Lăng Họa ngây người nhìn chiếc que thử thai trong tay Cù Khê Ngưng phải đến cả thế kỷ, cuối cùng mới giơ tay lên, yếu ớt nhận lấy.
Cô đứng dậy khỏi ghế, đi về phía phòng tắm, đi được mấy bước mới phát hiện anh vẫn đang đi theo mình.
"Anh định làm gì?" Cô khó xử chống tay lên trán, quay đầu nhìn về phía anh.
Ai đó thản nhiên nhún vai: "Kiểm tra cùng em."
Cô không nhịn được nữa, trán nổi đầy gân xanh, giơ ngón giữa về phía anh.
"Anh biết em đang lo lắng cho anh mười tháng tới sẽ rất buồn. Nhưng không sao cả, anh có thể tự lực cánh sinh, em cũng có thể giúp anh." Anh ôm cánh tay, nói hùng hồn.
Từ khi quen biết anh cho đến bây giờ, cô chưa từng thấy anh cố chấp và nghiêm túc đến khó tin với chuyện nào như vậy. Nếu bảo Tạ Tu Dực hay Mạnh Phương Ngôn có thái độ này thì còn có thể hiểu được. Nhưng anh là Cù Khê Ngưng cơ mà, không có chút hình tượng cao cả nào của bậc "đế vương" khi xưa sao?
Đi tới cửa nhà tắm, Lăng Họa dừng bước, quay đầu nhìn anh, cười tít mắt: "Anh mà dám vào đây, em bảo đảm sẽ khiến anh ăn sương uống gió suốt mười tháng, anh tin không?"
Cù Khê Ngưng nhướng mày, trầm ngâm giây lát, cuối cùng vẫn từ bỏ việc đi vào cùng cô.
Lát sau, cô cầm theo que thử thai đi ra, mặt không có biểu cảm gì.
"Sao rồi?" Ánh mắt anh khóa chặt gương mặt cô, tựa hồ như có thể thiêu cháy một lỗ trên đó.
Lúc này Lăng Họa giơ cao que thử thai lên, khuơ khuơ trước mặt anh: "Anh nhìn xem, đây là mấy vạch đỏ."
Anh bất chấp giữ chặt tay cô lại, tỉ mỉ nhìn thật kỹ.
Hai giây sau, anh dường như đã kiểm soát tâm trạng của mình hơn: "... Đây là một vạch?"
"Em đã nhìn đi nhìn lại ba lần, có lẽ là vậy." Cô nhún vai, gương mặt cuối cùng cũng bộc lộ nét vui vẻ: "Thật ngại quá, anh bắn không trúng đích rồi."
Cù Khê Ngưng đứng suy nghĩ với khuôn mặt vô cảm vài giây, rồi buông tay cô ra, quay người đi vào phòng ngủ. Một lát sau, anh đi ra ngoài, tay cầm theo hai chiếc que thử thai khác.
"Đi kiểm tra thêm hai lần nữa." Anh đưa cho cô.
Cô hít sâu một hơi: "... Cù Khê Ngưng, anh đừng có quá đáng."
"Không thể loại trừ khả năng que thử thai bị lỗi." Anh không hề nhượng bộ.
Lăng Họa nhìn biểu cảm "không nghe lời tối đừng hòng ngủ" của anh, đành bất lực trở lại phòng tắm.
Cù Khê Ngưng khoanh tay trước ngực, đi đi lại lại trước cửa, đợi tới tận khi cô quay về. Cô bực dọc đưa hai chiếc que thử đều một chỉ có một vạch cho anh xem.
Anh nhìn hai chiếc que thử thai đó, im lặng khá lâu, giọng nói lạnh tới cực điểm: "Bây giờ anh sẽ liên lạc với bác sỹ."
"Cù Khê Ngưng." Cô nghiến răng nghiến lợi gọi tên anh: "Ban nãy em phát hiện... bà dì của em đến rồi!"
"Không thể nào không dính." Anh giơ tay day day đôi mày, vẻ đau khổ vô cùng: "Sao có thể không dính chứ?"
Cô nhìn anh, vừa tức vừa buồn cười, đặt hai chiếc que thử thai trong tay sang một bên. Cô thẳng thừng kéo giật anh đi về phía sofa, ngồi xuống: "Em biết bây giờ anh sốt ruột có con, nhưng chuyện này không gấp gáp được. Có người thử suốt nửa năm vẫn chưa có con, việc này là duyên số."
"Lẽ nào em không cảm thấy anh là người có thể khiến em dính chỉ trong một lần sao?" Anh nhướng mày.
Cô nhe răng cười với anh: "Nhưng sự thật là không phải... Ngoài ra, anh thật sự mong con đến vậy sao? Hay là để em đi cầu Quan Âm giúp anh?"
Anh nhìn cô, hơi nghiêng đầu, sau đó lại lắc đầu: "Thật ra cũng không muốn có thêm một đứa con để trói buộc thế giới hai người của chúng ta."
"So?"
"Nhưng có một đứa con gái sẽ trói được em." Anh nói như một lẽ đương nhiên: "Em sẽ không bất ngờ buông bỏ tất cả tới nước A hay một nơi nào khác."
Cô nghẹn lời vì câu nói của anh, đáy lòng trở nên ấm áp, nhưng vẫn thấy buồn cười: "Anh cảm thấy đã đến nước này rồi em còn có thể bỏ đi sao?"
Tối nào anh cũng ở bên cô. Cô gần như ở trong tầm mắt anh từng phút từng giây. Ban ngày tuy hai người ở hai nơi khác nhau trong Berker Palace, nhưng cô biết tai mắt của anh có ở khắp nơi. Có lúc ban ngày cô đã làm gì, đã nói gì, buổi tối anh đều có thể kể lại rõ ràng. Thế nên một người lớn như cô muốn bay tới nước A, có lẽ vừa ra khỏi Berker Palace đã bị đánh gãy chân không chừng?
"Nếu thật sự có lòng định đi thì sẽ có cách che giấu thôi." Anh buồn bã nói.
Cô ôm cánh tay phá lên cười: "Ngài Phó Chủ tịch một tay che trời của tôi ơi, sao anh có thể tự ti về bản thân đến vậy chứ?"
Anh kéo cô vào lòng, hôn lên tóc cô, cất giọng trầm khàn: "Anh chưa đủ tốt, thậm chí anh còn không có nhiều thời gian để ở bên em."
Thân phận đã định sẵn họ không được như những đôi yêu nhau bình thường khác, có thể tùy ý thoải mái ôm hôn nhau chốn công cộng. Mỗi một hành vi ứng xử của họ đều có vô số con mắt nhìn vào.
Mạnh mẽ như anh cũng biết sợ hoàn cảnh này, vì có thể nó sẽ khiến cô không chịu đựng nổi.
Cô vuốt ve lưng anh, an ủi: "Em có tuổi rồi, chỉ thích ở lỳ trong nhà. Chỉ riêng trong căn biệt thự này cũng có đủ phòng tập gym, rạp chiếu phim... kiện toàn đầy đủ, có gì không tốt chứ."
Cù Khê Ngưng im lặng. Lát sau, anh bỗng nhiên bế cô lên, đi vào phòng ngủ: "Đi thay quần áo bình thường đi."
"Hả?" Cô chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trong lúc ấy, anh đã khẩn trương thay một bộ đồ thể thao gọn gàng, lấy ra một chiếc mũ, khẩu trang và kính mắt... đeo lên.
Cô nhìn bộ dạng kín như bưng, tuyệt đối không thể nhận ra anh là ai đó: "... Chúng ta sẽ ra ngoài?"
"Ừm." Anh đẩy vội cô tới trước tủ quần áo.
***
Với kiểu không có kế hoạch gì của Cù Khê Ngưng, cô đã sớm quen thuộc. Chỉ trong vòng năm phút sau, họ đều đội mũ, kính mắt và đeo khẩu trang đi ra khỏi nhà.
Buổi tối, có hai người ăn mặc kiểu này đi trên đường quả thực trông rất kỳ quặc. Nhưng khu nhà họ vốn dĩ đã thưa thớt người. Cù Khê Ngưng nắm tay cô, thuần thục đi ra ngoài bằng những con đường vắng hoặc những ngõ ngách nhỏ.
"Chúng ta đi đâu vậy?" Cuối cùng, cô cũng không nén nổi tò mò.
Anh cũng không trả lời cô, chỉ quay đầu nhìn cô. Trong đêm tối, ánh mắt anh sáng lấp lánh nụ cười.
Hai người đi bộ chưa bao lâu đã đi tới khu vui chơi giải trí nổi tiếng nhất thành phố. Vì lúc này đã muộn nên nó đã đóng cửa từ lâu. Cô vốn định hỏi lẽ nào phải trèo tường vào trong? Nhưng anh thẳng thừng đưa cô tới cửa ngách. Cánh cửa đó mở đường hoàng. Đi được mấy bước, cô nhìn thấy Mục Tịnh đang giơ tay chào họ.
"Chơi vui vẻ nhé." Mục Tịnh đưa họ vào qua cửa ngách, rồi vẫy tay với họ.
Lăng Họa day day thái dương, Mục Tịnh mang biểu cảm của người cha lo cho con trai đến nát lòng, sau đó lại nhìn sang một Cù Khê Ngưng thản nhiên như không, quả thực không nhịn được cười.
Cả đời này cô chưa bao giờ tới một khu vui chơi không một bóng người.
Mọi trò chơi đều chỉ mở cho họ. Những trò hàng ngày mọi người phải xếp hàng dài mới tới lượt, hôm nay hoàn toàn rộng mở. Họ chơi từ tàu cao tốc đến nhà ma đến tàu trượt từ trên cao... từ đầu khu đến tận cuối khu.
"Này, ngồi vòng xoay ngựa gỗ không?" Cô chơi vui điên cuồng, tóc tai rũ rượi, nháy mắt chỉ về phía vòng xoay ngựa gỗ gần đó.
Anh vuốt lại mái tóc rối cho cô, gật đầu.
Hai người họ đi tới khu vòng xoay ngựa gỗ đầy mộng ảo. Cô trèo lên một con ngựa gỗ, nhìn thấy anh vẫn đứng bất động bên cạnh, bèn ngoắc ngoắc ngón tay về phía anh: "Nào, em biết mấy nơi này hoàn toàn không phù hợp với thần thái của anh, nhưng hình tượng của anh dù gì cũng sụp đổ đến mức này rồi, thêm một lần này nữa đâu có sao?"
Cù Khê Ngưng ôm cánh tay lắc đầu, bước lên thềm nhưng không trèo lên ngựa. Anh chỉ đứng dựa vào con ngựa bên cạnh cô.
Vòng xoay chẳng mấy chốc đã khởi động. Cô ôm cột, nhìn cả khu vui chơi sáng rực dưới bóng đêm, rồi quay đầu nhìn anh, cười tít mắt: "Cảm ơn anh."
Anh đã "bướng bỉnh" bao trọn cả khu vui chơi, chỉ vì một nụ cười của cô. Bởi vì anh biết, anh vĩnh viễn không thể như những người đàn ông bình thường khác đường hoàng ở bên cạnh người mình yêu, có thể thể hiện tình cảm của mình với thế giới mà không suy nghĩ gì. Nhưng anh vẫn đang cố gắng bằng cách thức mà mình có thể để giúp cô cảm nhận được sự vui vẻ và ấm áp riêng biệt khi ở bên anh.
Người đàn ông này lúc nào cũng kém biểu đạt, cũng may chỉ có cô hiểu được tình cảm từ tận đáy lòng anh.
Cô nghĩ, có thể ở trước mặt người mình yêu thật sự, một người đàn ông có mạnh mẽ thế nào cũng trở nên lo được lo mất chăng.
Cù Khê Ngưng yên lặng đứng ngắm cô trong bóng đêm. Một lúc sau, anh tiến lại gần, nắm chặt tay cô.
Vòng xoay ngựa gỗ đúng lúc ấy đang trượt xuống, chậm rãi từ tốn. Anh nhẹ nhàng kéo khẩu trang của mình xuống, đồng thời giơ tay kéo cả của cô. Cô không biết anh định làm gì, chỉ ngây ngốc ngồi nhìn.
Khi vòng xoay ngựa gỗ hạ xuống điểm thấp nhất, anh rướn khóe môi, ghé tới, nhẹ nhàng hôn lên môi cô...
Hết chương 49
Cô đứng dậy khỏi ghế, đi về phía phòng tắm, đi được mấy bước mới phát hiện anh vẫn đang đi theo mình.
"Anh định làm gì?" Cô khó xử chống tay lên trán, quay đầu nhìn về phía anh.
Ai đó thản nhiên nhún vai: "Kiểm tra cùng em."
Cô không nhịn được nữa, trán nổi đầy gân xanh, giơ ngón giữa về phía anh.
"Anh biết em đang lo lắng cho anh mười tháng tới sẽ rất buồn. Nhưng không sao cả, anh có thể tự lực cánh sinh, em cũng có thể giúp anh." Anh ôm cánh tay, nói hùng hồn.
Từ khi quen biết anh cho đến bây giờ, cô chưa từng thấy anh cố chấp và nghiêm túc đến khó tin với chuyện nào như vậy. Nếu bảo Tạ Tu Dực hay Mạnh Phương Ngôn có thái độ này thì còn có thể hiểu được. Nhưng anh là Cù Khê Ngưng cơ mà, không có chút hình tượng cao cả nào của bậc "đế vương" khi xưa sao?
Đi tới cửa nhà tắm, Lăng Họa dừng bước, quay đầu nhìn anh, cười tít mắt: "Anh mà dám vào đây, em bảo đảm sẽ khiến anh ăn sương uống gió suốt mười tháng, anh tin không?"
Cù Khê Ngưng nhướng mày, trầm ngâm giây lát, cuối cùng vẫn từ bỏ việc đi vào cùng cô.
Lát sau, cô cầm theo que thử thai đi ra, mặt không có biểu cảm gì.
"Sao rồi?" Ánh mắt anh khóa chặt gương mặt cô, tựa hồ như có thể thiêu cháy một lỗ trên đó.
Lúc này Lăng Họa giơ cao que thử thai lên, khuơ khuơ trước mặt anh: "Anh nhìn xem, đây là mấy vạch đỏ."
Anh bất chấp giữ chặt tay cô lại, tỉ mỉ nhìn thật kỹ.
Hai giây sau, anh dường như đã kiểm soát tâm trạng của mình hơn: "... Đây là một vạch?"
"Em đã nhìn đi nhìn lại ba lần, có lẽ là vậy." Cô nhún vai, gương mặt cuối cùng cũng bộc lộ nét vui vẻ: "Thật ngại quá, anh bắn không trúng đích rồi."
Cù Khê Ngưng đứng suy nghĩ với khuôn mặt vô cảm vài giây, rồi buông tay cô ra, quay người đi vào phòng ngủ. Một lát sau, anh đi ra ngoài, tay cầm theo hai chiếc que thử thai khác.
"Đi kiểm tra thêm hai lần nữa." Anh đưa cho cô.
Cô hít sâu một hơi: "... Cù Khê Ngưng, anh đừng có quá đáng."
"Không thể loại trừ khả năng que thử thai bị lỗi." Anh không hề nhượng bộ.
Lăng Họa nhìn biểu cảm "không nghe lời tối đừng hòng ngủ" của anh, đành bất lực trở lại phòng tắm.
Cù Khê Ngưng khoanh tay trước ngực, đi đi lại lại trước cửa, đợi tới tận khi cô quay về. Cô bực dọc đưa hai chiếc que thử đều một chỉ có một vạch cho anh xem.
Anh nhìn hai chiếc que thử thai đó, im lặng khá lâu, giọng nói lạnh tới cực điểm: "Bây giờ anh sẽ liên lạc với bác sỹ."
"Cù Khê Ngưng." Cô nghiến răng nghiến lợi gọi tên anh: "Ban nãy em phát hiện... bà dì của em đến rồi!"
"Không thể nào không dính." Anh giơ tay day day đôi mày, vẻ đau khổ vô cùng: "Sao có thể không dính chứ?"
Cô nhìn anh, vừa tức vừa buồn cười, đặt hai chiếc que thử thai trong tay sang một bên. Cô thẳng thừng kéo giật anh đi về phía sofa, ngồi xuống: "Em biết bây giờ anh sốt ruột có con, nhưng chuyện này không gấp gáp được. Có người thử suốt nửa năm vẫn chưa có con, việc này là duyên số."
"Lẽ nào em không cảm thấy anh là người có thể khiến em dính chỉ trong một lần sao?" Anh nhướng mày.
Cô nhe răng cười với anh: "Nhưng sự thật là không phải... Ngoài ra, anh thật sự mong con đến vậy sao? Hay là để em đi cầu Quan Âm giúp anh?"
Anh nhìn cô, hơi nghiêng đầu, sau đó lại lắc đầu: "Thật ra cũng không muốn có thêm một đứa con để trói buộc thế giới hai người của chúng ta."
"So?"
"Nhưng có một đứa con gái sẽ trói được em." Anh nói như một lẽ đương nhiên: "Em sẽ không bất ngờ buông bỏ tất cả tới nước A hay một nơi nào khác."
Cô nghẹn lời vì câu nói của anh, đáy lòng trở nên ấm áp, nhưng vẫn thấy buồn cười: "Anh cảm thấy đã đến nước này rồi em còn có thể bỏ đi sao?"
Tối nào anh cũng ở bên cô. Cô gần như ở trong tầm mắt anh từng phút từng giây. Ban ngày tuy hai người ở hai nơi khác nhau trong Berker Palace, nhưng cô biết tai mắt của anh có ở khắp nơi. Có lúc ban ngày cô đã làm gì, đã nói gì, buổi tối anh đều có thể kể lại rõ ràng. Thế nên một người lớn như cô muốn bay tới nước A, có lẽ vừa ra khỏi Berker Palace đã bị đánh gãy chân không chừng?
"Nếu thật sự có lòng định đi thì sẽ có cách che giấu thôi." Anh buồn bã nói.
Cô ôm cánh tay phá lên cười: "Ngài Phó Chủ tịch một tay che trời của tôi ơi, sao anh có thể tự ti về bản thân đến vậy chứ?"
Anh kéo cô vào lòng, hôn lên tóc cô, cất giọng trầm khàn: "Anh chưa đủ tốt, thậm chí anh còn không có nhiều thời gian để ở bên em."
Thân phận đã định sẵn họ không được như những đôi yêu nhau bình thường khác, có thể tùy ý thoải mái ôm hôn nhau chốn công cộng. Mỗi một hành vi ứng xử của họ đều có vô số con mắt nhìn vào.
Mạnh mẽ như anh cũng biết sợ hoàn cảnh này, vì có thể nó sẽ khiến cô không chịu đựng nổi.
Cô vuốt ve lưng anh, an ủi: "Em có tuổi rồi, chỉ thích ở lỳ trong nhà. Chỉ riêng trong căn biệt thự này cũng có đủ phòng tập gym, rạp chiếu phim... kiện toàn đầy đủ, có gì không tốt chứ."
Cù Khê Ngưng im lặng. Lát sau, anh bỗng nhiên bế cô lên, đi vào phòng ngủ: "Đi thay quần áo bình thường đi."
"Hả?" Cô chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trong lúc ấy, anh đã khẩn trương thay một bộ đồ thể thao gọn gàng, lấy ra một chiếc mũ, khẩu trang và kính mắt... đeo lên.
Cô nhìn bộ dạng kín như bưng, tuyệt đối không thể nhận ra anh là ai đó: "... Chúng ta sẽ ra ngoài?"
"Ừm." Anh đẩy vội cô tới trước tủ quần áo.
***
Với kiểu không có kế hoạch gì của Cù Khê Ngưng, cô đã sớm quen thuộc. Chỉ trong vòng năm phút sau, họ đều đội mũ, kính mắt và đeo khẩu trang đi ra khỏi nhà.
Buổi tối, có hai người ăn mặc kiểu này đi trên đường quả thực trông rất kỳ quặc. Nhưng khu nhà họ vốn dĩ đã thưa thớt người. Cù Khê Ngưng nắm tay cô, thuần thục đi ra ngoài bằng những con đường vắng hoặc những ngõ ngách nhỏ.
"Chúng ta đi đâu vậy?" Cuối cùng, cô cũng không nén nổi tò mò.
Anh cũng không trả lời cô, chỉ quay đầu nhìn cô. Trong đêm tối, ánh mắt anh sáng lấp lánh nụ cười.
Hai người đi bộ chưa bao lâu đã đi tới khu vui chơi giải trí nổi tiếng nhất thành phố. Vì lúc này đã muộn nên nó đã đóng cửa từ lâu. Cô vốn định hỏi lẽ nào phải trèo tường vào trong? Nhưng anh thẳng thừng đưa cô tới cửa ngách. Cánh cửa đó mở đường hoàng. Đi được mấy bước, cô nhìn thấy Mục Tịnh đang giơ tay chào họ.
"Chơi vui vẻ nhé." Mục Tịnh đưa họ vào qua cửa ngách, rồi vẫy tay với họ.
Lăng Họa day day thái dương, Mục Tịnh mang biểu cảm của người cha lo cho con trai đến nát lòng, sau đó lại nhìn sang một Cù Khê Ngưng thản nhiên như không, quả thực không nhịn được cười.
Cả đời này cô chưa bao giờ tới một khu vui chơi không một bóng người.
Mọi trò chơi đều chỉ mở cho họ. Những trò hàng ngày mọi người phải xếp hàng dài mới tới lượt, hôm nay hoàn toàn rộng mở. Họ chơi từ tàu cao tốc đến nhà ma đến tàu trượt từ trên cao... từ đầu khu đến tận cuối khu.
"Này, ngồi vòng xoay ngựa gỗ không?" Cô chơi vui điên cuồng, tóc tai rũ rượi, nháy mắt chỉ về phía vòng xoay ngựa gỗ gần đó.
Anh vuốt lại mái tóc rối cho cô, gật đầu.
Hai người họ đi tới khu vòng xoay ngựa gỗ đầy mộng ảo. Cô trèo lên một con ngựa gỗ, nhìn thấy anh vẫn đứng bất động bên cạnh, bèn ngoắc ngoắc ngón tay về phía anh: "Nào, em biết mấy nơi này hoàn toàn không phù hợp với thần thái của anh, nhưng hình tượng của anh dù gì cũng sụp đổ đến mức này rồi, thêm một lần này nữa đâu có sao?"
Cù Khê Ngưng ôm cánh tay lắc đầu, bước lên thềm nhưng không trèo lên ngựa. Anh chỉ đứng dựa vào con ngựa bên cạnh cô.
Vòng xoay chẳng mấy chốc đã khởi động. Cô ôm cột, nhìn cả khu vui chơi sáng rực dưới bóng đêm, rồi quay đầu nhìn anh, cười tít mắt: "Cảm ơn anh."
Anh đã "bướng bỉnh" bao trọn cả khu vui chơi, chỉ vì một nụ cười của cô. Bởi vì anh biết, anh vĩnh viễn không thể như những người đàn ông bình thường khác đường hoàng ở bên cạnh người mình yêu, có thể thể hiện tình cảm của mình với thế giới mà không suy nghĩ gì. Nhưng anh vẫn đang cố gắng bằng cách thức mà mình có thể để giúp cô cảm nhận được sự vui vẻ và ấm áp riêng biệt khi ở bên anh.
Người đàn ông này lúc nào cũng kém biểu đạt, cũng may chỉ có cô hiểu được tình cảm từ tận đáy lòng anh.
Cô nghĩ, có thể ở trước mặt người mình yêu thật sự, một người đàn ông có mạnh mẽ thế nào cũng trở nên lo được lo mất chăng.
Cù Khê Ngưng yên lặng đứng ngắm cô trong bóng đêm. Một lúc sau, anh tiến lại gần, nắm chặt tay cô.
Vòng xoay ngựa gỗ đúng lúc ấy đang trượt xuống, chậm rãi từ tốn. Anh nhẹ nhàng kéo khẩu trang của mình xuống, đồng thời giơ tay kéo cả của cô. Cô không biết anh định làm gì, chỉ ngây ngốc ngồi nhìn.
Khi vòng xoay ngựa gỗ hạ xuống điểm thấp nhất, anh rướn khóe môi, ghé tới, nhẹ nhàng hôn lên môi cô...
Hết chương 49
Danh sách chương