Không còn sự hiện diện của khoảng một trăm nghìn người, tiếng reo hò như dời núi lấp biển vang lên khắp thành Đông Vân.
Giờ phút này, trong lòng tất cả mọi người đều hướng về một cái tên.
Mục Vỹ! Cách thành Đông Vân hàng nghìn mét, có ba người đang đứng giữa không trung.
Ba ngươi này chính là ba vị điện chủ của điện Tam Cực.
"Lão Vương, đứa con rể này của huynh được quá đấy chứ!", Dương Đình Ngọc vui vẻ nói: "Hai thế lực lớn hai lần bị nó trêu đùa, phải giao nộp một tỷ Linh Tinh hạ phẩm luôn. Bọn chúng tích lũy cả trăm năm rồi chứ phải".
"Cái đầu huynh ấy!", Vương Chí Kiệt thì mắng: "Tiểu tử này không biết suy nghĩ thì có".
"Nhìn thì có vẻ bộp chộp nhưng nghĩ kĩ lại thấy cậu ta cẩn thận lắm. Huyền Vũ Phi Thiên Trận có khả năng phòng ngự rất mạnh, ba chúng ta cùng nhau phá giải nó cũng không dễ đâu".
"Các huynh đừng có khen nó nữa!"
Vương Chí Kiệt thở dài: "Các huynh cũng biết Thánh Vũ Dịch là một kẻ như nào mà. Dưới sự chỉ đạo của ông ta, Thánh Đan Tông đã trở thành thế lực lớn nhất Trung Châu Đại Lục trong vòng trăm năm, thủ đoạn, lòng dạ hay bày mưu tính kế đều thuộc hạng xuất sắc".
"Nếu lúc này Mục Vỹ đã vào cảnh giới Niết Bàn thì ta lo lắng làm gì, ngặt nỗi nó chỉ là cảnh giới Thông Thần, Thánh Vũ Dịch muốn giết nó dễ như trở bàn tay".
Nghe vậy, Dương Đình Ngọc và Lí Vân Tiêu đều gật đầu.
Là lãnh đạo của điện Tam Cực, hiển nhiên là họ đứng ở một tầm cao khác so với Mục Vỹ.
Và họ cũng biết rõ về Thánh Đan Tông hơn hắn.
Với tính cách của Thánh Vũ Dịch, nếu như chọc giận thật thì đừng hòng ông ta chịu để yên.
Chuyện này nhìn như chấm dứt tại đây, nhưng thực chất đây mới là chính thức bắt đầu cuộc tỷ thí.
Sau khi hai thế lực lớn lui quân, thành Đông Vân chìm trong bầu không khí hân hoan.
Từ đây, Huyền Vũ Phi Thiên Trận được khai triển hoàn toàn, đồng thời Vỹ Minh bắt đầu cấp cho mỗi người trong thành Đông Vân một lệnh bài thân phận, ra hay vào thành đều phải trình ra để bảo đảm an ninh của thành trì.
Giờ phút này, những thành viên cấp cao của Vỹ Minh đang thương thảo trong đại sảnh.
Một tỷ Linh Tinh hạ phẩm thật sự là một số tiền lớn, là một trợ lực đáng kể cho sự phát triển của Vỹ Minh.
"Mặc Dương, một tỷ Linh Tinh hạ phẩm này gửi cho điện Tam Cực năm trăm triệu, xem như đền đáp ơn giúp đỡ của họ, đó cũng là giá trị số cống phẩm cần nộp lên trong tương lai".
"Rõ thưa sư phụ!"
"Lão Cam, nước suối Luân Hồi dùng để luyện đan còn gì bằng, ông nhận nhé!"
"Đa tạ minh chủ!"
"Lão Cam, nước suối Luân Hồi dùng để luyện đan còn gì bằng, ông nhận nhé!"
"Đa tạ minh chủ!"
Mục Vỹ mỉm cười nhìn những người xung quanh: "Sau chuyện hôm nay, Vỹ Minh chúng ta đã hoàn toàn trở mặt với năm thế lực, mọi người đừng quá vui mừng, kẻ địch mạnh hơn còn ở đằng sau đấy".
Mọi người nghe vậy gật đầu, lời hắn nói không sai chút nào.
Có thể nói Mục Vỹ là người duy nhat co công trong việc đánh lùi Tụ Tiên Các và Thánh Đan Tông hôm nay.
Nhưng Vỹ Minh lúc này đã gắn kết với nhau thành một thể thống nhất, sĩ khí ngất trời, năm con quái vật kia có đến đây, họ cũng không sợ.
"Minh chủ chớ lo lắng, năm thế lực lớn không phá giải được đại trận do người thiết lập đâu, chúng ta chỉ cần náu mình trong thành Đông Vân tám năm, mười năm gì đấy, chờ đến khi toàn bộ đều vào cảnh giới Niết Bàn hẵng giết bọn chó săn kia”.
Giọng Thạch Thiên Phong oang oang.
Nghe vậy, Mục Vỹ cũng gật đầu cười.
Giờ mà đối đầu trực diện với Thánh Đan Tông khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết, chỉ khi thực lực đủ mạnh mới có khả năng làm điều đó.
Dường như thang ngay bình yên đa đen, nhưng dưới vẻ thanh bình này còn lấp ló cơn bão sắp sửa ập vào bờ. Cả Trung Châu Đại Lục đều bị bao phủ trong bầu không khí mịt mù.
Tuy nhiên, ngoài dự đoán là Lục Ảnh Huyết Tông, đảo Thiên Tà và nhà họ Vỹ dù chết mất ba cao thủ cảnh giới Niết Bàn vẫn không huy động quân đội đến thành Đông Vân hỏi tội.
Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các có vẻ cũng bình tâm lại rồi.
Trong những tháng ngày này, Trung Châu Đại Lục yên ả đến lạ thường, nhưng sự bình lặng này lại đem đến cảm giác đè nén đến tận cùng.
Chợt một hom, ở Ma Uyen tại trung tâm Trung Châu.
Ma khí quay cuồng dữ dội xung quanh bốn thế lực siêu cường, sắc trời cũng đổi.
Ngày này, tầng ma khí buốt giá quanh Ma Uyên dày hơn bình thường gấp trăm lần, thỉnh thoảng vọng lại tiếng rít gào the thé làm người ta kinh hãi.
Hiện tượng lạ của ma khí trong Ma Uyên khiến người đứng đầu của bốn thế lực phải mở họp lần nữa.
"Chắc chắn là đại kiếp Ma Uyên!", Phủ Thiên thở dài: "Trung Châu Đại Lục đại loạn rồi đây"
Đôi mày thanh tú của Lâu Vọng Nguyệt nhíu lại: "Gần đây năm thế lực lớn yên lặng lạ thường, có lẽ là đang nghĩ cách đối phó Vỹ Minh rồi. Ta sợ rằng phải đến lúc hỏng bét rồi họ mới chịu hỏi tới".
Trong lúc trò chuyện, vẻ mặt của bốn người khi nhìn ma khí điên cuồng xoay chuyển quanh Ma Uyên vẫn căng thẳng.
"Rồi thôi, mỗi người tự chuẩn bị sẵn sàng rút lui đi".
Cùng lúc đó, trong vực sâu ở Ma Uyên, đám ma khí cuồn cuộn ở đó đã đậm đặc đến mức chuyển sang thể lỏng và vùi lấp toàn bộ vực thẩm.
Thạch đài đen trên mặt đất ngày càng nứt vỡ ghê gớm hơn, dường như có yêu ma kinh khủng nào trong đó sắp sửa ra đời.
Giờ phút này, trong lòng tất cả mọi người đều hướng về một cái tên.
Mục Vỹ! Cách thành Đông Vân hàng nghìn mét, có ba người đang đứng giữa không trung.
Ba ngươi này chính là ba vị điện chủ của điện Tam Cực.
"Lão Vương, đứa con rể này của huynh được quá đấy chứ!", Dương Đình Ngọc vui vẻ nói: "Hai thế lực lớn hai lần bị nó trêu đùa, phải giao nộp một tỷ Linh Tinh hạ phẩm luôn. Bọn chúng tích lũy cả trăm năm rồi chứ phải".
"Cái đầu huynh ấy!", Vương Chí Kiệt thì mắng: "Tiểu tử này không biết suy nghĩ thì có".
"Nhìn thì có vẻ bộp chộp nhưng nghĩ kĩ lại thấy cậu ta cẩn thận lắm. Huyền Vũ Phi Thiên Trận có khả năng phòng ngự rất mạnh, ba chúng ta cùng nhau phá giải nó cũng không dễ đâu".
"Các huynh đừng có khen nó nữa!"
Vương Chí Kiệt thở dài: "Các huynh cũng biết Thánh Vũ Dịch là một kẻ như nào mà. Dưới sự chỉ đạo của ông ta, Thánh Đan Tông đã trở thành thế lực lớn nhất Trung Châu Đại Lục trong vòng trăm năm, thủ đoạn, lòng dạ hay bày mưu tính kế đều thuộc hạng xuất sắc".
"Nếu lúc này Mục Vỹ đã vào cảnh giới Niết Bàn thì ta lo lắng làm gì, ngặt nỗi nó chỉ là cảnh giới Thông Thần, Thánh Vũ Dịch muốn giết nó dễ như trở bàn tay".
Nghe vậy, Dương Đình Ngọc và Lí Vân Tiêu đều gật đầu.
Là lãnh đạo của điện Tam Cực, hiển nhiên là họ đứng ở một tầm cao khác so với Mục Vỹ.
Và họ cũng biết rõ về Thánh Đan Tông hơn hắn.
Với tính cách của Thánh Vũ Dịch, nếu như chọc giận thật thì đừng hòng ông ta chịu để yên.
Chuyện này nhìn như chấm dứt tại đây, nhưng thực chất đây mới là chính thức bắt đầu cuộc tỷ thí.
Sau khi hai thế lực lớn lui quân, thành Đông Vân chìm trong bầu không khí hân hoan.
Từ đây, Huyền Vũ Phi Thiên Trận được khai triển hoàn toàn, đồng thời Vỹ Minh bắt đầu cấp cho mỗi người trong thành Đông Vân một lệnh bài thân phận, ra hay vào thành đều phải trình ra để bảo đảm an ninh của thành trì.
Giờ phút này, những thành viên cấp cao của Vỹ Minh đang thương thảo trong đại sảnh.
Một tỷ Linh Tinh hạ phẩm thật sự là một số tiền lớn, là một trợ lực đáng kể cho sự phát triển của Vỹ Minh.
"Mặc Dương, một tỷ Linh Tinh hạ phẩm này gửi cho điện Tam Cực năm trăm triệu, xem như đền đáp ơn giúp đỡ của họ, đó cũng là giá trị số cống phẩm cần nộp lên trong tương lai".
"Rõ thưa sư phụ!"
"Lão Cam, nước suối Luân Hồi dùng để luyện đan còn gì bằng, ông nhận nhé!"
"Đa tạ minh chủ!"
"Lão Cam, nước suối Luân Hồi dùng để luyện đan còn gì bằng, ông nhận nhé!"
"Đa tạ minh chủ!"
Mục Vỹ mỉm cười nhìn những người xung quanh: "Sau chuyện hôm nay, Vỹ Minh chúng ta đã hoàn toàn trở mặt với năm thế lực, mọi người đừng quá vui mừng, kẻ địch mạnh hơn còn ở đằng sau đấy".
Mọi người nghe vậy gật đầu, lời hắn nói không sai chút nào.
Có thể nói Mục Vỹ là người duy nhat co công trong việc đánh lùi Tụ Tiên Các và Thánh Đan Tông hôm nay.
Nhưng Vỹ Minh lúc này đã gắn kết với nhau thành một thể thống nhất, sĩ khí ngất trời, năm con quái vật kia có đến đây, họ cũng không sợ.
"Minh chủ chớ lo lắng, năm thế lực lớn không phá giải được đại trận do người thiết lập đâu, chúng ta chỉ cần náu mình trong thành Đông Vân tám năm, mười năm gì đấy, chờ đến khi toàn bộ đều vào cảnh giới Niết Bàn hẵng giết bọn chó săn kia”.
Giọng Thạch Thiên Phong oang oang.
Nghe vậy, Mục Vỹ cũng gật đầu cười.
Giờ mà đối đầu trực diện với Thánh Đan Tông khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết, chỉ khi thực lực đủ mạnh mới có khả năng làm điều đó.
Dường như thang ngay bình yên đa đen, nhưng dưới vẻ thanh bình này còn lấp ló cơn bão sắp sửa ập vào bờ. Cả Trung Châu Đại Lục đều bị bao phủ trong bầu không khí mịt mù.
Tuy nhiên, ngoài dự đoán là Lục Ảnh Huyết Tông, đảo Thiên Tà và nhà họ Vỹ dù chết mất ba cao thủ cảnh giới Niết Bàn vẫn không huy động quân đội đến thành Đông Vân hỏi tội.
Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các có vẻ cũng bình tâm lại rồi.
Trong những tháng ngày này, Trung Châu Đại Lục yên ả đến lạ thường, nhưng sự bình lặng này lại đem đến cảm giác đè nén đến tận cùng.
Chợt một hom, ở Ma Uyen tại trung tâm Trung Châu.
Ma khí quay cuồng dữ dội xung quanh bốn thế lực siêu cường, sắc trời cũng đổi.
Ngày này, tầng ma khí buốt giá quanh Ma Uyên dày hơn bình thường gấp trăm lần, thỉnh thoảng vọng lại tiếng rít gào the thé làm người ta kinh hãi.
Hiện tượng lạ của ma khí trong Ma Uyên khiến người đứng đầu của bốn thế lực phải mở họp lần nữa.
"Chắc chắn là đại kiếp Ma Uyên!", Phủ Thiên thở dài: "Trung Châu Đại Lục đại loạn rồi đây"
Đôi mày thanh tú của Lâu Vọng Nguyệt nhíu lại: "Gần đây năm thế lực lớn yên lặng lạ thường, có lẽ là đang nghĩ cách đối phó Vỹ Minh rồi. Ta sợ rằng phải đến lúc hỏng bét rồi họ mới chịu hỏi tới".
Trong lúc trò chuyện, vẻ mặt của bốn người khi nhìn ma khí điên cuồng xoay chuyển quanh Ma Uyên vẫn căng thẳng.
"Rồi thôi, mỗi người tự chuẩn bị sẵn sàng rút lui đi".
Cùng lúc đó, trong vực sâu ở Ma Uyên, đám ma khí cuồn cuộn ở đó đã đậm đặc đến mức chuyển sang thể lỏng và vùi lấp toàn bộ vực thẩm.
Thạch đài đen trên mặt đất ngày càng nứt vỡ ghê gớm hơn, dường như có yêu ma kinh khủng nào trong đó sắp sửa ra đời.
Danh sách chương