“Thú vị đấy!”

Điêu Á Đông chậm rãi lên tiếng: “Dạo gần đây ba người Mặc Hải, Uông Vân Kỳ với Tề Vân thế nào rồi?”

“Mặc Hải đã đạt tới đỉnh của cảnh giới Ngưng Khí - tầng thứ năm, chỉ thiếu chút nữa sẽ bước vào tầng thứ sáu. Hôm trước Uông Vân Kỳ luyện chế thành công Tuệ Hoàn Đan, là thượng phẩm trong đan dược nhất phẩm, chỉ thiếu thời cơ để thăng cấp lên thầy luyện đan hai sao. Còn Tề Vân đang thử luyện chế phàm khí thượng phẩm!”

“Mặc Hải không cần lo lắng. Mặc Dương có bước vào tầng thứ tư cũng còn lâu mới đánh bại được nó!”

Điêu Á Đông phân tích: “Uông Vân Kỳ có thú hoả trong người, thiên phú luyện đan không kém hơn Diệu Tiên Ngữ bao nhiêu, càng không cần lo lắng. Tề Vân vốn là thiên tài luyện khí, Tề Minh còn thua xa!”

“Thầy Điêu nói chí phải. Mục Vỹ hẹn thầy đấu ba trận đúng là không sợ chết!”

Được rồi, ngươi lui ra đi, nhắc nhở ba đứa kia không được khinh địch. Cuộc chiến lần này là cơ hội để lớp ba cao cấp chúng ta thể hiện thực lực, nhất định phải thật hoàn hảo!”

“Đã hiểu!”

Advertisement



Ngày hôm nay, Mặc Dương kết thúc buổi huấn luyện tự giác, vừa về tới học viện đã bị Mục Vỹ gọi vào phòng luyện công.

“Mười ngày cuối cùng trò đừng đi ra ngoài, cứ ở trong này đấu với thầy!”, Mục Vỹ nói tiếp: “Đây là Thanh Vân Kiếm Pháp võ kỹ Hoàng Giai trung cấp, trò cầm về tu luyện. Nếu luyện thành trong mười ngày, có lẽ sẽ đấu được với Mặc Hải!”

Nghe thấy thế, Mặc Dương vô cùng kích động.

Thanh Vân Kiếm Pháp, mười ngày luyện thành có thể đấu với Mặc Hải!

Advertisement

Hai tay gã run rẩy nhận lấy kiếm phổ từ tay Mục Vỹ.

Nhưng khi mở ra xem thử, gã lại cau mày, suýt tức phun máu.

“Thầy Mục không đùa trò đấy chứ?”

“Sao hả?”

“Thanh Vân Kiếm Pháp cái quái gì? Chiêu thức vẽ trên kiếm phổ nghuệch ngoạc, chữ lại càng khó coi. Hơn nữa… hơn nữa vết mực còn chưa khô!”

Bịch…

Mặc Dương chưa nói hết câu đã bị Mục Vỹ cầm chày gỗ gõ đầu.

“Bảo trò xem thì xem đi, lắm chuyện thế!”, Mục Vỹ hừ lạnh: “Trong vòng mười ngày không luyện được, thầy sẽ cho trò trở thành người trên kiếm phổ”.

“Hả? Nhưng mà chữ này…”

“Khụ khụ… Thời gian gấp gáp, thầy vẽ không giỏi. Sau này có cơ hội sẽ viết cẩn thận cho trò!”

Mục Vỹ xấu hổ đỏ bừng mặt, quay người rời đi.

Không phải hắn không muốn vẽ đẹp, chỉ là bình thường muốn vẽ ra được võ kỹ, kiếm phổ phải có một tinh thần mạnh mẽ để chống đỡ.

Thanh Vân Kiếm Pháp này là võ kỹ cao cấp hắn tiếp xúc lúc mới bước vào con đường luyện võ ở kiếp trước.

Với thực lực hiện giờ hắn có thể vẽ ra được đã không tồi rồi.

Muốn đẹp là điều không thể!

Cùng lúc đó, Tần Mộng Dao nhận được kiếm phổ, trông thấy tranh vẽ bên trong lập tức cười nhạo.

Nhưng chỉ trong chốc lát, nụ cười trên mặt cô dần biến mất.

“Thanh Vân Kiếm Pháp chia làm ba chiêu, mỗi chiêu lại chia thành ba thức nhỏ. Thức thứ nhất, Thanh Vân Trực Thượng. Thức thứ hai, Thanh Vân Thiên Ngoại. Thức thứ ba, Thanh Vân Lạc Nhật!”

“…”

Vẻ mặt Tần Mộng Dao dần trở nên nghiêm túc.

“Cô Tần thấy có vấn đề gì sao?”, Mặc Dương thấy vẻ mặt cô thay đổi cũng thấy bất thường.

“Không… không có vấn đề gì!”

Tần Mộng Dao đặt kiếm phổ xuống, nhìn Mặc Dương chân thành nói: “Mặc Dương, cô chỉ muốn nói cho trò biết nếu bán đấu giá tập kiếm phổ này ở Thánh Đan Các, ít nhất cũng trị giá 50 nghìn linh thạch hạ phẩm!”

50 nghìn linh thạch hạ phẩm!

Mặc Dương sửng sốt, khó tin nhìn Tần Mộng Dao.

Võ kỹ Hoàng Giai trung cấp trị giá 10 nghìn thạch hạ phẩm đã là hiếm có. Thanh Vân Kiếm Pháp xiêu xiêu vẹo vẹo này đáng tiền như vậy sao?

“Đừng coi thường nó. Nếu luyện thành ba chiêu thức, cô cam đoan trò có thể thắng!”

Tần Mộng Dao nói xong liền rời đi.

Hiện giờ cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại!

Thanh Vân Kiếm Pháp!

Cô đã mở ra năng lực của thần phách Băng Hoàng, khác hẳn lúc trước, cũng hiểu rõ nhiều chuyện hơn.

Tuy Thanh Vân Kiếm Pháp là võ kỹ Hoàng Giai trung cấp nhưng uy lực của nó không chỉ đơn giản như vậy.

Cô là giáo viên của học viên Bắc Vân, kiến thức uyên bác. Cô biết trong thành Bắc Vân vốn không có võ kỹ nào như vậy.

Cô cũng chưa từng nghe nhà họ Mục sở hữu Thanh Vân Kiếm Pháp bao giờ.

Dù sao cũng chỉ là võ kỹ Hoàng Giai trung cấp, chưa đến mức khiến nhà họ Mục phải che giấu kín kẽ như vậy.

Thế nhưng hôm nay Mục Vỹ lại lấy ra, rõ ràng là hắn tự tay vẽ nên.

Làm thế nào hắn có được võ kỹ này?

Chẳng lẽ là võ kỹ do hắn tự mình sáng tạo ra?

Tần Mộng Dao nghĩ một hồi, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Nếu Mục Vỹ thật sự sáng tạo được võ kỹ Hoàng Giai trung cấp, vậy thì hắn quá khủng bố.

Luyện đan, luyện khí, sáng tạo võ kỹ, thậm chí cô còn nghi ngờ không có chuyện gì Mục Vỹ không thể làm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện