Mấy tiếng nổ động trời che lấp cả không gian, ánh lửa lan rộng, hỏa cầu khổng lồ nổ tung rồi phân tán thành những hỏa cầu nhỏ hơn, tiếp tục bắn vào đội quân.

Tiếng kêu la đau đớn, tiếng chửi rủa, tiếng khóc lóc chồng chéo lên nhau tạo thành một âm hưởng khiến người nghe rợn người.

"Mục Vỹ!"

Nhìn tình cảnh hiện tại, Thánh Vũ Phong đanh mặt quát.

"Gì? Mục Vỹ lạnh lùng nói: "Ta chỉ muốn giao dịch với các ông, dùng tám trăm triệu Linh Tinh hạ phẩm đổi lấy hai mạng người quan trọng với các ông thôi, giá đó còn chưa đủ à?"

"Ngươi mà xứng làm đối tượng giao dịch với bọn ta? Tám thế lực lớn là những lực lượng nào mà ngươi đòi đứng ngang hàng giao dịch?", Thạch Trung Nguyên cũng sẵng giọng: "Giỏi thì ngươi co đầu rút cổ trong thành Đông Vân cả đời đi!"

"Ông đang dọa ta đấy à?"

"Dọa ngươi thì sao? Ngươi ra đây giết ta được chắc?"

"Đương nhiên ta không giết được ông, nhưng hắn thì chưa chắc!"

Mục Vỹ giễu cợt với vẻ mặt lạnh như băng: "Vốn dĩ ta động tay chân lên người hắn để phòng hờ thôi, bây giờ xem ra lòng tin cơ bản giữa người với người còn không có nữa là, ta không mất công rồi".

Thạch Trung Nguyên nghe vậy thì tái mặt, hết nhìn Thạch Kinh Thiên bên cạnh lại nhìn Mục Vỹ, la toáng: "Mục Vỹ, rốt cuộc ngươi đã làm gì?"

"Làm gì ấy hả?"

Mục Vỹ giễu cợt: "Ông nhớ mình vừa nói gì chứ? Nếu như ta ra ngoài, ông sẽ xé ta ra làm trăm mảnh ấy. Vậy giờ xem thằng con trai ông bị xé xác thế nào đi!"

Mục Vỹ giơ tay rồi chầm chậm cuộn quả đấm lại.

"Á ... "

Ngay khoảnh khắc Mục Vỹ nắm tay, Thạch Kinh Thiên bỗng dưng che ngực ngã xuống đất, mồ hôi lớn bằng hạt đậu rơi ướt trên mặt, mới đó mà mặt cắt không còn một giọt máu, cơ thể run bần bật mất kiểm soát.

"Cha ... cha ơi, tim con đau, đau quá!"

Thạch Kinh Thiên nhăn mặt vì đau đớn, tiếng kêu rên thảm thiết bật ra khỏi miệng y.

"Kinh Thiên, Kinh Thiên, con sao vậy?", Thạch Trung Nguyên lo lắng nhìn Thạch Kinh Thiên, nhanh chóng lấy một viên đan dược cho vào miệng y.

"Mục Vỹ, ngươi đã làm gì con ta?", Thạch Trung Nguyên sừng sộ.

Ông ta mới kiểm tra xong, rõ ràng là toàn thân Thạch Kinh Thiên không hề có dấu hiệu bị hạ độc, ông ta là thầy luyện đán tám sao mà cũng không phát hiện ra gì, tại sao Mục Vỹ hạ độc được?

"Tất nhiên ta phải có biện pháp dự phòng để đảm bảo cuộc giao dịch được công bằng rồi, ông đã vi phạm quy tắc thì đừng trách sao ta vi phạm!"

Mục Vỹ không thèm đếm xỉa gì.

Chuyện đến nước này, mâu thuẫn giữa hắn và Tụ Tiên Các không còn đường hòa hoãn nữa.

"Cha! Á ... "

Do Mục Vỹ nắm chặt tay, sắc mặt Thạch Kinh Thiên dần trở nên tái nhợt, hai con mắt lồi ra như mắt cá chết trông cực kỳ kinh hoàng.

"Thả ra, thả ra cho ta! Mục Vỹ, ngươi muốn gì ta cũng nghe theo, chuyện gì ta cũng nghe theo!"

Cuối cùng Thạch Trung Nguyên cũng chịu xuống nước, van xin Mục Vỹ khẩn thiết.

"Nói sớm phải tốt hơn không?", Mục Vỹ thả lỏng tay. Thạch Kinh Thiên như được đại xá, thở hổn hển, nét mặt cũng hòa hoãn hơn trông thấy.

"Độc ta hạ lên người hắn ông giải được nhưng phải mất một thời gian, cứ từ từ giải đi. Đưa thêm hai trăm triệu Linh Tinh đây, đừng có nói là không mang, ta biết ông có đem theo!"

Hắn nói huych toẹt ra luôn.

"Ngươi ...

Thạch Trung Nguyên lạnh mặt.

Đúng là khi đến đây ông ta lo lắng sẽ có biến, rằng Mục Vỹ sẽ lật lọng, giở chứng đòi thêm Linh Tinh nên mang theo hai trăm triệu nữa, ngờ đâu điều đó lại trở thành sự thật.

"Cầm lấy!"

Thạch Trung Nguyên lạnh lùng ném Linh Tinh đến, chuẩn bị đưa Thạch Kinh Thiên đi.

"Đứng lại! Ta cho các ông đi chưa?"

Mục Vỹ thình lình cứng rắn nói: "Thạch Trung Nguyên, ông muốn đi cũng được thôi nhưng trước đó phải quay về phía thành Đông Vân, dập đầu ba lần với đại sư Cam đã. Ông tự hiểu bản thân đã làm gì trong sự việc năm đó, bây giờ xem như ta đòi lại chút ít để bù đắp cho những bất công lão Cam phải chịu".

"Mục Vỹ, ngươi đừng có được đà làm tới!"

"Ông bảo đó là được đà làm tới?", Mục Vỹ phì cười, đáp: "Có là gì so với việc ngài Thạch Trung Nguyên đây giật mất vị trí và nỗ lực cả đời của người khác đâu".

"Quỳ xuống nhanh!"

Mục Vỹ bỗng đổi giọng, lớn tiếng.

"Á ...

Tiếng kêu la lại vang lên, Thạch Kinh Thiên lại che ngực, mặt trắng tái.

"Ta quỳ! Ta quỳ!"

Thạch Trung Nguyên nhìn Mục Vỹ và Cam Kinh Vũ với đôi mắt sục sôi lửa giận như sắp sửa nhào tới cấu xé hai người.

Nhưng ông ta nhịn vì con mình.

Bịch, bịch, bịch ...

Sau ba cái dập đầu, trán Thạch Trung Nguyên ứa máu, ngực phập phồng dữ dội.

Ông ta hận Mục Vỹ, kẻ đã tính kế không chừa một đường thoát!

Thạch Trung Nguyên đứng dậy rồi kéo Thạch Kinh Thiên lên, không cần nói cũng biết sát ý trong mắt ông ta đậm nhường nào.

"Trừng cái gì mà trừng? Thử trừng nữa xem", thấy Thạch Trung Nguyên không cam tâm ra mặt, Mục Vỹ lại quát.

'Ngươi ... "

Mục Vỹ quay sang hỏi Thánh Vũ Phong: "Bảo Bạch Trảm Phong tiếp tục tấn công đi, hình như đại trận này của ta còn chỗ nào chưa được hoàn thiện lắm, ông ta đánh mấy lần thì ta sẽ tìm ra được lỗ hổng và hoàn thiện nó, hôm nào Thánh Vũ Dịch có tới cũng dễ bề đề phòng".

Hèn hạ, vô liêm sỉ!

Nhìn nụ cười trên mặt Mục Vỹ, sống lưng Thánh Vũ Phong lạnh toát. Kẻ này quá đáng sợ!

Không sai, là đáng sợ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện