Thiệu Xuyên không muốn phá hoại đồ đạc của Hổ Tình, có thể đây là những thứ duy nhất còn lại liên quan đến cô.

Xem ra chỉ có thể thử mở bằng mật khẩu rồi, mật khẩu sáu số, đối với Kỳ Thiệu Xuyên cũng không phải chuyện quá khó, chẳng qua sẽ tốn thời gian thôi.

Vì chuyện của Hổ Tình, Kỳ Thiệu Xuyên cũng sẵn lòng bỏ ra.

Kỳ Thiệu Xuyên thử rất nhiều lần, sinh nhật của anh, sinh nhật của Hổ Tình, anh thử hết rồi nhưng mà không được, đành phải dùng cách thô sơ nhất, nhấp hết tổ hợp sáu số vậy.

Mấy tiếng sau, Kỳ Thiệu Xuyên mới phá giải được mật khẩu.

Kỳ Thiệu Xuyên nhăn mày, con số này rất lạ, nhìn vẻ không liên quan gì đến anh hay Hổ Tình, nhưng cuối cùng Kỳ Thiệu Xuyên cũng không nghĩ nhiều nữa.

Quyền nhật ký này đúng là của Hổ Tình, Kỳ Thiệu Xuyên cần thận lật ra xem, trang đầu tiên đã có một hàng chữ “ Tôi đã lập mật khẩu bằng ngày tháng năm lần đầu tiên gặp anh, tôi muốn ghi nhớ khoảnh khắc đặc biệt này.”

“Ngày hôm đó, anh mặc bộ sơ mi màu xanh biển, trông rất hoạt bát và tràn đầy sức sống, đơn giản chỉ nhìn hình bóng khi anh chơi bóng rổ đã đủ làm em say đắm.”

Kỳ Thiệu Xuyên lật từng trang một, cho đến khi anh nhìn thấy những ghi chép về cuộc sống hai năm mà khi Kỳ Thiệu Xuyên mắc bệnh tự kỷ. “Hôm nay, Thiệu Xuyên nhìn tôi cười, nụ cười của rất ấm áp, như tia sáng mặt trời chiếu rọi trong mùa đông vậy. Em thật sự hy vọng rằng anh có thể mãi mãi tươi cười với em.”

Tay Kỳ Thiệu Xuyên càng trở nên nặng nề, trái tim không ngừng run rẩy, lật hết mấy chục trang, tuy nhiên không phải ngày nào Hổ Tình cũng viết, nhưng lại ghi nhớ hết những khoảnh khắc quan trọng khi ở bên cạnh anh.

Tiếp tục lật xem, “ Hôm nay, tôi làm món thịt chua ngọt cho Thiệu Xuyên, anh ăn hết sạch, tôi vui quá, ước gì mai sau tôi vẫn có thể ngày nào cũng nấu cơm cho anh ấy ăn.”

..........

Từng hàng từng trang, chuyện viết nhiều nhất vẫn là cuộc sống hai năm đó khi anh mắc bệnh, nhưng hai năm gần đây nhất, Hổ Tình không có viết thêm gì.

Có thể là vì cuộc sống hai năm nay đau lòng quá, khi lật đến trang cuối cùng, chính là ngày cô biết mình có bầu, “ Hôm nay, em biết mình có bầu rồi, trước đây, em từng khao khát có thể nắm lấy tay anh, ngồi trên ghế ngắm sao trời, có thể sinh con cho anh, nhưng, bây giờ, em không hề hy vọng đứa bé này đến trần gian lúc này.”

...........

Kỳ Thiệu Xuyên trầm mặc đóng lại quyền nhật ký, rốt cuộc hai năm nay mình đã làm gì rồi.

Tự tay ép một cô gái đơn thuần một mực yêu mình trở thành bộ dạng thế nay.

Kỳ Thiệu Xuyên nhắm mắt lại, một giọt đau khổ lăn ra khỏi khoé mi.

Khóc rồi hay sao? Kỳ Thiệu Xuyên tự hỏi, ký ức không chịu kiểm soát bỗng quay lại về ba năm trước.

Lúc đó, anh bị mắc bệnh tự kỷ, ngày nào cũng có một cô gái đến thăm mình, nhưng anh không tài nào có thể nhìn rõ được gương mặt cô.

Cô chơi đùa với anh, kể chuyện đồng thoại, hoàn toàn coi anh như đứa nhóc, còn chạy đi lên mạng tìm chuyện hài để chọc anh cười...

Kỳ Thiệu Xuyên càng nghĩ lòng thì càng đau, “Tôi đúng là đồ súc sinh.” tâm can Kỳ Thiệu Xuyên bị giằng xé, anh tự cho mình một bạt tai.

Khuôn mặt đau rát, nhưng không thể sánh bằng nỗi đau đang cuồn cuộn trong lòng anh.

Tất cả là do An Nhiễm, sâu trong đáy mắt Kỳ Thiệu Xuyên hung tợn tràn lên một luồng sát khí.

Bước chân đi đến gara ô tô, lấy xe phóng ra ngoài phố.

Ở chỗ đó anh có một căn biệt thự, phòng hầm đang nhốt An Nhiễm chính là dưới biệt thự đó.

Kỳ Thiệu Xuyên dặn thủ hạ của mình mỗi ngày chỉ cho An Nhiễm một bữa cơm, bát là loại bát nhỏ nhất, nước chỉ cho một cốc, ngoài những thứ này ra, không được phát thêm cái gì khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện