Edit & Beta: Tịnh Hảo
Vạn Tử Lâm đi lên phía trước, trịnh trọng nói cảm ơn với Phương Huỳnh.
Khi Phương Huỳnh đứng trên tòa án hùng hồn trần thuật, cô ấy phát hiện cô vẫn giống như năm đó, khi gặp bất kỳ chuyện không công bằng nào, Phương Huỳnh đều sẽ dũng cảm đứng ra.
Chỉ là khi đó cô ấy không rõ, tùy ý phung phí lòng tốt của cô.
Những năm gần đây, ảo tưởng và chờ đợi đã sớm bị hiện thực làm hao mòn hầu như không còn, thì ra năm đó từng quyết định, đều chỉ hướng vào mình ở giờ này khắc này.
“Không cần cảm ơn, việc nên làm.”
Vạn Tử Lâm không nói gì nữa, lui về phía sau nửa bước cúi người với cô.
Lần kiện tụng này có thể nói là toàn thắng, cô ấy được Khổng Trinh Trinh khích lệ, dũng cảm đứng dậy; lại được Phương Huỳnh giúp đỡ.
Năm đó cô ấy xem thường Phương Huỳnh cứ thích xen vào việc người khác, cũng xem thường Khổng Trinh Trinh rõ ràng gia cảnh giàu có, nhưng vẫn sống giống như một kẻ quê mùa chưa được trải đời.
Nhưng mà chính hai người bạn ngày xưa mà cô ấy không thích từ trong đáy lòng, sau khi đời người thay đổi, vẫn luôn có lòng tốt, vẫn quan tâm đến tình cảnh của cô ấy.
Phương Huỳnh bị chuyện cúi đầu trịnh trọng này của cô ấy, biến thành có chút không biết làm thế nào, “Vậy… sau này cậu có dự tính gì không?”
“Rời khỏi nơi này tìm công việc, chuyện về sau thì để sau này từ từ nói đi.”
Phương Huỳnh gật đầu, “Gần đây cậu cẩn thận Ngụy Minh trả đũa, nhất là lúc một mình ở bên ngoài.”
Vạn Tử Lâm ở trên pháp đình, mới biết được Phương Huỳnh bị Ngụy Minh đánh lén, lúc này nghe căn dặn của cô, càng cảm thấy áy náy, “Thật xin lỗi.”
Phương Huỳnh xua tay, “Không có việc gì.”
“Vậy...” Vạn Tử Lâm lui về phía sau một bước, nhìn hai người, “Không tiếp tục chiếm dụng của thời gian của hai người nữa, hai người cứ đi trước đi.”
Cô ấy nhìn Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì cùng nhau ra khỏi cửa, không biết dây thần kinh nào bị xúc động, không kìm lòng được thốt lên, “Phương Huỳnh! Chuyện năm đó… Thật xin lỗi.”
Hình bóng kia chỉ thoáng dừng một lát, không có dừng lại, cũng không có quay đầu.
—— có một số việc có thể lãng quên, có thể để cho nó qua, nhưng cũng sẽ không được tha thứ.
Bên ngoài ánh nắng chói chang, Phương Huỳnh che cặp công văn trên đầu, luôn miệng nói, “Nóng quá nóng quá.”
“Buổi trưa em còn có việc không?” Tưởng Tây Trì đứng ở ven đường, đưa tay đón xe taxi.
“Buổi trưa rảnh, buổi chiều phải về văn phòng luật một chuyến, sao vậy?”
“Vậy buổi trưa chúng ta cùng nhau đi thăm Lương Yến Thu.”
Phương Huỳnh sửng sốt, “Cậu ấy làm sao vậy?”
“Buổi sáng cậu ấy gửi tin cho anh, nói vốn định sang đây xem em, nhưng sáng sớm thức dậy cảm thấy không thoải mái, Cố Vũ La không cho cậu ấy ra ngoài.”
Khi Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì đến nhà Lương Yến Thu, cậu đang ngồi trên thảm ở phòng khách chơi Super Mario, cứ chui xuống ống nước to rồi vượt các vách núi, chơi không biết chán, làm gì có một chút dáng vẻ không thoải mái.
Cậu quay đầu nhìn thoáng qua, vẻ mặt của Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh đều ngưng lại, nhất thời nở nụ cười, “Biểu cảm của hai người là sao thế hả, không biết còn tưởng rằng đến viếng mồ mả đó!”
Hai người ai cũng không nói chuyện.
“Được rồi, đừng đứng sau lưng tớ giống như cọc gỗ vậy, làm tớ có áp lực…” Cậu bĩu môi về phía TV, “… Xem đi, lại ngã xuống rồi.”
Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh ngồi xuống ghế sofa, Lương Yến Thu cũng đứng lên từ trên đất, tùy ý nằm trên ghế sofa, bắt chéo hai chân, “Sao hả, không bị luật sư của bị cáo tàn độc làm khóc chứ?”
“Không có băng gôn của cậu, làm yếu khí thế. lần tới cậu phải nói lời giữ lời.”
Lương Yến Thu cười hì hì, “Thỉnh thoảng cậu nói câu tiếng người, tớ nhất thời hơi không quen.”
Một lát, Cố Vũ La đã thay xong quần áo, từ trong phòng đi ra.
Cả ngày cô ấy đều phải trực ban, buổi sáng miễn cưỡng xin phép, cơm trưa không kịp ăn, hiện tại liền phải vào bệnh viện.
Cô ấy đi đến phòng khách, nói với Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh nói, “Các cậu giúp tớ trông chừng cậu ấy một chút nhé.”
Lương Yến Thu cười nói, “Em mau đi đi, đừng đến muộn, không cần bận tâm tới anh.”
Cậu nghe thấy tiếng cửa lớn khép lại, dáng vẻ cà lơ phất phơ bỗng chốc biến mất, nhẹ giọng thở dài.
Ánh mắt Phương Huỳnh đảo sang, “Làm sao vậy?”
Lương Yến Thu vò đầu, lắc chân, “Hai người các cậu giúp tớ một việc.”
“Việc gì? Giết người cướp của thì đừng đến tìm tớ.”
“Giết người cướp của cậu làm được sao? Chuyện đó cũng phải cần có thiên phú đấy.” Lương Yến Thu cười nói, nghiêm túc trở lại, “… Tớ muốn cho Tiểu Cố một hôn lễ.”
Phương Huỳnh ngớ ra, “... Lời này của cậu là có ý gì?”
“Lo trước tính sau?”
“Ai nói với cậu là lo trước tính sau vào lúc này?”
“Dù sao chính là ý này, tự các cậu suy nghĩ đi!”
“Suy nghĩ cái rắm.” Phương Huỳnh trợn trắng mắt, “Lương Yến Thu, cậu nói thật đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Lương Yến Thu cười nói: “Tớ làm sao biết được? Dù sao chính là một quả tim nát nhừ, tốt cũng không tốt lên nổi, hỏng cũng không thể nào hỏng hơn. Mọi việc vẫn chưa định, tớ đã nghĩ hết tất cả khả năng, vào lúc tớ vẫn còn có thể nói được, sẽ không làm cho Tiểu Cố và tớ để lại tiếc nuối gì.”
“Cậu có biết tổ chức hôn lễ rất nhiều chuyện không?”
“Chúng ta không làm loại này, chính là vài người bạn tốt cùng nhau ăn bữa cơm, quy tắc nhà tớ nhiều, muốn làm theo cái đó, Tiểu Cố sẽ mệt chết đó.”
“Cha mẹ cậu thì sao? Bọn họ đồng ý không?”
“Có thể không đồng ý cái gì? Tớ nghe lời như vậy, cho tới bây giờ không gây chuyện thị phi, quá bớt lo rồi. Hơn nữa Tiểu Cố là một cô gái tốt như vậy…”
Phương Huỳnh nhanh chóng cắt ngang lời ca ngợi mà mỗi ngày cậu đều nói.
Lương Yến Thu cười nói, “Các cậu cảm thấy hôn lễ làm ở đâu thì được? Mấy ngôi sao hình như thích đảo Phuket, nếu không thì tớ chọn ở đó nhé?”
“Có tầm thường quá không? Chuyện này cậu thương lượng với Tiểu Cố đi.”
“Vậy không được sao? Chắc chắn cô ấy sẽ không đồng ý.”
“Vậy cậu thật sự là lợi hại, làm hôn lễ cũng không hỏi cô dâu một tiếng.”
Lương Yến Thu đắc ý hả hê, “Tớ chỉ muốn tốt thôi, công việc của Tiểu Cố bận như vậy, chuyện vặt vãnh cứ để cho tớ làm trước, đến lúc đó bảo cô ấy giành chút thời gian, trực tiếp đi thử áo cưới...”
Phương Huỳnh nhìn cậu, “Nếu cậu làm như vậy, cứ chờ quỳ bàn phím đi.”
“Có ý gì?”
“Hôn lễ chỉ là hình thức, quan trọng là quá trình hai người cùng nhau chuẩn bị.”
Lương Yến Thu trầm mặc một lát, cười nói: “Cậu đừng nghiêm túc như vậy chứ, nói xong tớ hơi sợ…”
“Lười nói với cậu, trước tiên cậu nói chuyện này với Tiểu Cố đi, cũng đến trưa rồi, cậu không ăn cơm à?”
Lương Yến Thu làm gì còn có tâm tư muốn làm nữa, Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì cũng tạm thời không bận tâm chuyện của cậu.
Mặc kệ là cậu vì bị sáng nay làm sợ tới mức nhất thời cao hứng, hay là đã sớm có quyết định này, muốn chuẩn bị hôn lễ, phải bàn bạc kỹ hơn.
Trước mắt, việc cấp bách của Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì là tìm phòng ở để chuẩn bị chuyển nhà.
Buổi tối, hai người cùng nhau xem tin tức cho thuê ở trên mạng, gọi mấy cuộc điện thoại, hẹn thời gian xem phòng.
Tưởng Tây Trì đặt máy tính ở trên bàn trà, Phương Huỳnh nằm trên ghế sofa, thuận thế gối đầu lên đùi anh, trong miệng còn đang ăn xoài khô.
Tưởng Tây Trì bất đắc dĩ, “Ăn thì ngồi dậy mà ăn, nằm cẩn thận mắc nghẹn.”
“Anh ăn không?” Phương Huỳnh đưa túi đóng gói cho anh.
“Không ăn, anh đánh răng rồi.”
Phương Huỳnh đột nhiên ngồi dậy, nhét một miếng xoài vào trong miệng anh, cười hì hì nói: “Chuyện quan trọng như vậy, anh không nên nói với em.”
“...”
Tưởng Tây Trì đã đánh răng xong bị kéo xuống nước chung, cũng hơi muốn ăn xoài khô, “Vẫn luôn muốn hỏi em, đi theo anh có phải rất vất vả không?”
“Khi ở trên giường mới rất vất vả.”
“...” Mặt Tưởng Tây Trì nóng lên, “Anh nói chuyện nghiêm túc với em.”
Phương Huỳnh cười rộ lên, “Em cũng nói nhiêm túc mà.” Quả thật cô bày ra vẻ mặt nghiêm túc, “Đương nhiên, không phải lúc nào cũng vất vả như vậy, chỉ có lúc anh một đêm ba lần…”
Tưởng Tây Trì che miệng cô.
Phương Huỳnh mất rất nhiều sức mới tách tay anh ra, trừng anh, “Sao hả? Làm cũng đã làm, còn sợ người ta nói à?”
Tưởng Tây Trì: “...”
Phương Huỳnh không chọc anh, nắm tay anh, bắt đầu đếm từng ngón nói, “Tuy rằng anh khô khan, làm cơm khó ăn, tiền kiếm cũng không nhiều…” Dừng một lát, “Nhưng anh là Tưởng Tây Trì.”
Tưởng Tây Trì, là người mà không thể nào lấy chuẩn mực của thế gian này đi so sánh.
“Sự tồn tại của anh, cũng đã là điều tuyệt nhất rồi.”
Vạn Tử Lâm đi lên phía trước, trịnh trọng nói cảm ơn với Phương Huỳnh.
Khi Phương Huỳnh đứng trên tòa án hùng hồn trần thuật, cô ấy phát hiện cô vẫn giống như năm đó, khi gặp bất kỳ chuyện không công bằng nào, Phương Huỳnh đều sẽ dũng cảm đứng ra.
Chỉ là khi đó cô ấy không rõ, tùy ý phung phí lòng tốt của cô.
Những năm gần đây, ảo tưởng và chờ đợi đã sớm bị hiện thực làm hao mòn hầu như không còn, thì ra năm đó từng quyết định, đều chỉ hướng vào mình ở giờ này khắc này.
“Không cần cảm ơn, việc nên làm.”
Vạn Tử Lâm không nói gì nữa, lui về phía sau nửa bước cúi người với cô.
Lần kiện tụng này có thể nói là toàn thắng, cô ấy được Khổng Trinh Trinh khích lệ, dũng cảm đứng dậy; lại được Phương Huỳnh giúp đỡ.
Năm đó cô ấy xem thường Phương Huỳnh cứ thích xen vào việc người khác, cũng xem thường Khổng Trinh Trinh rõ ràng gia cảnh giàu có, nhưng vẫn sống giống như một kẻ quê mùa chưa được trải đời.
Nhưng mà chính hai người bạn ngày xưa mà cô ấy không thích từ trong đáy lòng, sau khi đời người thay đổi, vẫn luôn có lòng tốt, vẫn quan tâm đến tình cảnh của cô ấy.
Phương Huỳnh bị chuyện cúi đầu trịnh trọng này của cô ấy, biến thành có chút không biết làm thế nào, “Vậy… sau này cậu có dự tính gì không?”
“Rời khỏi nơi này tìm công việc, chuyện về sau thì để sau này từ từ nói đi.”
Phương Huỳnh gật đầu, “Gần đây cậu cẩn thận Ngụy Minh trả đũa, nhất là lúc một mình ở bên ngoài.”
Vạn Tử Lâm ở trên pháp đình, mới biết được Phương Huỳnh bị Ngụy Minh đánh lén, lúc này nghe căn dặn của cô, càng cảm thấy áy náy, “Thật xin lỗi.”
Phương Huỳnh xua tay, “Không có việc gì.”
“Vậy...” Vạn Tử Lâm lui về phía sau một bước, nhìn hai người, “Không tiếp tục chiếm dụng của thời gian của hai người nữa, hai người cứ đi trước đi.”
Cô ấy nhìn Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì cùng nhau ra khỏi cửa, không biết dây thần kinh nào bị xúc động, không kìm lòng được thốt lên, “Phương Huỳnh! Chuyện năm đó… Thật xin lỗi.”
Hình bóng kia chỉ thoáng dừng một lát, không có dừng lại, cũng không có quay đầu.
—— có một số việc có thể lãng quên, có thể để cho nó qua, nhưng cũng sẽ không được tha thứ.
Bên ngoài ánh nắng chói chang, Phương Huỳnh che cặp công văn trên đầu, luôn miệng nói, “Nóng quá nóng quá.”
“Buổi trưa em còn có việc không?” Tưởng Tây Trì đứng ở ven đường, đưa tay đón xe taxi.
“Buổi trưa rảnh, buổi chiều phải về văn phòng luật một chuyến, sao vậy?”
“Vậy buổi trưa chúng ta cùng nhau đi thăm Lương Yến Thu.”
Phương Huỳnh sửng sốt, “Cậu ấy làm sao vậy?”
“Buổi sáng cậu ấy gửi tin cho anh, nói vốn định sang đây xem em, nhưng sáng sớm thức dậy cảm thấy không thoải mái, Cố Vũ La không cho cậu ấy ra ngoài.”
Khi Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì đến nhà Lương Yến Thu, cậu đang ngồi trên thảm ở phòng khách chơi Super Mario, cứ chui xuống ống nước to rồi vượt các vách núi, chơi không biết chán, làm gì có một chút dáng vẻ không thoải mái.
Cậu quay đầu nhìn thoáng qua, vẻ mặt của Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh đều ngưng lại, nhất thời nở nụ cười, “Biểu cảm của hai người là sao thế hả, không biết còn tưởng rằng đến viếng mồ mả đó!”
Hai người ai cũng không nói chuyện.
“Được rồi, đừng đứng sau lưng tớ giống như cọc gỗ vậy, làm tớ có áp lực…” Cậu bĩu môi về phía TV, “… Xem đi, lại ngã xuống rồi.”
Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh ngồi xuống ghế sofa, Lương Yến Thu cũng đứng lên từ trên đất, tùy ý nằm trên ghế sofa, bắt chéo hai chân, “Sao hả, không bị luật sư của bị cáo tàn độc làm khóc chứ?”
“Không có băng gôn của cậu, làm yếu khí thế. lần tới cậu phải nói lời giữ lời.”
Lương Yến Thu cười hì hì, “Thỉnh thoảng cậu nói câu tiếng người, tớ nhất thời hơi không quen.”
Một lát, Cố Vũ La đã thay xong quần áo, từ trong phòng đi ra.
Cả ngày cô ấy đều phải trực ban, buổi sáng miễn cưỡng xin phép, cơm trưa không kịp ăn, hiện tại liền phải vào bệnh viện.
Cô ấy đi đến phòng khách, nói với Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh nói, “Các cậu giúp tớ trông chừng cậu ấy một chút nhé.”
Lương Yến Thu cười nói, “Em mau đi đi, đừng đến muộn, không cần bận tâm tới anh.”
Cậu nghe thấy tiếng cửa lớn khép lại, dáng vẻ cà lơ phất phơ bỗng chốc biến mất, nhẹ giọng thở dài.
Ánh mắt Phương Huỳnh đảo sang, “Làm sao vậy?”
Lương Yến Thu vò đầu, lắc chân, “Hai người các cậu giúp tớ một việc.”
“Việc gì? Giết người cướp của thì đừng đến tìm tớ.”
“Giết người cướp của cậu làm được sao? Chuyện đó cũng phải cần có thiên phú đấy.” Lương Yến Thu cười nói, nghiêm túc trở lại, “… Tớ muốn cho Tiểu Cố một hôn lễ.”
Phương Huỳnh ngớ ra, “... Lời này của cậu là có ý gì?”
“Lo trước tính sau?”
“Ai nói với cậu là lo trước tính sau vào lúc này?”
“Dù sao chính là ý này, tự các cậu suy nghĩ đi!”
“Suy nghĩ cái rắm.” Phương Huỳnh trợn trắng mắt, “Lương Yến Thu, cậu nói thật đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Lương Yến Thu cười nói: “Tớ làm sao biết được? Dù sao chính là một quả tim nát nhừ, tốt cũng không tốt lên nổi, hỏng cũng không thể nào hỏng hơn. Mọi việc vẫn chưa định, tớ đã nghĩ hết tất cả khả năng, vào lúc tớ vẫn còn có thể nói được, sẽ không làm cho Tiểu Cố và tớ để lại tiếc nuối gì.”
“Cậu có biết tổ chức hôn lễ rất nhiều chuyện không?”
“Chúng ta không làm loại này, chính là vài người bạn tốt cùng nhau ăn bữa cơm, quy tắc nhà tớ nhiều, muốn làm theo cái đó, Tiểu Cố sẽ mệt chết đó.”
“Cha mẹ cậu thì sao? Bọn họ đồng ý không?”
“Có thể không đồng ý cái gì? Tớ nghe lời như vậy, cho tới bây giờ không gây chuyện thị phi, quá bớt lo rồi. Hơn nữa Tiểu Cố là một cô gái tốt như vậy…”
Phương Huỳnh nhanh chóng cắt ngang lời ca ngợi mà mỗi ngày cậu đều nói.
Lương Yến Thu cười nói, “Các cậu cảm thấy hôn lễ làm ở đâu thì được? Mấy ngôi sao hình như thích đảo Phuket, nếu không thì tớ chọn ở đó nhé?”
“Có tầm thường quá không? Chuyện này cậu thương lượng với Tiểu Cố đi.”
“Vậy không được sao? Chắc chắn cô ấy sẽ không đồng ý.”
“Vậy cậu thật sự là lợi hại, làm hôn lễ cũng không hỏi cô dâu một tiếng.”
Lương Yến Thu đắc ý hả hê, “Tớ chỉ muốn tốt thôi, công việc của Tiểu Cố bận như vậy, chuyện vặt vãnh cứ để cho tớ làm trước, đến lúc đó bảo cô ấy giành chút thời gian, trực tiếp đi thử áo cưới...”
Phương Huỳnh nhìn cậu, “Nếu cậu làm như vậy, cứ chờ quỳ bàn phím đi.”
“Có ý gì?”
“Hôn lễ chỉ là hình thức, quan trọng là quá trình hai người cùng nhau chuẩn bị.”
Lương Yến Thu trầm mặc một lát, cười nói: “Cậu đừng nghiêm túc như vậy chứ, nói xong tớ hơi sợ…”
“Lười nói với cậu, trước tiên cậu nói chuyện này với Tiểu Cố đi, cũng đến trưa rồi, cậu không ăn cơm à?”
Lương Yến Thu làm gì còn có tâm tư muốn làm nữa, Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì cũng tạm thời không bận tâm chuyện của cậu.
Mặc kệ là cậu vì bị sáng nay làm sợ tới mức nhất thời cao hứng, hay là đã sớm có quyết định này, muốn chuẩn bị hôn lễ, phải bàn bạc kỹ hơn.
Trước mắt, việc cấp bách của Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì là tìm phòng ở để chuẩn bị chuyển nhà.
Buổi tối, hai người cùng nhau xem tin tức cho thuê ở trên mạng, gọi mấy cuộc điện thoại, hẹn thời gian xem phòng.
Tưởng Tây Trì đặt máy tính ở trên bàn trà, Phương Huỳnh nằm trên ghế sofa, thuận thế gối đầu lên đùi anh, trong miệng còn đang ăn xoài khô.
Tưởng Tây Trì bất đắc dĩ, “Ăn thì ngồi dậy mà ăn, nằm cẩn thận mắc nghẹn.”
“Anh ăn không?” Phương Huỳnh đưa túi đóng gói cho anh.
“Không ăn, anh đánh răng rồi.”
Phương Huỳnh đột nhiên ngồi dậy, nhét một miếng xoài vào trong miệng anh, cười hì hì nói: “Chuyện quan trọng như vậy, anh không nên nói với em.”
“...”
Tưởng Tây Trì đã đánh răng xong bị kéo xuống nước chung, cũng hơi muốn ăn xoài khô, “Vẫn luôn muốn hỏi em, đi theo anh có phải rất vất vả không?”
“Khi ở trên giường mới rất vất vả.”
“...” Mặt Tưởng Tây Trì nóng lên, “Anh nói chuyện nghiêm túc với em.”
Phương Huỳnh cười rộ lên, “Em cũng nói nhiêm túc mà.” Quả thật cô bày ra vẻ mặt nghiêm túc, “Đương nhiên, không phải lúc nào cũng vất vả như vậy, chỉ có lúc anh một đêm ba lần…”
Tưởng Tây Trì che miệng cô.
Phương Huỳnh mất rất nhiều sức mới tách tay anh ra, trừng anh, “Sao hả? Làm cũng đã làm, còn sợ người ta nói à?”
Tưởng Tây Trì: “...”
Phương Huỳnh không chọc anh, nắm tay anh, bắt đầu đếm từng ngón nói, “Tuy rằng anh khô khan, làm cơm khó ăn, tiền kiếm cũng không nhiều…” Dừng một lát, “Nhưng anh là Tưởng Tây Trì.”
Tưởng Tây Trì, là người mà không thể nào lấy chuẩn mực của thế gian này đi so sánh.
“Sự tồn tại của anh, cũng đã là điều tuyệt nhất rồi.”
Danh sách chương