Đoạn đường từ tòa nhà Chính phủ tới nhà Mạnh Phương Ngôn và Chúc Tịnh không hề xa.

Lăng Họa ngồi ở ghế sau, nhìn ra con đường tĩnh mịch về đêm ngoài cửa sổ. Cô đã từng sống ở đây mấy năm trời, hôm nay gặp lại tựa như đã qua mấy đời.

Thật ra cũng chỉ mới xa cách hơn ba năm chứ mấy, vì sao lại cảm thấy như đã qua cả trăm năm dài đằng đẵng?

Cô thu lại tầm mắt, nhìn Mạnh Phương Ngôn đang tao nhã lái xe rồi lại nhìn sang ghế lái phụ, không hiểu vì sao Cù Khê Ngưng lại theo tới đây.

Đây thật sự là một tổ hợp không thể thần kỳ hơn.

Cô nhìn một nửa gương mặt vẫn trầm mặc như mọi ngày của Cù Khê Ngưng, trong lòng thầm nghĩ, hình như từ ngày đầu tiên quen anh, cuộc sống của cô bắt đầu trải qua những kích thích và mạo hiểm không thể ngờ tới, gần như không có căng thẳng nhất, chỉ có căng thẳng hơn.

Tới nhà, Mạnh Phương Ngôn đỗ xe vào garage rồi dẫn họ đi vào cửa lớn. Chúc Tịnh dường như đã sớm biết họ sẽ tới. Từ xa, Lăng Họa đã nhìn thấy cô ấy đứng khoanh tay trước cửa lớn chờ đợi.

Đi được vài bước, Lăng Họa không nói không rằng, lập tức chạy bước nhỏ về phía Chúc Tịnh.

Thấy cô chạy tới, Chúc Tịnh lập tức dang rộng đôi tay, ôm chặt cô vào lòng.

"Không phải sợ nữa." Cô nghe thấy giọng Chúc Tịnh thì thầm bên tai: "Bọn mình sẽ luôn bảo vệ cậu".

Cô dựa lên bờ vai Chúc Tịnh, nhẹ nhàng gật đầu. Mọi lời họ muốn nói với nhau đều đã hòa vào cái ôm này.

Sau khi trải qua sự việc vừa rồi, giờ được gặp lại Chúc Tịnh, mọi kiên cường cô cố gắng chống đỡ dường như hoàn toàn sụp đổ.

Trên thế giới này không còn chuyện gì may mắn hơn là có một người bạn thân luôn ủng hộ và bảo vệ bạn vô điều kiện, sau khi bị tổn thương bạn có thể gào khóc thoải mái bên cạnh cô ấy.

Chúc Tịnh cũng giống như Đốc Mẫn, đã chứng kiến mọi con người bên trong cô, và cũng bao dung hết thảy.

"Vết thương trên đầu có đau lắm không?" Chúc Tịnh buông cô ra, quan sát vết thương một lúc.

Cô bật cười: "Vẫn ổn, cũng giống trước kia giúp cậu đánh mấy thằng say rượu đi trêu gái thôi".

Chúc Tịnh giơ ngón cái lên với cô, sau đó tự nhiên hướng ánh mắt ra sau lưng cô.

"Bà xã." Mạnh Phương Ngôn đang ở đằng sau khoa tay múa chân: "Anh cũng muốn ôm".

"Cút." Chúc Tịnh không thèm để ý đến anh ấy, ánh mắt thẳng thừng khóa trên người Cù Khê Ngưng.

Lăng Họa cảm nhận được rõ ràng cái nhìn của cô ấy trở nên sắc bén hơn.

Cô bỗng dưng thấy chột dạ, cảm giác y như lần trước Đốc Mẫn gặp Cù Khê Ngưng ở dưới nhà vậy...

"Tôi là Chúc Tịnh, bạn thân của Lăng Họa." Chúc Tịnh nhìn Cù Khê Ngưng, lạnh nhạt nói.

"Cù Khê Ngưng." Anh vẫn kiệm lời như vàng.

Nhìn thấy bầu không khí trở nên gượng gạo một cách rõ ràng, Mạnh Phương Ngôn lập tức ra mặt hòa hoãn: "Bà xã, trong nhà còn đồ gì ăn khuya được, anh đói meo rồi...".

"Trong bếp có, anh tự tìm đi. Mà này, lát nữa anh phải giải thích rõ ràng cho em nghe đấy." Chúc Tịch bực dọc lườm Mạnh Phương Ngôn rồi kéo Lăng Họa vào nhà: "Mình làm cho cậu bát canh nóng".

Vừa vào trong, Lăng Họa liền nhìn thấy Phó Úc và cậu con trai của Chúc Tịnh, Mạnh Kỳ Tịch.

"Cô Tiểu Họa!" Tiểu Kỳ Tịch nhìn thấy cô vui không tả nổi, lập tức chạy đến ôm chầm lấy: "Con nhớ cô lắm!".

"Tiểu Kỳ Tịch." Cô ngồi xuống thơm vào khuôn mặt nhỏ xíu của thằng bé: "Con càng ngày càng giống bố đấy".

Tiểu Kỳ Tịch ngẩng đầu, cực kỳ kiêu hãnh: "Vâng, bố con đẹp trai mà!".

"Thật không hiểu nổi thường ngày Mạnh Phương Ngôn tiêm nhiễm gì vào đầu thằng bé..." Chúc Tịnh đi ngang qua vào trong bếp bực bội trừng mắt.

"Lăng Họa." Phó Úc cũng chào cô: "Ban nãy xem được tin có vụ nổ trên thời sự, mọi người đều rất lo cho em, may mà em không gặp chuyện gì nghiêm trọng".

Phó Úc là bạn của Mạnh Phương Ngôn, một giáo sư Toán học vô cùng nổi tiếng. Trước đây khi cô vẫn còn ở nước A, họ thường xuyên tụ tập chơi với nhau, sau này Phó Úc gần như cũng tới nước D cùng thời gian với cô. Anh ấy có một IQ hơn người là chuyện hiển nhiên, tướng mạo lại cũng rất tuấn tú, chỉ tiếc là đã sớm là hoa có chủ, một người vợ yêu kiều và một cậu con trai dễ thương, còn rất yêu chiều vợ con, thật sự là một người đàn ông hiếm có trên đời.

"Sao muộn rồi mà anh vẫn còn ở đây?" Lăng Họa dẫn Tiểu Kỳ Tịch ngồi xuống bên cạnh anh ấy.

"Anh qua dạy Toán cho Kỳ Tịch, dạy xong nó lại không cho anh về, nhất quyết đòi anh ở lại chơi cùng." Phó Úc cúi đầu xem giờ: "Muộn quá rồi, thật sự phải về rồi, Tiểu Vũ còn đang đợi anh".

Mạnh Phương Ngôn vừa ăn hotdog vừa đi từ trong bếp ra, tới bên cạnh sofa, ngồi xuống bên Cù Khê Ngưng, vỗ vai anh, lắc đầu trêu chọc: "Cậu nhìn kìa, cô gái của cậu cả ngày chỉ chú ý tới người đàn ông khác thôi, sao cậu đáng thương quá vậy?".

Nói tới đây, Cù Khê Ngưng nãy giờ vẫn đang chăm chú nhìn Lăng Họa bèn đưa tay tung một cú đấm lên mặt Mạnh Phương Ngôn, bị Mạnh Phương Ngôn nhanh tay nhanh mắt đỡ được: "Mình còn nghe Tịnh Tịnh nói cô ấy hâm mộ cả Tạ Tu Dực. Chẹp chẹp... Giờ cậu đang đội nguyên cả thảo nguyên Mông Cổ lên đầu phải không?".

"Cậu có biết trên đời có bao nhiêu kẻ chết vì nhiều chuyện không?" Cù Khê Ngưng thu tay về.

"Dạy cậu một chiêu, cậu có biết bình thường các loài động vật tuyên bố chủ quyền thế nào không?" Mạnh Phương Ngôn cầm ly rượu trên bàn lên, nhấp một ngụm, cười tươi rói: "Mùi hương, ký hiệu".

Cù Khê Ngưng một tay chống cằm, mặt vô cảm, nhân lúc anh ấy không để ý, thẳng thừng đá cho một cái.

Mạnh Phương Ngôn đau đớn gọi tên Chúc Tịnh. Chúc Tịnh làm như không nghe thấy, bê bát canh kéo Lăng Họa vào phòng sách nói chuyện riêng.

Vừa đóng cửa lại, Chúc Tịnh đã buông ngay một câu phủ đầu: "Đã ngủ với nhau chưa?".

Lăng Họa ngậm một ngụm canh trong miệng, suýt thì sặc. Vài giây sau cô mới lắc đầu.

"Vậy thì tốt." Chúc Tịnh ngồi xuống đối diện với cô: "Tránh xa anh ta, càng xa càng tốt".

Cô cúi xuống húp canh: "Mình cũng muốn".

"So với Lộ Tân Viễn, anh ta còn đáng sợ hơn nhiều. Nên nói là, hai người họ hoàn toàn không cùng một tầng lớp." Chúc Tịnh nói rành mạch: "Cả đời này cậu cũng không thể là đối thủ của anh ta. Nếu ví rằng mất đi Lộ Tân Viễn cậu như bị tróc một lớp da thì nếu cậu dây dưa với anh ta, để rồi bị đá thì chắc là cậu sẽ mất mạng đấy".

"Có đáng sợ vậy không?" Cô ngẩng đầu lên nhìn Chúc Tịnh, khẽ cười: "Sau hôm nay mình bỗng cảm thấy, sống chết cũng chỉ là chuyện trong khoảnh khắc, sợ hãi hay né tránh đều vô ích, đó là số mệnh rồi".

Chúc Tịnh nhìn sâu vào đôi mắt trầm mặc của cô, cảm thấy thương vô cùng: "Hay là cậu về nước A đi, sống bên cạnh mình? Mình và Mạnh Phương Ngôn có thể cùng bảo vệ cậu...".

"Cậu còn Mạnh Phương Ngôn và Kỳ Tịch, và còn biết bao nhiêu bệnh nhân cần cậu giúp đỡ. Cậu không phải là Chúc Tịnh của riêng mình." Uống xong canh, cô khẽ khàng đặt thìa xuống: "Cậu chấp nhận để mình dựa dẫm mình đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi. Tịnh gia, con đường này do chính mình lựa chọn, mình cũng muốn tự đi đến cuối cùng".

Căn phòng im ắng, Chúc Tịnh chăm chú nhìn cô rất lâu.

"Lăng Họa, cậu biết không?" Chúc Tịnh bỗng nhiên mỉm cười lắc đầu: "Từ rất lâu trước đây mình đã cảm thấy, từ trước đến nay, mặc dù nhìn bề ngoài là mình và Đốc Mẫn bảo vệ cậu, nhưng thường thì những lúc quan trọng nhất luôn là cậu đứng đầu tiên. Thế nên việc cậu chọn vào làm trong Berker Palace mình không hề ngạc nhiên".

"Sau này mình mới nhận ra, cậu bẩm sinh đã là một người phụ nữ tinh ranh. Trông cậu có vẻ rất hiền lành, nhưng thực chất là lòng dạ cứng rắn hơn ai hết, máu lạnh hơn ai hết."

Lăng Họa nhún vai: "Cảm ơn, nhỉ?".

Hai người ăn ý nhìn nhau rồi cùng bật cười.

***

Từ nhà Chúc Tịnh đi ra đã là nửa đêm, Tiểu Kỳ Tịch đã nằm bò ra sofa ngủ từ lâu. Mạnh Phương Ngôn ném chìa khóa xe cho Cù Khê Ngưng để anh tự lái về, nói là sáng mai sẽ qua lấy.

Con đường khuya khoắt không một chướng ngại vật. Cù Khê Ngưng lái xe tới khách sạn mà lần này họ đã đặt trước, trong ngoài đều được kiểm soát nghiêm ngặt. Cả hai đều phải xuất trình giấy tờ mới được vào. Còn không được đưa xe xuống hầm mà để đội đặc công quản lý.

Lấy thẻ phòng từ chỗ tiếp đón đặc biệt, họ cùng đi thang máy lên gác.

Lên đến nơi, cô lấy thẻ mở cửa phòng, đi thẳng tới bên bàn làm việc, cầm chai rượu đặt trên bàn lên, cả quá trình không hề ngắt quãng.

Mở chai rượu ra, cô tu thẳng mấy ngụm rồi cầm chai rượu ngồi xuống sofa.

"Vào đây đi." Lát sau, cô ngẩng đầu, nói với Cù Khê Ngưng đang đứng bên cửa nhìn mình.

Anh xoay tay khép cửa lại, đi về phía cô.

"Uống không?" Cô đưa chai rượu cho anh: "Ngon ra phết".

Cù Khê Ngưng đón lấy, cũng tu thẳng mấy ngụm rồi trả cô.

Im lặng một lát, cô cất giọng hơi khàn: "Nhận được tin của Paul, ngày mai tiếp tục họp bàn, có điều chuyển địa điểm tới bệnh viện. Anh có tham gia không?".

"Không." Anh đáp thẳng: "Tôi còn việc khác".

"Ồ, anh không nói tôi suýt quên mất." Cô ngả người ra sau, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại: "Dù sao thì anh còn có một cái danh là tổng tư lệnh giải quyết vụ khủng bố".

Cô nhắm mắt lại, muốn mượn men rượu để chuốc say chính mình, nhưng đầu óc tới cuối cùng vẫn hoàn toàn tỉnh táo, mọi việc xảy ra ngày hôm nay vẫn rành rành trước mắt.

Một lát sau, cô cảm nhận được một thứ gì rơi vào lòng bàn tay mình.

Cô mở mắt, giơ tay lên, phát hiện Cù Khê Ngưng đặt vào đó một sợi dây chuyền. Dây chuyền hơi cũ, dường như đã đeo một vài năm nhất định, mặt ngoài đã xước và xịn màu thấy rõ.

"Đây là sợi dây chuyền trên người thư ký của Mark. Trước khi qua đời tôi đã lấy xuống, có lẽ là tín vật của cô ấy." Anh khẽ nói: "Chiều tối mai sẽ cử hành tang lễ".

Cô ngắm nhìn sợi dây trong tay mình, trầm ngâm giây lát: "Anh đã sớm quen với những chuyện kiểu này rồi phải không?".

Anh từng làm một công việc tương tự Mạnh Phương Ngôn, máu me, dao súng, sống chết... Cô nghĩ có lẽ anh đã tê bì, bình tĩnh đối mặt với những chuyện này từ lâu.

Cù Khê Ngưng không phủ nhận.

"Tôi cũng sẽ học cách làm quen." Cô cẩn thận cất sợi dây đi, cất giọng trống rỗng: "Dù sao thì là người phàm rồi cũng phải chết".

Nói xong câu này, tay trái cô bất ngờ bị một bàn tay cũng lạnh giá khác nắm chặt. Cô ngước lên, chỉ thấy một đôi đồng tử u tối, chăm chú.

Đầu óc Lăng Họa bỗng ngập ngừng giây lát. Nhưng ngay sau đó, cô ghé sát về phía anh, thẳng thừng hôn lên môi anh.

Cô nhìn thấy anh khẽ nheo mắt lại.

Cô đặt chai rượu trong tay lên bàn, đứng dậy vắt chân ngồi thẳng lên người Cù Khê Ngưng, nhẹ nhàng cởi bỏ áo khoác của mình.

Sau lưng họ là cửa sổ, ánh trăng giữa trời đêm hắt vào phòng, trải xuống một quầng sáng, nhưng cũng đủ để Cù Khê Ngưng nhìn thấy rõ toàn bộ cảnh sắc kiều diễm.

Cô ném áo khoác xuống đất, sau đó tới sơ mi và áo lót.

Cuối cùng, cô ngồi lên đùi anh, nửa người trên không một mảnh vải.

Anh yên lặng nhìn cô, ánh mắt di chuyển từ trên xuống dưới không chút kiêng dè.

"Đẹp không?" Cô hất tóc mình ra sau lưng.

Yết hầu Cù Khê Ngưng trượt lên trượt xuống, anh đưa tay chạm vào vòng eo mềm mại trắng trẻo của cô.

"Có đẹp hơn những cô gái trước đây của anh không?"

"Có đẹp hơn cô gái anh đưa vào Berker Palace không?"

...

Anh không lên tiếng, từ cổ họng bật ra một tiếng cười trầm khẽ, sau đó hôn mạnh lên trán cô mấy cái, như lau đi dấu vết gì đó vậy.

"Nói đi chứ." Cô sốt ruột vỗ vai anh.

Anh vẫn không lên tiếng, tiếp tục cúi đầu hôn lên xương quai xanh của cô.

"Này!"

"Em say rồi." Anh ngẩng lên, giọng nói cũng chưa bao giờ khàn đến thế.

Cô lắc đầu: "Bây giờ tôi có thể đọc thuộc 15 số đầu tiên sau dấu phẩy của số Pi, anh tin không?".

Cuối cùng anh cũng nở một nụ cười rõ ràng: "Có nhớ trước đây em từng nói, khoảng cách giữa chúng ta đã là cực hạn rồi, nếu còn tiếp tục sẽ là "âm" đó".

"Đúng là tôi có nói." Cô giơ tay gọn gàng cởi từng chiếc cúc áo của anh, thản nhiên đáp lại câu nói đầy mùi "thịt": "Tôi thật sự muốn biết anh có thể làm được đến âm mấy?".

Cù Khê Ngưng nhẹ nhàng giữ lấy tay cô, nhìn gò má hơi đỏ hồng của cô: "Em có biết bây giờ em đang làm gì không?".

"Biết chứ."

"Em có biết sẽ gây ra hậu quả gì không?"

"Không biết." Cô cởi áo của anh, giằng tay anh ra, rồi vuốt ve khuôn mặt anh, khẽ thở dài, như đùa như thật: "Tất cả mọi người đều nói tôi phải tránh xa anh ra một chút, càng xa càng tốt. Bản thân tôi cũng biết... Nhưng, anh thật sự đáng sợ đến vậy sao? Chạm vào anh rồi sẽ thế nào?".

Cô từng kiên trì giữ nghiêm trận địa, sợ hãi vì anh mà sẽ vạn kiếp bất phục. Nhưng đời người có hạn, thế nên cô rất muốn biết nếu cô lựa chọn cứng rắn đối mặt, kết quả sẽ ra sao?

Thế sự vô thường, trắng đen đảo lộn. Vui vẻ nhất thời, cạn cốc rượu độc không thuốc chữa này của anh thì đã sao?

Nụ cười nơi khóe miệng anh mỗi lúc một lớn dần, giọng trầm khàn gợi cảm: "Em nghĩ sao?".

Cô nhìn vào mắt anh vài giây, lát sau cúi đầu cắn lên vai anh: "Tôi chỉ biết bây giờ tôi muốn ngủ với anh, ngủ cả đêm".

~Hết chương 22~

*Lời tác giả: Viết chung các soái ca lại với nhau, bạn thấy ai đẹp trai nhất?

Chiến thần vừa yêu nghiệt vừa hài hước, diện mạo số một.

Phó Úc vừa đẹp trai vừa dịu dàng, quả thực là người bạn trai hoàn hảo.

Còn Đại đế của tôi, vừa man vừa ngầu, không phải người thường.

Tôi mặc kệ, dù sao cũng đều là của tôi~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện