Kẻ bên ngoài?

Tề Minh ngẩn người, nhìn ra ngoài cửa.

“A! Cô Tần, ra là cô đang nhìn lén ạ!”, nhìn thấy Tần Mộng Dao, Tề Minh buột miệng nói.

“He he… Ta chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, Mục Vỹ, huynh cứ tiếp tục…”

Tần Mộng Dao lách người đi vào trong phòng luyện khí, mỉm cười, đỏ mặt.

Dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng cô đang thầm mắng chửi Tề Minh.

Tên nhóc này thật không biết ăn nói gì cả, cái gì mà nhìn lén chứ…

“Muốn xem thì xem, ta cũng không sợ bị cô học mất, dù gì cô cũng chẳng học được!”, Mục Vỹ thản nhiên xua tay, sau đó cầm hai tấm linh bản lên, đi tới gần món vũ khí kia.

Thấy Mục Vỹ nói vậy, Tần Mộng Dao bực bội bĩu môi, nhưng không nói gì.

Advertisement

Thật ra Mục Vỹ biết Băng Hoàng là thần thú, nhưng thần phú bẩm sinh đều có sẵn những năng lực đặc biệt.

Mà tộc Băng Hoàng vốn là một thể với băng hàn giữa đất trời. Với Tần Mộng Dao mà nói thì luyện chế thần khí thuộc tính băng dễ như trở bàn tay.

Thậm chí có một vài Băng Hoàng lớn mạnh sống ngàn năm, hoa cỏ mọc xung quanh núi còn có thể trở thành một món thần binh tuyệt thế.

Mà Tần Mộng Dao đã làm thức tỉnh thần phách Băng Hoàng, sau này chắc chắn cô sẽ không ngừng làm thức tỉnh các cách thức và ký ức thần kỳ. Với cô mà nói, luyện đan hay luyện khí sớm muộn cũng sẽ trở thành một việc đơn giản.

“Chú ý quan sát, dung nhập khế văn vào trong binh khí, một khi lơ đễnh sẽ thất bại ngay!”

Nói rồi, Mục Vỹ đã bắt đầu hành động.

Advertisement

Một khế văn trên linh bản được dẫn ra, sau đó chầm chậm đi vào trong khuôn kiếm Thanh Khuyết.

Ting…

Một âm thanh chợt vang lên, khế văn được dẫn ra từ trong linh bản đã hoá thành một dòng khí, chui vào trong kiếm Thanh Khuyết.

Lúc này, Mục Vỹ đang đứng bất động nhìn thanh kiếm đó hệt như đây là lần đầu tiên hắn luyện chế phàm khí.

Đây là thử nghiệm của hắn. Nếu cách luyện chế kiếm Thanh Khuyết được viết trong Tru Tiên Đồ là đúng, chứng tỏ Tru Tiên Đồ là một món bảo bối tuyệt thế.

Mục Vỹ khó mà tưởng tượng nổi, bên trong Tru Tiên Đồ đó rốt cuộc đang giấu bao nhiêu thần đan, thần khí và võ kỹ tuyệt diệu.

Sau này, những cách luyện chế thần đan và thần khí đó chắc chắn sẽ khiến hắn mê đắm.

Ting…

Hai khế văn đã hoàn toàn dung hợp vào trong khuôn kiếm Thanh Khuyết. Lần này, Mục Vỹ không dám thêm khế vắn tăng cường và khế văn hỗ trợ vào nữa.

Hắn không rõ sự dung nhập của hai khế văn này có gây ảnh hưởng gì cho kiếm Thanh Khuyết hay không.

Rắc rắc…

Song, sau khi hai khế văn dung nhập vào trong khuôn kiếm Thanh Khuyết, từng vết nứt đã xuất hiện trên bề mặt khuôn.

“Thất bại rồi ư?”

Trông thấy vết nứt trên mặt khuôn, Mục Vỹ thoáng hiện nét thất vọng.

Lần này đã thất bại, nhưng tất cả các bước luyện chế của hắn đều không có gì sai sót cơ mà.

Điều này chứng tỏ cách luyện chế kiếm Thanh Khuyết là sai.

Tru Tiên Đồ chỉ là một món đồ lừa phỉnh người khác ư?

“Không đúng!”

Đột nhiên có một tiếng hét vang lên làm Mục Vỹ giật mình.

Tề Minh nhìn chăm chú vào mặt khuôn, nói: “Sư phụ, không thất bại đâu ạ, người mau nhìn đi…”

Lúc này, Mục Vỹ lại hướng ánh nhìn về phía mặt kiếm Thanh Khuyết, sau đó lập tức đơ người.

Sau khi có hai khế văn dung nhập vào, kiếm Thanh Khuyết không hề được Mục Vỹ dẫn linh, mà trên mặt của nó lại xuất hiện từng vết nứt.

Khi những vết nứt đó rơi xuống, hình dạng của thanh kiếm dần biến đổi.

Khối sắt vốn thẳng tắp, sau khi từng mảnh vụn rơi xuống, cuối cùng đã biến thành hình dáng của một thành trường kiếm.

Thanh trường kiếm dài ba thước, thân kiếm thẳng tắp, nhưng lại có thể uốn lượn như con rắn.

Kiếm khí bén nhọn toả ra từ thân kiếm.

Kiếm Thanh Khuyết thành công!

Vút…

Mục Vỹ cầm thanh kiếm lên, một âm thanh vang vọng, kiếm Thanh Khuyết như đang bùng nổ ý chí chiến đấu, một ý chí lớn mạnh.

“Tề Minh, lấy đá thử vũ khí đến đây!”

Đá thử vũ khí chuyên dùng để thử độ bén nhọn và các thuộc tính của linh khí.

Bây giờ, Mục Vỹ muốn xác định xem đây rốt cuộc có phải là phàm khí thượng phẩm hay không!

Không lâu sau, Tề Minh đã mang một tảng đá to bằng cái bàn tới.

Mục Vỹ không nói không rằng, cầm kiếm lên, cheng một tiếng, chém xuống mặt đá.

Cheng…

Một âm thanh vang lên, Mục Vỹ chỉ cảm thấy cánh tay mình tê dại.

Còn trên mặt đá hằn một vét chém sâu ba tấc.

“Trời ạ!”

Không chờ Mục Vỹ lên tiếng, Tần Mộng Dao ở bên cạnh đã hô lên, không nhịn được há hốc miệng.

Thường thì phàm khí hạ phẩm có thể hằn một vết chém nông trên mặt đá thử vũ khí.

Còn phàm khí trung phẩm sẽ hằn một vết chém sâu bằng ngón cái.

Phàm khí thượng phẩm thì hằn một tấc.

Chỉ có phàm khí cực phẩm mới có thể để lại vết chém năm tấc trên mặt đá thử vũ khí.

Nhưng thanh kiếm Thanh Khuyết này lại lưu lại vết chém sâu ba tấc!

Nó lợi hại hơn phàm khí thượng phẩm và chỉ kém hai tấc so với phàm khí cực phẩm.

“Kiếm Thanh Khuyết- Phàm khí thượng phẩm!”, Mục Vỹ giơ thanh kiếm như con rắn dài lên, hào hứng nói: “Gọi tên nhãi Mặc Dương đến đây cho ta!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện