Sáng hôm nay Diễm phải đến công ty nhận việc, ngày đầu tiên đi làm khiến Diễm chán nản, mệt mỏi, đã sẵn tính lười và chán ghét công việc kinh doanh nên Diễm trông chẳng khác gì còn mèo lười vẫn còn cuộn trong chăn ấm.
Ông Hải nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.
_Con làm gì mà trông con như thể con sắp phải tiễn biệt ai thế…?? Diễm thở dài.
_Bố còn nói, vì bố nên con mới ra nông nỗi này, nếu bố để con làm việc mà con thích thì có phải là hơn không…??
_Con đừng ương bướng nữa, ăn sáng đi rồi còn phải đến công ty làm việc nữa…!!
_Dạ, con biết rồi….!!
Vừa ăn được hai đũa, Diễm buông bát xuống, thở dài não nề, Diễm nói.
_Hôm nay con phải làm ở bộ phận nào….??
_Bộ phận giao dịch….!!
Diễm giãy nảy.
_Con không làm đâu, bố cho con một chức vụ gì mà chỉ cần ngồi quan sát thôi, còn những việc khác bố để cho những nhân viên kinh nghiệm của bố làm….!!
_Không lẽ suốt đời này con chỉ thích ngồi nhìn người ta làm thôi à…??
_Vâng….!!
Ông Hải mai mỉa.
_Con nói hay lắm, vậy ai đi làm để nuôi con, ai đi làm để cho con có quần áo mặc, tiền tiêu sài hằng ngày, bắt đầu từ hôm nay bố chỉ cho con tiền lương của con thôi, còn tiền tiêu vặt, mọi khoản khác con tự lo liệu lấy….!!
Diễm cười toe toét.
_Nếu thế bố cho con ra ngoài sống nhé, con đã có dự định phải làm gì sẵn ở trong đầu rồi….!!
Ông Hải hét.
_Không được, con không đi đâu hết, nếu con muốn dọn ra ngoài sống trừ phi con thích đi lấy chồng…..!!
_Nếu bố ép con lấy chồng bây giờ thà rằng bố để con sống cả đời với bố còn hơn, con vẫn chưa yêu ai, thích ai làm sao con lấy người ta được….!!
_Chưa yêu thì bây giờ yêu, chưa thích thì gặp rồi con sẽ thích, thời gian của con còn dài mà….!!
_Bố nói nghe đơn giản lắm, bố tưởng tìm được một người thật sự yêu con, thích con dễ lắm sao…??
_Có gì mà không dễ, bố thấy tình yêu của giới trẻ các con bây giờ đều giống nhau cả, yêu vội, rồi lại chia tay nhau trong vài tháng…..!!
_Con không giống họ, với con khi đã yêu ai rồi thì chỉ yêu duy nhất một người đó thôi, đó chính là lí do vì sao cho tới bây giờ con vẫn chưa yêu ai, chưa thích ai…..!!
_Con yên tâm bố đã tìm được một chàng rể phù hợp với con rồi….!!
Diễm cáu.
_Con không chấp nhận anh ta đâu, dù người đó có là ai đi chăng nữa…..!!
_Bố tin là khi con gặp được cậu ta rồi, con lại hối hận vì những gì mà con nói hôm nay….!!
_Con không bao giờ hối hận….!!
_Cứ chờ đấy, bố không bao giờ nhìn lầm người, không bao giờ đánh giá sai người khác….!!
Diễm im lặng, mối quan hệ giữa hai bố con Diễm từ trước đến nay như nước với lửa, Diễm chán nản nên hay trốn đi chơi, ít khi Diễm chịu ở nhà, ở nhà lúc nào cũng nghe ông Hải bắt Diễm phải làm cái này, phải nghe theo cái kia, khiến Diễm ngán ngẩm, bỏ đi du học chính là giải pháp tốt nhất cho Diễm được thoải mái, được tự do, nhưng dù có đi đâu xa thì cũng không thể bỏ được quê cha đất mẹ, nhất là khi sức khỏe của ông Hải lại yếu kém như thế này.
Ông Hải chỉ có mình Diễm là con, nếu Diễm không ở bên cạnh ông lúc ông cần Diễm nhất, Diễm không thể yên tâm làm thế, bây giờ ông lợi dụng sức khỏe của mình để ép Diễm nghe theo lời ông, ngày trước Diễm còn tìm cớ để phản kháng lại nhưng bây giờ Diễm không thể, chỉ cần Diễm nói hơi to tiếng một chút là ông Hải lại nhăn mặt đau đớn.
Diễm cảm tưởng Diễm đang là một con rối, một quân cờ tốt cho ông Hải đi. Kết thúc bữa ăn sáng, Diễm theo ông Hải đến công ty.
Diễm ăn mặc rất teen, Diễm cố tình làm thế để trêu tức ông Hải, Diễm đồng ý làm theo lời ông nhưng không có nghĩa Diễm ăn mặc thế nào khi đi làm cũng phải theo ý ông.
Ông Hải cau mày.
_Con định trọc cho bố tức chết đúng không…??
Diễm phản kháng.
_Sao bố lại nói thế, con đã nghe theo lời bố, con đã đi làm, đã đồng ý gặp mặt người đàn ông mà bố bảo là bố sắp gả con cho người ta, bố còn muốn con làm gì cho bố nữa….??
_Con đúng là một đứa con gái ương bướng, hay cãi lí, con không thể ngoan ngoãn nghe lời bố một lần được hay sao…??
_Con chỉ nghe lời bố khi bố hiểu được con cần gì, muốn gì, không phải là mọi thứ bố nói, bố bảo con làm đều là ý muốn của con….!!
_Thôi thôi cho bố xin, bố không có khả năng cãi lý với con. Bây giờ theo bố vào trong….!!
_Vâng….!!
Hai tay đút vào túi quần, tai đeo headphone, Diễm nghênh ngang bước vào trong, Diễm chán ghét công việc này, nên Diễm muốn quậy phá cho bớt chán.
Tất cả mọi người đi ngang qua người Diễm đều quay lại hay ngước nhìn Diễm, người che miệng cười, người lắc đầu, người tròn xoe mắt nhìn Diễm không chớp.
Diễm mặc dù biết những vẫn lờ đi coi như không biết họ đang cười ai, đang nhìn ai, hay là họ đang nghĩ gì trong đầu, Diễm lờ đi tất cả.
Ông Hải cố nén giận, ông lắc đầu thở dài, từ khi còn nhỏ Diễm đã tỏ ra là một cô bé nghịch ngợm, ương bướng, và hay cãi lại lời ông, Diễm mạnh mẽ như con trai, tính tình tự quyết, thích làm theo ý mình, bà Hồng – vợ ông thường nói Diễm là bản sao của ông Hải, cả hai cha con đều thích làm theo ý mình, đều thích người kia phải nghe theo những gì mà mình nói, cái gì họ cũng cho là mình đúng, cái gì họ cũng cho là mình là nhất nên hai cha con không mấy khi hòa hợp, không mấy khi nói chuyện mà không cãi nhau.
Nhân viên đứng thành hai hàng dài, họ chào đón hai bố con Diễm, Diễm không để ý đến ai, cũng không nhìn ai, hai tay vẫn đút vào túi quần, tai vẫn nghe nhạc, môi Diễm khẽ mỉm cười, cảnh chào đón trang trọng này khiến Diễm thấy ớn, Diễm không muốn làm trung tâm chú ý của mọi người.
Ông Hải bảo mọi người.
_Đây là Diễm – con gái của tôi, kể từ hôm nay nó sẽ thay tôi nhận chức vụ giám đốc giao dịch của công ty, có gì mong mọi người chỉ bảo thêm cho nó….!!
Tất cả nhân viên đồng thanh nói.
_Vâng….!!
Ông Hải thúc nhẹ cùi trỏ vào sườn Diễm, ông nói nhỏ.
_Sao con không chào mọi người đi….!!
Diễm thở dài, bỏ headphone ra khỏi tai, Diễm cười.
_Chào các anh, các chị…!! Em rất vui vì được làm việc cùng với mọi người. Em còn non nớt, nên kinh nghiệm không thể bằng các anh chị ở đây, vì vậy trong quá trình làm việc, nếu em có làm sai, hay thiếu sót gì mong các anh chị chỉ bảo và góp ý cho em biết. Em cảm ơn….!!
Họ đưa mắt nhìn nhau nhưng không nói gì, Diễm đọc được ánh mắt nghi ngờ và dè chừng của họ, chắc là họ nghĩ một con nhóc như Diễm thì làm được trò trống gì, cùng lắm là đến đây để mua vui, đến đây để giết thời gian thôi.
Ông Hải bảo Diễm.
_Bố đã thuê cho con một trợ lí giỏi, cậu ta sẽ giúp con trong công việc kinh doanh sau này….!!
_Bố đã thuê ai thế….??
Người đó mở cửa bước vào, Diễm vừa nhìn thấy anh ta, Diễm cảm thấy bầu trời đang tối đen lại, môi Diễm run run, mặt Diễm trắng bệch, mồ hôi đang rịn ra đầy trán. Diễm lắp bắp.
_Không….không phải là…là anh ta chứ…??
Thấy thái độ sợ hãi của con gái, ông Hải lo lắng hỏi.
_Con bị bệnh hả…??
_Dạ…dạ không….!!
Hắn bước đến gần ông Hải, hắn mỉm cười chào.
_Chào tổng giám đốc….!! xin lỗi vì cháu đến muộn do gia đình có chuyện nên cháu không thể đến sớm được như dự định…!!
Ông Hải xua tay.
_Không sao…!! Bác và con gái bác cũng chỉ vừa mới đến thôi….!!
Ông nói.
_Hai đứa làm quen với nhau đi…..!!
Chỉ vào Diễm, ông bảo hắn.
_Đây là con gái bác. Tên nó là Diễm….!!
Hắn chìa tay ra, hắn lạnh lùng.
_Chào cô. Tôi là Trường. Tôi hy vọng là tôi và cô có thể làm việc ăn ý với nhau….!!
Diễm run rẩy, hai đầu gối Diễm cọ sát vào nhau, gắng gượng mỉm cười như không có chuyện gì đã xảy ra giữa Diễm và hắn, Diễm nắm lấy tay hắn, Diễm gằn giọng.
_Rất vui được biết anh….!!
Hắn cười khẩy.
_Không ngờ cô trông còn trẻ mà lại có tài như thế….!!
Ông Hải vì không hiểu mối quan hệ giữa Diễm và Trường nên ông mỉm cười bảo.
_Bác mong cháu giúp đỡ con gái bác trong công việc kinh doanh, nó tuy có tài nhưng vẫn còn non nớt, nó chưa trải đời, lại không có kinh nghiệm nên rất cần một người giỏi như cháu ở bên cạnh dạy dỗ, và chỉ bảo thêm cho nó…!!
Mắt hắn nhìn Diễm không rời, hắn trả lời ông Hải.
_Vâng, cháu sẽ cố gắng hết sức….!!
Ông Hải nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.
_Con làm gì mà trông con như thể con sắp phải tiễn biệt ai thế…?? Diễm thở dài.
_Bố còn nói, vì bố nên con mới ra nông nỗi này, nếu bố để con làm việc mà con thích thì có phải là hơn không…??
_Con đừng ương bướng nữa, ăn sáng đi rồi còn phải đến công ty làm việc nữa…!!
_Dạ, con biết rồi….!!
Vừa ăn được hai đũa, Diễm buông bát xuống, thở dài não nề, Diễm nói.
_Hôm nay con phải làm ở bộ phận nào….??
_Bộ phận giao dịch….!!
Diễm giãy nảy.
_Con không làm đâu, bố cho con một chức vụ gì mà chỉ cần ngồi quan sát thôi, còn những việc khác bố để cho những nhân viên kinh nghiệm của bố làm….!!
_Không lẽ suốt đời này con chỉ thích ngồi nhìn người ta làm thôi à…??
_Vâng….!!
Ông Hải mai mỉa.
_Con nói hay lắm, vậy ai đi làm để nuôi con, ai đi làm để cho con có quần áo mặc, tiền tiêu sài hằng ngày, bắt đầu từ hôm nay bố chỉ cho con tiền lương của con thôi, còn tiền tiêu vặt, mọi khoản khác con tự lo liệu lấy….!!
Diễm cười toe toét.
_Nếu thế bố cho con ra ngoài sống nhé, con đã có dự định phải làm gì sẵn ở trong đầu rồi….!!
Ông Hải hét.
_Không được, con không đi đâu hết, nếu con muốn dọn ra ngoài sống trừ phi con thích đi lấy chồng…..!!
_Nếu bố ép con lấy chồng bây giờ thà rằng bố để con sống cả đời với bố còn hơn, con vẫn chưa yêu ai, thích ai làm sao con lấy người ta được….!!
_Chưa yêu thì bây giờ yêu, chưa thích thì gặp rồi con sẽ thích, thời gian của con còn dài mà….!!
_Bố nói nghe đơn giản lắm, bố tưởng tìm được một người thật sự yêu con, thích con dễ lắm sao…??
_Có gì mà không dễ, bố thấy tình yêu của giới trẻ các con bây giờ đều giống nhau cả, yêu vội, rồi lại chia tay nhau trong vài tháng…..!!
_Con không giống họ, với con khi đã yêu ai rồi thì chỉ yêu duy nhất một người đó thôi, đó chính là lí do vì sao cho tới bây giờ con vẫn chưa yêu ai, chưa thích ai…..!!
_Con yên tâm bố đã tìm được một chàng rể phù hợp với con rồi….!!
Diễm cáu.
_Con không chấp nhận anh ta đâu, dù người đó có là ai đi chăng nữa…..!!
_Bố tin là khi con gặp được cậu ta rồi, con lại hối hận vì những gì mà con nói hôm nay….!!
_Con không bao giờ hối hận….!!
_Cứ chờ đấy, bố không bao giờ nhìn lầm người, không bao giờ đánh giá sai người khác….!!
Diễm im lặng, mối quan hệ giữa hai bố con Diễm từ trước đến nay như nước với lửa, Diễm chán nản nên hay trốn đi chơi, ít khi Diễm chịu ở nhà, ở nhà lúc nào cũng nghe ông Hải bắt Diễm phải làm cái này, phải nghe theo cái kia, khiến Diễm ngán ngẩm, bỏ đi du học chính là giải pháp tốt nhất cho Diễm được thoải mái, được tự do, nhưng dù có đi đâu xa thì cũng không thể bỏ được quê cha đất mẹ, nhất là khi sức khỏe của ông Hải lại yếu kém như thế này.
Ông Hải chỉ có mình Diễm là con, nếu Diễm không ở bên cạnh ông lúc ông cần Diễm nhất, Diễm không thể yên tâm làm thế, bây giờ ông lợi dụng sức khỏe của mình để ép Diễm nghe theo lời ông, ngày trước Diễm còn tìm cớ để phản kháng lại nhưng bây giờ Diễm không thể, chỉ cần Diễm nói hơi to tiếng một chút là ông Hải lại nhăn mặt đau đớn.
Diễm cảm tưởng Diễm đang là một con rối, một quân cờ tốt cho ông Hải đi. Kết thúc bữa ăn sáng, Diễm theo ông Hải đến công ty.
Diễm ăn mặc rất teen, Diễm cố tình làm thế để trêu tức ông Hải, Diễm đồng ý làm theo lời ông nhưng không có nghĩa Diễm ăn mặc thế nào khi đi làm cũng phải theo ý ông.
Ông Hải cau mày.
_Con định trọc cho bố tức chết đúng không…??
Diễm phản kháng.
_Sao bố lại nói thế, con đã nghe theo lời bố, con đã đi làm, đã đồng ý gặp mặt người đàn ông mà bố bảo là bố sắp gả con cho người ta, bố còn muốn con làm gì cho bố nữa….??
_Con đúng là một đứa con gái ương bướng, hay cãi lí, con không thể ngoan ngoãn nghe lời bố một lần được hay sao…??
_Con chỉ nghe lời bố khi bố hiểu được con cần gì, muốn gì, không phải là mọi thứ bố nói, bố bảo con làm đều là ý muốn của con….!!
_Thôi thôi cho bố xin, bố không có khả năng cãi lý với con. Bây giờ theo bố vào trong….!!
_Vâng….!!
Hai tay đút vào túi quần, tai đeo headphone, Diễm nghênh ngang bước vào trong, Diễm chán ghét công việc này, nên Diễm muốn quậy phá cho bớt chán.
Tất cả mọi người đi ngang qua người Diễm đều quay lại hay ngước nhìn Diễm, người che miệng cười, người lắc đầu, người tròn xoe mắt nhìn Diễm không chớp.
Diễm mặc dù biết những vẫn lờ đi coi như không biết họ đang cười ai, đang nhìn ai, hay là họ đang nghĩ gì trong đầu, Diễm lờ đi tất cả.
Ông Hải cố nén giận, ông lắc đầu thở dài, từ khi còn nhỏ Diễm đã tỏ ra là một cô bé nghịch ngợm, ương bướng, và hay cãi lại lời ông, Diễm mạnh mẽ như con trai, tính tình tự quyết, thích làm theo ý mình, bà Hồng – vợ ông thường nói Diễm là bản sao của ông Hải, cả hai cha con đều thích làm theo ý mình, đều thích người kia phải nghe theo những gì mà mình nói, cái gì họ cũng cho là mình đúng, cái gì họ cũng cho là mình là nhất nên hai cha con không mấy khi hòa hợp, không mấy khi nói chuyện mà không cãi nhau.
Nhân viên đứng thành hai hàng dài, họ chào đón hai bố con Diễm, Diễm không để ý đến ai, cũng không nhìn ai, hai tay vẫn đút vào túi quần, tai vẫn nghe nhạc, môi Diễm khẽ mỉm cười, cảnh chào đón trang trọng này khiến Diễm thấy ớn, Diễm không muốn làm trung tâm chú ý của mọi người.
Ông Hải bảo mọi người.
_Đây là Diễm – con gái của tôi, kể từ hôm nay nó sẽ thay tôi nhận chức vụ giám đốc giao dịch của công ty, có gì mong mọi người chỉ bảo thêm cho nó….!!
Tất cả nhân viên đồng thanh nói.
_Vâng….!!
Ông Hải thúc nhẹ cùi trỏ vào sườn Diễm, ông nói nhỏ.
_Sao con không chào mọi người đi….!!
Diễm thở dài, bỏ headphone ra khỏi tai, Diễm cười.
_Chào các anh, các chị…!! Em rất vui vì được làm việc cùng với mọi người. Em còn non nớt, nên kinh nghiệm không thể bằng các anh chị ở đây, vì vậy trong quá trình làm việc, nếu em có làm sai, hay thiếu sót gì mong các anh chị chỉ bảo và góp ý cho em biết. Em cảm ơn….!!
Họ đưa mắt nhìn nhau nhưng không nói gì, Diễm đọc được ánh mắt nghi ngờ và dè chừng của họ, chắc là họ nghĩ một con nhóc như Diễm thì làm được trò trống gì, cùng lắm là đến đây để mua vui, đến đây để giết thời gian thôi.
Ông Hải bảo Diễm.
_Bố đã thuê cho con một trợ lí giỏi, cậu ta sẽ giúp con trong công việc kinh doanh sau này….!!
_Bố đã thuê ai thế….??
Người đó mở cửa bước vào, Diễm vừa nhìn thấy anh ta, Diễm cảm thấy bầu trời đang tối đen lại, môi Diễm run run, mặt Diễm trắng bệch, mồ hôi đang rịn ra đầy trán. Diễm lắp bắp.
_Không….không phải là…là anh ta chứ…??
Thấy thái độ sợ hãi của con gái, ông Hải lo lắng hỏi.
_Con bị bệnh hả…??
_Dạ…dạ không….!!
Hắn bước đến gần ông Hải, hắn mỉm cười chào.
_Chào tổng giám đốc….!! xin lỗi vì cháu đến muộn do gia đình có chuyện nên cháu không thể đến sớm được như dự định…!!
Ông Hải xua tay.
_Không sao…!! Bác và con gái bác cũng chỉ vừa mới đến thôi….!!
Ông nói.
_Hai đứa làm quen với nhau đi…..!!
Chỉ vào Diễm, ông bảo hắn.
_Đây là con gái bác. Tên nó là Diễm….!!
Hắn chìa tay ra, hắn lạnh lùng.
_Chào cô. Tôi là Trường. Tôi hy vọng là tôi và cô có thể làm việc ăn ý với nhau….!!
Diễm run rẩy, hai đầu gối Diễm cọ sát vào nhau, gắng gượng mỉm cười như không có chuyện gì đã xảy ra giữa Diễm và hắn, Diễm nắm lấy tay hắn, Diễm gằn giọng.
_Rất vui được biết anh….!!
Hắn cười khẩy.
_Không ngờ cô trông còn trẻ mà lại có tài như thế….!!
Ông Hải vì không hiểu mối quan hệ giữa Diễm và Trường nên ông mỉm cười bảo.
_Bác mong cháu giúp đỡ con gái bác trong công việc kinh doanh, nó tuy có tài nhưng vẫn còn non nớt, nó chưa trải đời, lại không có kinh nghiệm nên rất cần một người giỏi như cháu ở bên cạnh dạy dỗ, và chỉ bảo thêm cho nó…!!
Mắt hắn nhìn Diễm không rời, hắn trả lời ông Hải.
_Vâng, cháu sẽ cố gắng hết sức….!!
Danh sách chương