Chương 511: Xông tới Thánh Đan Tông
Trông thấy Mục Vỹ mặc một thân y phục đen, chiếc áo choàng cùng màu phất phơ theo gió, chiếc mũ đen che kín cả khuôn mặt, một đệ tử lạnh giọng nói: "Những người không phận sự tới Thánh Đan Tông thì biến sang một bên".
"Thánh Đan Tông ... Ta đến Thánh Đan Tông!"
Mục Vỹ nhìn người đó rồi thờ ơ nói: "Tông chủ của các ngươi đã nhiệt tình mời ta đến, sao? Các người định từ chối à?"
"Ha ha ... "
Nghe Mục Vỹ nói vậy, một đệ tử cười lớn nói: “Ông đây đã gác cửa ba năm mà vẫn là đệ tử ngoại môn của Thánh Đan Tông, ngươi là cái thá gì mà tông chủ của chúng ta phải mời ngươi, đúng là không biết xấu hổ!"
"Ha ha ... "
Mục Vỹ mỉm cười giơ tay ra, đệ tử đó lập tức mất khống chế lao về phía Mục
Vỹ
"Quả nhiên đệ tử nào của Thánh Đan Tông cũng rất ngạo nghễ, mới là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất mà đã kiêu ngạo thế này!”
Mục Vỹ hất tay một cái, đệ tử đó đã bị ném bay.
“Thánh Vũ Dịch, Mục Vỹ ta tới rồi, ông định tiếp đãi ta như vậy à?"
Mục Vỹ hét lên, cả rừng núi đã rung chuyển.
Bây giờ, Mục Vỹ đã là cảnh giới Thông Thần tầng thứ chín, ngoài cường giả cảnh giới Niết Bàn ra thì hắn cũng đã có chỗ đứng nhất định ở Trung Châu Đại Lục
Nhưng cảnh giới này thật sự chưa là gì với Thánh Đan Tông cả.
Nhưng chẳng lẽ vì thế mà hắn lại núp ở thành Đông Vân không dám lộ diện ư? Hắn không để bỏ qua chuyện liên quan đến Tần Mộng Dao được.
Khi chưa biết chuyện này là thật hay giả và không thể kiểm chứng, hắn chỉ có thể mạo hiểm đến đây thôi.
Nếu Tần Mộng Dao không làm sao thì hắn cũng yên tâm, còn nếu đúng là cô bị Thánh Đan Tông rút thần phách thì lần này dù phải chết, hắn cũng phải tới.
Vương Chí Kiệt từng nói với hắn hành sự phải biết kiềm chế.
Nhưng đôi lúc, có những việc không thể kiềm chế được!
Vù vù ...
Mục Vỹ vừa dứt lời đã có hàng loạt tiếng xé gió vang lên.
Lập tức có mấy chục người đứng trước mặt hắn.
"Ai đang giở thói ngang ngược? Đây là Thánh Đan Tông, chứ không phải nơi mà ngươi có thể quấy nhiễu!", người đứng đầu khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi nhìn Mục Vỹ rồi lạnh giọng mắng.
Linh Huyệt tầng thứ tám, cảnh giới cao thật!
Nhưng bây giờ, Mục Vỹ không có thì giờ đôi co với đám người này.
Hắn cất bước, đi thẳng vào trong Thánh Đan Tông.
"Đứng lại!"
Mục Vỹ vẫn đi tiếp.
"Giết!'
Thấy MụcVỹ không chịu dừng bước, đám thanh niên đó lập tức xông lên bao
vây
Nhưng Mục Vỹ vẫn đi tiếp, không hề để ý đến bọn họ.
Bọn họ lập tức lấy trường kiếm, trường thương và đại đao ra rồi lao tới chỗ Mục Vỹ.
Bịch bịch ...
Nhưng các món lợi khí ấy còn chưa đến gần Mục Vỹ đều đã bắn ngược trở lại, tất cả bọn họ hộc máu, vô cùng khiếp sợ.
“Thánh Vũ Dịch, đây chính là cách tiếp đón khách khứa của ông đấy hả?"
Mục Vỹ lại lên tiếng.
Nhưng đáp lại hắn chỉ có các tiếng xé gió vang lên.
Ngay sau đó, mười mấy vị trưởng lão của Thánh Đan Tông đã lao nhanh tới.
Bọn họ không nói không rằng, trực tiếp xông về phía Mục Vỹ, sau đó thi triển các tài năng để tấn công hắn.
Mục Vỹ mỉm cười khi nhìn thấy các trưởng lão cảnh giới Thông Thần này, ngọn lửa trong tay hắn bùng cháy, hai ngọn lửa xanh và tím cùng bùng lên một lúc.
Xẹt xẹt ...
Khi các âm thanh ấy vang lên, mười mấy trưởng lão kia lập tức cháy đen rồi tan biến.
"Xem ra ông định kiểm tra thực lực của ta hả?"
Mục Vỹ cao giọng nói: "Đáng tiếc là thử nghiệm của ông chán quá, Thánh Vũ Phong đâu? Bạch Trảm Phong nữa? Các cường giả cảnh giới Niết Bàn mạnh thế không lộ diện, lại để đám tép riu xông trận, đúng là chẳng ra làm sao!"
“Mục Vỹ, ngươi ngông cuồng quá rồi đấy!"
Một bóng người bất chợt xuất hiện trên không trung, người đó nhìn Mục Vỹ rồi lạnh giọng nói.
"Thánh Tâm Duệ?"
Mục Vỹ hứng thú nhìn người đó rồi nói: "Sao? Hoa độc lần trước khiến ngươi khổ sở ra phết nhỉ? Muốn thử lại lần nữa không?"
Nói rồi, Mục Vỹ giơ tay lên lắc lắc.
Trông thấy hành động này của Mục Vỹ, Thánh Tâm Duệ lập tức lùi lạ.
Lần trước, hoa độc đó như đã cướp nửa cái mạng của gã, mất ba tháng trời được cha mình hỗ trợ, gã mới có thể loại bỏ chất độc hoàn toàn.
Nhưng hồn đàn của gã cũng suýt nữa bị phá hỏng vì chuyện này.
Song khi thấy Mục Vỹ giễu cợt mình, Thánh Tâm Duệ đỏ mặt, không nhịn được quát: "Hôm nay, ngươi đã đến Thánh Đan Tông, nghĩ mình còn đường sống không?"
"Ai bảo ngươi là ta chỉ muốn giữ mạng?", Mục Vỹ hỏi ngược lại: "Tần Mộng Dao đang ở đâu, các ngươi đã làm gì muội ấy rồi?"
"Ha ha ... "
Thánh Tâm Duệ nhìn Mục Vỹ với vẻ đầy máu chiến.
Sau nửa năm, Mục Vỹ đã bước vào cảnh giới Thông Thần tầng thứ chín, đột phá những hai cảnh giới, đúng là quá biến thái.
Nhưng dù thế thì hắn cũng không là gì khi so với Thánh Tâm Duệ gã cả.
Không có thiên khí thì gã có thể dễ dàng giết chết Mục Vỹ.
Trông thấy Mục Vỹ mặc một thân y phục đen, chiếc áo choàng cùng màu phất phơ theo gió, chiếc mũ đen che kín cả khuôn mặt, một đệ tử lạnh giọng nói: "Những người không phận sự tới Thánh Đan Tông thì biến sang một bên".
"Thánh Đan Tông ... Ta đến Thánh Đan Tông!"
Mục Vỹ nhìn người đó rồi thờ ơ nói: "Tông chủ của các ngươi đã nhiệt tình mời ta đến, sao? Các người định từ chối à?"
"Ha ha ... "
Nghe Mục Vỹ nói vậy, một đệ tử cười lớn nói: “Ông đây đã gác cửa ba năm mà vẫn là đệ tử ngoại môn của Thánh Đan Tông, ngươi là cái thá gì mà tông chủ của chúng ta phải mời ngươi, đúng là không biết xấu hổ!"
"Ha ha ... "
Mục Vỹ mỉm cười giơ tay ra, đệ tử đó lập tức mất khống chế lao về phía Mục
Vỹ
"Quả nhiên đệ tử nào của Thánh Đan Tông cũng rất ngạo nghễ, mới là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất mà đã kiêu ngạo thế này!”
Mục Vỹ hất tay một cái, đệ tử đó đã bị ném bay.
“Thánh Vũ Dịch, Mục Vỹ ta tới rồi, ông định tiếp đãi ta như vậy à?"
Mục Vỹ hét lên, cả rừng núi đã rung chuyển.
Bây giờ, Mục Vỹ đã là cảnh giới Thông Thần tầng thứ chín, ngoài cường giả cảnh giới Niết Bàn ra thì hắn cũng đã có chỗ đứng nhất định ở Trung Châu Đại Lục
Nhưng cảnh giới này thật sự chưa là gì với Thánh Đan Tông cả.
Nhưng chẳng lẽ vì thế mà hắn lại núp ở thành Đông Vân không dám lộ diện ư? Hắn không để bỏ qua chuyện liên quan đến Tần Mộng Dao được.
Khi chưa biết chuyện này là thật hay giả và không thể kiểm chứng, hắn chỉ có thể mạo hiểm đến đây thôi.
Nếu Tần Mộng Dao không làm sao thì hắn cũng yên tâm, còn nếu đúng là cô bị Thánh Đan Tông rút thần phách thì lần này dù phải chết, hắn cũng phải tới.
Vương Chí Kiệt từng nói với hắn hành sự phải biết kiềm chế.
Nhưng đôi lúc, có những việc không thể kiềm chế được!
Vù vù ...
Mục Vỹ vừa dứt lời đã có hàng loạt tiếng xé gió vang lên.
Lập tức có mấy chục người đứng trước mặt hắn.
"Ai đang giở thói ngang ngược? Đây là Thánh Đan Tông, chứ không phải nơi mà ngươi có thể quấy nhiễu!", người đứng đầu khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi nhìn Mục Vỹ rồi lạnh giọng mắng.
Linh Huyệt tầng thứ tám, cảnh giới cao thật!
Nhưng bây giờ, Mục Vỹ không có thì giờ đôi co với đám người này.
Hắn cất bước, đi thẳng vào trong Thánh Đan Tông.
"Đứng lại!"
Mục Vỹ vẫn đi tiếp.
"Giết!'
Thấy MụcVỹ không chịu dừng bước, đám thanh niên đó lập tức xông lên bao
vây
Nhưng Mục Vỹ vẫn đi tiếp, không hề để ý đến bọn họ.
Bọn họ lập tức lấy trường kiếm, trường thương và đại đao ra rồi lao tới chỗ Mục Vỹ.
Bịch bịch ...
Nhưng các món lợi khí ấy còn chưa đến gần Mục Vỹ đều đã bắn ngược trở lại, tất cả bọn họ hộc máu, vô cùng khiếp sợ.
“Thánh Vũ Dịch, đây chính là cách tiếp đón khách khứa của ông đấy hả?"
Mục Vỹ lại lên tiếng.
Nhưng đáp lại hắn chỉ có các tiếng xé gió vang lên.
Ngay sau đó, mười mấy vị trưởng lão của Thánh Đan Tông đã lao nhanh tới.
Bọn họ không nói không rằng, trực tiếp xông về phía Mục Vỹ, sau đó thi triển các tài năng để tấn công hắn.
Mục Vỹ mỉm cười khi nhìn thấy các trưởng lão cảnh giới Thông Thần này, ngọn lửa trong tay hắn bùng cháy, hai ngọn lửa xanh và tím cùng bùng lên một lúc.
Xẹt xẹt ...
Khi các âm thanh ấy vang lên, mười mấy trưởng lão kia lập tức cháy đen rồi tan biến.
"Xem ra ông định kiểm tra thực lực của ta hả?"
Mục Vỹ cao giọng nói: "Đáng tiếc là thử nghiệm của ông chán quá, Thánh Vũ Phong đâu? Bạch Trảm Phong nữa? Các cường giả cảnh giới Niết Bàn mạnh thế không lộ diện, lại để đám tép riu xông trận, đúng là chẳng ra làm sao!"
“Mục Vỹ, ngươi ngông cuồng quá rồi đấy!"
Một bóng người bất chợt xuất hiện trên không trung, người đó nhìn Mục Vỹ rồi lạnh giọng nói.
"Thánh Tâm Duệ?"
Mục Vỹ hứng thú nhìn người đó rồi nói: "Sao? Hoa độc lần trước khiến ngươi khổ sở ra phết nhỉ? Muốn thử lại lần nữa không?"
Nói rồi, Mục Vỹ giơ tay lên lắc lắc.
Trông thấy hành động này của Mục Vỹ, Thánh Tâm Duệ lập tức lùi lạ.
Lần trước, hoa độc đó như đã cướp nửa cái mạng của gã, mất ba tháng trời được cha mình hỗ trợ, gã mới có thể loại bỏ chất độc hoàn toàn.
Nhưng hồn đàn của gã cũng suýt nữa bị phá hỏng vì chuyện này.
Song khi thấy Mục Vỹ giễu cợt mình, Thánh Tâm Duệ đỏ mặt, không nhịn được quát: "Hôm nay, ngươi đã đến Thánh Đan Tông, nghĩ mình còn đường sống không?"
"Ai bảo ngươi là ta chỉ muốn giữ mạng?", Mục Vỹ hỏi ngược lại: "Tần Mộng Dao đang ở đâu, các ngươi đã làm gì muội ấy rồi?"
"Ha ha ... "
Thánh Tâm Duệ nhìn Mục Vỹ với vẻ đầy máu chiến.
Sau nửa năm, Mục Vỹ đã bước vào cảnh giới Thông Thần tầng thứ chín, đột phá những hai cảnh giới, đúng là quá biến thái.
Nhưng dù thế thì hắn cũng không là gì khi so với Thánh Tâm Duệ gã cả.
Không có thiên khí thì gã có thể dễ dàng giết chết Mục Vỹ.
Danh sách chương