Một đêm ngủ không ngon giấc. Sáng hôm sau, Cửu Ca dậy sớm đến viện dưỡng lão thăm mẹ mình.
Cô đang nói chuyện với mẹ, đột nhiên điện thoại reo lên.
Mở ra nhìn, là số điện thoại ngày qua đã gọi cho cô.
Cửu Ca thầm nghĩ, tại sao lại gọi điện cho cô? Lẽ nào đả kích cô một lần vẫn chưa đủ, còn muốn lần thứ hai? Hay là Hoa Vô Ý đã thực sự làm gì đó? Nhưng làm gì có chuyện nhanh đến thế chứ? Chuông điện thoại vẫn réo rắt không ngừng.
Nghĩ nhiều làm gì, trước mắt cứ nghe đối phương nói gì đã.
Cửu Ca nhấn nút trả lời.
Đúng là điện thoại của ban tổ chức cuộc thi, có điều cách nói chuyện lần này của họ đã thay đổi. Giọng của người gọi điện cho cô tràn ngập áy náy, liên tục xin lỗi cô, nói rằng là do họ chưa điều tra rõ chân tướng sự việc đã nghe tin đồn thất thiệt từ một phía, vân vân…
Đối phương vừa cúp điện thoại, Cửu Ca liền gọi điện thoại cho Hoa Vô Ý.
“Chúc mừng.” Hoa Vô Ý nói qua điện thoại.
“Anh đã làm gì thế? Tại sao thái độ của họ trước và sau lại … khác nhau nhiều đến vậy?” Mục Cửu Ca không tin hỏi. Cô không thể tưởng tượng được là vấn đề khó khăn suýt nữa khiến cô gục ngã lại có thể giải quyết nhanh đến thế.
“Không làm gì cả.” Giọng điệu của Hoa Vô Ý rất bình thản, giống như không hề ý thức được mình đã làm được một chuyện cực kỳ khó.
“Anh chỉ mượn điện thoại của người phụ trách phòng PR của công ty, gọi điện cho một vị lãnh đạo của thành phố, giải thích sơ qua với ông ấy về chuyện của em. Ông ấy rất thương dân, hơn nữa cũng là một người rất có tinh thần chính nghĩa. Vì thế ông ấy đồng ý trước khi mọi việc được làm sáng tỏ sẽ cho em một cơ hội thách đấu quang minh chính đại với nhà họ Hàn. Theo như lời của ông ấy thì vàng thật không sợ lửa, cây ngay không sợ chết đứng, nếu như em thật sự là người thừa kế thừa kỹ nghệ chân chính thì chắc chắn sẽ không bị đánh bại bởi một kẻ ăn cắp mới học lỏm chưa được bao lâu.
Sau đó ông ấy gọi điện thoại cho lãnh đạo phụ trách cuộc thi, lãnh đạo phụ trách cuộc thi lại gọi điện thoại cho giám đốc đài truyền hình, thế là…em lại có tư cách dự thi. Em xem, thật ra mọi chuyện cũng không quá khó khăn như em nghĩ, chẳng qua là mất mấy cuộc điện thoại mà thôi.”
Mục Cửu Ca nhắm mắt, Hoa Vô Ý nói nghe có vẻ đơn giản, nhưng đâu phải ai cũng có thể gọi điện thoại cho một vị lãnh đạo thành phố, cũng đâu phải ai cũng có thể khiến lãnh đạo thành phố tin rằng cô vô tội chứ.
“Không phải anh nói công ty của anh chỉ là một công ty nhỏ, chuyên thiết kế và sản xuất những mặt hàng theo yêu cầu của nước ngoài à? Sao lại quen biết cả những lãnh đạo cấp cao của thành phố thế?”
“A, đúng là thế mà.” Ở bên kia điện thoại, Hoa Vô Ý thoáng ngừng một chút: “Có điều hiện tại công ty anh đang chuyển đổi mô hình, bắt đầu nhận một số đơn đặt hàng trong nước. Hơn nữa vì công ty anh sản xuất rất nhiều loại linh kiện liên quan đến máy móc và thiết bị công nghệ cao, cho nên trong quá trình chuyển đổi cũng quen biết được một số…. người tai to mặt lớn.”
“Cảm ơn anh!” Mục Cửu Ca thật lòng nói.
“Không cần cảm ơn đâu.” Hoa Vô Ý đột nhiên nói: “Có phí cả.”
“……Phí gì?” Mục Cửu Ca cảm thấy khuôn mặt mình hơi nóng lên.
Hoa Vô Ý ngập ngừng, bị Mục Cửu Ca giục hỏi một lần nữa mới trả lời: “Mấy đứa nói muốn tới gặp em.”
“Cái gì?!” Nhiệt độ trên mặt Mục Cửu Ca nhanh chóng giảm xuống, lại nhanh chóng tăng lên, vừa rồi cô nghĩ cái gì thế!
“Mấy đứa nói thứ bảy và chủ nhật tuần này em nhất định phải đến phòng trưng bày, không thể không đi.” Hoa Vô Ý nói xong bỗng cảm thấy giọng mình có chút cứng rắn, lập tức an ủi nói tiếp: “Nhưng em yên tâm, anh sẽ không cho mấy đứa gợi ý đâu. Mấy đứa có thể tìm được em hay không đều tùy thuộc vào khả năng của mấy đứa. Cho nên em đừng lo lắng quá.”
Mặt Mục Cửu Ca rớt đầy hắc tuyến: “Cảm ơn, em đã bắt đầu lo lắng rồi.”
Mục Cửu Ca cúp điện thoại, quỳ xuống bên mẹ, nắm lấy tay bà, nhẹ giọng nói: “Mẹ, con xin lỗi, chưa được sự đồng ý của mẹ đã tự ý tham gia cuộc thi này. Nếu như liệt tổ liệt tông của nhà họ Tô có ý kiến, thì cứ để họ tới tìm con. Con…con có một kế hoạch, con không biết làm vậy là đúng hay không, nhưng mà con muốn thử một lần.”
Ánh mắt Bà Tô có chút tò mò nhìn cô gái đang quỳ bên cạnh mình, cô ấy nói rằng cô là con gái của bà, nhưng bà lại hoàn toàn không nhớ được đứa con này. Có điều trong lòng bà cũng không ghét cô gái này, ngược lại còn cảm thấy cô ấy rất thân quen.
“Mẹ, giá như mẹ có thể cho con lời khuyên thì tốt biết mấy. Con cần sự ủng hộ của mẹ, như vậy sẽ cho con thật nhiều sức mạnh.” Mục Cửu Ca cười, vùi mặt vào lòng bàn tay của bà Tô.
Bà Tô không rút tay ra mà dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
Bất cứ ai khi tham gia vào một cuộc thi có tầm cỡ lớn thì đều khó mà giữ được cho mình một tâm trạng ổn định, trừ khi người đó bị thiếu dây thần kinh cảm xúc.
Mục Cửu Ca là một cô gái bình thường, tâm lý của cô cũng được xem như là có rèn luyện tốt. Nhưng hai ngày trước khi tác phẩm được đưa ra trưng bày, tâm trạng của cô vẫn có chút xúc động và bồn chồn không yên.
Cô rất có lòng tin đối với tác phẩm của mình. Nhưng đây là một cuộc thi do người xem bình chọn nên có rất nhiều điều không thể chắc chắn.
Ví dụ như người dự thi có nhiều người thân, bạn bè, và đồng nghiệp, v.v… thì chỉ cần miêu tả cho người ta biết tác phẩm dự thi của mình như thế nào, sau đó nhờ họ dán phiếu bình chọn cho mình, như vậy những người dự thi có ít người quen hơn sẽ bị thua thiệt.
Ngoài ra, vào buổi tối các tác phẩm cũng không được cất giữ, cho nên rất có thể sẽ bị kẻ xấu lợi dụng đêm khuya trộm cắp hoặc là phá hủy tác phẩm.
Còn có vị trí trưng bày tác phẩm, vị trí có thu hút ánh mắt người xem hay không cũng là một nhân tố quyết định đến kết quả.
Về phần ban giám khảo có công tâm, có danh sách nội bộ trước hay không đều khiến Cửu Ca lo lắng không yên, cô chỉ có thể chờ đợi kết quả sau hai ngày trưng bày kết thúc.
Mục Cửu Ca ngồi trước máy vi tính thật lâu. Cô đang cân nhắc xem có nên chụp tác phẩm dự thi của mình rồi gửi cho những người quen biết, sau đó nhờ họ đến nhà triển lãm giúp cô tăng số phiếu bầu hay không. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn muốn xem rốt cuộc có bao nhiêu người thực sự thích tác phẩm thêu của mình.
Đây không phải là do cô quá tự tin vào tác phẩm của mình, càng không phải là tự kiêu, mà là cô muốn được công nhận bằng chính sức của mình, và một ít lòng tự trọng —— bởi vì người nhà họ Hàn quá mức đê tiện, hèn hạ, cho nên cô muốn quang minh chính đại đánh bại đối phương!
Hai ngày qua Hoa Vô Ý tương đối bận rộn, trước đó anh đã gọi điện thoại cho cô nói rằng hai đêm nữa anh không thể về nhà, phải ở lại công ty làm thêm giờ, hẹn sáng thứ bảy gặp nhau ở nhà triển lãm.
Mục Cửu Ca cũng không nói nhiều, chỉ dặn anh nhớ chú ý sức khỏe, ăn cơm đúng giờ, sau đó gác máy.
—-
Công ty cơ khí Trọng Vũ.
Vài người mặc quân trang xuất hiện trong khoang xe.
Một người đàn ông trung niên mang quân hàm cấp bậc Thượng Tá nhìn Hoa Vô Ý cúp điện thoại, cười nói: “Cậu có người yêu rồi à?”
“Là vợ tôi.” Hoa Vô Ý cất điện thoại vào túi quần, gõ gõ vài thao tác trên máy tính, một mô hình trên cát lập tức hiện ra.
“Cậu đã kết hôn rồi?”
“Vâng, vừa mới kết hôn.”
Thượng Tá cười: “Xin lỗi, cậu vừa kết hôn mà lại bắt cậu phải tăng ca.”
Hoa Vô Ý lắc đầu: “Không sao, có qua có lại mà. Trung tướng Lương giúp tôi, tôi giúp lại các ông.”
Thượng Tá rất tò mò muốn biết Hoa Vô Ý và Trung tướng Lương đã trao đổi gì với nhau. Nhưng thấy đối phương không muốn nói rõ, ông ta cũng không hỏi nhiều.
Lần này có thể làm việc cùng với công ty Trọng Vũ, Trung tướng Lương đã hài lòng lắm rồi. Huống chi người đứng đầu côn ty lại đích thân thiết kế súng liên thanh kiểu mới cho bọn họ nữa chứ.
Theo như lời Trung tướng Lương nói, cái công ty này rất chi là hầm hố, bất kể anh đứng hàng thứ mấy trên thế giới cũng không chịu lép vế, muốn hợp tác với anh thì hợp tác, muốn mặc kệ anh là mặc kệ.
Tại sao? Tại vì người ta có công nghệ cao.
Đầu năm nay, kỹ thuật và công nghệ cao là những ngành hàng đầu. Đừng tưởng công ty người ta nhỏ mà coi thường, nhân viên ở đây đều là những người tài giỏi nhất, sản phẩm đều tốt nhất, thiết kế tiên tiến nhất.
Theo các thông tin mật mà họ thu thập được, Cục hàng không Nasa của Mỹ được mệnh danh là có kỹ thuật vượt qua các nước khác hàng mấy chục năm cũng chỉ là đệ tử của công ty này thôi, nghe nói bọn họ có rất nhiều vũ khí, máy móc đo đạc, cùng với các loại trình tự đều do công ty này thiết kế và chế tạo.
Các nước khác như Anh, Đức, Nhật, Nga, Pháp đều muốn giao dịch kinh doanh với công ty này. Và rất nhiều công ty nổi tiếng khác trên thế giới cũng muốn là khách hàng của họ.
Lần này, công ty Trọng Vũ đến Trung Quốc để mở rộng sản xuất. Khi nhận được tin tức này thì phản ứng đầu tiên của mọi người là: chắc là một công ty nào đó trùng tên mà thôi. Mãi cho đến khi các đại lý linh kiện máy móc xác nhận đây chính là công ty Trọng Vũ nổi tiếng ấy thì bọn họ mới thực sự chấp nhận sự thật chấn động này.
Cho dù công ty Trọng Vũ không muốn khai thác thị trường Trung Quốc, cũng không tuyển dụng bất kỳ nhân viên Trung Quốc nào thì nhà nước vẫn đặc biệt xem trọng công ty này, cũng rất mong chờ được hợp tác với họ.
Vị Thượng tá từng hỏi Trung tướng Lương, nếu như công ty này có kĩ thuật tiên tiến như thế thì tại sao lại không có ai đứng ra thâu tóm, đối với sức mạnh của một quốc gia mà nói thì việc thâu tóm này không phải là chuyện khó khăn gì.
Ngay lúc đó Trung tướng Lương đã cười trả lời rằng, đã từng có người làm, không chỉ là một quốc gia, gián điệp thương mại, đặc công gì gì đó đều đã từng được cử đi.Thế nhưng cuối cùng người ta chẳng bị làm sao cả, ngược lại bị làm sao lại chính là mấy công ty, hoặc mấy nước hoặc người nào đã tìm phiền phưc đến cho họ.
Vị Thượng tá vô cùng tò mò đi tới công ty Trọng Vũ. Và ông không ngờ rằng một công ty bí ẩn như vậy lại ngang nhiên tồn tại công khai ở giữa khu kinh doanh tại công nghiệp nhẹ của thành phố.
Mà khi vào trong khoang xe của công ty này mới thấy, mọi thứ ở đây khiến ông thấy chuyến đi này không hề uổng tí nào, chẳng trách công ty Trọng Vũ lại kiêu ngạo như vậy. Chỉ cần nhìn vào thiết bị của người ta là biết người ta dư sức để kiêu ngạo.
“Vợ cậu là người Trung Quốc à?” Vị Thượng tá giả vờ tình cờ hỏi.
“Ừm.”
“Vậy chắc chắn là một đại mỹ nhân.” Vị Thượng tá cười híp mắt, đây có được tính là một tin tức quan trọng không nhỉ? Vợ của người thiết kế hàng đầu Trọng Vũ là người Trung Quốc! Điều này liệu có lợi đối với họ không ta?
Hoa Vô Ý ngẩng đầu.
Vị Thượng tá cho rằng đối phương chê ông nhiều chuyện, vội vàng làm một động tác tay xin lỗi.
Rốt cuộc Hoa Vô Ý cũng nhìn ông ta bằng ánh mắt đầy thiện chí và tán thưởng: “Đúng vậy, vợ của tôi rất đẹp. Hai ngày cuối tuần này cô ấy sẽ trưng bày sản phẩm tại nhà triển lãm thành phố, các ông có muốn đi xem không?”
“Hay quá. Vợ anh là họa sĩ à? Cuối tuần này tôi nhất định sẽ dành thời gian đi thưởng thức.” Vị Thượng tá quay lại mỉm cười.
“Không phải, là triển lãm sản phẩm thêu. Ông có biết Cuộc thi tài năng kỹ nghệ thêu tay dân gian truyền thống Trung Quốc không? Vợ tôi tham gia cuộc thi ấy.”
“Vậy à? Vợ anh giỏi quá.” Vị Thượng tá khách khí lấy lòng.
“Tuần này ở quân khu các ông không dự định cho quân nhân nghỉ ngơi không?”
“Hả?”
“Hay là các ông có dự định tổ chức một hoạt động tham quan nào không?”
“…Chuyện này liên quan đến hoạt động tập thể, tôi cần phải bàn bạc với cấp trên.” Khóe miệng Vị Thượng tá giật giật, đừng nói anh chàng thiết kế vũ khí hàng đầu này đang vận động kéo phiếu bầu chọn cho vợ anh ta chứ? Trắng trợn vận động như vậy cũng được à?
“Tôi có thể miễn hóa đơn này cho các ông, nếu như quý quân khu nguyện ý ủng hộ phát huy kỹ nghệ dân gian truyền thống Trung Quốc. Ví dụ như tổ chức đi tham quan nhà triển lãm thành phố cho một vạn quân nhân để học tập, rèn luyện chẳng hạn.”
Khóe miệng vị thượng tá trung niên trệ xuống, vô cùng chắc chắn nói: “Không thể được, anh không cần phải miễn hóa đơn đâu.”
“Đáng tiếc quá.” Hoa Vô Ý cũng không tiếp tục yêu cầu, đứng thẳng vai, chia mô hình thành những khối khác nhau mở ra cho thượng tá xem.
Vị Thượng tá ho khan một tiếng: “Có điều…..cá nhân tôi sẽ cố gắng mời mấy người bạn của mình đến xem triển lãm lần này để học tập và bồi đắp thêm tình cảm.”
“Cảm ơn.” Hoa Vô Ý chân thành nói.
Sau khi lấy được toàn bộ thông số kỹ thuật và bản vẽ mẫu thì vị thượng tá trung niên đẹp trai vừa nghĩ nên mời bạn bè nào cùng đi, vừa hài lòng rời khỏi đây.
Chờ họ đi khỏi, Chu Tiểu Ảnh liền đạp xe trượt chạy tới: “Đại ca, bỗng em tò mò quá.”
“Hử?” Hoa Vô Ý duỗi người, đêm nay anh có thể về nhà ngủ rồi.
“Rốt cuộc anh đã mời bao nhiêu người cuối tuần đến nhà triển lãm thành phố tham quan tác phẩm của cô Mục thế?”
“Trừ các cậu và vị thượng ta vừa rồi, tôi không mời ai khác cả. Cậu cũng biết tôi mới sang Trung Quốc, không quen biết nhiều lắm.” Hoa Vô Ý bỗng dưng dừng lại: “Có điều tôi đã nhờ Hòa Thượng thử gọi điện mời một vài khách hàng. Hòa Thượng cũng không nói là mời ai, cũng không nói có bao nhiêu người đồng ý đến.”
Cùng lúc đó, tại cục an ninh quốc gia thành phố Chung Sơn.
Trong một phòng họp dầy đặc khói trắng, khắp nơi đều sặc mùi thuốc lá.
“Hiện tại có thể xác định được chính xác số lượng nhân viên đại sứ quán sẽ đến vào ngày mai và ngày mốt không?” Có người sắc mặt nặng nề hỏi.
“Mẹ nó! Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?” Có người ôm đầu mắng to: “Những nhân viên đại sứ quán sao lại như ong vỡ tổ chạy đến thành phố Chung Sơn thế này? Nơi này có gì thu hút họ thế? Lại còn đột ngột như vậy nữa! Công tác bảo vệ biết làm sao bây giờ?”
“Họ nói là muốn đến nhà triển lãm để xem kỹ nghệ dân gian truyền thống Trung Quốc ——thêu.”
“Chỉ vậy á?”
“Chỉ vậy á.”
“Chỉ vì muốn thưởng thức kỹ nghệ thêu mà lãnh sự quán của 21 quốc gia đồng thời yêu cầu chúng ta được đến thành phố Chung Sơn à? Mọi người tin không? Đương nhiên, tôi không tin điều đó!”
“Không thể để họ đến, nếu không chắc chắn sẽ rất hỗn loạn.”
“Chắc chắn rồi.”
“Chỉ có thể đồng ý để 2 đại sứ quán mà thôi. Thứ bảy, chủ nhật tuần này, mọi người sắp xếp đi.”
“Vậy đồng ý cho nước nào đến?”
“…Cứ theo thứ tự thời gian đăng kí, sau đó trả lời với tất cả như vậy.”
——-
Phòng PR công ty cơ khí Trọng Vũ.
Người phụ trách phòng PR kiêm nhân viên – Hòa Thượng đang ngồi vắt chéo chân, rất tận tụy làm tròn công việc gọi điện thoại cho những khách hàng có quan hệ thân thiết với công ty.
“Hai giờ chiều ngày thứ bảy? Vâng, vô cùng hoan nghênh…. Ha ha ha, chỉ là ủng hộ phát huy văn hóa truyền thống của tổ quốc thôi mà.”
“…Các ông định tổ chức thành đoàn đi đến đây sao? Những 50 người? Hoan nghênh, hoan nghênh. Chúng ta phải cùng nhau duy trì và phát triển các xí nghiệp làm nghề truyền thống của đất nước chứ.”
“…Không, không, không, Chu Đổng, ngài hiểu lầm rồi. Không phải công ty chúng tôi tổ chức yến tiệc ở nhà triển lãm, mà là ở đây có tổ chức một cuộc triển lãm sản phẩm thêu, tôi hỏi để xem ngài có thích đến xem hay không thôi. Ha ha, đều là bạn bè mà, có chuyện tốt đương nhiên phải chia sẻ với nhau chứ.”
“John, nghe nói cậu rất thích văn hóa truyền thống Trung Quốc hả? Đến thành phố Chung Sơn đi. Ngày mai và ngày mốt, cậu có thể được ngắm rất nhiều mỹ nữ Trung Hoa ở nhà triển lãm thành phố nha! Là triển lãm sản phẩm thêu! Tiện thể ủng hộ một phiếu cho tuyển thủ dự thi của công ty mình luôn.”
“…Đừng có mà dẫn sắc lang của công ty các cậu mang đến đấy nhé! Cậu hỏi tại sao công ty mình lại muốn ủng hộ tuyển thủ kia làm gì! Bọn mình muốn làm rạng rỡ văn hóa truyền thống không được à? OK, các cậu đến tối đa khoảng 20 người thôi nha.”
“Chương Đổng, xin chào, xin chào….Vâng, là như thế….Công ty ông muốn tham gia tài trợ cho thí sinh ấy với chúng tôi? Chuyện này tôi cần bàn bạc với cấp trên …. Ha ha, đâu có, đâu có, mọi người phải cùng nhau phát triển chứ.”
Khi Hoa Vô Ý đẩy cửa ra, mặt anh liền đen thành đáy nồi.
Lão đầu trọc chết tiệt muốn làm lão đại của phòng PR này lại dám dùng danh sách liên lạc của công ty trong máy vi tính để gọi điện thoại.
“Gọi được bao nhiêu rồi?”
“Vẫn chưa gọi hết trong địa bàn Trung Quốc. Lát nữa mới gọi sang nước ngoài, lão nạp sẽ cho máy bay chuyên dụng đến đón họ!” Hòa Thượng tỏ ý bề bộn nhiều việc, khua tay ý bảo Hoa Vô Ý đừng làm phiền ông.
Hoa Vô Ý “….”. Có lẽ đêm nay anh không nên về nhà, đột nhiên anh không dám gặp Mục Cửu Ca quá.
Mà Mục Cửu Ca – người chưa biết chuyện gì đang xảy ra đã đi ngủ từ rất sớm. Cô phải giữ tinh thần thật tốt để đối phó với ngày mai… Phật tổ linh thiêng, cầu cho mọi chuyện đều suôn sẻ.
Cô đang nói chuyện với mẹ, đột nhiên điện thoại reo lên.
Mở ra nhìn, là số điện thoại ngày qua đã gọi cho cô.
Cửu Ca thầm nghĩ, tại sao lại gọi điện cho cô? Lẽ nào đả kích cô một lần vẫn chưa đủ, còn muốn lần thứ hai? Hay là Hoa Vô Ý đã thực sự làm gì đó? Nhưng làm gì có chuyện nhanh đến thế chứ? Chuông điện thoại vẫn réo rắt không ngừng.
Nghĩ nhiều làm gì, trước mắt cứ nghe đối phương nói gì đã.
Cửu Ca nhấn nút trả lời.
Đúng là điện thoại của ban tổ chức cuộc thi, có điều cách nói chuyện lần này của họ đã thay đổi. Giọng của người gọi điện cho cô tràn ngập áy náy, liên tục xin lỗi cô, nói rằng là do họ chưa điều tra rõ chân tướng sự việc đã nghe tin đồn thất thiệt từ một phía, vân vân…
Đối phương vừa cúp điện thoại, Cửu Ca liền gọi điện thoại cho Hoa Vô Ý.
“Chúc mừng.” Hoa Vô Ý nói qua điện thoại.
“Anh đã làm gì thế? Tại sao thái độ của họ trước và sau lại … khác nhau nhiều đến vậy?” Mục Cửu Ca không tin hỏi. Cô không thể tưởng tượng được là vấn đề khó khăn suýt nữa khiến cô gục ngã lại có thể giải quyết nhanh đến thế.
“Không làm gì cả.” Giọng điệu của Hoa Vô Ý rất bình thản, giống như không hề ý thức được mình đã làm được một chuyện cực kỳ khó.
“Anh chỉ mượn điện thoại của người phụ trách phòng PR của công ty, gọi điện cho một vị lãnh đạo của thành phố, giải thích sơ qua với ông ấy về chuyện của em. Ông ấy rất thương dân, hơn nữa cũng là một người rất có tinh thần chính nghĩa. Vì thế ông ấy đồng ý trước khi mọi việc được làm sáng tỏ sẽ cho em một cơ hội thách đấu quang minh chính đại với nhà họ Hàn. Theo như lời của ông ấy thì vàng thật không sợ lửa, cây ngay không sợ chết đứng, nếu như em thật sự là người thừa kế thừa kỹ nghệ chân chính thì chắc chắn sẽ không bị đánh bại bởi một kẻ ăn cắp mới học lỏm chưa được bao lâu.
Sau đó ông ấy gọi điện thoại cho lãnh đạo phụ trách cuộc thi, lãnh đạo phụ trách cuộc thi lại gọi điện thoại cho giám đốc đài truyền hình, thế là…em lại có tư cách dự thi. Em xem, thật ra mọi chuyện cũng không quá khó khăn như em nghĩ, chẳng qua là mất mấy cuộc điện thoại mà thôi.”
Mục Cửu Ca nhắm mắt, Hoa Vô Ý nói nghe có vẻ đơn giản, nhưng đâu phải ai cũng có thể gọi điện thoại cho một vị lãnh đạo thành phố, cũng đâu phải ai cũng có thể khiến lãnh đạo thành phố tin rằng cô vô tội chứ.
“Không phải anh nói công ty của anh chỉ là một công ty nhỏ, chuyên thiết kế và sản xuất những mặt hàng theo yêu cầu của nước ngoài à? Sao lại quen biết cả những lãnh đạo cấp cao của thành phố thế?”
“A, đúng là thế mà.” Ở bên kia điện thoại, Hoa Vô Ý thoáng ngừng một chút: “Có điều hiện tại công ty anh đang chuyển đổi mô hình, bắt đầu nhận một số đơn đặt hàng trong nước. Hơn nữa vì công ty anh sản xuất rất nhiều loại linh kiện liên quan đến máy móc và thiết bị công nghệ cao, cho nên trong quá trình chuyển đổi cũng quen biết được một số…. người tai to mặt lớn.”
“Cảm ơn anh!” Mục Cửu Ca thật lòng nói.
“Không cần cảm ơn đâu.” Hoa Vô Ý đột nhiên nói: “Có phí cả.”
“……Phí gì?” Mục Cửu Ca cảm thấy khuôn mặt mình hơi nóng lên.
Hoa Vô Ý ngập ngừng, bị Mục Cửu Ca giục hỏi một lần nữa mới trả lời: “Mấy đứa nói muốn tới gặp em.”
“Cái gì?!” Nhiệt độ trên mặt Mục Cửu Ca nhanh chóng giảm xuống, lại nhanh chóng tăng lên, vừa rồi cô nghĩ cái gì thế!
“Mấy đứa nói thứ bảy và chủ nhật tuần này em nhất định phải đến phòng trưng bày, không thể không đi.” Hoa Vô Ý nói xong bỗng cảm thấy giọng mình có chút cứng rắn, lập tức an ủi nói tiếp: “Nhưng em yên tâm, anh sẽ không cho mấy đứa gợi ý đâu. Mấy đứa có thể tìm được em hay không đều tùy thuộc vào khả năng của mấy đứa. Cho nên em đừng lo lắng quá.”
Mặt Mục Cửu Ca rớt đầy hắc tuyến: “Cảm ơn, em đã bắt đầu lo lắng rồi.”
Mục Cửu Ca cúp điện thoại, quỳ xuống bên mẹ, nắm lấy tay bà, nhẹ giọng nói: “Mẹ, con xin lỗi, chưa được sự đồng ý của mẹ đã tự ý tham gia cuộc thi này. Nếu như liệt tổ liệt tông của nhà họ Tô có ý kiến, thì cứ để họ tới tìm con. Con…con có một kế hoạch, con không biết làm vậy là đúng hay không, nhưng mà con muốn thử một lần.”
Ánh mắt Bà Tô có chút tò mò nhìn cô gái đang quỳ bên cạnh mình, cô ấy nói rằng cô là con gái của bà, nhưng bà lại hoàn toàn không nhớ được đứa con này. Có điều trong lòng bà cũng không ghét cô gái này, ngược lại còn cảm thấy cô ấy rất thân quen.
“Mẹ, giá như mẹ có thể cho con lời khuyên thì tốt biết mấy. Con cần sự ủng hộ của mẹ, như vậy sẽ cho con thật nhiều sức mạnh.” Mục Cửu Ca cười, vùi mặt vào lòng bàn tay của bà Tô.
Bà Tô không rút tay ra mà dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
Bất cứ ai khi tham gia vào một cuộc thi có tầm cỡ lớn thì đều khó mà giữ được cho mình một tâm trạng ổn định, trừ khi người đó bị thiếu dây thần kinh cảm xúc.
Mục Cửu Ca là một cô gái bình thường, tâm lý của cô cũng được xem như là có rèn luyện tốt. Nhưng hai ngày trước khi tác phẩm được đưa ra trưng bày, tâm trạng của cô vẫn có chút xúc động và bồn chồn không yên.
Cô rất có lòng tin đối với tác phẩm của mình. Nhưng đây là một cuộc thi do người xem bình chọn nên có rất nhiều điều không thể chắc chắn.
Ví dụ như người dự thi có nhiều người thân, bạn bè, và đồng nghiệp, v.v… thì chỉ cần miêu tả cho người ta biết tác phẩm dự thi của mình như thế nào, sau đó nhờ họ dán phiếu bình chọn cho mình, như vậy những người dự thi có ít người quen hơn sẽ bị thua thiệt.
Ngoài ra, vào buổi tối các tác phẩm cũng không được cất giữ, cho nên rất có thể sẽ bị kẻ xấu lợi dụng đêm khuya trộm cắp hoặc là phá hủy tác phẩm.
Còn có vị trí trưng bày tác phẩm, vị trí có thu hút ánh mắt người xem hay không cũng là một nhân tố quyết định đến kết quả.
Về phần ban giám khảo có công tâm, có danh sách nội bộ trước hay không đều khiến Cửu Ca lo lắng không yên, cô chỉ có thể chờ đợi kết quả sau hai ngày trưng bày kết thúc.
Mục Cửu Ca ngồi trước máy vi tính thật lâu. Cô đang cân nhắc xem có nên chụp tác phẩm dự thi của mình rồi gửi cho những người quen biết, sau đó nhờ họ đến nhà triển lãm giúp cô tăng số phiếu bầu hay không. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn muốn xem rốt cuộc có bao nhiêu người thực sự thích tác phẩm thêu của mình.
Đây không phải là do cô quá tự tin vào tác phẩm của mình, càng không phải là tự kiêu, mà là cô muốn được công nhận bằng chính sức của mình, và một ít lòng tự trọng —— bởi vì người nhà họ Hàn quá mức đê tiện, hèn hạ, cho nên cô muốn quang minh chính đại đánh bại đối phương!
Hai ngày qua Hoa Vô Ý tương đối bận rộn, trước đó anh đã gọi điện thoại cho cô nói rằng hai đêm nữa anh không thể về nhà, phải ở lại công ty làm thêm giờ, hẹn sáng thứ bảy gặp nhau ở nhà triển lãm.
Mục Cửu Ca cũng không nói nhiều, chỉ dặn anh nhớ chú ý sức khỏe, ăn cơm đúng giờ, sau đó gác máy.
—-
Công ty cơ khí Trọng Vũ.
Vài người mặc quân trang xuất hiện trong khoang xe.
Một người đàn ông trung niên mang quân hàm cấp bậc Thượng Tá nhìn Hoa Vô Ý cúp điện thoại, cười nói: “Cậu có người yêu rồi à?”
“Là vợ tôi.” Hoa Vô Ý cất điện thoại vào túi quần, gõ gõ vài thao tác trên máy tính, một mô hình trên cát lập tức hiện ra.
“Cậu đã kết hôn rồi?”
“Vâng, vừa mới kết hôn.”
Thượng Tá cười: “Xin lỗi, cậu vừa kết hôn mà lại bắt cậu phải tăng ca.”
Hoa Vô Ý lắc đầu: “Không sao, có qua có lại mà. Trung tướng Lương giúp tôi, tôi giúp lại các ông.”
Thượng Tá rất tò mò muốn biết Hoa Vô Ý và Trung tướng Lương đã trao đổi gì với nhau. Nhưng thấy đối phương không muốn nói rõ, ông ta cũng không hỏi nhiều.
Lần này có thể làm việc cùng với công ty Trọng Vũ, Trung tướng Lương đã hài lòng lắm rồi. Huống chi người đứng đầu côn ty lại đích thân thiết kế súng liên thanh kiểu mới cho bọn họ nữa chứ.
Theo như lời Trung tướng Lương nói, cái công ty này rất chi là hầm hố, bất kể anh đứng hàng thứ mấy trên thế giới cũng không chịu lép vế, muốn hợp tác với anh thì hợp tác, muốn mặc kệ anh là mặc kệ.
Tại sao? Tại vì người ta có công nghệ cao.
Đầu năm nay, kỹ thuật và công nghệ cao là những ngành hàng đầu. Đừng tưởng công ty người ta nhỏ mà coi thường, nhân viên ở đây đều là những người tài giỏi nhất, sản phẩm đều tốt nhất, thiết kế tiên tiến nhất.
Theo các thông tin mật mà họ thu thập được, Cục hàng không Nasa của Mỹ được mệnh danh là có kỹ thuật vượt qua các nước khác hàng mấy chục năm cũng chỉ là đệ tử của công ty này thôi, nghe nói bọn họ có rất nhiều vũ khí, máy móc đo đạc, cùng với các loại trình tự đều do công ty này thiết kế và chế tạo.
Các nước khác như Anh, Đức, Nhật, Nga, Pháp đều muốn giao dịch kinh doanh với công ty này. Và rất nhiều công ty nổi tiếng khác trên thế giới cũng muốn là khách hàng của họ.
Lần này, công ty Trọng Vũ đến Trung Quốc để mở rộng sản xuất. Khi nhận được tin tức này thì phản ứng đầu tiên của mọi người là: chắc là một công ty nào đó trùng tên mà thôi. Mãi cho đến khi các đại lý linh kiện máy móc xác nhận đây chính là công ty Trọng Vũ nổi tiếng ấy thì bọn họ mới thực sự chấp nhận sự thật chấn động này.
Cho dù công ty Trọng Vũ không muốn khai thác thị trường Trung Quốc, cũng không tuyển dụng bất kỳ nhân viên Trung Quốc nào thì nhà nước vẫn đặc biệt xem trọng công ty này, cũng rất mong chờ được hợp tác với họ.
Vị Thượng tá từng hỏi Trung tướng Lương, nếu như công ty này có kĩ thuật tiên tiến như thế thì tại sao lại không có ai đứng ra thâu tóm, đối với sức mạnh của một quốc gia mà nói thì việc thâu tóm này không phải là chuyện khó khăn gì.
Ngay lúc đó Trung tướng Lương đã cười trả lời rằng, đã từng có người làm, không chỉ là một quốc gia, gián điệp thương mại, đặc công gì gì đó đều đã từng được cử đi.Thế nhưng cuối cùng người ta chẳng bị làm sao cả, ngược lại bị làm sao lại chính là mấy công ty, hoặc mấy nước hoặc người nào đã tìm phiền phưc đến cho họ.
Vị Thượng tá vô cùng tò mò đi tới công ty Trọng Vũ. Và ông không ngờ rằng một công ty bí ẩn như vậy lại ngang nhiên tồn tại công khai ở giữa khu kinh doanh tại công nghiệp nhẹ của thành phố.
Mà khi vào trong khoang xe của công ty này mới thấy, mọi thứ ở đây khiến ông thấy chuyến đi này không hề uổng tí nào, chẳng trách công ty Trọng Vũ lại kiêu ngạo như vậy. Chỉ cần nhìn vào thiết bị của người ta là biết người ta dư sức để kiêu ngạo.
“Vợ cậu là người Trung Quốc à?” Vị Thượng tá giả vờ tình cờ hỏi.
“Ừm.”
“Vậy chắc chắn là một đại mỹ nhân.” Vị Thượng tá cười híp mắt, đây có được tính là một tin tức quan trọng không nhỉ? Vợ của người thiết kế hàng đầu Trọng Vũ là người Trung Quốc! Điều này liệu có lợi đối với họ không ta?
Hoa Vô Ý ngẩng đầu.
Vị Thượng tá cho rằng đối phương chê ông nhiều chuyện, vội vàng làm một động tác tay xin lỗi.
Rốt cuộc Hoa Vô Ý cũng nhìn ông ta bằng ánh mắt đầy thiện chí và tán thưởng: “Đúng vậy, vợ của tôi rất đẹp. Hai ngày cuối tuần này cô ấy sẽ trưng bày sản phẩm tại nhà triển lãm thành phố, các ông có muốn đi xem không?”
“Hay quá. Vợ anh là họa sĩ à? Cuối tuần này tôi nhất định sẽ dành thời gian đi thưởng thức.” Vị Thượng tá quay lại mỉm cười.
“Không phải, là triển lãm sản phẩm thêu. Ông có biết Cuộc thi tài năng kỹ nghệ thêu tay dân gian truyền thống Trung Quốc không? Vợ tôi tham gia cuộc thi ấy.”
“Vậy à? Vợ anh giỏi quá.” Vị Thượng tá khách khí lấy lòng.
“Tuần này ở quân khu các ông không dự định cho quân nhân nghỉ ngơi không?”
“Hả?”
“Hay là các ông có dự định tổ chức một hoạt động tham quan nào không?”
“…Chuyện này liên quan đến hoạt động tập thể, tôi cần phải bàn bạc với cấp trên.” Khóe miệng Vị Thượng tá giật giật, đừng nói anh chàng thiết kế vũ khí hàng đầu này đang vận động kéo phiếu bầu chọn cho vợ anh ta chứ? Trắng trợn vận động như vậy cũng được à?
“Tôi có thể miễn hóa đơn này cho các ông, nếu như quý quân khu nguyện ý ủng hộ phát huy kỹ nghệ dân gian truyền thống Trung Quốc. Ví dụ như tổ chức đi tham quan nhà triển lãm thành phố cho một vạn quân nhân để học tập, rèn luyện chẳng hạn.”
Khóe miệng vị thượng tá trung niên trệ xuống, vô cùng chắc chắn nói: “Không thể được, anh không cần phải miễn hóa đơn đâu.”
“Đáng tiếc quá.” Hoa Vô Ý cũng không tiếp tục yêu cầu, đứng thẳng vai, chia mô hình thành những khối khác nhau mở ra cho thượng tá xem.
Vị Thượng tá ho khan một tiếng: “Có điều…..cá nhân tôi sẽ cố gắng mời mấy người bạn của mình đến xem triển lãm lần này để học tập và bồi đắp thêm tình cảm.”
“Cảm ơn.” Hoa Vô Ý chân thành nói.
Sau khi lấy được toàn bộ thông số kỹ thuật và bản vẽ mẫu thì vị thượng tá trung niên đẹp trai vừa nghĩ nên mời bạn bè nào cùng đi, vừa hài lòng rời khỏi đây.
Chờ họ đi khỏi, Chu Tiểu Ảnh liền đạp xe trượt chạy tới: “Đại ca, bỗng em tò mò quá.”
“Hử?” Hoa Vô Ý duỗi người, đêm nay anh có thể về nhà ngủ rồi.
“Rốt cuộc anh đã mời bao nhiêu người cuối tuần đến nhà triển lãm thành phố tham quan tác phẩm của cô Mục thế?”
“Trừ các cậu và vị thượng ta vừa rồi, tôi không mời ai khác cả. Cậu cũng biết tôi mới sang Trung Quốc, không quen biết nhiều lắm.” Hoa Vô Ý bỗng dưng dừng lại: “Có điều tôi đã nhờ Hòa Thượng thử gọi điện mời một vài khách hàng. Hòa Thượng cũng không nói là mời ai, cũng không nói có bao nhiêu người đồng ý đến.”
Cùng lúc đó, tại cục an ninh quốc gia thành phố Chung Sơn.
Trong một phòng họp dầy đặc khói trắng, khắp nơi đều sặc mùi thuốc lá.
“Hiện tại có thể xác định được chính xác số lượng nhân viên đại sứ quán sẽ đến vào ngày mai và ngày mốt không?” Có người sắc mặt nặng nề hỏi.
“Mẹ nó! Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?” Có người ôm đầu mắng to: “Những nhân viên đại sứ quán sao lại như ong vỡ tổ chạy đến thành phố Chung Sơn thế này? Nơi này có gì thu hút họ thế? Lại còn đột ngột như vậy nữa! Công tác bảo vệ biết làm sao bây giờ?”
“Họ nói là muốn đến nhà triển lãm để xem kỹ nghệ dân gian truyền thống Trung Quốc ——thêu.”
“Chỉ vậy á?”
“Chỉ vậy á.”
“Chỉ vì muốn thưởng thức kỹ nghệ thêu mà lãnh sự quán của 21 quốc gia đồng thời yêu cầu chúng ta được đến thành phố Chung Sơn à? Mọi người tin không? Đương nhiên, tôi không tin điều đó!”
“Không thể để họ đến, nếu không chắc chắn sẽ rất hỗn loạn.”
“Chắc chắn rồi.”
“Chỉ có thể đồng ý để 2 đại sứ quán mà thôi. Thứ bảy, chủ nhật tuần này, mọi người sắp xếp đi.”
“Vậy đồng ý cho nước nào đến?”
“…Cứ theo thứ tự thời gian đăng kí, sau đó trả lời với tất cả như vậy.”
——-
Phòng PR công ty cơ khí Trọng Vũ.
Người phụ trách phòng PR kiêm nhân viên – Hòa Thượng đang ngồi vắt chéo chân, rất tận tụy làm tròn công việc gọi điện thoại cho những khách hàng có quan hệ thân thiết với công ty.
“Hai giờ chiều ngày thứ bảy? Vâng, vô cùng hoan nghênh…. Ha ha ha, chỉ là ủng hộ phát huy văn hóa truyền thống của tổ quốc thôi mà.”
“…Các ông định tổ chức thành đoàn đi đến đây sao? Những 50 người? Hoan nghênh, hoan nghênh. Chúng ta phải cùng nhau duy trì và phát triển các xí nghiệp làm nghề truyền thống của đất nước chứ.”
“…Không, không, không, Chu Đổng, ngài hiểu lầm rồi. Không phải công ty chúng tôi tổ chức yến tiệc ở nhà triển lãm, mà là ở đây có tổ chức một cuộc triển lãm sản phẩm thêu, tôi hỏi để xem ngài có thích đến xem hay không thôi. Ha ha, đều là bạn bè mà, có chuyện tốt đương nhiên phải chia sẻ với nhau chứ.”
“John, nghe nói cậu rất thích văn hóa truyền thống Trung Quốc hả? Đến thành phố Chung Sơn đi. Ngày mai và ngày mốt, cậu có thể được ngắm rất nhiều mỹ nữ Trung Hoa ở nhà triển lãm thành phố nha! Là triển lãm sản phẩm thêu! Tiện thể ủng hộ một phiếu cho tuyển thủ dự thi của công ty mình luôn.”
“…Đừng có mà dẫn sắc lang của công ty các cậu mang đến đấy nhé! Cậu hỏi tại sao công ty mình lại muốn ủng hộ tuyển thủ kia làm gì! Bọn mình muốn làm rạng rỡ văn hóa truyền thống không được à? OK, các cậu đến tối đa khoảng 20 người thôi nha.”
“Chương Đổng, xin chào, xin chào….Vâng, là như thế….Công ty ông muốn tham gia tài trợ cho thí sinh ấy với chúng tôi? Chuyện này tôi cần bàn bạc với cấp trên …. Ha ha, đâu có, đâu có, mọi người phải cùng nhau phát triển chứ.”
Khi Hoa Vô Ý đẩy cửa ra, mặt anh liền đen thành đáy nồi.
Lão đầu trọc chết tiệt muốn làm lão đại của phòng PR này lại dám dùng danh sách liên lạc của công ty trong máy vi tính để gọi điện thoại.
“Gọi được bao nhiêu rồi?”
“Vẫn chưa gọi hết trong địa bàn Trung Quốc. Lát nữa mới gọi sang nước ngoài, lão nạp sẽ cho máy bay chuyên dụng đến đón họ!” Hòa Thượng tỏ ý bề bộn nhiều việc, khua tay ý bảo Hoa Vô Ý đừng làm phiền ông.
Hoa Vô Ý “….”. Có lẽ đêm nay anh không nên về nhà, đột nhiên anh không dám gặp Mục Cửu Ca quá.
Mà Mục Cửu Ca – người chưa biết chuyện gì đang xảy ra đã đi ngủ từ rất sớm. Cô phải giữ tinh thần thật tốt để đối phó với ngày mai… Phật tổ linh thiêng, cầu cho mọi chuyện đều suôn sẻ.
Danh sách chương