Mặt Loan đã đỏ sẵn rồi, nghe Felipe nói lại càng đỏ hơn. Thấy Carlos cố nín cười nên mặt mũi trông thật hoạt kê. Loan tức muốn điên lên. Không ngờ chuyện đáng xấu hổ như thế Felipe có thể nói trước mặt Carlos như không có gì thế này.
Cầm cây bút trong tay. Loan muốn bẻ cong nó ra làm đôi. Cầm tờ giấy Loan kí doẹt một cái. Carlos nhanh chóng cầm tờ giấy lên, đọc lại một lần rồi đút luôn vào cặp.
Carlos tuyên bố.
_Thỏa thuận hôn nhân của hai người coi như đã hoàn tất.
Loan tỉnh mộng. Từ nãy đến giờ, Loan tưởng mình đang mơ. Loan không tin được là chỉ trong vòng có hơn một tuần, Loan đã kết hôn với người không hề thân quen.
Yêu Quân trong năm năm, Loan cũng không hiểu được Quân. Sao chỉ có hơn mười ngày. Loan có thể dễ dàng lấy một người mình mới biết anh ta là ai. Quá khứ, anh ta làm gì, tính cách thật sự như thế nào, gia đình anh ta có bao nhiêu người, bố mẹ còn hay mất, anh ta có bao nhiêu người anh và em gái? Loan hoàn toàn mù tịt.
Loan lại đánh cược hạnh phúc, tương lai và tình yêu của mình thêm một lần nữa, mà lần này Loan đã đi quá xa.
Tình yêu lần này không chắc chắc như tình yêu lần trước. Yêu Quân, ít ra Loan còn biết Quân là ai. Biết Quân yêu thích và ghét cái gì? Loan còn có thời gian năm năm để tìm hiểu. Còn Felipe, Loan không biết gì cả.
Carlos rút lui. Felipe hôn Loan.
_Em yêu. Từ nay em là vợ của anh rồi. Đã đến lúc em và anh nên hiểu rõ hơn về nhau. Nếu bà anh hay bất cứ ai trong gia đình anh hỏi em. Em còn biết mà trả lời.
Loan quay lại hỏi Felipe.
_Có phải là em vẫn còn chưa tỉnh ngủ? Felipe phì cười.
_Em tưởng là em vẫn còn đang ngủ mơ sao?
Loan nằm xuống nệm, nhắm mắt lại. Loan lẩm bẩm.
_Tất cả chỉ là mơ thôi. Khi nào mình tỉnh lại, mọi chuyện mình vừa phải gặp phải sẽ kết thúc.
Felipe lặng người. Không ngờ Loan đáng yêu và dễ thương như thế. Tuy thỏa thuận trước khi kết hôn của hai người chỉ có ba điều khoản nhưng đã bao hàm tất cả quyền lợi của Felipe.
Felipe không thể tin được là Loan không cần gì cả. Một cô gái nhỏ bé, mỏng manh như Loan lại tiềm tàng nhiều sức mạnh mà Felipe đang dần khám phá ra. Càng ở gần bên Loan, Felipe càng bị Loan cuốn hút nhiều hơn. Đây không phải là một trò chơi.
Felipe vốn là người ghét hôn nhân nhưng kể từ khi gặp Loan. Felipe đã thay đổi quan niệm của mình.
Felipe lấy Loan không phải là do bắt ép mà là do Felipe thực lòng muốn làm thế. Trong trò chơi này, Loan là người bị động, Felipe luôn là người làm chủ và điều khiển mọi thứ theo ý mình.
Felipe nằm xuống bên cạnh Loan. Ôm và hôn Loan. Feipe thì thầm nói.
_Anh có cách này hay lắm. Anh tin rằng em sẽ sớm nhận ra là em đang mơ hay em đang thức.
Loan mở bừng mắt. Thấy Felipe đang nằm đè lên người mình. Môi đang bị miệng Felipe chiếm giữ. Loan kinh hoàng nhận ra tất cả đều là thật không phải là mơ.
Loan thấy ngón tay mình vướng víu khó chịu, hình ảnh chiếc nhẫn kim cương thoáng hiện lên trong trí nhớ. Bây giờ Loan đã là một người phụ nữ có chồng.
Tâm trí Loan hỗn loạn. Loan không thể tập trung suy nghĩ được bất cứ điều gì khi bị Felipe khuấy đảo. Loan sợ đau khổ, sợ trái tim mình thêm một lần nữa lại vỡ tan.
Loan dự định khi nào xuống đến sân bay. Điều đầu tiên Loan làm là bỏ trốn. Sau đó mua vé bay thẳng về nhà. Loan chưa thấy có nơi nào bình yên hơn ngôi nhà của mình hơn lúc này.
Diễm và Quân nói chuyện gần như suốt cả đêm. Sau năm năm họ mới giảng hòa nên có nhiều chuyện để nói với nhau. Diễm đã kể lại toàn bộ mọi chuyện cho Quân nghe. Quân chăm chú nghe, thỉnh thoảng vang lên những tiếng thở dài đầy xót xa.
Diễm đã khóc ướt đẫm ngực áo Quân. Diễm chưa cho phép mình buông thả và khóc lóc. Đã lâu rồi, Diễm không có cơ hội được làm điều này nên Diễm muốn một lần được cảm nhận hơi ấm của Quân, muốn trở về vòng tay che chở mà Diễm đã đánh mất năm năm qua.
Quân ôm, hôn Diễm. Cả hai tan chảy trong vòng tay nhau. Quân trêu Diễm.
_Em cũng nghe thằng bé nói rối đầy. Nó muốn có một đứa em.
Diễm đỏ mặt đáp.
_Em không muốn sinh con bây giờ. Em còn nhiều việc phải làm.
Quân cáu.
_Lần này, em đừng hòng mà phản kháng. Anh thừa sức nuôi hai mẹ con em nên em yên tâm nghỉ ngơi ở nhà và chuẩn bị sinh em cho thằng Tuấn đi.
_Em...em nói rồi. Em còn nhiều việc phải làm. Thời gian ở bên nhau của chúng ta còn dài. Chờ thêm hai năm nữa được không anh?
_Không! Anh không muốn chờ. Anh đã chờ em năm năm rồi. Em còn muốn anh chờ em đến bao giờ nữa.
Diễm lúng túng đáp.
_Anh đừng bắt ép em nữa được không? Em muốn chăm sóc con thật tốt nên không muốn sinh con khi em bận công việc.
Quân cắn nhẹ vào môi Diễm.
_Em yêu. Anh sợ rằng nếu anh nhượng bộ em. Em sẽ bắt chờ đến khi anh hơn bốn mươi tuổi. Anh không muốn chờ em lâu như thế.
_Anh độc tài vừa thôi. Em nói trước, bây giờ em không phải cô gái cho anh bắt nạt như lúc trước nữa đâu.
Quân dài giọng.
_Em nói thật chứ?
Diễm gật đầu.
_Thật.
Quân chọc vào nách Diễm. Diễm phá ra cười. Diễm cầu xin.
_Em xin anh. Bây giờ là đêm khuya, em không muốn cả nhà thức dậy vì chúng ta.
_Anh sẽ dừng tay lại nếu em đồng ý vô điều kiện những lời mà anh nói?
_Em...em đồng...à không.
Quân nén cười hỏi.
_Thế nào?
_Anh hứa là chúng ta sẽ cùng nhau bàn luận và thỏa thuận mọi vấn đề một cách công bằng kia mà?
_Đúng, anh có nói thế. Anh không phủ nhận.
_Trong chuyện này em phải có ý kiến của mình đúng không?
_Đúng.
_Em không nói là em không muốn sinh con. Em chỉ muốn lui lại hai năm nữa, cũng không vi phạm nguyên tắc của chúng ta đúng không?
Quân dấu tiếng cười trong cổ họng. Cô vợ trẻ con bắt đầu nói giọng điệu của một luật sư rồi đây.
Quân gối đầu lên bụng Diễm. Diễm đỏ bừng mặt.
_Anh có đồng ý với những lời em nói không?
_Không!
Diễm nhíu mày.
_Tại sao?
_Nếu em muốn nói công bằng thì anh cũng cho em được toại nguyện. Thứ nhất em chính là người bỏ đi trong năm năm. Em đã vi phạm nghiêm trọng những điều khoản em ký.
Diễm nhăn mặt đáp.
_Đấy là do anh bắt ép em. Điều này vô hiệu.
_Không được phản kháng. Giấy trắng mực đen, em tưởng khi ra tòa. Tòa án sẽ tin em sao.
Diễm bặm môi.
_Anh là một tên xấu xa.
_Em yêu! Em vừa vi phạm thêm một điều khoản nữa rồi đấy. Em có cần anh phô tô cho em một bản rồi em đọc lại không?
Diễm bực mình đáp.
_Không cần. Em càng đọc, càng thêm tức thêm thôi.
Quân khuyên nhủ.
_Em nên đọc để mau sau đỡ vi phạm. Anh thực lòng không muốn phạt em.
_Nghe anh nói, em tưởng anh thương em thật nhưng thực ra anh luôn tìm cách bắt nạt em.
Quân cười tươi.
_Nếu em không muốn anh trừng phạt em. Em nên ngoan ngoãn làm theo lời anh.
_Em biết rồi. Quay về chủ đề cũ. Em nghĩ lần này anh nên nghe lời em.
Quân nằm đè lên người Diễm.
_Em yêu. Em đã nghe câu phản đối vô hiệu lực chưa?
Diễm nhìn vào ánh mắt rực sáng của Quân. Diễm nuốt nước bọt rồi.
_Em...em nghe rồi.
_Em nghe rồi sao em còn cố phản đối phán quyết của anh mãi thế?
Diễm cố cãi.
_Nhưng đây là gia đình không phải là tòa án?
Quân nháy mắt.
_Anh thích được nghe câu em chịu thua anh hơn.
Diễm dẩu môi.
_Đừng..đ..ư..
Lời nói của Diễm bị chặn lại bởi nụ hôn nồng cháy của Quân. Bây giờ Quân không còn nghĩ gì được nữa. Quân cũng quên luôn chuyện rắc rối mà mình đang gặp phải. Lúc này Quân chỉ biết có Diễm, biết mùi hương và cơ thể nhỏ bé của Diễm mà thôi. Đầu óc Quân hoàn toàn trống rỗng. Quân đã trút sạch được mọi lo toan, đau khổ, buồn phiền.
_
Cầm cây bút trong tay. Loan muốn bẻ cong nó ra làm đôi. Cầm tờ giấy Loan kí doẹt một cái. Carlos nhanh chóng cầm tờ giấy lên, đọc lại một lần rồi đút luôn vào cặp.
Carlos tuyên bố.
_Thỏa thuận hôn nhân của hai người coi như đã hoàn tất.
Loan tỉnh mộng. Từ nãy đến giờ, Loan tưởng mình đang mơ. Loan không tin được là chỉ trong vòng có hơn một tuần, Loan đã kết hôn với người không hề thân quen.
Yêu Quân trong năm năm, Loan cũng không hiểu được Quân. Sao chỉ có hơn mười ngày. Loan có thể dễ dàng lấy một người mình mới biết anh ta là ai. Quá khứ, anh ta làm gì, tính cách thật sự như thế nào, gia đình anh ta có bao nhiêu người, bố mẹ còn hay mất, anh ta có bao nhiêu người anh và em gái? Loan hoàn toàn mù tịt.
Loan lại đánh cược hạnh phúc, tương lai và tình yêu của mình thêm một lần nữa, mà lần này Loan đã đi quá xa.
Tình yêu lần này không chắc chắc như tình yêu lần trước. Yêu Quân, ít ra Loan còn biết Quân là ai. Biết Quân yêu thích và ghét cái gì? Loan còn có thời gian năm năm để tìm hiểu. Còn Felipe, Loan không biết gì cả.
Carlos rút lui. Felipe hôn Loan.
_Em yêu. Từ nay em là vợ của anh rồi. Đã đến lúc em và anh nên hiểu rõ hơn về nhau. Nếu bà anh hay bất cứ ai trong gia đình anh hỏi em. Em còn biết mà trả lời.
Loan quay lại hỏi Felipe.
_Có phải là em vẫn còn chưa tỉnh ngủ? Felipe phì cười.
_Em tưởng là em vẫn còn đang ngủ mơ sao?
Loan nằm xuống nệm, nhắm mắt lại. Loan lẩm bẩm.
_Tất cả chỉ là mơ thôi. Khi nào mình tỉnh lại, mọi chuyện mình vừa phải gặp phải sẽ kết thúc.
Felipe lặng người. Không ngờ Loan đáng yêu và dễ thương như thế. Tuy thỏa thuận trước khi kết hôn của hai người chỉ có ba điều khoản nhưng đã bao hàm tất cả quyền lợi của Felipe.
Felipe không thể tin được là Loan không cần gì cả. Một cô gái nhỏ bé, mỏng manh như Loan lại tiềm tàng nhiều sức mạnh mà Felipe đang dần khám phá ra. Càng ở gần bên Loan, Felipe càng bị Loan cuốn hút nhiều hơn. Đây không phải là một trò chơi.
Felipe vốn là người ghét hôn nhân nhưng kể từ khi gặp Loan. Felipe đã thay đổi quan niệm của mình.
Felipe lấy Loan không phải là do bắt ép mà là do Felipe thực lòng muốn làm thế. Trong trò chơi này, Loan là người bị động, Felipe luôn là người làm chủ và điều khiển mọi thứ theo ý mình.
Felipe nằm xuống bên cạnh Loan. Ôm và hôn Loan. Feipe thì thầm nói.
_Anh có cách này hay lắm. Anh tin rằng em sẽ sớm nhận ra là em đang mơ hay em đang thức.
Loan mở bừng mắt. Thấy Felipe đang nằm đè lên người mình. Môi đang bị miệng Felipe chiếm giữ. Loan kinh hoàng nhận ra tất cả đều là thật không phải là mơ.
Loan thấy ngón tay mình vướng víu khó chịu, hình ảnh chiếc nhẫn kim cương thoáng hiện lên trong trí nhớ. Bây giờ Loan đã là một người phụ nữ có chồng.
Tâm trí Loan hỗn loạn. Loan không thể tập trung suy nghĩ được bất cứ điều gì khi bị Felipe khuấy đảo. Loan sợ đau khổ, sợ trái tim mình thêm một lần nữa lại vỡ tan.
Loan dự định khi nào xuống đến sân bay. Điều đầu tiên Loan làm là bỏ trốn. Sau đó mua vé bay thẳng về nhà. Loan chưa thấy có nơi nào bình yên hơn ngôi nhà của mình hơn lúc này.
Diễm và Quân nói chuyện gần như suốt cả đêm. Sau năm năm họ mới giảng hòa nên có nhiều chuyện để nói với nhau. Diễm đã kể lại toàn bộ mọi chuyện cho Quân nghe. Quân chăm chú nghe, thỉnh thoảng vang lên những tiếng thở dài đầy xót xa.
Diễm đã khóc ướt đẫm ngực áo Quân. Diễm chưa cho phép mình buông thả và khóc lóc. Đã lâu rồi, Diễm không có cơ hội được làm điều này nên Diễm muốn một lần được cảm nhận hơi ấm của Quân, muốn trở về vòng tay che chở mà Diễm đã đánh mất năm năm qua.
Quân ôm, hôn Diễm. Cả hai tan chảy trong vòng tay nhau. Quân trêu Diễm.
_Em cũng nghe thằng bé nói rối đầy. Nó muốn có một đứa em.
Diễm đỏ mặt đáp.
_Em không muốn sinh con bây giờ. Em còn nhiều việc phải làm.
Quân cáu.
_Lần này, em đừng hòng mà phản kháng. Anh thừa sức nuôi hai mẹ con em nên em yên tâm nghỉ ngơi ở nhà và chuẩn bị sinh em cho thằng Tuấn đi.
_Em...em nói rồi. Em còn nhiều việc phải làm. Thời gian ở bên nhau của chúng ta còn dài. Chờ thêm hai năm nữa được không anh?
_Không! Anh không muốn chờ. Anh đã chờ em năm năm rồi. Em còn muốn anh chờ em đến bao giờ nữa.
Diễm lúng túng đáp.
_Anh đừng bắt ép em nữa được không? Em muốn chăm sóc con thật tốt nên không muốn sinh con khi em bận công việc.
Quân cắn nhẹ vào môi Diễm.
_Em yêu. Anh sợ rằng nếu anh nhượng bộ em. Em sẽ bắt chờ đến khi anh hơn bốn mươi tuổi. Anh không muốn chờ em lâu như thế.
_Anh độc tài vừa thôi. Em nói trước, bây giờ em không phải cô gái cho anh bắt nạt như lúc trước nữa đâu.
Quân dài giọng.
_Em nói thật chứ?
Diễm gật đầu.
_Thật.
Quân chọc vào nách Diễm. Diễm phá ra cười. Diễm cầu xin.
_Em xin anh. Bây giờ là đêm khuya, em không muốn cả nhà thức dậy vì chúng ta.
_Anh sẽ dừng tay lại nếu em đồng ý vô điều kiện những lời mà anh nói?
_Em...em đồng...à không.
Quân nén cười hỏi.
_Thế nào?
_Anh hứa là chúng ta sẽ cùng nhau bàn luận và thỏa thuận mọi vấn đề một cách công bằng kia mà?
_Đúng, anh có nói thế. Anh không phủ nhận.
_Trong chuyện này em phải có ý kiến của mình đúng không?
_Đúng.
_Em không nói là em không muốn sinh con. Em chỉ muốn lui lại hai năm nữa, cũng không vi phạm nguyên tắc của chúng ta đúng không?
Quân dấu tiếng cười trong cổ họng. Cô vợ trẻ con bắt đầu nói giọng điệu của một luật sư rồi đây.
Quân gối đầu lên bụng Diễm. Diễm đỏ bừng mặt.
_Anh có đồng ý với những lời em nói không?
_Không!
Diễm nhíu mày.
_Tại sao?
_Nếu em muốn nói công bằng thì anh cũng cho em được toại nguyện. Thứ nhất em chính là người bỏ đi trong năm năm. Em đã vi phạm nghiêm trọng những điều khoản em ký.
Diễm nhăn mặt đáp.
_Đấy là do anh bắt ép em. Điều này vô hiệu.
_Không được phản kháng. Giấy trắng mực đen, em tưởng khi ra tòa. Tòa án sẽ tin em sao.
Diễm bặm môi.
_Anh là một tên xấu xa.
_Em yêu! Em vừa vi phạm thêm một điều khoản nữa rồi đấy. Em có cần anh phô tô cho em một bản rồi em đọc lại không?
Diễm bực mình đáp.
_Không cần. Em càng đọc, càng thêm tức thêm thôi.
Quân khuyên nhủ.
_Em nên đọc để mau sau đỡ vi phạm. Anh thực lòng không muốn phạt em.
_Nghe anh nói, em tưởng anh thương em thật nhưng thực ra anh luôn tìm cách bắt nạt em.
Quân cười tươi.
_Nếu em không muốn anh trừng phạt em. Em nên ngoan ngoãn làm theo lời anh.
_Em biết rồi. Quay về chủ đề cũ. Em nghĩ lần này anh nên nghe lời em.
Quân nằm đè lên người Diễm.
_Em yêu. Em đã nghe câu phản đối vô hiệu lực chưa?
Diễm nhìn vào ánh mắt rực sáng của Quân. Diễm nuốt nước bọt rồi.
_Em...em nghe rồi.
_Em nghe rồi sao em còn cố phản đối phán quyết của anh mãi thế?
Diễm cố cãi.
_Nhưng đây là gia đình không phải là tòa án?
Quân nháy mắt.
_Anh thích được nghe câu em chịu thua anh hơn.
Diễm dẩu môi.
_Đừng..đ..ư..
Lời nói của Diễm bị chặn lại bởi nụ hôn nồng cháy của Quân. Bây giờ Quân không còn nghĩ gì được nữa. Quân cũng quên luôn chuyện rắc rối mà mình đang gặp phải. Lúc này Quân chỉ biết có Diễm, biết mùi hương và cơ thể nhỏ bé của Diễm mà thôi. Đầu óc Quân hoàn toàn trống rỗng. Quân đã trút sạch được mọi lo toan, đau khổ, buồn phiền.
_
Danh sách chương