Edit: Yến



Thói quen thực sự là một chuyện đáng sợ.

Lam Đình nói đúng, nếu như trong thế giới tiềm thức tất cả cảm giác sâu sắc đều tồn tại ở trong đầu, thật thì đâu là sự khác biệt giữa nó và những gì đã xảy ra?

Hai người ăn ý cùng môi lưỡi quấn lấy nhau, khó rời bỏ, lòng bàn tay bỏng rát áp vào thân thể, nụ hôn dần dần di chuyển xuống, Kha Ngôn trong lòng nói không thể, thân thể đã nổi lên phản ứng.

Không được, tiếp tục như vậy cậu không trở về sở đánh thức được   .

Nhưng chính cậu không kìm nén được đã lỡ miệng nói… Lam Đình vừa rồi Lam Đình thực sự thất vọng hay là cố ý đào hố cho anh nhảy?

Kha Ngôn bỗng nhiên ý thức được một vấn đề —— trong thế giới tiềm thức kia hơn một tháng cậu tin tưởng rằng là người duy nhất quan sát nội dung diễn ra, nhưng trên thực tế, cậu cũng đem chính mình hoàn toàn bại lộ ngay dưới mắt Lam Đình.

Một người không cách nào hoàn toàn biến thành một người khác, dù có kỹ năng diễn xuất tốt đến đâu thì cũng không thể tránh khỏi một số chi tiết bị lộ trong cuộc sống hàng ngày, chẳng hạn như sở thích ăn uống, khẩu ngữ, phản ứng trước một số tình huống, bla…bla…, chờ chút, chỉ cần Lam Đình có tâm tư này, những tin tức này kỳ thực dễ như trở bàn tay.

Nhưng tất cả đều dựa trên việc Lam Đình nhớ lại hầu hết các diễn biến trong thế giới tiềm thức …

Có lẽ là ý thức được Kha Ngôn đang mất tập trung, Lam Đình trực tiếp ôm cậu đến trên bàn, cởi quần của cậu, cúi xuống ngậm vào! Ngay lúc đó, Kha Ngôn không thể phân biệt được đó là tác động thị giác hay tác động tâm lý khiến cậu bị kích thích mạnh hơn, cả người run rẩy kịch liệt, hai chân không nhấc lên được, hai tay áp lên trán Lam Đình, không có quá nhiều phản kháng liền bắn ra.

“…”

Lam Đình hai tay chống trên bàn dưới người cậu, cúi người che kín cơ thể cậu, thì thầm  nói: “Chúng ta từng tới bước đi này, đúng không?”

Kha Ngôn: “…” Đâu chỉ từng tới bước đi này!

Lam Đình từ trên cao nhìn xuống tất cả biểu tình không khống chế được của cậu đều xông ra, sớm biết sẽ nhớ tới rõ ràng như thế sẽ không làm loạn!

Bình tĩnh, muốn khắc chế, ngẫm lại Sở đánh thức, ngẫm lại sự nghiệp, ngẫm lại… Đều như vậy còn muốn suy nghĩ gì? Nghĩ ăn tết à! Có phải đàn ông hay không! Là đàn ông liền làm một nháy a!

Nơi nên cứng đã cứng, nơi nên nóng đã nóng, nơi nên rối tung lên đã rối tung lên, Kha Ngôn tự giận mình mà một tay nắm vai Lam Đình, kéo cổ của anh ta hôn lên, Lam Đình cúi đầu cùng cậu hôn môi, dứt khoát bế cậu đi vào phòng ngủ ngã xuống giường.

Quần áo rất nhanh đã bị xé toạc trong tiếng hít thở hỗn loạn và bị ném xuống bên giường, Lam Đình nhấc lên một chân của Kha Ngôn hôn từ cổ chân đến đầu gối, cúi người chống lên vai vừa nhìn cậu, vừa sờ một bên mặt cậu mò tới cổ, thật giống như muốn xác nhận hết thảy trước mắt có phải là ảo giác hay không

“Nhìn cái gì mà nhìn!”, Kha Ngôn bị nhìn chằm chằm cảm thấy không dễ chịu, thẹn quá hoá giận đè Lam Đình xuống hôn lên cổ, Lam Đình cười khẽ một tiếng, thuận thế nằm xuống, vừa cùng cậu hôn môi, vừa vươn tay đến tủ đầu giường bên trong lấy ra gel bôi trơn cùng áo mưa.

Cảm giác trong thế giới tiềm thức ngày càng chân thực, đầu ngón tay Lam Đình đầu đi đến đâu đều mang theo dòng điện giống như trong ký ức, nhưng vẫn là có khác nhau, ở thế giới hiện thực không thể lẩn tránh cảm giác đau đớn——

Đến khi Lam Đình chậm rãi tiến vào, Kha Ngôn đau đớn siết chặt cánh tay. Lam Đình xoa cậu eo giúp cậu thả lỏng, nhưng bên dưới vẫn tiếp tục công thành đoạt đất không thương tiếc, sau khi hoàn toàn tiến vào, di chuyển chầm chậm bên trong, hôn đi hôn lại vành tai của cậu, rồi kẽ an ủi cậu.

Dịch bôi trơn được đẩy đến tận sâu nhất, tan chảy trong sự nóng rực bên trong, sau đó từ từ mạnh mẽ phun ra mọi ngóc nnachs trong cơ thể Kha Ngôn, khô khốc trở nên ẩm ướt mềm mại, động tác Lam Đình càng trở nên phóng túng hơn.

Trong cơ thể dường như có vô số dây thần kinh nhạy cảm, mỗi một lần ma sát đều làm cho Kha Ngôn không nhịn được cong người lên, tiếng rên rỉ dâng lên cổ họng, khi có khi không tràn ra, dần dần, Kha Ngôn cảm giác được có gì đó không đúng ——

Lam Đình, mỗi một lần chạm đến, mỗi một cái hôn môi, thậm chí mỗi một lần chen vào lực đạo cùng góc độ đều hoàn toàn hoàn giống với lần đó trong thế giới tiềm thức, giống như… diễn lại tình cảnh đó.

Kha Ngôn hoảng hốt mở to hai mắt, đứt quãng nói: “Cậu, cậu nhớ được có đúng không?”

Lam Đình không hề trả lời, mà dùng hành động chứng minh suy đoán của Kha Ngôn, kéo cánh tay của cậu ôm cậu vào trong ngực, ngậm lấy đôi môi cậu, hôn lên hầu kết, đến ngực… Từ dưới lên vừa nhanh vừa độc mà đỉnh vào.

Bị lừa rồi.

Những suy nghĩ duy nhất của anh nhanh chóng bị thiêu rụi bởi những cảm xúc dục vọng ở trên, Kha Ngôn không thể biết liệu tâm trí cậu có quan tâm đến lãi và lỗ hay không, từ sâu thẳm trái tim cậu đã tận hưởng niềm vui giao hòa khoái cảm từ bên trong.

Thật lì lạ, trước khi Kha Ngôn thâm nhập vào thế giới tiềm thức của Lam Đình trước đây đã từng gặp anh ta được  mấy lần —— khi còn là sinh viên sau đó là các trang web lớn thượng —— từ góc độ khách quan về đồng tính mà nói, Lam Đình rất đẹp trai, không thể phủ nhận, làm cho người ta khó có thể lơ là.

Nhưng chỉ là như thế, cậu sẽ không bình luận gì thêm.

Nhưng mà từ trong thế giới tiềm thức của Lam Đình đi ra hết thảy đều thay đổi, có thể là người yêu trong mắt hoá ra Tây Thi, Kha Ngôn phát hiện Lam Đình đối với cậu sức hấp dẫn quả thực là tăng lên rất nhiều lần. Mỗi một ánh mắt của Lam Đình, mỗi một cái động tác, đều có loại khí chất đặc biệt, càng có phẩm phẩm càng có mùi vị, càng xem càng không nhịn được.

Lam Đình lạnh lùng không để ý tới người khác, cậu cảm thấy thật tài giỏi; Lam Đình cau mày không nói lời nào, cậu đã không chịu được muốn đi dỗ dành; Lam Đình mặt lộ vẻ thất vọng, cậu lập tức không biết lựa lời nói; Lam Đình cười một cái, cậu cảm thấy được tim mình muốn ngừng đập… Đây rốt cuộc là ai công lược ai? Cậu là đem Lam Đình xoát đầy mức độ yêu thích hay Lam Đình đã xoát đầy yêu thích của cậu!

Khi tỉnh lại thành công cậu thậm chí không dám gặp Lam Đình một lần, chính là sợ gặp mặt sẽ không nỡ đi, thật vất vả quyết định rời xa Lam Đình, làm sao Lam Đình liền không muốn buông tha cậu?

Cả người nhũn ra, trên người Kha Ngôn tiết ra một tầng mồ hôi mỏng. Đầu ngón tay Lam Đình vuốt ve khắp người cậu. Chăn bông cong lên, eo hãm sâu xuống, vai chập trùng, xương bướm chuyển động, tiếng hít thở, giọng nói thì thầm, xỏ xuyên va chạm…  những giọng nói điên cuồng đan vào nhau thành một tấm lưới, cùng phía sau không ngừng tuôn ra kích thích, đem lý trí cùng kiên trì kiềm chế Kha Ngôn bên trong.

Cậu lừa Lam Đình, Lam Đình cũng lừa cậu, một người diễn một lần, hòa nhau rồi.

Người đánh thức… Quy tắc người đánh thức, không thể cùng đối tượng tỉnh lại…

Nghĩ đến đây, dây dưa lý trí hoàn toàn đứt đoạn, Kha Ngôn quỳ nằm ở trên giường, phía sau không ngừng va chạm, có mấy phần mê loạn mà nói: “Lam Đình, tôi… thích cậu.”

“…”

Không khí đọng lại vài giây, Kha Ngôn lông mi ướt đẫm mồ hôi, khó chịu chớp mắt, Lam Đình đột nhiên rút ra lật người cậu lại, cắn chặt đôi môi cậu cuốn lấy lưỡi cậu, sau đó nhấc lên chân của cậu nặng nề tiến vào. Kha Ngôn mở ra toàn thân mình, vòng tay qua cổ ôm Lam Đình, thở hổn hển, tiếng rên rỉ khó đè nén đều bị nhấn chìm giữa hai đôi môi đang quấn chặt lấy nhau.

Lần thứ nhất kết thúc, Lam Đình ôm Kha Ngôn đến phòng tắm tẩy rửa, không biết làm sao khi hai đôi mắt nhìn nhau, một trận hả diễm lan toả, từ trong bồn tắm bị đẩy lên bên tường, rồi dời đến bồn rửa mặt trước gương, hoang đường đến trên ghế sô pha, cuối cùng vòng một vòng trở lại trên giường trong phòng ngủ.

Kha Ngôn hoài nghi Lam Đình thật ra là nam hồ ly tinh, mà mình là thư sinh bị đầu độc, không biệt được phải trái đúng sai, vẫn tùy ý để chính mình sa vào hết lần này đến lần khác.

Khóe mắt cậu nhíu chặt lại, cậu không nhận ra không biết mình đã khóc từ lúc nào.

Cư nhiên bị làm đến khóc… Kha Ngôn cảm thấy lòng tự tôn nam nhân của mình bị tổn thương triệt để, mang tính trả thù mà tàn nhẫn cắn cổ Lam Đình, mặt Lam Đình lạnh lùng nhiễm phải nồng tình ý mật, kích thích tiểu huyệt của cậu, dung túng cậu phát tiết, hạ thân lại càng thêm hung ác trừng phạt. Đảo đi đảo lại, Kha Ngôn tính thế nào cũng là chính mình càng thiệt thòi, cậu chỉ là “Nước chảy bèo trôi”, để cho Lam Đình chèo kéo giác quan của mình lên xuống.

Bởi vì đây là lần đầu tiên của Kha Ngôn, Lam Đình chỉ làm hai lần, nhưng cường độ phi thường kịch liệt, đến khi kết thúc đã là sau nửa đêm, ngoài cửa sổ một màu đen kịt. Kha Ngôn không biết mìnhđã ngủ từ lúc nào, nửa đêm không yên ổn mà tỉnh dậy một lần, nhận ra được Lam Đình ôm thật chặt, yên tâm ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau.

Ngày hôm qua dằn vặt quá mức, vừa nhúc nhích đã đau nhức hết người, sau đó cậu cảm thấy có người dùng lực đạo vừa phải xoa nắm cậu eo.

Cậu mở mắt ra, Lam Đình hỏi: “Tỉnh rồi?”

“… Ưmm.” Cổ họng cũng không thích hợp.

“Đói không?”

“… Ưmmm.”

“Tôi giúp cậu gọi món ăn.” Lam Đình hôn một cái lên trán của cậu, đi ra phía ngoài gọi điện thoại.

Kha Ngôn mất công tốn sức xuống giường, cảm giác như mình đã chơi một trận quần vợt sau mấy năm không tập thể dục, bắp thịt toàn thân đều đang điên cuồng lên án. Cậu thật mất mặt mà đỡ tường dịch đi vào phòng tắm, đặt tay lên bồn rửa mặt và nhìn mình trong gương—— dấu hôn trải khắp nơi và dấu ngón tay dày đặc từ cổ trở xuống.

Xong.

Khhông thể trở về Sở đánh thức được nữa.

Đánh răng rửa mặt thay quần áo, mất công tốn sức khi mặc quần vào, Lam Đình từ bên ngoài đi vào, giúp đỡ cậu vén quần lên, đẩy cậu đến bồn rửa mặt, cúi xuống hôn cậu. Lúc bắt đầu, Kha Ngôn ngậm chặt hàm răng, nghĩ lại việc đã đến nước này, hối hận cũng là vô ích, phối hợp hé miệng đáp lại, hôn đến đốt lên lửa, Lam Đình đúng lúc dứt ra, dựa vào trên vai cậu bình phục lại hô hấp, sau đó ôm ngang cậu mang cậu ra bên ngoài phòng khách ngồi xuống dung bữa.

Kha Ngôn ngủ quên, bữa sang và nữa trưa gộp lại, cân nhắc đến cậu vừa mới vận động kịch liệt, thức ăn tương đối thanh đạm, cậu vừa ăn vừa tò mò hỏi: “Cậu cứ như vậy chạy đến nơi đây, công ty bên kia làm sao bây giờ?”

Lam Đình không ăn được bao nhiêu, chống cằm nhìn Kha Ngôn ăn, nói: “Có thể hộp qua gọi video, chuyện quan trọng hoãn lại.”

Dường như không có kế hoạch lâu dài, Lam Đình như thế bình tĩnh sẽ nắm bắt được cậu chứ nhỉ?

“Lỡ như tôi không phối hợp, cậu làm sao bây giờ?”

“Vậy để cho cha mẹ quản lý.”

“… Cậu tính toán như vậy, cha mẹ cậu biết không?” Kha Ngôn trong nháy mắt tưởng tượng ra cảnh yêu phi mê hoặc lòng quân, quân không lâm triều, nghĩ đến quần thần xúc động phẫn nộ.

Ai ngờ Lam Đình nói: “Có biết. Ta thích cậu, không muốn giấu diếm ai.”

“Vậy sao cậu không nói sớm? Cậu xem, tôi dễ dàng như vậy liền bị cậu tấn công.”

“Cậu không dừng lại, tôi nói cậu cũng không nghe thấy.”

Kha Ngôn nhớ lại thời học sinh của mình dường như rất say mê học tập, đừng nói là nói chuyện yêu đương, có khi thả mấy trăm Lam Đình trước mặt cậu, cậu có thể đều chú ý không tới. Tưởng tượng thật là đáng sợ.

Sau khi ăn xong, hai người làm ổ ở trên ghế sô pha xem phim.

Kha Ngôn nhìn những người trên màn hình, tâm tư lại trôi dạt đến Sở đánh thức ở trong nước.

“Đang suy nghĩ gì?”

Kha Ngôn nói thật: “Tôi không biết mình có thể làm gì nếu không còn làm Người đánh thức nữa?”

Làm một công việc quá lâu và nó đã trở thành một phần trong cuộc sống, đột nhiên không làm nữa, sẽ cảm thấy được cuộc sống gần như trống rỗng.

“Có thể làm huấn luyện viên của người đánh thức, như vậy là có thể tiếp tục ở lại Sở tỉnh lại.”

Kha Ngôn kinh ngạc: “Tại sao tôi cảm giác cậu có chuẩn bị mới đến chứ nhỉ?”

Lam Đình cũng không phủ nhận, quay sang nhìn cậu.

Lam Đình mặc quần áo ở nhà, cảm giác lạnh lẽo trên người giảm đi rất nhiều, như có như không cảm giác xa cách bị phai mờ đi rất nhiều, thực sự trôgn rất đẹp trai.

Nhìn một chút, đôi môi đụng vào nhau, hôn hôn, gối ôm trên ghế sô pha đều bị đẩy ra trên đất, “Đừng đừng! Không được, thật sự không được!” Kha Ngôn lý trí vẫn còn tồn tại, dán chặt trên ghế sô pha, bảo vệ cái mông của chính mình. Lam Đình bật cười, ngồi thẳng nói: “không chạm vào cậu, để tôi ôm một cái.”

Khi Kha Ngôn được ôm vào lòng, không khỏi cảm thán: Sắc đẹp làm lu mờ ý chí, sắc đẹp làm lu mờ ý chí a!

Buổi tối, Kha Ngôn mở ra hòm thư chuẩn bị gửi cho Sở trưởng một email, từ người đánh thức chuyển thành huấn luyện viên đánh thức.

Thực ra, dù Lam Đình không đề cập đến, cậu cũng phải suy tính chuyện chuyển chức. Như sở trưởng từng nói, người đánh thức không thể duy trì năng lực cảm hoá mãi mãi, nhận thức của con người về một cảm xúc nào đó là có hạn, và dù nhiệt huyết có cao đến đâu thì cũng sẽ cạn kiệt trong việc nhập vai hết lần này đến lần khác.

Cậu đã dùng hết sự yêu thích trên người Lam Đình, và trong tương lai, sẽ rất khó để trút những cảm xúc tương tự lên những đối tượng tỉnh lại khác.

Trước khi viết email, cậu phát hiện bên trong hòm thư có thêm mấy email chưa đọc, tất cả đều là của người điều hành gửi đến, cậu mở ra từng cái.

Thư thứ 1: Tiền bối tôi có phải là gây rắc rối không! Tôi nào có biết anh ta động tác nhanh như vậy! Tiền bối bây giờ có thể nhận điện thoại sao? Có muốn tôi giúp anh báo cảnh sát hay không!

Thư thứ 2: Tiền bối!! Anh có sao không!!! Nếu anh bị bắt cóc thì chớp mắt một cái đi!

Thư thứ 3: Cả đêm tôi không dám chợp mắt, sáng sớm liền gọi cho tiền bối, kết quả lại là anh ta nghe máy! Ta đã nói với Sở trưởng, Sở trưởng nói không cần phải gấp, tôi có thể không lo lắng sao được, anh ta vì tìm tiền bối bằng bất cứ cách nào, tìm được tiền bối còn không dùng đến thập đại hình phạt tàn khốc luân phiên ra trận?

Thư thứ 4: Sở trưởng kêu tôi chuẩn bị tư liệu đưa cho tiền bối về người đánh thứuc chuyển thành huyến viên đánh, tiền bối anh không làm người đánh thức nữa sao?

Thư thứ 5: Ai đó đã cảnh báo tôi ngừng gửi email cho tiền bối!!! Còn nói bằng không địa chỉ hòm thư sẽ bị xoá bỏ!!! Ta sẽ sợ bọn họ chắc??

Kha Ngôn: “…”

Kha Ngôn tắt email thứ năm, mở ra tệp đính kèm trong email thứ tư, quả nhiên ở bên trong có biểu mẫu chuyển chức, gửi một bản sao và chuyển tiếp nó đến hộp thư của Sở thức tỉnh, sau đó a tắt máy coi như không có chuyện gì phát sinh, quay lại bên người Lam Đình.

Trong mấy ngày kế tiếp, Kha Ngôn và Lam Đình đều không ra khỏi phòng khách sạn.

Lam Đình tập trung xử lý một chút công việc tồn đọng, Kha Ngôn nhân tiện xem xét tài liệu chuyển chức, đợi đến thân thể của cậu khôi phục như cũ, lại cùng Lam Đình lăn giường. Thân thể hai người rất phù hợp, lại là hai bên tình nguyện, lần sua làm so với lần trước càng them kịch liệt. Lần nào đó, Kha Ngôn cùng Lam Đình giằng co cả đêm, ngày hôm sau cơ hồ không xuống giường được, mới sâu sắc nhìn lại bản thân, yên tĩnh một quãng thời gian.

Đến khi ra ngoài, những người quen biết trong khách sạn đã rời đi, người đàn ông Đan Mạch thì vẫn còn ở lại, lúc ăn điểm tâm lại đây chào hỏi.

Khi được hỏi đến những ngày qua sao không thấy cậu ra noài, Kha Ngôn giữ kín như bưng, Lam Đình bình tĩnh uống cà phê.

Ăn điểm tâm xong, Kha Ngôn đi ra ngoài trước thông khí, Lam Đình nối gót theo sau, người đàn ông Đan Mạch đụng vào vai cậu, “Các cậu làm hòa rồi?”

Lam Đình cười nhẹ và gật đầu.

Kha Ngôn có tám tháng để nghỉ ngơi, sau khi thương lượng với Lam Đình, cậu quyết định điểm dừng chân tiếp theo.

Từ lúc rời khỏi khách sạn, người đàn ông Đan Mạch hỏi Kha Ngôn tại sao không tiếp tục ở lại, Kha Ngôn cười híp mắt đùa giỡn nói muốn đi hưởng tuần trăng mật, Lam Đình quay qua nhìn cậu, cậu hào phóng tới gần hôn Lam Đình một chút giữa tiếng huýt sáo và tiếng ồn ào. Kéo hành lý cất vào trong cốp sau của xe taxi, cùng Lam Đình ngồi lên xe đi đến sân bay.

Trải qua mười mấy tiếng hành trình, máy bay hạ cánh, Kha Ngôn bị Lam Đình lay tỉnh, mơ mơ màng màng hỏi: “Đến rồi?”

“Đến rồi.”

Kha Ngôn đứng lên chậm rãi xoay người, xuống máy bay cùng Lam Đình.

Lần này không cần đóng vai, không quan hệ công việc, chỉ là đơn giả cùng người yêu có được một kì nghĩ, có thời gian sánh bước bên nhau, thuận tiện kết luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện