Edit & Beta: Tịnh Hảo

Chỗ mới ở giữa đại học A và văn phòng luật sư, công ty chuyển nhà đem đồ ở chỗ cũ dọn qua một chuyến. Thu dọn một tuần, lại mua thêm đồ mới, rất nhanh đã khôi phục cuộc sống bình thường.

Phương Huỳnh vừa mới nhập chức, rất nhiều thứ cần phải học tập và thích ứng.

Cũng may khả năng tiêu hóa của cô rất nhanh, nửa năm trôi qua, không có tranh cãi gì và gặp khó khăn trong các vụ án nhỏ, thầy luật sư đã dám giao cho cô xử lý rồi.

Tưởng Tây Trì ngoài lên lớp ra, còn giúp đỡ trong phòng thí nghiệm của người hướng dẫn, nhưng tổng thể mà nói, anh rảnh hơn Phương Huỳnh rất nhiều, rất nhiều việc vặt trong nhà, cũng im lặng gánh vác không nói.

Sắp hết năm, tổng vệ sinh nơi ở một tuần. Mỗi người mang khẩu trang, cả người toàn trang bị. Phương Huỳnh phụ trách dưới đất, Tưởng Tây Trì phụ trách trên không trung.

Tưởng Tây Trì đứng trên ghế, cầm chổi lông gà phủi bụi trên đèn trần, “Cậu đứng xa một chút, đừng để bụi bay vào mắt.”

Phương Huỳnh ôm cây chổi rụt về một góc.

Tưởng Tây Trì: “... Cũng không cần xa như vậy.”

Phương Huỳnh cười, tới gần một bước, ngẩng đầu nhìn Tưởng Tây Trì.

Ống tay áo của anh xắn lên, lộ ra cánh tay xinh đẹp và đường cong căng đầy, ngay cả tư thế cầm chổi lông gà, cũng giống như cầm thước dạy học.

Học kỳ đầu, Tưởng Tây Trì giúp thầy hướng dẫn đứng lớp trong tiết tự chọn cho sinh viên năm nhất.

Trong phạm vi Đại học A, khi Tưởng Tây Trì đứng lớp đã bị học sinh lén chụp ảnh, lưu truyền trên mạng một trận, nhất thời một đám em gái ong bướm tiểu học vọt tới.

Mấy cô gái nhỏ bây giờ, một chút cũng không kín đáo giống bọn họ năm đó, chỉ cần bắt được Tưởng Tây Trì, không phân biệt là căn tin, hành lang hay là cửa toilet, trực tiếp mạnh mẽ thông báo: “Học trưởng, anh có người yêu chưa? Bây giờ anh có muốn một người không?”

Tưởng Tây Trì bình thường lạnh nhạt trả lời: “Tôi đã kết hôn.”

“Gạt người, học trưởng đâu mang nhẫn.”

Tưởng Tây Trì: “... Làm thí nghiệm, không có tiện mang.”

Nháy mắt, Mẫn Gia Sênh làm việc ở thủ đô cũng chụp màn hình một đoạn tin trên diễn đàn nào đấy cho Tưởng Tây Trì xem: Tưởng Tây Trì – nghiên cứu sinh năm nhất của khoa Lý, đã xác nhận độc thân. Anh không hề đeo nhẫn kết hôn gì cả.

... Tin tức lại truyền đi quá xa.

“Thầy Tưởng.” Phương Huỳnh vừa quét đông quét tây, vừa hỏi Tưởng Tây Trì, “Cậu tính khi nào cho tớ lên lớp đây? “Tiết sinh lý, nghe không?Chương 64: gặp chuyện bất bình

Chỗ mới ở giữa đại học A và văn phòng luật sư, công ty chuyển nhà đem đồ ở chỗ cũ dọn qua một chuyến. Thu dọn một tuần, lại mua thêm đồ mới, rất nahnh đã khôi phúc cuộc sống bình thường.

Phương Huỳnh vừa mới nhập chức, rất nhiều thứ cần phải học tập và thích ứng.

Cũng may khả năng tiêu hóa của cô rất nhanh, nửa năm trôi qua, không có tranh cãi gì và gặp khó khăn trong các vụ án nhỏ, thầy luật sư đã dám giao cho cô xử lý rồi.

Tưởng Tây Trì ngoài lên lớp ra, còn giúp đỡ trong phòng thí nghiệm của người hướng dẫn, nhưng tổng thể mà nói, anh rảnh hơn Phương Huỳnh rất nhiều, rất nhiều việc vặt trong nhà, cũng im lặng gánh vác không nói.

Về nhà ăn tết, tổng vệ sinh nơi ở một tuần. Một người mang khẩu trang, cả người toàn trang bị. Phương Huỳnh phụ trách dưới đất, Tưởng Tây Trì phụ trách trên không trung.

Tưởng Tây Trì đứng trên ghế, cầm chổi lông gà phủi bụi trên đèn trần, “Cậu đứng xa một chút, đừng để bụi bay vào mắt.”

Phương Huỳnh ôm cây chổi rụt về một góc.

Tưởng Tây Trì: “... Cũng không cần xa như vậy.”

Phương Huỳnh cười, tới gần một bước, ngẩng đầu nhìn Tưởng Tây Trì.

Ống tay áo của anh xắn lên, lộ ra cánh tay xinh đẹp và đường cong căng đầy, ngay cả tư thế cầm chổi lông gà, cũng giống như cầm thước dạy học.

Học kỳ đầu, Tưởng Tây Trì giúp thầy hướng dẫn đứng lớp trong tiết tự chọn cho sinh viên năm nhất.

Trong phạm vi Đại học A, khi Tưởng Tây Trì đứng lớp đã bị học sinh lén chụp ảnh, lưu truyền trên mạng một trận, nhất thời một đám em gái ong bướm tiểu học vọt tới.

Mấy cô gái nhỏ bây giờ, một chút cũng không kín đáo giống bọn họ năm đó, chỉ cần bắt được Tưởng Tây Trì, không phân biệt là căn tin, hành lang hay là cửa toilet, trực tiếp mạnh mẽ thông báo: “Học trưởng, anh có người yêu chưa? Bây giờ anh có muốn một người không?”

Tưởng Tây Trì bình thường lạnh nhạt trả lời: “Tôi đã kết hôn.”

“Gạt người, học trưởng đâu mang nhẫn.”

Tưởng Tây Trì: “... Làm thí nghiệm, không có tiện mang.”

Nháy mắt, Mẫn Gia Sênh làm việc ở thủ đô cũng chụp màn hình một đoạn tin trên diễn đàn nào đấy cho Tưởng Tây Trì xem: Tưởng Tây Trì – nghiên cứu sinh năm nhất của khoa Lý, đã xác nhận độc thân. Anh không hề đeo nhẫn kết hôn gì cả.

... Tin tức lại truyền đi quá xa.

“Thầy Tưởng.” Phương Huỳnh vừa quét đông quét tây, vừa hỏi Tưởng Tây Trì, “Cậu tính khi nào cho tớ lên lớp đây?”

“Tiết sinh lý, nghe không?”

“... Không được, có khác gì sao?”

Tưởng Tây Trì trầm ngâm, “Công trình gene.”

“Công trình gene là nội dung gì?”

Tưởng Tây Trì cúi đầu nhìn cô, giọng nói dưới khẩu trang mang theo ý cười: “Tạo người.”

“...”

Cả một buổi sáng, rốt cục trong nhà đã quét sạch sẽ.

Đơn giản nấu hai món ăn, ngồi xuống ăn cơm trưa.

Trước kia luôn nghe người ta nói, con gái làm việc, con trai đến trường, mối quan hệ sẽ không lâu dài, nhưng trải qua nửa năm, Phương Huỳnh cũng không biết quan hệ giữa cô và Tưởng Tây Trì so với ngày trước, thay đổi bao nhiêu.

Tưởng Tây Trì ở trước mặt cô, tuyệt đối sẽ không so đo hư danh ngoài miệng, cũng không cảm thấy thu nhập của cô tạm thời cao hơn anh, là một chuyện bẽ mặt. “Dù sao, đợi sau này tớ hướng dẫn được một hạng mục, sẽ có tiền thưởng của hạng mục đó, có thể bằng tiền lương một năm của cậu.” Tưởng Tây Trì giải thích như vậy.

Hai người im lặng không nói ăn cơm, Tưởng Tây Trì bỗng nhiên nói, “Bây giờ tớ có giống như đang ăn bám không?” Bây giờ, anh không còn rảnh để đi làm thêm, chỉ giúp nghiên cứu và thầy giáo gửi chút tiền lương, tương đối mà nói hoàn toàn không tính là dư dả.

“Giống đó giống đó, cậu có thể cùng Lương Yến Thu cách vách trao đổi một chút, làm sao để hầu hạ kim chủ.”

Lương Yến Thu chuyển đến ở chung với Cố Vũ La.

Ở gần bệnh viện thuộc đại học A, Lương Yến Thu thuê khu nhà trọ cao tầng, mỗi ngày trừ giúp cha cậu xử lý chút chuyện trong kinh doanh, thì cái gì cũng không làm, chuyên môn “hầu hạ” Cố Vũ La. 

“Ồ, nhắc tới mới nhớ, suýt chút nữa tớ đã quên, Lương Yến Thu nói nguyên tiêu sẽ đến chỗ chúng ta ăn bữa cơm.”

Tưởng Tây Trì: “Không tiếp đãi.”

Phương Huỳnh: “Vậy quyết định như vậy.”

Ăn cơm xong, Phương Huỳnh đẩy chén bát, giao cho Tưởng Tây Trì xử lý.

Mình nằm trên ghế sofa, lấy PSP của Tưởng Tây Trì bắt đầu chơi game.

Thoáng chốc, Tưởng Tây Trì đi ra, ngồi xuống bên cạnh cô.

Sofa khẽ chùn xuống, cô dịch vào bên trong, nhường không gian cho Tưởng Tây Trì.

Một lát, chợt cảm giác được ngón tay hơi lạnh của Tưởng Tây Trì nắm mắt cá chân của cô, sau đó, lột tất cô ra.

Phương Huỳnh: “...”

Ngón tay dọc theo mắt cá chân, chậm rãi hướng lên trên.

Phương Huỳnh khẽ run, GAME OVER.

“Làm gì vậy?”

Tưởng Tây Trì nghiêm túc nhìn cô: “Nghiên cứu làm sao hầu hạ kim chủ cho dễ sai bảo.” diendannlequydonnnnnnn~!@

Phương Huỳnh: “...”

Vô lực biện hộ: “Rõ như ban ngày, không được đâu...”

“Rất được.” Tưởng Tây Trì tiến đến, cúi đầu hôn cô, “... Sẽ dạy cậu một thành ngữ, ban ngày tuyên dâm.”

Tiết nguyên tiêu, Lương Yến Thu dắt người nhà đi xin cơm.

Vừa vào nhà đã lượn một vòng nơi ở của bọn họ, vừa quan sát vừa chậc chậc lắc đầu, “Không được rồi Lão Trì, nơi này của cậu quá thảm, khi nào thì đến nhà tớ xem nhé, tầng lầu 20, mở cửa sổ ra chính là cảnh sông.”

Tưởng Tây Trì: “Nhảy sông thật tiện lợi.”

Lương Yến Thu: “...”

Cậu vòng trở về phòng khách, ngửa đầu nhìn chằm chằm bức tranh treo trên tường trắng, “Tranh này vừa nhìn chắc là do cậu chọn, có khiếu thẩm mỹ u sầu đó.”

“A Huỳnh chọn.”

Lương Yến Thu: “... Ồ, nhìn kỹ, thật ra tranh này vô cùng có nội hàm, là một tác phẩm xuất sắc mang chủ nghĩa hiện đại, đằng sau rất có phẩm vị.”

“...” Cố Vũ La nghe không nổi nữa, yên lặng đi đến phòng bếp giúp đỡ.

Phương Huỳnh cắt rau rất nhanh, xuống dao không chút do dự, tiếng “cạch cạch cạch” vang lên rất nhịp nhàng.

Cố Vũ La liền tự gánh nhiệm vụ rửa rau.

Phương Huỳnh nhìn Cố Vũ La, “Có phải năm nay cậu mới tốt nghiệp không?”

“Ừm.”

“Vào bệnh viện làm việc sao?”

“Không khác lắm.” Cố Vũ La rửa rau vô cùng cẩn thận, từng chỗ trên lá rau, đều tỉ mỉ xối nước qua, “… Nhưng vào cũng phải qua rất nhiều năm mới có thể mổ chính, tớ không biết lúc đó tại sao đầu óc mình động kinh mà muốn học y.”

“Rất mệt?”

Cố Vũ La lắc đầu, cúi mắt xuống.

Trong lúc nhất thời yên lặng.

Hồi lâu, Phương Huỳnh mới nghe thấy cô ấy nhẹ giọng nói: “... Tớ luôn cảm thấy, có lẽ Lương Yến Thu... không chờ được đến lúc đó.”

Phương Huỳnh cả kinh, quay đầu nhìn lại.

Cô ấy rủ lông mi xuống, có hơi nước đọng lại.

Phương Huỳnh đặt dao xuống, đi qua đóng cửa phòng bếp lại.

Tiếng nước ào ào, Cố Vũ La vẫn rửa sạch từng rau củ, ngón tay đã bị nước lạnh làm đỏ lên, “… Cái gì cậu ấy cũng không nói với tớ, nhưng trong lòng tớ đều rất rõ.”

“Không phải nói, có thể thân mật...”

Cố Vũ La khẽ cười, “Cậu biết phẫu thuật thay tim, toàn thế giới có bao nhiêu vụ không? Ít đến không thể thống kê được xác xuất thành công.”

Phương Huỳnh trầm mặc.

Cố Vũ La đột nhiên hỏi: “... Cậu và Tưởng Tây Trì có lên giường chưa?”

Phương Huỳnh sửng sốt một chút, đối với cô, nói trắng ra rất khó thích ứng, úp mở một lát, “… Ừm.”

Cố Vũ La đem đồ vào trong bồn để rửa sạch, vặn vòi nước lớn hơn nữa, gần như che đi giọng nói của cô ấy: “… Lương Yến Thu không chịu chạm vào tớ.”

Ăn cơm xong, Tưởng Tây Trì cùng Lương Yến Thu lấy máy chơi game nối với TV, PK hai người.

Kết quả không hề thắc thỏm, Lương Yến Thu kỹ xảo cẩu thả, bị Tưởng Tây Trì ngược đến không hề có lực phản đòn.

“... Tiếp nữa.”

Tưởng Tây Trì đã bỏ tay cầm, đứng lên, “Không chơi nữa, thắng không có ý nghĩa.”

Lương Yến Thu nằm trên thảm, kêu rên: “… Lão Trì, hai ván nữa thôi Lão Trì! Ở nhà Tiểu Cố không cho tớ chơi game!”

Tưởng Tây Trì đi toilet, “Cậu có thể tự chơi vui vẻ.”

Cố Vũ La bưng ly nước lại đây, nhét lọ thuốc vào trong tay cậu, “Uống thuốc.”

Lương Yến Thu đứng lên, cười hì hì nói: “Thuốc đắng như vậy, uống xong rồi có thưởng gì không?”

“Đây là thuốc con nhộng.”

Lương Yến Thu thở dài, “... Tiểu Cố, cậu không có lãng mạn gì cả.”

Nhưng vẫn dứt khoát đổ mấy viên ra từ lọ thuốc, uống vào.

Ăn cơm chiều xong, còn nghĩ rằng Lương Yến Thu không đi, nhưng lại bị Cố Vũ La kéo trở về.

Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì quét dọn vệ sinh, đi xuống lầu ném rác, thuận tiện đi dạo gần đấy, đến siêu thị bổ sung vật dụng hằng ngày.

Phương Huỳnh kể lại những lời nói lúc ban ngày cho Tưởng Tây Trì nghe.

Yên lặng, trong lòng hai người đều có chút không vui.

Thái độ của Lương Yến Thu rất rõ ràng, mặc kệ là phải bỏ nước Mỹ có điều kiện chữa bệnh rất tốt, cố ý về nước, hay là không ở cùng cha mẹ, mà là ở cùng với Cố Vũ La.

Cậu đang dùng sức lực của bản thân, cố gắng kéo dài thời gian có thể ở cùng nhau.

Phương Huỳnh thấp giọng nói: “... Cậu ấy đã đăng ký ở nước Mỹ, nếu ghép tim thành công, sẽ thử phẫu thuật thay tim. Nhưng thành công cực thấp… có thể không chịu đựng được những phản ứng bài xích.”

“Có vụ nào thành công chưa?”

“Có.”

“Có, vậy tuyệt đối không phải là chuyện không có khả năng.”

Phương Huỳnh dừng bước lại, quay người dựa vào ngực anh, giọng nói buồn buồn gọi anh: “A Trì.”

Tưởng Tây Trì đưa tay ôm lấy cô.

Ai cũng không nói chuyện, nhưng tâm tình giống nhau.

Phải quý trọng.

Gần đây có siêu thị Carrefour (*), hai người đi dạo một vòng, mang theo đồ đạc về nhà.

(*) Carrefour là một tập đoàn kinh tế Pháp kinh doanh trên lĩnh vực siêu thị, hiện là tập đoàn siêu thị lớn thứ hai thế giới, sau tập đoàn Wal-Mart của Hoa Kỳ.

Nhà cũ và nhà mới đan xen vào nhau, khách thuê nhiều, nhân viên không cố định rất lớn, Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì thuê tiểu khu có trị an rất tốt, nhưng tiểu khu khác, đủ hạng người đều có.

Trên đường, khi đi ngang qua tiểu khu cũ, hai người không khỏi dừng bước, ngoài hàng rào ven đường có một nhóm người vây quanh, bên trong mơ hồ truyền đến tiếng chửi bới và tiếng khóc la.

Phương Huỳnh vội kéo tay của Tưởng Tây Trì, “Đi xem!”

Chen vào sáu bảy người đang vây quanh, thì thấy dưa hấu, rau cải, trứng gà, toàn bộ nát bét rơi trên mặt đất, dịch trứng chảy ra từ trong túi nhựa.

Một cô gái ngồi dưới đất, tóc dài buông xuống, che nửa gương mặt, đang ôm mặt, khóc rống.

Một người đàn ông dáng người khôi ngô, chỉ vào cô ấy chửi ầm lên: “… Ông đây mới ra cửa hai ngày thì cô đã không chịu ngồi yên, mang mấy cẩu tạp chủng về nhà, thèm chơi như vậy, ông lấy cây cán bột…”

Bẩn đến khó nghe.

Người đàn ông xắn tay áo, níu chặt tóc của cô gái kéo lên từ trên đất bẩn thỉu.

Người con gái rống giận: “Buông ra!”

Phương Huỳnh cảm thấy da đầu tên rần, không chút suy nghĩ, thốt ra: “Khi dễ con gái thì ra tích sự gì hả!”

Người đàn ông kia quay đầu lại, mặt dữ tợn, nhìn Phương Huỳnh chằm chằm: “Đây là chuyện của tao! Cút đi cho tao!”

Tưởng Tây Trì nhìn thoáng qua vẻ mặt dữ tợn của anh ta, chợt thấy vô cùng quen mắt, theo bản năng tiến về trước một bước, bảo vệ cô kín đáo ở phía sau.

Người đàn ông nắm chặt tóc cô gái, bước tới phía trước một bước.

Tưởng Tây Trì không lui xuống, anh nghe thấy Phương Huỳnh nói ở sau lưng: “A Trì, không thể để hắn đưa người về nhà, cậu nhìn thấy vết thương trên cánh tay của cô gái kia không? Cô ấy trở về chắc chắn sẽ bị đánh!”

Giọng nói của cô mang theo chút run rẩy.

Người đàn ông ưỡn ngực, giằng co với Tưởng Tây Trì, “Tránh ra cho ông!”

Tưởng Tây Trì lù lù bất động.

Trong miệng người đàn ông mắng câu thô tục, buông cô gái ra, tiến lên nửa bước, nắm tay lại đi qua.

Tưởng Tây Trì ngăn lại, khẽ lách, xoay một cái, khiêng lên, ném ra xa.

Người đàn ông rơi “bộp” xuống đất, chấn động một cái.

Người vây xem sợ hãi, thán phục, không tự chủ được lui về sau một bước.

Tưởng Tây Trì nhấc chân giẫm lên ngực người đàn ông, xoay người nhìn cô gái sợ tới mức cả người run rẩy, “Mau đi đi!”

Cô gái thất thần, đôi mắt càng trừng càng lớn, một lát nghẹn ngào hô lên: “Tưởng Tây Trì?!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện