật sự có thể thì mang thư qua kêu Lục gia phái người lại đây đưa sính lễ.”

“Ừ.” Minh Cẩm gật đầu, sự tò mò hưng phấn bị xìu xuống. Đây đâu phải tin tức gì trọng đại, nghĩ thôi cũng biết Tề thị sẽ giải quyết như vậy.

“Muội còn nghe nói,” Minh Lan xoay người kề sát vào tai Minh Cẩm, thấp giọng tuôn ra tin tức quan trọng nhất nghe được hôm nay, “Mẹ muốn tỷ thành thân với biểu ca.”

“Biểu ca?” Minh Cẩm hết hồn, nhớ tới tình ý của Tề Tĩnh Vũ đối với Minh Lan, không khỏi cười khổ.

Mệt Tề thị còn cảm thấy bà có "Hoả nhãn kim tinh", thế mà ngay cả vụ Tề Tĩnh Vũ có tình cảm với tiểu nữ nhi rõ như ban ngày lại không phát hiện, còn bắt đầu loạn điểm uyên ương trên người nàng.

“Muội cảm thấy biểu ca không tệ.” Minh Lan hiển nhiên thật cao hứng, bắt đầu lải nhải, “Tuy con người có chút chán phèo nhưng vẫn có trách nhiệm, Tề gia lại gần nhà mình, dù tỷ xuất giá vẫn có thể về thăm chúng ta.”

“Nếu muội cảm thấy tốt như vậy, muội lấy biểu ca đi?” Minh Cẩm chọc em.

“Muội?” Minh Lan trợn tròn mắt, đầu lắc như trống bỏi, “Muội không thể được, biểu ca quá chán, ngay cả cười cũng không ra tiếng, chẳng thú vị chút nào.”

“Muội lấy chồng là để tìm bạn cùng chơi à?” Minh Cẩm giơ tay cốc đầu Minh Lan, “Còn muốn chơi cả đời hay sao?”

“Muội chỉ thích người có thể chọc muội vui vẻ, nói giỡn với muội. Cho dù muội nói chuyện không phép tắc cũng không chê, còn bảo thích vậy...” Minh Lan bỗng nhiên đỏ mặt, vội nhìn thoáng qua Minh Cẩm như đang suy tư gì, vặn người kêu lên, “Tỷ quá xấu rồi, không phải đang nói về hôn sự của tỷ hay sao, tự nhiên chuyển sang người muội kỳ vậy?”

Minh Cẩm bị Minh Lan làm gián đoạn mạch suy nghĩ, ý niệm bỗng dưng hiện lên lúc nãy tức khắc biến mất, nàng cũng không để ý, chỉ nhướng mày hỏi: “Muội chê biểu ca chán là có thể đẩy cho ta? Ta đâu phải người thu gom phế thải?”

“Muội không có ý đó.” Minh Lan sốt ruột, mặt càng thêm ửng hồng, hồi lâu mới nói, “Chẳng phải tỷ không thích đùa giỡn hay sao, cũng không thích chạy nhảy khắp nơi? Muội cảm thấy tỷ rất hợp với biểu ca.”

“Ai nói ta không thích chơi đùa?” Minh Cẩm càng không đồng ý, nàng chỉ không thích kiểu quậy phá như con nít, muốn chơi phải chơi cho lớn, mấy năm nay chưa gặp được cơ hội tốt để nàng phát huy đấy thôi.

“Tỷ?” Minh Lan mơ hồ.



“Ta chơi khác với kiểu chơi của mấy đứa con nít.” Minh Cẩm tự hào.

“Tỷ chỉ lớn hơn muội vài tuổi.” Minh Lan không phục, “Hơn nữa, Giang Đại ca cũng lớn hơn tỷ vậy, huynh ấy vẫn chơi với bọn muội.”

“Hắn chính là chẳng ra gì,” Minh Cẩm nhéo mũi em gái, “Muội đừng học theo hắn khiến đầu óc lung tung rối loạn. Con nít con nôi mà bày đặt nghĩ tới chuyện 'làm mai kéo thuyền'. Mau ngủ đi, ngày mai còn dậy sớm!”

Minh Lan ghé sát vào thêm, “Muội chưa buồn ngủ, muốn nói chuyện phiếm với tỷ tỷ.”

“Đừng nói nữa.” Minh Cẩm xoa đầu Minh Lan, “Sáng mai dậy không nổi lại bị la cho coi.”

“Sẽ không đâu, mấy ngày nay tổ mẫu đều không nhìn tới chúng ta.” Minh Lan ngáp nhẹ, “Giang Đại ca thật lợi hại, chiếc bình kia được huynh ấy ráp lại hoàn hảo không khác gì mới. Chúng ta đặt nó về chỗ cũ mà cũng không vỡ ra tẹo nào.”

“Đặt về chỗ cũ xong là tốt rồi,” Minh Cẩm gật đầu, bất đắc dĩ dặn, “Ngày mai không thể đi theo hắn náo loạn khắp nơi, làm hư cái gì khác là ta không biết sửa chữa thế nào đâu đấy.” Nói xong câu này, ngay cả Minh Cẩm cũng tự cảm thấy mình trở nên càm ràm, xấu hổ quay đầu không nhìn Minh Lan.

“Không sao mà, cái gì tỷ cũng biết.” Minh Lan nhỏ giọng thì thầm, dần dần nhắm mắt.

Minh Cẩm nhìn vẻ mặt tín nhiệm của Minh Lan, không khỏi nhếch khóe môi. Nàng kéo chăn đắp cho em gái rồi quay đầu thổi đèn, bỗng nhiên giương mắt nhìn về phía cửa sổ, hoảng sợ thấp giọng quát, “Ai?”

Ngoài phòng là một mảnh yên tĩnh, ngẫu nhiên truyền đến tiếng lá cây bị gió thổi xào xạc, xa xa không biết có tiếng chó nhà ai đang sủa, nhưng vì thanh âm quá nhỏ nên càng có vẻ dọa người trong đêm tối tĩnh lặng.

Bên ngoài ánh trăng rất sáng, bóng đen của nhánh cây chiếu trên cửa sổ, nhưng Minh Cẩm cảm thấy mình không nhìn lầm. Mới vừa rồi khi thổi tắt đèn, trên cửa sổ rõ ràng có bóng người, tuyệt đối không phải bóng cây như hiện tại.

Minh Cẩm rúc người thành một cục, ghé sát vào Minh Lan, vẫn luôn trợn to mắt nhìn về phía cửa sổ, mãi đến tờ mờ sáng mới có chút buồn ngủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện