Diễm cáu.

_Tôi bảo anh buông tôi ra. Tôi đã mệt rồi, tôi muốn đi ngủ.

Quân cau có.

_Cô im miệng đi. Tôi không muốn ông quản gia và bà Hoa nghe thấy.

_Anh nghĩ rằng việc anh bỏ đi suốt cả tuần không về có thể dấu được họ hay sao? Quân đe dọa.

_Nếu cô còn dám nói thêm một câu nào nữa hay đòi đi ra ngoài kia ngủ dù có phải trói cô ở lại đây tôi cũng làm.

Diễm biết Quân nói là sẽ làm nên im lặng không còn dám cựa quậy hay đòi đi đâu nữa. Quân thấy Diễm đã nằm im, yên tâm là Diễm đã chịu nghe lời mình. Quân nằm xuống bên cạnh Diễm.

Diễm nằm sát vào cạnh bờ tường. Chiếc giường rất rộng. Đối với chiếc giường này bốn người nằm vẫn còn rộng. Hai vợ chồng mỗi người nằm một chỗ, khoảng cách giữa họ dường như ngày càng tăng lên.

Diễm không tài nào ngủ được. Nước mắt làm ướt đẫm gối. Diễm quyết định sẽ bay về Việt nam sớm. Ở lại đây chỉ khiến Diễm thêm buồn đau thêm. Quân là một người cố chấp và bảo thủ. Quân luôn thích kiểm soát người khác, nên khi Diễm bỏ đi, Quân không thể nào tha thứ cho Diễm. Quân đang hận Diễm, đang muốn trừng phạt Diễm.

Quân càng yêu Diễm nhiều bao nhiêu thì lại càng hận Diễm nhiều bấy nhiêu. Giữa yêu và hận luôn khiến Quân nhức nhối và khó chịu. mỗi lúc nghĩ đến hành vi bỏ đi của Diễm. Quân chỉ muốn trừng phạt và hành hạ Diễm nhưng thấy Diễm buồn và khóc. Quân lại thấy nao lòng.

Sáng hôm sau, Diễm dậy muộn hơn mọi khi. Mất cả đêm không ngủ được, lại khóc và nghĩ quá nhiều, mắt Diễm sưng đỏ. Diễm không muốn ai nhìn thấy khuôn mặt buồn rầu của mình nên Diễm không cùng ăn sáng với mọi người.

Thằng bé lâu không được gặp Quân nên nó vui mừng ôm lấy cổ Quân và nói chuyện không ngừng.

Quân cảm thấy có lỗi với thằng bé. Tuy giận Diễm nhưng thằng bé vô tội, nó còn quá nhỏ, nó cần có một gia đình đúng nghĩa và yêu thương nhau không phải một gia đình lúc nào cũng có chiến tranh nóng và chiến tranh lạnh. 

Vừa ăn sáng, Quân vừa hỏi thằng bé.

_Con có muốn về Việt nam không?

_Dạ, có ạ. Thế bao giờ thì chúng ta đi?

_Bố đã lo hết thủ tục rồi. Chiều nay chúng ta sẽ bay.

Thằng bé reo lên.

_Hay quá! cuối cùng con cũng được về Việt nam rồi.

Quân mỉm cười.

_Nhìn con sung sướng chưa kìa. Con mau ăn đi.

_Vâng.

Thằng hỏi Quân về Việt nam. Đây là lần đầu tiên được về Việt nam nên thằng bé hồi hộp và có cảm giác lâng lâng khó tả. Tuy nó thông minh hơn các bạn đồng trang lứa nhưng nó vẫn còn là một đứa trẻ con. Trẻ con đứa nào cũng thích được đi chơi, thích được về thăm quê ngoại, thích được mua quà.

Tình cảm mà thằng bé dành cho người thân hết sức tự nhiên và trong sáng. Nó không yêu người khác vì vụ lợi. Thằng bé luôn làm theo con tim của mình. Chỉ có người lớn là phức tạp và tự hành hạ bản thân mình.

Ăn xong, Quân nhờ bà Hoa và ông quản gia xếp hành lý vào va ly. Diễm kinh ngạc hỏi bà Hoa.

_Dì đang làm gì thế? Tại sao lại xếp đồ?

_Cậu Quân bảo Dì xếp hành lý. Cậu ấy nói chiều nay chúng ta sẽ bay về Việt nam.

Diễm mím chặt môi. Quân luôn tự cho mình quyền quyết định mọi việc. Lẽ ra trước khi định ngày về, Quân phải thông báo cho Diễm trước hai hôm để Diễm sắp xếp lại công việc nhưng đằng này Quân nói đi là đi. Diễm tưởng mình là con rối của Quân.

Bực mình, tức giận Diễm đi tìm Quân. Gặp Quân ngoài sân vườn. Ngay câu đầu tiên, Diễm nói.

_Tôi vẫn chưa hoàn thành xong công việc nên không thể đi về Việt nam ngay được. Anh có thể lui lại vào hôm khác được không?

_Trước khi quyết định bay vào chiều nay. Tôi đã tìm hiểu công việc của cô. Sách đã phát hành xong. Tranh của cô cũng gần hoàn thành. Tôi biết là cô muốn tổ chức triển lãm tranh vào cuối năm nay nhưng cô đã làm việc quá sức rồi, cô cần nghỉ ngơi. 

_Tổ chức triển lãm tranh là ước mơ đã được tôi ấp ủ từ lâu. Tôi không thể bỏ ngang công việc được.

Quân nhếch mép đáp.

_Nếu cô yêu công việc của cô như thế. Cô có thể ở lại, hai bố con tôi sẽ về Việt nam mà không có cô.

Diễm làm sao có thể xa thằng bé. Diễm làm việc cũng vì thằng bé. Nếu mất thằng bé thì dù có được danh tiếng và thành công, Diễm cũng không thể sống mà hưởng được thành quả lao động của mình. 

Quân đã nắm được điểm yếu của Diễm. Diễm luôn sống và hy sinh vì người thân của mình. Đối với Diễm, họ quan trọng hơn của cải vật chất và quan trọng hơn hạnh phúc nhỏ nhoi của mình.

Nhìn khuôn mặt buồn rầu và tư lự của Diễm. Quân biết là Diễm sẽ phải theo mình về Việt nam. Trước khi quyết định làm bất cứ điều gì, Quân đều có suy tính của riêng mình.

Thuyết phục Quân không được, cuối cùng Diễm phải theo Quân về Việt nam. Diễm mất gần cả ngày để gọi điện thông báo mình sẽ đi xa một thời gian và giao lại công việc cho người khác làm. Diễm muốn điên đầu vì Quân. Chính Quân là người đã đẩy cuộc sống của Diễm vào rắc rối và đau khổ. Nếu không phải tại Quân, Diễm vẫn là một cô gái ngây thơ, nghịch ngợm và vô tư lự. 

Kể từ khi quen biết Quân và yêu Quân. Diễm đã phải khóc và buồn khổ quá nhiều. 

Diễm không ngờ được chỉ trong vòng chưa đầy mười tiếng đồng hồ Diễm có thể sắp xếp xong công việc. Diễm lảo đảo vì mệt mỏi và căng thẳng. Quân không những không cho Diễm thời gian sắp xếp công việc. Quân còn không cho Diễm thời gian chuẩn bị tâm lý đối diện với bố mẹ Quân.

Do còn quay lại Mỹ nên không mang theo nhiều hành lý. Diễm không còn tâm trí để lo những việc khác nên mọi việc đều do bà Hoa lo. Diễm đi theo bố con Quân và bà Hoa ra sân bay mà tâm trí để đâu đâu. Diễm quá mệt mỏi và quá chán chường. Lấy chồng kiểu này, Diễm nghĩ thà là cả hai không gặp lại nhau còn hơn. Nếu không gặp lại nhau. Diễm vẫn nhớ, vẫn yêu Quân nguyên vẹn. Gặp lại rồi, cả hai hành hạ nhau, coi nhau như kẻ thù. 

Diễm thấy chua xót cho bản thân mình. Diễm luôn bị Quân hiểu lầm, luôn cho rằng Diễm không hề yêu Quân và không quan tâm đến tình cảm của Quân. Diễm không biết đến bao giờ Quân hiểu rằng Diễm không phải là một người con gái vô tình, không phải là người mang dòng máu phản bội trong người. Diễm than thở ngày đó chắc là còn xa lắm, với tình trạng như hiện nay, ngay cả một cơ hội nói chuyện tử tế và hòa bình cũng không có nói gì đến việc bày tò tình cảm cho Quân hiểu.

Quân và thằng bé ngồi ghế hàng trên cùng, Diễm và bà Hoa ngồi ghế đằng sau. Diễm do sức khỏe không được tốt, tinh thần lúc nào cũng căng thẳng nên người nhộn nhạo muốn nôn. Đến khi máy bay cất cánh. Diễm vội vàng đi vào phòng vệ sinh, có bao nhiêu thức ăn trong dạ dày Diễm đều nôn hết cả ra. 

Diễm thở hắt ra một hơi. Diễm buồn rầu nghĩ, khi về Việt nam, Diễm còn phải chịu nhiều áp lực và đau khổ nhiều hơn thế này nhiều. Không những Quân đối xử lạnh nhạt với Diễm mà ngay cả bà Phương cũng làm thế. Diễm bị kẹt ở giữa, ngày trước Diễm còn được Quân bênh vực và tìm cách bảo vệ nhưng bây giờ Quân không còn là Quân của ngày trước nữa. Quân đã thay đổi rồi.

Mở cửa phòng vệ sinh. Diễm giật mình.

_Anh…anh đến đây làm gì?

Quân nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Diễm. Quân lo lắng hỏi.

_Cô không sao chứ?

Diễm bóp trán.

_Tôi chỉ hơi choáng váng một chút thôi.

_Cô có cần tôi xin thuốc chống nôn cho cô uống không?

Diễm xua tay.

_Không cần. Tôi không muốn uống thuốc.

Diễm lách người, Diễm cố đi qua chỗ Quân đứng. Quân nắm lấy tay Diễm.

_Tôi xin lỗi. Lẽ ra tôi không nên bắt ép cô đi vội vã như thế này.

Diễm thở dài.

_Anh đừng nói nữa. Dù bây giờ anh có nói chúng ta cũng đang bay rồi.

Diễm run rẩy đi về chỗ ngồi. Thằng bé quay xuống hỏi.

_Mẹ không sao chứ? Mặt mẹ xanh lắm.

Diễm gượng cười.

_Cảm ơn con. Mẹ không sao.

_Mẹ có cần đổi chỗ không?

_Con cứ ngồi ở đấy đi. Mẹ không muốn đổi chỗ.

Thằng bé nài nỉ.

_Thôi mà mẹ. Mẹ lên đây ngồi cùng với bố đi. Để bố chăm sóc mẹ con mới yên tâm.

Bà Hoa nói thêm vào.

_Cháu nghe lời thằng bé đi. Lên ngồi với cậu ấy đi.

Diễm mệt mỏi nói.

_Cháu ngồi đây cũng được rồi. Không cần phải bày vẽ thế đâu.

Quân nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Diễm. Nhìn cơ thể mệt mỏi và ốm yếu của Diễm. Quân bất nhẫn nói.

_Em lên đây đi. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện