Edit: Byun
Beta: TH
Sau khi tiếng sáo đêm thứ chín vang lên, một đêm bình yên hiếm hoi trôi qua tại khách sạn.
Ngoại trừ bà Tiêu Văn đã qua đời lúc nửa đêm thì mọi người trong khách sạn đều không xảy ra chuyện gì.
Nhưng lòng Nghê Thanh lại càng nặng nề hơn.
Tính tất cả những người đã chết vì lời nguyền hoặc bị giết chết, từ hơn hai mươi mấy người ở khách sạn lúc đầu, bây giờ chỉ còn mấy người Nghê Thanh, ba người Nhạc Thanh Nguyên với Tống Nguyệt Nguyệt và Nghiêm Hưng Triết không có mặt ở khách sạn mà cũng chẳng rõ là đã đi đâu.
Mà đêm thứ chín trôi qua, mọi người trong khách sạn đều không sao, cũng có nghĩa là người chết đêm thứ chín nhất định là một trong hai người Tống Nguyệt Nguyệt và Nghiêm Hưng Triết.
Nói thật, cho dù ai trong hai người kia chết đêm thứ chín Nghê Thanh đều sẽ vỗ tay ăn mừng. Loại người như bọn họ nên sớm chầu trời đi.
Có điều nhân số càng giảm bớt, Nghê Thanh càng cảm thấy khả năng cái chết u ám trên đầu bọn họ nhiều hơn.
Người chết đêm thứ chín có lẽ là Tống Nguyệt Nguyệt hoặc Nghiêm Hưng Triết, vậy tối nay…
Còn lại ba ngày, mỗi người trong bọn họ đều có khả năng cao là vật “hiến tế cho lời nguyền”.
Bởi vì quá nhiều biến cố kỳ quái trong chín ngày trước đó nên đến ngày thứ mười, mỗi người trong khách sạn đều rơi vào tình trạng khiếp sợ ở yên trong phòng mình —— bọn họ đều sợ bất thình lình xảy ra một tai nạn nào đó thì mình lại là người chết tiếp theo.
Vì để tồn tại, con người có khả năng làm vô số chuyện.
Bất kể sự phát triển kia là tốt hay xấu, chỉ cần có một tia hy vọng, bọn họ đều cố gắng sống sót.
Nhưng cũng có người không sợ cái chết như vậy.
Có lẽ với những người từng trải, cái chết của bản thân không còn quá đáng sợ với họ, nhưng vẫn không thể xem nhẹ sự bi thương khi đối mặt với cái chết.
Như ông cụ Nghiêm trước cái chết của bà Tiêu Văn. Dù làm bạn nhiều năm, sớm đã đoán được kết cục này, nhưng lúc đối mặt với chuyện đó vẫn không thôi đau khổ.
Tuy Nghê Thanh rất ghét Nghiêm Hưng Triết, nhưng cô lại không mất hảo cảm với ông cụ Nghiêm. Có lẽ là do nhớ đến ông bà đã quá cố của mình nên Nghê Thanh lại rất cảm thông với ông cụ Nghiêm Trung Hoành.
Nếu là cô thì sao? Nghê Thanh không khỏi nghĩ đến cô và Tần Việt.
Sau khi Nghê Thanh bày tỏ nỗi lòng của mình với Tần Việt từ đêm qua, tay hai người họ vẫn luôn nắm chặt lấy nhau. Có lẽ là để an ủi lẫn nhau một chút, để tìm kiếm một chút ấm áp từ đêm dài.
Nhưng cũng hứa, như lời của Tần Việt nói ngày hôm qua —— anh chỉ đang trân trọng, trân trọng từng phút, từng giây của bọn họ…
Bởi vì ngay sau đó, bọn họ sẽ có thể sẽ… Sinh ly tử biệt.
Nghê Thanh không dám tưởng tượng đến kết quả này, nhưng suốt cả đêm, những hình ảnh ấy cứ quanh quẩn trong đầu cô mãi.
Trong mơ, cô thấy Tần Việt ngã vào vũng máu, trên mặt anh be bét máu, khẽ mở đôi mắt ảm đạm không ánh sáng.
Mà dù Nghê Thanh dùng tay để cảm nhận hơi thở của anh bao nhiêu lần, cô cũng không thể cảm nhận được gì…
Giấc mơ kia chân thật đến nỗi Nghê Thanh còn cảm nhận được dòng máu ấm nóng không ngừng chảy ra từ cơ thể anh, cảm giác được cơ thể anh đang lạnh dần.
Cô không biết là do bản thân cô quá lo âu nên tự tưởng tượng ra hay không nữa.
Nghê Thanh rất sợ, sợ mọi chuyện sẽ xảy ra hệt như trong giấc mơ kia. Cô không thể nào chịu đựng những chuyện như thế.
Tần Việt rất lo cho tình trạng của Nghê Thanh, nhưng mặc anh cố gắng dò hỏi như thế nào, Nghê Thanh cũng chỉ nói là cô gặp ác mộng, bị những chuyện tối hôm qua dọa sợ.
Cô biết Tần Việt không tin cái cớ của cô, nhưng Nghê Thanh sẽ phải nói với anh như thế nào? Chẳng lẽ cô lại nói với anh —— “Em mơ thấy anh chết. Em làm cách nào cũng không cứu được anh, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ra đi?”
Nghê Thanh không làm được.
Dường như nói ra, cảnh trong mơ đó sẽ trở thành sự thật.
Gần nửa đêm, những người còn sót trong khách sạn lại đều đi ra khỏi phòng mình. Ngoại trừ Khúc Nhất, ngay cả ông cụ Nghiêm vẫn luôn lánh mặt cũng xuất hiện dưới lầu.
“Mọi người đều ở đây hết rồi chứ?” Lý Tư hỏi.
“Còn Khúc Nhất…”
Nghe Nghê Thanh nói, Lý Tư khinh thường: “Tôi thấy người này cứ thần thần bí bí suốt ngày, cũng không khác với cái người tên Kiều Anh Tử lắm. Cô nói thử xem, anh ta lánh mặt như thế, có khi nào chết ở trong phòng rồi không.”
Trước giờ Lý Tư vẫn luôn thể hiện thái độ xem thường người khác như vậy, ngay cả nói chuyện cũng rất khó nghe. Cho nên bọn Nghê Thanh nghe anh ta nói vậy cũng không trách móc gì.
Hình như chỉ có cụ già đột nhiên ngẩng đầu lên, liếc Lý Tư một cái bằng đôi mắt đục của mình.
Nghê Thanh cũng không cảm thấy Khúc Nhất sẽ có chuyện gì.
Trong đám bọn họ, Khúc Nhất là người hiểu biết về “Lời nguyền” của trấn Thanh Bình nhất. Tuy là trước hôm phát hiện xác Kiều Anh Tử, anh ta đã giải thích rất nhiều với Nghê Thanh, nhưng cô vẫn cảm thấy anh ta vẫn đang giấu giếm chuyện gì đó.
Theo trực giác của cô, chuyện mà anh ta biết được còn nhiều hơn những gì mà bọn họ có thể tưởng tượng được.
Trừ phi bản thân Khúc Nhất “rủ lòng từ bi” tự nói ra, bọn Nghê Thanh có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được một góc nhỏ trong đó được.
Loại trực giác này không hề có căn cứ, nhưng Nghê Thanh lớn lên dựa vào trực giác này khi còn tấm bé. Đại loại không một ai ngoài cô hiểu được cảm giác trời sinh này.
“Không nên ở sau lưng người khác nói xấu thế chứ?”
Lúc giọng nói của Khúc Nhất vang lên, tất cả mọi người đều quay đầu lại hướng phát ra âm thanh theo phản xạ.
Khóe mắt Nghê Thanh thoáng nhìn thấy sự mất mát chợt lóe lên trong ánh mắt ông cụ…
Nghê Thanh hơi đăm chiêu. Vừa nãy cô còn tưởng là do lời của Lý Tư quá khó nghe nên ông cụ mới nhíu mày nhìn anh ta, bây giờ xem ra không phải như thế.
Cũng không phải là cô không đoán được tâm tư của ông cụ. Mà thật ra là tâm tư của ông cụ quá dễ đoán.
Những người còn ở lại khách sạn lúc này đều tập trung ở sảnh lớn của lầu một, mà bây giờ chỉ còn vài tiếng là rạng sáng rồi…
Thời gian dường như ngừng trôi đối với mọi người trong lúc này, bọn họ gần như ngây ra nhìn chằm chằm cái người đột nhiên xuất hiện này.
Lúc tiếng sáo vang lên, bọn họ giống như bịt hết lỗ tai lại, chẳng nghe thấy gì, chỉ có mặt mày ông cụ run rẩy, tái đi.
Tất cả mọi người ở đây đều bình an vô sự, điều đó cũng nói lên người chết đêm thứ chín và đêm thứ mười đều là hai người không có mặt tại khách sạn—— Tống Nguyệt Nguyệt và Nghiêm Hưng Triết.
Còn chưa kịp chờ những người khác thở phào nhẹ nhõm, mọi người bỗng nghe thấy từng tiếng vật nặng đập vào cửa lớn của khách sạn!
Mọi người đều ở đây, vậy chuyện cái cửa là như thế nào?
“Mọi người có nghe thấy âm thanh gì không?” Nhạc Thanh Nguyên hỏi.
“Chắc là tiếng gió đó. Tối nay gió to mà.” Lý Tư chà chà cánh tay mình, nom lạnh lắm.
“Nhưng tôi lại cảm thấy… Không giống lắm… Không giống tiếng gió gì cả.”
Quả thật, cho dù là tiếng gió rít gào cũng không thể nào tạo ra âm thanh đùng đùng như thế được.
Âm thanh này —— giống như có người đang rất hoảng sợ mà đập cửa.
Tốc độ Lý Tư xoa tay càng nhanh hơn: “Này, này, cô đừng nói vậy, ghê quá đấy.”
Nghê Thanh cũng rất hiểu hành động này của anh ta. Bởi vì bây giờ cô cũng đang nổi da gà, cảm thấy lạnh toát cả sống lưng.
Khúc Nhất hỏi: “Có mở cửa xem thử không?”
Lúc này anh ta đã bước từ trên cầu thang xuống, đứng cách Nghê Thanh khoảng ba bước chân.
Khi Nghê Thanh quay đầu lại, vì ánh đèn trong sảnh lớn quá mờ nên cô không thể thấy rõ nét mặt của anh ta.
Mà dù cô có nhìn rõ được vẻ mặt của Khúc Nhất, Nghê Thanh cũng không phân biệt đó là thói quen của anh ta hay là anh ta làm bộ làm tịch nữa.
Bây giờ, trước đề nghị của Khúc Nhất, Nghê Thanh chẳng hành động gì. Tuy rằng cô không biết những người khác sẽ nghĩ thế nào, nhưng Nghê Thanh nhìn quanh bốn phía cũng không thấy ai có ý định lập tức đi mở cửa.
Ở đây, ngoại trừ kẻ ngốc ra thì bọn họ đều không muốn xung phong đi đầu cả.
Ngay cả người đưa ra đề nghị là Khúc Nhất cũng không chủ động ra mở cửa xem thử có chuyện gì xảy ra mà?
Dù sao bây giờ bọn họ vẫn còn sống sót cũng đã là ông trời ban ơn cho. Nói chung sẽ chẳng có ai lại tự rước họa vào thân cả.
Nhưng ngay lúc này, ông cụ Nghiêm Trung Hoành đột nhiên đứng lên, đi đến cửa.
Nghê Thanh không sao lý giải được hành động lúc này của ông ấy. Mà những người khác cũng đều đứng lên nhìn về phía ông không chớp mắt. Có lẽ cả lũ đều sợ ông ấy mở cửa ra thì sẽ xuất hiện một con quỷ gì đó. Nhưng vừa nãy đang ngồi nên lúc đứng dậy đi lại hơi bất tiện, bây giờ cả bọn đều đứng chỉ vì để chạy kịp nhanh nhất có thể.
Mọi người căng thẳng mở to hai mắt nhìn khoảng khắc ông cụ run rẩy mở cánh cửa kia ra, một bóng dáng cao lớn xuất hiện trong tầm nhìn của họ.
Là Nghiêm Hưng Triết! Với hình dáng kia, Nghê Thanh không thể nào nhầm lẫn được.
Trong lòng cô hoảng hốt, nhưng người hoảng sợ hơn cô lại là Nghê Duyệt. Nghiêm Hưng Triết sao lại xuất hiện ở đây?
Không phải, không phải anh ta hẳn là… Đã chết sao?
Trong giây phút ấy, Nghê Duyệt mất khống chế thét chói bên tai Nghê Thanh.
Tuy rằng trong lòng Nghê Thanh rõ ràng cảm thấy sợ hãi với chuyện từng chứng kiến hiện trường giết người, nhưng cô cũng không phải là Nghê Duyệt, Nghiêm Hưng Triết không mang đến sự sợ hãi về tâm lý như vậy với cô.
Cô chỉ thấy ông cụ lảo đảo ngã xuống mặt đất, như bị mất hết sức lực vậy. Sau đó cô mới thấy rõ, thì ra Nghiêm Hưng Triết bị treo trên cửa!
Cũng không phải anh ta không chết hay là xác chết sống dậy, cũng không phải là lệ quỷ đến đòi mạng. Bất thình lình xuất hiện trước mặt họ là thi thể của Nghiêm Hưng Triết!
“A Duyệt,” Nghê Thanh ôm lấy Nghê Duyệt, nhỏ giọng nói với cô ấy, “Đừng sợ, Nghiêm… Anh ta chết rồi. Kia chỉ là thi thể của anh ta thôi.”
“Thật vậy ư?” Nghê Duyệt vùi đầu vào ngực Nghê Thanh làm đà điểu rụt cổ, không muốn đối diện với hoàn cảnh hiện tại.
Cũng may Nghê Thanh có thể dỗ Nghê Duyệt dần dần bình tĩnh lại.
Mà sau khi Nghê Thanh vỗ về Nghê Duyệt xong cũng mới đi xem tình huống trước mắt.
Không ai chú ý âm thanh hoảng sợ lúc nãy của Nghê Duyệt, bởi vì bọn họ đều đã bị thi thể với khuôn mặt nhuốm đỏ treo trên cửa dọa sợ chết khiếp rồi. Hơn nữa máu lại chảy không ngừng, từ trên mặt anh ta chảy xuống mũi chân rồi nhỏ từng giọt trên mặt đất.
Nghê Thanh chăm chú quan sát thì thấy cái xác kia xuất hiện con mắt thứ ba!
Mà máu trong cơ thể Nghiêm Hưng Triết lại chảy ra từ con mắt thứ ba kia!
Beta: TH
Sau khi tiếng sáo đêm thứ chín vang lên, một đêm bình yên hiếm hoi trôi qua tại khách sạn.
Ngoại trừ bà Tiêu Văn đã qua đời lúc nửa đêm thì mọi người trong khách sạn đều không xảy ra chuyện gì.
Nhưng lòng Nghê Thanh lại càng nặng nề hơn.
Tính tất cả những người đã chết vì lời nguyền hoặc bị giết chết, từ hơn hai mươi mấy người ở khách sạn lúc đầu, bây giờ chỉ còn mấy người Nghê Thanh, ba người Nhạc Thanh Nguyên với Tống Nguyệt Nguyệt và Nghiêm Hưng Triết không có mặt ở khách sạn mà cũng chẳng rõ là đã đi đâu.
Mà đêm thứ chín trôi qua, mọi người trong khách sạn đều không sao, cũng có nghĩa là người chết đêm thứ chín nhất định là một trong hai người Tống Nguyệt Nguyệt và Nghiêm Hưng Triết.
Nói thật, cho dù ai trong hai người kia chết đêm thứ chín Nghê Thanh đều sẽ vỗ tay ăn mừng. Loại người như bọn họ nên sớm chầu trời đi.
Có điều nhân số càng giảm bớt, Nghê Thanh càng cảm thấy khả năng cái chết u ám trên đầu bọn họ nhiều hơn.
Người chết đêm thứ chín có lẽ là Tống Nguyệt Nguyệt hoặc Nghiêm Hưng Triết, vậy tối nay…
Còn lại ba ngày, mỗi người trong bọn họ đều có khả năng cao là vật “hiến tế cho lời nguyền”.
Bởi vì quá nhiều biến cố kỳ quái trong chín ngày trước đó nên đến ngày thứ mười, mỗi người trong khách sạn đều rơi vào tình trạng khiếp sợ ở yên trong phòng mình —— bọn họ đều sợ bất thình lình xảy ra một tai nạn nào đó thì mình lại là người chết tiếp theo.
Vì để tồn tại, con người có khả năng làm vô số chuyện.
Bất kể sự phát triển kia là tốt hay xấu, chỉ cần có một tia hy vọng, bọn họ đều cố gắng sống sót.
Nhưng cũng có người không sợ cái chết như vậy.
Có lẽ với những người từng trải, cái chết của bản thân không còn quá đáng sợ với họ, nhưng vẫn không thể xem nhẹ sự bi thương khi đối mặt với cái chết.
Như ông cụ Nghiêm trước cái chết của bà Tiêu Văn. Dù làm bạn nhiều năm, sớm đã đoán được kết cục này, nhưng lúc đối mặt với chuyện đó vẫn không thôi đau khổ.
Tuy Nghê Thanh rất ghét Nghiêm Hưng Triết, nhưng cô lại không mất hảo cảm với ông cụ Nghiêm. Có lẽ là do nhớ đến ông bà đã quá cố của mình nên Nghê Thanh lại rất cảm thông với ông cụ Nghiêm Trung Hoành.
Nếu là cô thì sao? Nghê Thanh không khỏi nghĩ đến cô và Tần Việt.
Sau khi Nghê Thanh bày tỏ nỗi lòng của mình với Tần Việt từ đêm qua, tay hai người họ vẫn luôn nắm chặt lấy nhau. Có lẽ là để an ủi lẫn nhau một chút, để tìm kiếm một chút ấm áp từ đêm dài.
Nhưng cũng hứa, như lời của Tần Việt nói ngày hôm qua —— anh chỉ đang trân trọng, trân trọng từng phút, từng giây của bọn họ…
Bởi vì ngay sau đó, bọn họ sẽ có thể sẽ… Sinh ly tử biệt.
Nghê Thanh không dám tưởng tượng đến kết quả này, nhưng suốt cả đêm, những hình ảnh ấy cứ quanh quẩn trong đầu cô mãi.
Trong mơ, cô thấy Tần Việt ngã vào vũng máu, trên mặt anh be bét máu, khẽ mở đôi mắt ảm đạm không ánh sáng.
Mà dù Nghê Thanh dùng tay để cảm nhận hơi thở của anh bao nhiêu lần, cô cũng không thể cảm nhận được gì…
Giấc mơ kia chân thật đến nỗi Nghê Thanh còn cảm nhận được dòng máu ấm nóng không ngừng chảy ra từ cơ thể anh, cảm giác được cơ thể anh đang lạnh dần.
Cô không biết là do bản thân cô quá lo âu nên tự tưởng tượng ra hay không nữa.
Nghê Thanh rất sợ, sợ mọi chuyện sẽ xảy ra hệt như trong giấc mơ kia. Cô không thể nào chịu đựng những chuyện như thế.
Tần Việt rất lo cho tình trạng của Nghê Thanh, nhưng mặc anh cố gắng dò hỏi như thế nào, Nghê Thanh cũng chỉ nói là cô gặp ác mộng, bị những chuyện tối hôm qua dọa sợ.
Cô biết Tần Việt không tin cái cớ của cô, nhưng Nghê Thanh sẽ phải nói với anh như thế nào? Chẳng lẽ cô lại nói với anh —— “Em mơ thấy anh chết. Em làm cách nào cũng không cứu được anh, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ra đi?”
Nghê Thanh không làm được.
Dường như nói ra, cảnh trong mơ đó sẽ trở thành sự thật.
Gần nửa đêm, những người còn sót trong khách sạn lại đều đi ra khỏi phòng mình. Ngoại trừ Khúc Nhất, ngay cả ông cụ Nghiêm vẫn luôn lánh mặt cũng xuất hiện dưới lầu.
“Mọi người đều ở đây hết rồi chứ?” Lý Tư hỏi.
“Còn Khúc Nhất…”
Nghe Nghê Thanh nói, Lý Tư khinh thường: “Tôi thấy người này cứ thần thần bí bí suốt ngày, cũng không khác với cái người tên Kiều Anh Tử lắm. Cô nói thử xem, anh ta lánh mặt như thế, có khi nào chết ở trong phòng rồi không.”
Trước giờ Lý Tư vẫn luôn thể hiện thái độ xem thường người khác như vậy, ngay cả nói chuyện cũng rất khó nghe. Cho nên bọn Nghê Thanh nghe anh ta nói vậy cũng không trách móc gì.
Hình như chỉ có cụ già đột nhiên ngẩng đầu lên, liếc Lý Tư một cái bằng đôi mắt đục của mình.
Nghê Thanh cũng không cảm thấy Khúc Nhất sẽ có chuyện gì.
Trong đám bọn họ, Khúc Nhất là người hiểu biết về “Lời nguyền” của trấn Thanh Bình nhất. Tuy là trước hôm phát hiện xác Kiều Anh Tử, anh ta đã giải thích rất nhiều với Nghê Thanh, nhưng cô vẫn cảm thấy anh ta vẫn đang giấu giếm chuyện gì đó.
Theo trực giác của cô, chuyện mà anh ta biết được còn nhiều hơn những gì mà bọn họ có thể tưởng tượng được.
Trừ phi bản thân Khúc Nhất “rủ lòng từ bi” tự nói ra, bọn Nghê Thanh có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được một góc nhỏ trong đó được.
Loại trực giác này không hề có căn cứ, nhưng Nghê Thanh lớn lên dựa vào trực giác này khi còn tấm bé. Đại loại không một ai ngoài cô hiểu được cảm giác trời sinh này.
“Không nên ở sau lưng người khác nói xấu thế chứ?”
Lúc giọng nói của Khúc Nhất vang lên, tất cả mọi người đều quay đầu lại hướng phát ra âm thanh theo phản xạ.
Khóe mắt Nghê Thanh thoáng nhìn thấy sự mất mát chợt lóe lên trong ánh mắt ông cụ…
Nghê Thanh hơi đăm chiêu. Vừa nãy cô còn tưởng là do lời của Lý Tư quá khó nghe nên ông cụ mới nhíu mày nhìn anh ta, bây giờ xem ra không phải như thế.
Cũng không phải là cô không đoán được tâm tư của ông cụ. Mà thật ra là tâm tư của ông cụ quá dễ đoán.
Những người còn ở lại khách sạn lúc này đều tập trung ở sảnh lớn của lầu một, mà bây giờ chỉ còn vài tiếng là rạng sáng rồi…
Thời gian dường như ngừng trôi đối với mọi người trong lúc này, bọn họ gần như ngây ra nhìn chằm chằm cái người đột nhiên xuất hiện này.
Lúc tiếng sáo vang lên, bọn họ giống như bịt hết lỗ tai lại, chẳng nghe thấy gì, chỉ có mặt mày ông cụ run rẩy, tái đi.
Tất cả mọi người ở đây đều bình an vô sự, điều đó cũng nói lên người chết đêm thứ chín và đêm thứ mười đều là hai người không có mặt tại khách sạn—— Tống Nguyệt Nguyệt và Nghiêm Hưng Triết.
Còn chưa kịp chờ những người khác thở phào nhẹ nhõm, mọi người bỗng nghe thấy từng tiếng vật nặng đập vào cửa lớn của khách sạn!
Mọi người đều ở đây, vậy chuyện cái cửa là như thế nào?
“Mọi người có nghe thấy âm thanh gì không?” Nhạc Thanh Nguyên hỏi.
“Chắc là tiếng gió đó. Tối nay gió to mà.” Lý Tư chà chà cánh tay mình, nom lạnh lắm.
“Nhưng tôi lại cảm thấy… Không giống lắm… Không giống tiếng gió gì cả.”
Quả thật, cho dù là tiếng gió rít gào cũng không thể nào tạo ra âm thanh đùng đùng như thế được.
Âm thanh này —— giống như có người đang rất hoảng sợ mà đập cửa.
Tốc độ Lý Tư xoa tay càng nhanh hơn: “Này, này, cô đừng nói vậy, ghê quá đấy.”
Nghê Thanh cũng rất hiểu hành động này của anh ta. Bởi vì bây giờ cô cũng đang nổi da gà, cảm thấy lạnh toát cả sống lưng.
Khúc Nhất hỏi: “Có mở cửa xem thử không?”
Lúc này anh ta đã bước từ trên cầu thang xuống, đứng cách Nghê Thanh khoảng ba bước chân.
Khi Nghê Thanh quay đầu lại, vì ánh đèn trong sảnh lớn quá mờ nên cô không thể thấy rõ nét mặt của anh ta.
Mà dù cô có nhìn rõ được vẻ mặt của Khúc Nhất, Nghê Thanh cũng không phân biệt đó là thói quen của anh ta hay là anh ta làm bộ làm tịch nữa.
Bây giờ, trước đề nghị của Khúc Nhất, Nghê Thanh chẳng hành động gì. Tuy rằng cô không biết những người khác sẽ nghĩ thế nào, nhưng Nghê Thanh nhìn quanh bốn phía cũng không thấy ai có ý định lập tức đi mở cửa.
Ở đây, ngoại trừ kẻ ngốc ra thì bọn họ đều không muốn xung phong đi đầu cả.
Ngay cả người đưa ra đề nghị là Khúc Nhất cũng không chủ động ra mở cửa xem thử có chuyện gì xảy ra mà?
Dù sao bây giờ bọn họ vẫn còn sống sót cũng đã là ông trời ban ơn cho. Nói chung sẽ chẳng có ai lại tự rước họa vào thân cả.
Nhưng ngay lúc này, ông cụ Nghiêm Trung Hoành đột nhiên đứng lên, đi đến cửa.
Nghê Thanh không sao lý giải được hành động lúc này của ông ấy. Mà những người khác cũng đều đứng lên nhìn về phía ông không chớp mắt. Có lẽ cả lũ đều sợ ông ấy mở cửa ra thì sẽ xuất hiện một con quỷ gì đó. Nhưng vừa nãy đang ngồi nên lúc đứng dậy đi lại hơi bất tiện, bây giờ cả bọn đều đứng chỉ vì để chạy kịp nhanh nhất có thể.
Mọi người căng thẳng mở to hai mắt nhìn khoảng khắc ông cụ run rẩy mở cánh cửa kia ra, một bóng dáng cao lớn xuất hiện trong tầm nhìn của họ.
Là Nghiêm Hưng Triết! Với hình dáng kia, Nghê Thanh không thể nào nhầm lẫn được.
Trong lòng cô hoảng hốt, nhưng người hoảng sợ hơn cô lại là Nghê Duyệt. Nghiêm Hưng Triết sao lại xuất hiện ở đây?
Không phải, không phải anh ta hẳn là… Đã chết sao?
Trong giây phút ấy, Nghê Duyệt mất khống chế thét chói bên tai Nghê Thanh.
Tuy rằng trong lòng Nghê Thanh rõ ràng cảm thấy sợ hãi với chuyện từng chứng kiến hiện trường giết người, nhưng cô cũng không phải là Nghê Duyệt, Nghiêm Hưng Triết không mang đến sự sợ hãi về tâm lý như vậy với cô.
Cô chỉ thấy ông cụ lảo đảo ngã xuống mặt đất, như bị mất hết sức lực vậy. Sau đó cô mới thấy rõ, thì ra Nghiêm Hưng Triết bị treo trên cửa!
Cũng không phải anh ta không chết hay là xác chết sống dậy, cũng không phải là lệ quỷ đến đòi mạng. Bất thình lình xuất hiện trước mặt họ là thi thể của Nghiêm Hưng Triết!
“A Duyệt,” Nghê Thanh ôm lấy Nghê Duyệt, nhỏ giọng nói với cô ấy, “Đừng sợ, Nghiêm… Anh ta chết rồi. Kia chỉ là thi thể của anh ta thôi.”
“Thật vậy ư?” Nghê Duyệt vùi đầu vào ngực Nghê Thanh làm đà điểu rụt cổ, không muốn đối diện với hoàn cảnh hiện tại.
Cũng may Nghê Thanh có thể dỗ Nghê Duyệt dần dần bình tĩnh lại.
Mà sau khi Nghê Thanh vỗ về Nghê Duyệt xong cũng mới đi xem tình huống trước mắt.
Không ai chú ý âm thanh hoảng sợ lúc nãy của Nghê Duyệt, bởi vì bọn họ đều đã bị thi thể với khuôn mặt nhuốm đỏ treo trên cửa dọa sợ chết khiếp rồi. Hơn nữa máu lại chảy không ngừng, từ trên mặt anh ta chảy xuống mũi chân rồi nhỏ từng giọt trên mặt đất.
Nghê Thanh chăm chú quan sát thì thấy cái xác kia xuất hiện con mắt thứ ba!
Mà máu trong cơ thể Nghiêm Hưng Triết lại chảy ra từ con mắt thứ ba kia!
Danh sách chương