Nhờ được Trịnh Dã nhắc nhở từ trước, cho nên khi thấy đứa em trai và ông bà nội đang đi du lịch ở tận nước D xa xôi trên TV, Mục Cửu Ca cũng không thấy làm ngạc nhiên lắm.
Cách ăn mặc và dáng vẻ của Mục Tụ Hâm không giống trước đây, nếu quá khứ cậu khiến người khác cảm thấy cậu như một kẻ lưu manh bặm trợn, thì hiện tại chính là kiểu học sinh lạnh lùng, cá tính, có lẽ vẫn chưa rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng lại có khí chất kiên cường bất khuất, gương mặt anh tuấn thu hút nữ sinh.
Sau khi chào hỏi xong, MC liền hỏi cậu có quan hệ gì với thí sinh tài năng Mục Cửu Ca.
Mục Tụ Hâm đáp: “Đó là chị của tôi, cùng cha khác mẹ.”
“Quan hệ của hai người tốt chứ?”
Mục Tụ Hâm hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Chị ấy là một người phụ nữ đần độn, người khác đối tốt với chị ấy một phần thì chị ấy đối tốt với người khác mười phần.”
“Nghe nói tình cảm giữa cha và hai chị em cậu dường như không được tốt cho lắm?”
Mục Tụ Hâm hạ mi mắt, sau đó ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Tôi không muốn nói về vấn đề này.”
“Tại sao?”
“Con không nên nói về cha.”
“Vậy cậu có biết chuyện cha cậu tố cáo chị của cậu bất hiếu không?”
“Chị của tôi bất hiếu? Ai nói thế?” Mục Tụ Hâm nhíu mày: “Mẹ chị ấy bị bệnh, chị ấy vừa phải làm việc, vừa phải chăm sóc mẹ mình, thậm chí không tiếc bán của cải, bất động sản để lấy tiền chữa bệnh cho dì Tô. Bình thường chị ấy cũng rất hiếu thuận với ông nội, bà nội, thường xuyên đến thăm hai người họ, có chuyện gì chị ấy cũng ra tay giúp đỡ. Ngay cả tôi….một thằng em không biết điều, chị ấy cũng rất chăm sóc, sao bỗng dưng lại trở thành người bất hiếu vậy?”
“Là cha của cậu….”
Mục Tụ Hâm nhíu mày: “Mẹ của chị ấy là dì Tô đã ly hôn với cha tôi từ lâu, khi họ ly hôn đã nói rất rõ ràng, cha tôi không để lại chi phí nuôi dưỡng cho chị ấy, tương lai chị ấy cũng không phải phụng dưỡng ông ấy. Nhưng mà cha tôi hiển nhiên chưa từng có suy nghĩ tuân thủ lời hứa ấy, lúc đáp ứng điều kiện của dì Tô cũng chỉ vì không muốn cung cấp chi phí sinh hoạt cho dì Tô với chị tôi mà thôi. Sau đó dì Tô lại mắc bệnh, cuộc sống của chị tôi càng tăng thêm gánh nặng, rối tinh rối mù, vậy mà ông ấy vẫn còn tìm đến cửa gây sự vài lần, bắt chị tôi phải đưa tiền cho ông ấy.”
“Vậy chị cậu có cho không?”
“Cho, bởi vì cha tôi uy hiếp nếu chị ấy không đưa tiền, ông ấy sẽ đi tìm ông nội, bà nội làm loạn, làm cho cả nhà không được yên bình.”
MC thở dài, lại hỏi thêm mấy vấn đề nữa.
Mục Tụ Hâm nhìn thì có vẻ không trả lời rõ từng vấn đề, nhưng lại khéo léo nói ra sự hiếu thuận của cậu ấy và Cửu Ca.
Cửu Ca nhắm mắt, rồi giơ tay lau đi những giọt nước mắt còn vương trên mi.
“Cảm ơn.”
Sau đó hai ông bà Mục gia cũng tham gia, chỉ có điều họ không tới trường quay trực tiếp, mà thông qua cuộc gọi video với chương trình.
Mục Tụ Hâm không nói thẳng tính xấu của Mục Hữu Vi, nhưng ông bà Mục lại không như vậy.
Vừa nghe MC nhắc tới Mục Hữu Vi, ông nội Mục liền tức giận chửi ầm lên, nếu không mắng Mục Hữu Vi là tên mất hết nhân cách thì thực xin lỗi cha mẹ, xin lỗi con cháu.
Bà nội Mục cũng khóc như mưa, sụt xùi kể với MC rằng ông bà vô phúc, không dạy dỗ tốt đứa con duy nhất này, gây họa cho cha mẹ ruột còn chưa đủ, còn đi hại hai người mẹ của hai chị em Mục Cửu Ca, hại cả hai chị em Mục Cửu Ca nữa.
Sau khi phỏng vấn ông bà Mục xong, phóng viên còn đi phỏng vấn hàng xóm sống lâu năm xung quanh khu nhà của Mục Hữu Vi, những người được phỏng vấn đều trăm miệng một lời nói Mục Hữu Vi là đồ không ra gì, nói con gái ông ta có người cha như thế thì thà không có còn hơn. Thậm chí có người còn nói chắc nịch rằng Mục Hữu Vi từ lâu đã bị rượu ảnh hưởng đến thần kinh, những lời mà ông ta nói đều không thể tin được.
Một vòng thăm hỏi, cuối cùng toàn bộ đều trở thành đại hội phê bình và hỏi tội Mục Hữu Vi.
Cuối cùng MC tổng kết: “Từ cổ chí kim, đạo hiếu vốn là một vấn đề vô cùng khó nói, …..”
Mục Cửu Ca xem hết chương trình, sau đó gọi điện thoại cho Mục Tụ Hâm.
Hai chị em hàn huyên trong chốc lát, Cửu Ca nhờ đó mới biết Mục Hữu Vi quay một clip bất lợi cho mình. Thật may, Mục Tụ Hâm cũng nói clip đó không phát tán rộng rãi trên mạng, cũng không có nhiều người nhìn thấy, bây giờ đã bị gỡ xuống, hoàn toàn biến mất.
Cửu Ca ngồi yên trên giường một lúc lâu, cuối cùng mới gửi một đoạn tin nhắn cho Hoa Vô Ý: Em rất nhớ anh.
Hoa Vô Ý nhanh chóng hồi âm: Em đang muốn câu dẫn anh sao? Anh sẽ sớm đến tìm em, chờ anh.
Cửu Ca: “….”
Hoa Vô Ý biến mất khoảng chừng nửa tháng, nửa tháng qua, ngoài việc điện thoại thường xuyên mỗi ngày, thì anh hoàn toàn không xuất hiện trước mặt Cửu Ca.
Chớp mắt vòng thi thứ hai sẽ diễn ra vào cuối tuần này, Cửu Ca vừa mới trở về phòng riêng, đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy người nào đó đang nằm trên giường xem TV.
Cửu Ca nhìn nhìn cửa sổ mở rộng, mặt không chút thay đổi hỏi: “Anh đi vào bằng lối cửa sổ à?”
“Mở cửa sổ để hít thở không khí.” Hoa Vô Ý đứng dậy đóng cửa sổ.
Cửu Ca nhìn thấy dáng người cao lớn khỏa thân của anh đi tới đi lui trong phòng. Cảm thán: “Anh tắm rửa xong không biết mặc quần áo vào sao?”
“Không biết.” Người đàn ông nào đó quay lại trên giường, giơ tay vỗ vỗ vị trí cạnh mình: “Lại đây.”
“Em đi tắm rửa một cái.” Thời tiết càng ngày càng oi bức, đi đường một lúc đã rịn đầy mồ hôi.
“Lại đây.” Người đàn ông cố chấp bắt cô đi qua.
Cửu Ca nhìn một cái xem thường, đi đến ngồi xuống đối diện anh, kết quả bị anh trực tiếp lôi tới ngồi xuống trong lòng anh.
Hoa Vô Ý ôm chặt cô, không cho cô chạy, nghiêng đầu ngửi cổ cô, rồi nâng cằm cô lên, nhìn miệng vết thương nói: “Khép miệng cũng không tệ lắm.”
“Ừ, tuần trước đã cắt chỉ rồi. Bác sĩ nói sau này sẽ để lại một vết sẹo mờ, có điều vì ở cổ có ngấn nên cũng không thấy rõ lắm.”
Hoa Vô Ý hôn lên miệng vết thương của cô, còn liếm liếm.
“Mặn không?” Cửu Ca ghét bỏ đẩy anh ra.
Hoa Vô Ý chậc chậc lưỡi: “Hương vị cũng không tệ, chúng ta hầm nấm đi.”
Hầm nấm? Chỉ chốc lát sau, cô đã biết ‘Hầm nấm’ có nghĩa là gì.
Người nằm trên người cô nóng đến dọa người, cho dù trong phòng có bật điều hòa cũng không đủ.
Mồ hôi từ trên trán người đàn ông chảy xuống, nhỏ xuống cổ và tóc của cô.
Đầu vai bị cắn, làn da non mềm lưu lại dấu răng nanh.Sau đó đột nhiên va chạm mãnh liệt, làn da sau cổ bị ngậm chặt.
Mười ngón tay đan xen vào nhau, cô ngẩng đầu lên, tựa như khóc lại tựa như than thở, khiến cho người đàn ông công kích càng thêm mãnh liệt.
“Của anh.”
“A….”
“Nói em là của anh.”
“Em….em là của anh….chậm một chút, chậm…..”
Người đàn ông càng ra sức công thành đoạt đất, thở hổn hển, cắn tai cô: “Đúng, em là của anh, anh cũng vậy là của em. Em vĩnh viễn phải nhớ kỹ điều này.”
Đêm khuya dài đằng đẵng, Cửu Ca mơ màng nhớ người đàn ông đó ôm cô vào phòng tắm, ở trong bồn tắm lớn bắt đầu lau rửa cho cô, sau đó lại bắt đầu đi hầm nấm.
A, đáng ghét, việc này thì có liên quan chi với hầm nấm vậy!
Dường như Hoa Vô Ý rất thích việc ra vào bằng cửa sổ.
Mười lần trở về thì ít nhất có tám lần cô nhìn thấy người đàn ông nào đó xuất hiện trong phòng của cô.
Hơn nữa càng đáng sợ chính là người này giống như đến kỳ động tình, vừa mới chạm đến phương diện kia là hầu như mỗi lần đều phải cùng dây dưa với cô một phen, có đôi khi buổi sáng trước khi đi còn không nhịn được lại đè cô ra hầm nấm.
Ôm cổ người đàn ông, phập phồng cao thấp theo thân thể đối phương, Cửu Ca tức quá há mồm cắn anh một cái: “Khoảng thời gian này anh phát điên cái gì vậy? A!”
Người đàn ông không khách khí cắn trả lại, còn nói rõ một lần nữa: “Anh là người đàn ông của em.”
“….” Cửu Ca hoàn toàn không hiểu rõ đầu cua tai nheo ra sao: “Anh có thể đừng giống như người máy….”
Cánh tay người đàn ông căng thẳng: “Vợ à, em đang khích lệ anh sao?”
Cửu Ca lập tức phản bác: “Không, em đang phê bình động tác của anh đơn điệu, chỉ có một kiểu mặt giáp mặt….A a a!”
Ngày hôm sau, bỏ qua bữa sáng, bước chân Cửu Ca nặng nề chậm chạp đi ra khỏi phòng, cô vô cùng hối hận về lời nói cùng việc làm của mình vào tối hôm qua_____ có đôi khi muốn hiếu thắng thì phải nhìn trường hợp! Hơn nữa lòng tự trọng còn ảnh hưởng rất lớn đến tình huống thực tế.
Haizzz! Như thế này làm sao có thể cam đoan cô có một ngày thêu đảm bảo chất lượng? Cửu Ca rơi lệ đầy mặt.
Mà khi buổi tối cô trở lại phòng, phát hiện người nào đó đang nghiêm túc học hành ở trên mạng, tò mò nhìn nội dung, cô tức đến mức thiếu chút nữa thì ném bay máy tính của đối phương ra ngoài.
“Phu nhân, anh đang học tập.” Hoa Vô Ý còn thật sự thành khẩn nói.
Cửu Ca vận khí, khó khăn lắm mới nhả ra được bốn chữ: “Anh không cần học.”
“Không, anh phải học.” Khi một người đàn ông bị tổn thương lòng tự trọng về phương diện ấy, hơn nữa còn do chính miệng phu nhân nhà mình phê bình anh ở trên giường dùng chưa đủ lực, động tác chưa đẹp mắt, chưa đủ nhiều, như thế này làm sao được?
Là đàn ông, phải khiến cho phu nhân của mình thỏa mãn!
“Anh thật sự không cần….”
“Em không cần an ủi anh, không tốt thì phải sửa lại, lúc nào em cũng có thể góp ý với anh chỗ nào không tốt, anh sẽ cố gắng nỗ lực nâng cao trình độ của bản thân, nhất định sẽ không để cho em cảm thấy….Buồn tẻ.”
Đối với lời đáp trả của người đàn ông này, Cửu Ca chỉ muốn quỳ!
Hoa Vô Ý ngoắc tay với cô: “Em tới xem tư thế này thế nào? Cả ngày hôm nay anh đã tập trung nghiên cứu cái gì gọi là chín nông một sâu, du long hí thủy, hòa thượng rung chuông, ấn chuông cửa, chờ anh học được bốn chiêu này, anh sẽ học tiếp những cái khác.”
Cửu Ca nghe không hiểu, cô cũng không muốn hiểu, hiện tại cô quay lại phòng riêng còn kịp không? Không, cô phải đi tố giác với tổ công tác có người mỗi ngày đều xông vào phòng của cô!
Cũng may Tiểu Hoa cũng coi như biết nghĩ cho cô, sau khi tiến hành mát xa toàn thân cho cô xong mới bắt đầu cùng cô nghiên cứu ấn chuông cửa rốt cuộc phải ấn như thế nào….
Mấy ngày liên tục, cuối cùng cũng tới đêm tranh tài thứ hai. Sau trận này sẽ loại một nửa thí sinh, chỉ còn sáu người tiếp tục lọt vào lượt trận cuối cùng.
Với chủ đề cách tân, mười hai thí sinh đã phải vắt hết óc suy nghĩ. Không chỉ mỗi họa tiết truyền thống cần được cách tân, mà các kỹ thuật thêu cũng cần phải sáng tạo, biến đổi cho đặc sắc.
Ví dụ: Vào thời cận đại có người phát minh song diện dị tú (thêu hai mặt khác nhau), loạn châm tú pháp (phương pháp thêu rối, không theo đường lối nào cả), ma tuyến tú pháp (cách thêu quay lại).
Trước khi trận đấu này diễn ra, trên internet đa số là bình luận bất lợi đối với Cửu Ca, bởi vì hầu hết mọi người đều cho rằng: có được bí truyền nghìn năm của Tô gia thì cô đã có được nhiều ưu thế hơn so với những thí sinh khác.
Hơn nữa tất cả giám khảo cũng đều phải tham khảo lại cổ kim, bổ sung không ít kiến thức về thêu, chờ khi tác phẩm của Cửu Ca xuất hiện, bọn họ mới có căn cứ chính xác để tiếp tục công kích, phản bác cô.
Cách ăn mặc và dáng vẻ của Mục Tụ Hâm không giống trước đây, nếu quá khứ cậu khiến người khác cảm thấy cậu như một kẻ lưu manh bặm trợn, thì hiện tại chính là kiểu học sinh lạnh lùng, cá tính, có lẽ vẫn chưa rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng lại có khí chất kiên cường bất khuất, gương mặt anh tuấn thu hút nữ sinh.
Sau khi chào hỏi xong, MC liền hỏi cậu có quan hệ gì với thí sinh tài năng Mục Cửu Ca.
Mục Tụ Hâm đáp: “Đó là chị của tôi, cùng cha khác mẹ.”
“Quan hệ của hai người tốt chứ?”
Mục Tụ Hâm hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Chị ấy là một người phụ nữ đần độn, người khác đối tốt với chị ấy một phần thì chị ấy đối tốt với người khác mười phần.”
“Nghe nói tình cảm giữa cha và hai chị em cậu dường như không được tốt cho lắm?”
Mục Tụ Hâm hạ mi mắt, sau đó ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Tôi không muốn nói về vấn đề này.”
“Tại sao?”
“Con không nên nói về cha.”
“Vậy cậu có biết chuyện cha cậu tố cáo chị của cậu bất hiếu không?”
“Chị của tôi bất hiếu? Ai nói thế?” Mục Tụ Hâm nhíu mày: “Mẹ chị ấy bị bệnh, chị ấy vừa phải làm việc, vừa phải chăm sóc mẹ mình, thậm chí không tiếc bán của cải, bất động sản để lấy tiền chữa bệnh cho dì Tô. Bình thường chị ấy cũng rất hiếu thuận với ông nội, bà nội, thường xuyên đến thăm hai người họ, có chuyện gì chị ấy cũng ra tay giúp đỡ. Ngay cả tôi….một thằng em không biết điều, chị ấy cũng rất chăm sóc, sao bỗng dưng lại trở thành người bất hiếu vậy?”
“Là cha của cậu….”
Mục Tụ Hâm nhíu mày: “Mẹ của chị ấy là dì Tô đã ly hôn với cha tôi từ lâu, khi họ ly hôn đã nói rất rõ ràng, cha tôi không để lại chi phí nuôi dưỡng cho chị ấy, tương lai chị ấy cũng không phải phụng dưỡng ông ấy. Nhưng mà cha tôi hiển nhiên chưa từng có suy nghĩ tuân thủ lời hứa ấy, lúc đáp ứng điều kiện của dì Tô cũng chỉ vì không muốn cung cấp chi phí sinh hoạt cho dì Tô với chị tôi mà thôi. Sau đó dì Tô lại mắc bệnh, cuộc sống của chị tôi càng tăng thêm gánh nặng, rối tinh rối mù, vậy mà ông ấy vẫn còn tìm đến cửa gây sự vài lần, bắt chị tôi phải đưa tiền cho ông ấy.”
“Vậy chị cậu có cho không?”
“Cho, bởi vì cha tôi uy hiếp nếu chị ấy không đưa tiền, ông ấy sẽ đi tìm ông nội, bà nội làm loạn, làm cho cả nhà không được yên bình.”
MC thở dài, lại hỏi thêm mấy vấn đề nữa.
Mục Tụ Hâm nhìn thì có vẻ không trả lời rõ từng vấn đề, nhưng lại khéo léo nói ra sự hiếu thuận của cậu ấy và Cửu Ca.
Cửu Ca nhắm mắt, rồi giơ tay lau đi những giọt nước mắt còn vương trên mi.
“Cảm ơn.”
Sau đó hai ông bà Mục gia cũng tham gia, chỉ có điều họ không tới trường quay trực tiếp, mà thông qua cuộc gọi video với chương trình.
Mục Tụ Hâm không nói thẳng tính xấu của Mục Hữu Vi, nhưng ông bà Mục lại không như vậy.
Vừa nghe MC nhắc tới Mục Hữu Vi, ông nội Mục liền tức giận chửi ầm lên, nếu không mắng Mục Hữu Vi là tên mất hết nhân cách thì thực xin lỗi cha mẹ, xin lỗi con cháu.
Bà nội Mục cũng khóc như mưa, sụt xùi kể với MC rằng ông bà vô phúc, không dạy dỗ tốt đứa con duy nhất này, gây họa cho cha mẹ ruột còn chưa đủ, còn đi hại hai người mẹ của hai chị em Mục Cửu Ca, hại cả hai chị em Mục Cửu Ca nữa.
Sau khi phỏng vấn ông bà Mục xong, phóng viên còn đi phỏng vấn hàng xóm sống lâu năm xung quanh khu nhà của Mục Hữu Vi, những người được phỏng vấn đều trăm miệng một lời nói Mục Hữu Vi là đồ không ra gì, nói con gái ông ta có người cha như thế thì thà không có còn hơn. Thậm chí có người còn nói chắc nịch rằng Mục Hữu Vi từ lâu đã bị rượu ảnh hưởng đến thần kinh, những lời mà ông ta nói đều không thể tin được.
Một vòng thăm hỏi, cuối cùng toàn bộ đều trở thành đại hội phê bình và hỏi tội Mục Hữu Vi.
Cuối cùng MC tổng kết: “Từ cổ chí kim, đạo hiếu vốn là một vấn đề vô cùng khó nói, …..”
Mục Cửu Ca xem hết chương trình, sau đó gọi điện thoại cho Mục Tụ Hâm.
Hai chị em hàn huyên trong chốc lát, Cửu Ca nhờ đó mới biết Mục Hữu Vi quay một clip bất lợi cho mình. Thật may, Mục Tụ Hâm cũng nói clip đó không phát tán rộng rãi trên mạng, cũng không có nhiều người nhìn thấy, bây giờ đã bị gỡ xuống, hoàn toàn biến mất.
Cửu Ca ngồi yên trên giường một lúc lâu, cuối cùng mới gửi một đoạn tin nhắn cho Hoa Vô Ý: Em rất nhớ anh.
Hoa Vô Ý nhanh chóng hồi âm: Em đang muốn câu dẫn anh sao? Anh sẽ sớm đến tìm em, chờ anh.
Cửu Ca: “….”
Hoa Vô Ý biến mất khoảng chừng nửa tháng, nửa tháng qua, ngoài việc điện thoại thường xuyên mỗi ngày, thì anh hoàn toàn không xuất hiện trước mặt Cửu Ca.
Chớp mắt vòng thi thứ hai sẽ diễn ra vào cuối tuần này, Cửu Ca vừa mới trở về phòng riêng, đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy người nào đó đang nằm trên giường xem TV.
Cửu Ca nhìn nhìn cửa sổ mở rộng, mặt không chút thay đổi hỏi: “Anh đi vào bằng lối cửa sổ à?”
“Mở cửa sổ để hít thở không khí.” Hoa Vô Ý đứng dậy đóng cửa sổ.
Cửu Ca nhìn thấy dáng người cao lớn khỏa thân của anh đi tới đi lui trong phòng. Cảm thán: “Anh tắm rửa xong không biết mặc quần áo vào sao?”
“Không biết.” Người đàn ông nào đó quay lại trên giường, giơ tay vỗ vỗ vị trí cạnh mình: “Lại đây.”
“Em đi tắm rửa một cái.” Thời tiết càng ngày càng oi bức, đi đường một lúc đã rịn đầy mồ hôi.
“Lại đây.” Người đàn ông cố chấp bắt cô đi qua.
Cửu Ca nhìn một cái xem thường, đi đến ngồi xuống đối diện anh, kết quả bị anh trực tiếp lôi tới ngồi xuống trong lòng anh.
Hoa Vô Ý ôm chặt cô, không cho cô chạy, nghiêng đầu ngửi cổ cô, rồi nâng cằm cô lên, nhìn miệng vết thương nói: “Khép miệng cũng không tệ lắm.”
“Ừ, tuần trước đã cắt chỉ rồi. Bác sĩ nói sau này sẽ để lại một vết sẹo mờ, có điều vì ở cổ có ngấn nên cũng không thấy rõ lắm.”
Hoa Vô Ý hôn lên miệng vết thương của cô, còn liếm liếm.
“Mặn không?” Cửu Ca ghét bỏ đẩy anh ra.
Hoa Vô Ý chậc chậc lưỡi: “Hương vị cũng không tệ, chúng ta hầm nấm đi.”
Hầm nấm? Chỉ chốc lát sau, cô đã biết ‘Hầm nấm’ có nghĩa là gì.
Người nằm trên người cô nóng đến dọa người, cho dù trong phòng có bật điều hòa cũng không đủ.
Mồ hôi từ trên trán người đàn ông chảy xuống, nhỏ xuống cổ và tóc của cô.
Đầu vai bị cắn, làn da non mềm lưu lại dấu răng nanh.Sau đó đột nhiên va chạm mãnh liệt, làn da sau cổ bị ngậm chặt.
Mười ngón tay đan xen vào nhau, cô ngẩng đầu lên, tựa như khóc lại tựa như than thở, khiến cho người đàn ông công kích càng thêm mãnh liệt.
“Của anh.”
“A….”
“Nói em là của anh.”
“Em….em là của anh….chậm một chút, chậm…..”
Người đàn ông càng ra sức công thành đoạt đất, thở hổn hển, cắn tai cô: “Đúng, em là của anh, anh cũng vậy là của em. Em vĩnh viễn phải nhớ kỹ điều này.”
Đêm khuya dài đằng đẵng, Cửu Ca mơ màng nhớ người đàn ông đó ôm cô vào phòng tắm, ở trong bồn tắm lớn bắt đầu lau rửa cho cô, sau đó lại bắt đầu đi hầm nấm.
A, đáng ghét, việc này thì có liên quan chi với hầm nấm vậy!
Dường như Hoa Vô Ý rất thích việc ra vào bằng cửa sổ.
Mười lần trở về thì ít nhất có tám lần cô nhìn thấy người đàn ông nào đó xuất hiện trong phòng của cô.
Hơn nữa càng đáng sợ chính là người này giống như đến kỳ động tình, vừa mới chạm đến phương diện kia là hầu như mỗi lần đều phải cùng dây dưa với cô một phen, có đôi khi buổi sáng trước khi đi còn không nhịn được lại đè cô ra hầm nấm.
Ôm cổ người đàn ông, phập phồng cao thấp theo thân thể đối phương, Cửu Ca tức quá há mồm cắn anh một cái: “Khoảng thời gian này anh phát điên cái gì vậy? A!”
Người đàn ông không khách khí cắn trả lại, còn nói rõ một lần nữa: “Anh là người đàn ông của em.”
“….” Cửu Ca hoàn toàn không hiểu rõ đầu cua tai nheo ra sao: “Anh có thể đừng giống như người máy….”
Cánh tay người đàn ông căng thẳng: “Vợ à, em đang khích lệ anh sao?”
Cửu Ca lập tức phản bác: “Không, em đang phê bình động tác của anh đơn điệu, chỉ có một kiểu mặt giáp mặt….A a a!”
Ngày hôm sau, bỏ qua bữa sáng, bước chân Cửu Ca nặng nề chậm chạp đi ra khỏi phòng, cô vô cùng hối hận về lời nói cùng việc làm của mình vào tối hôm qua_____ có đôi khi muốn hiếu thắng thì phải nhìn trường hợp! Hơn nữa lòng tự trọng còn ảnh hưởng rất lớn đến tình huống thực tế.
Haizzz! Như thế này làm sao có thể cam đoan cô có một ngày thêu đảm bảo chất lượng? Cửu Ca rơi lệ đầy mặt.
Mà khi buổi tối cô trở lại phòng, phát hiện người nào đó đang nghiêm túc học hành ở trên mạng, tò mò nhìn nội dung, cô tức đến mức thiếu chút nữa thì ném bay máy tính của đối phương ra ngoài.
“Phu nhân, anh đang học tập.” Hoa Vô Ý còn thật sự thành khẩn nói.
Cửu Ca vận khí, khó khăn lắm mới nhả ra được bốn chữ: “Anh không cần học.”
“Không, anh phải học.” Khi một người đàn ông bị tổn thương lòng tự trọng về phương diện ấy, hơn nữa còn do chính miệng phu nhân nhà mình phê bình anh ở trên giường dùng chưa đủ lực, động tác chưa đẹp mắt, chưa đủ nhiều, như thế này làm sao được?
Là đàn ông, phải khiến cho phu nhân của mình thỏa mãn!
“Anh thật sự không cần….”
“Em không cần an ủi anh, không tốt thì phải sửa lại, lúc nào em cũng có thể góp ý với anh chỗ nào không tốt, anh sẽ cố gắng nỗ lực nâng cao trình độ của bản thân, nhất định sẽ không để cho em cảm thấy….Buồn tẻ.”
Đối với lời đáp trả của người đàn ông này, Cửu Ca chỉ muốn quỳ!
Hoa Vô Ý ngoắc tay với cô: “Em tới xem tư thế này thế nào? Cả ngày hôm nay anh đã tập trung nghiên cứu cái gì gọi là chín nông một sâu, du long hí thủy, hòa thượng rung chuông, ấn chuông cửa, chờ anh học được bốn chiêu này, anh sẽ học tiếp những cái khác.”
Cửu Ca nghe không hiểu, cô cũng không muốn hiểu, hiện tại cô quay lại phòng riêng còn kịp không? Không, cô phải đi tố giác với tổ công tác có người mỗi ngày đều xông vào phòng của cô!
Cũng may Tiểu Hoa cũng coi như biết nghĩ cho cô, sau khi tiến hành mát xa toàn thân cho cô xong mới bắt đầu cùng cô nghiên cứu ấn chuông cửa rốt cuộc phải ấn như thế nào….
Mấy ngày liên tục, cuối cùng cũng tới đêm tranh tài thứ hai. Sau trận này sẽ loại một nửa thí sinh, chỉ còn sáu người tiếp tục lọt vào lượt trận cuối cùng.
Với chủ đề cách tân, mười hai thí sinh đã phải vắt hết óc suy nghĩ. Không chỉ mỗi họa tiết truyền thống cần được cách tân, mà các kỹ thuật thêu cũng cần phải sáng tạo, biến đổi cho đặc sắc.
Ví dụ: Vào thời cận đại có người phát minh song diện dị tú (thêu hai mặt khác nhau), loạn châm tú pháp (phương pháp thêu rối, không theo đường lối nào cả), ma tuyến tú pháp (cách thêu quay lại).
Trước khi trận đấu này diễn ra, trên internet đa số là bình luận bất lợi đối với Cửu Ca, bởi vì hầu hết mọi người đều cho rằng: có được bí truyền nghìn năm của Tô gia thì cô đã có được nhiều ưu thế hơn so với những thí sinh khác.
Hơn nữa tất cả giám khảo cũng đều phải tham khảo lại cổ kim, bổ sung không ít kiến thức về thêu, chờ khi tác phẩm của Cửu Ca xuất hiện, bọn họ mới có căn cứ chính xác để tiếp tục công kích, phản bác cô.
Danh sách chương