Edit & beta: Tịnh Hảo
Mưa vẫn còn đang rơi, nhưng thế giới yên tĩnh lại.
Bọn họ chen chúc trên sofa chật hẹp, da thịt kề nhau, hít sâu một cái, cạn một cái.
Tưởng Tây Trì vươn ngón tay ra, vuốt sợi tóc bị mồ hôi làm ướt trên trán lên, môi khẽ chạm lên môi cô một cái, “… Còn đau không?”
Cảm giác đau đã qua rồi, “Vẫn ổn.”
“Đi tắm nhé?”
Phương Huỳnh nháy mắt, nhìn gương mặt Tưởng Tây Trì gần trong gang tấc, “… Cùng nhau tắm sao?”
Sau khi chấm dứt, cảm xúc xấu hổ lại chiếm giữ cao lần nữa, Tưởng Tây Trì khẽ nhìn sang chỗ khác, “… Chuyện này không được.”
Phương Huỳnh tạm thời không muốn động, “... Vậy cậu chuẩn bị… cái kia khi nào vậy?”
“Lúc chạng vạng mua vật dụng hằng ngày, thuận tiện…”
Phương Huỳnh nghĩ ngợi một chút, “Cậu đến phòng bếp, là lấy...”
“... Ừm.”
“Cậu còn thuận tiện rửa tay...”
“Ừm...” Sợ Phương Huỳnh hiểu lầm, Tưởng Tây Trì nhanh chóng giải thích, “Muốn chạm vào cậu... Cho nên rửa một chút.”
Toàn bộ chuyện phát sinh đều u mê hồ đồ, Phương Huỳnh vẫn đang tràn ngập trong sự hiếu kỳ.
Tay cô đi xuống, chạm vào. Là phần cứng rắn.
“Không phải nói... sẽ mềm sao?”
“Sẽ không hoàn toàn...”
“... Tớ có thể xem một chút không?” Phương Huỳnh nhìn anh.
Rõ ràng là ngượng ngùng, nhưng cố tình không biết tại sao mình sẽ nói ra như thế. Cô nhìn ánh mắt né tránh của Tưởng Tây Trì, lại thấp giọng nói: “Tớ muốn xem một chút…”
Tưởng Tây Trì không tỏ thái độ, cô liền trực tiếp đẩy bả vai anh, ngồi dậy.
Tay nắm giữ, không thể hoàn toàn khép lại.
Phương Huỳnh phải hít một hơi, tuy rằng đã xảy ra, nhưng cô vẫn không thể tưởng tượng, cái đó to lớn như thế, rốt cuộc làm sao mà…
Cô nhìn Tưởng Tây Trì.
Tưởng Tây Trì nhìn sang bên cạnh, không nhìn cô.
Phương Huỳnh bỡn cợt ngồi xuống đùi anh, ôm bả vai anh, “… Lúc nãy cậu đâu có ngượng.”
“...”
“Cậu còn nhớ rõ cậu nói gì không?”
Tưởng Tây Trì đẩy mặt cô ra, “... Đừng nói.”
“Cậu nhớ cuối cùng cậu nói gì không?”
“...”
Tưởng Tây Trì: “...”
“A Trì...” Cơ thể Phương Huỳnh áp sát lên người anh, “... Tớ rất tò mò đấy.”
“Tò mò cái gì?”
Phương Huỳnh quay đầu anh lại, nhất định phải để anh nhìn mình, “Rốt cuộc cậu… xem bao nhiêu phim đó rồi?”
Tưởng Tây Trì: “...”
Phương Huỳnh tiến đến bên tai anh, cười vô cùng hư hỏng, “Có dễ chịu hay không, câu nói này, cậu học của ai hả?”
Tưởng Tây Trì: “...”
Đưa tay đẩy đầu cô ra ngoài, “Cậu không tắm sao? Không tắm thì tớ đi tắm…”
“Đừng có chạy.” Phương Huỳnh quấn chặt anh, “Vấn đề vẫn chưa được khai báo hết!”
Tưởng Tây Trì bất đắc dĩ: “Tha cho tớ đi... Chính tớ cũng không biết tớ nói gì...”
Phương Huỳnh cười khanh khách, “Tớ thuật lại cho cậu nghe nha...”
Tưởng Tây Trì che miệng cô lại, “Bây giờ thì cậu làm càn, lúc nãy thì sao?”
Phương Huỳnh nháy mắt, giọng nói mập mờ, “Lúc nãy tớ chưa có kinh nghiệm...”
“Tớ cũng không có kinh nghiệm.”
“Cậu đã từng xem tài liệu rồi.” Phương Huỳnh nghiêm mặt, “... Rất nhiều.”
Tưởng Tây Trì: “...”
Phương Huỳnh: “Lần sau dẫn theo tớ xem với, cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ.”
Quả thật Tưởng Tây Trì hết cách với cô: “... Cậu có thể giống con gái một chút không?”
Phương Huỳnh cười hì hì.
Tưởng Tây Trì đưa tay ôm cô, sợ cô lạnh, lại ôm cô chặt hơn, hỏi lại: “... Còn đau không?”
Phương Huỳnh lắc đầu.
“Đi tắm rửa trước đi, tớ bật điều hòa.”
“Lại ôm một chút.”
Tưởng Tây Trì liền bất động.
Hơi thở ấm áp lướt qua bên tai anh, Phương Huỳnh nhẹ giọng hỏi: “A Trì, cậu thích tớ không?”
Trong lòng mềm mại.
Lúc đầu cô đau thành như vậy, khóc thành như vậy, lại cắn răng không kêu đau.
Tín nhiệm anh, cho nên muốn giao phó cho anh.
Anh khát vọng lâu như vậy, có chút vội vàng, có chút không theo trình tự.
Chỉ là muốn gần cô hơn.
Sao lại không thích.
Đã thích rồi, thì vỏn vẹn hai chữ “thích” cũng khó biểu đạt được.
“A Huỳnh.” Tưởng Tây Trì nghiêng đầu chạm vào vành tai ấm áp của cô.
“Hả?”
“Chờ tớ hai mươi hai tuổi, ngày sinh nhật đó, chúng ta đi lãnh giấy chứng nhận.” diennndanleequydooon~!~
“... Được.”
Lẳng lặng ôm thật lâu, rốt cuộc Phương Huỳnh quyết định đi tắm trước. Ra mồ hôi, phía dưới cũng dính dính khó chịu.
Tưởng Tây Trì nhặt quần dài lên mặc vào, nhặt quần áo của Phương Huỳnh đưa qua cho cô, “Không sạch, chịu đựng một chút nhé.”
“Tớ mặc của cậu...”
Tưởng Tây Trì nhìn cô.
“Quần lót dơ... Tớ không muốn mặc.”
Phương Huỳnh mặc áo thun của Tưởng Tây Trì, vạt áo dài, che qua cái mông.
Cô lõa thể, mặc quần áo của mình.
Nhận thức được điều này, làm cho mặt Tưởng Tây Trì nóng lên.
Phương Huỳnh chuẩn bị vào phòng tắm, lại nghĩ đến cái gì, dựa sát vào Tưởng Tây Trì, ôm eo anh, nhẹ giọng hỏi: “A Trì...”
“Hả?”
“Ngực của tớ, có phải nhỏ lắm không?”
Tưởng Tây Trì: “...”
Phương Huỳnh nhìn anh nghẹn đỏ mặt, không lên tiếng, thở dài, “… Haizz, nhờ giúp đỡ để lớn lên xíu…”
Phương Huỳnh đi đến phòng tắm, vừa lấy vòi sen xuống, nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tưởng Tây Trì đưa sữa tắm và khăn lông vào, “Quên rồi nè.”
Cửa mở ra một khe nhỏ, Phương Huỳnh nhận lấy.
Ánh mắt Tưởng Tây Trì nhìn về nơi khác, “Còn có... Tớ thích.”
Thích? Thích cái gì? Tưởng Tây Trì đã xoay người đi mất rồi, bước chân hướng về phía phòng khách.
Lúc này Phương Huỳnh mới phản ứng kịp.
Ngực của tớ, có phải nhỏ lắm không?
—— tớ thích. O.O
Cô không biết tại sao mặt nóng đến thế.
... Thực muốn đánh chết con quỷ thâm trầm này quá. >,<
Thay phiên tắm xong, Phương Huỳnh mặc áo thun rộng rãi của Tưởng Tây Trì, lượn lờ một vòng ở trong phòng.
Phòng này nhỏ, nhưng bên ngoài phòng ngủ có ban công.
Tưởng Tây Trì ở sau lưng cô, tắt đèn ở ban công.
“Ơ?”
“Cậu...” Tưởng Tây Trì nhìn cô, “Bật đèn lên, đối diện sẽ thấy.”
“Tớ có mặc quần áo mà.”
Tưởng Tây Trì không để ý đến cô, chỉ vào một góc ban công tối đen trong mưa, “Có thể đặt một cái ghế dựa, hai chậu hoa.”
“Để ông nội Nguyễn tư vấn cho chúng ta.”
“Là ông ngoại.” Tưởng Tây Trì nghiêm mặt, “Sau này gọi ông ngoại giống tớ.”
Phương Huỳnh: “... Tớ còn chưa có gả cho cậu đâu!”
“Chuyện sớm hay muộn thôi.”
Nhẹ nhàng, tự nhiên như trong vật lý, giống như đang nói E=mc2 (E=mc2, phương trình về vật chất của Einstein, vừa là luật không thay đổi của năng lượng). O.O
Đi dạo từ trong ra ngoài một vòng, Phương Huỳnh hết sức hài lòng, lại không thể không nhắc tới một vấn đề thực tế, “… Tiền thuê nhà, có phải mắc lắm không?”
“Cũng tạm… nghỉ hè này tớ sẽ đi dạy thêm.”
“Tớ cũng vậy.”
Tưởng Tây Trì đóng chặt cửa, “Học kỳ sau tớ được học bổng thì tốt rồi.”
Nhà thuê mới, đồ dùng cho giường còn chưa mua, Tưởng Tây Trì định để Phương Huỳnh chọn.
Trong phòng khách mở điều hòa, đã là cuối tháng tư, không đến mức lạnh lắm, bọn họ chuẩn bị đêm nay sẽ chen chúc trên sofa một đêm.
Tưởng Tây Trì ghép hai ghế sofa lại. Phương Huỳnh vào phòng tắm, không biết đang làm cái gì.
Chờ phòng khách bên này đã ghép thành cái “giường” xong, Phương Huỳnh cũng đi ra từ phòng tắm, cầm hai quần lót ướt sũng trong tay.
Tưởng Tây Trì: “... Sao cậu lại giặt giúp tớ.”
“Không sao mà.” Phương Huỳnh cười liếc anh một cái, “Tớ không ghét bỏ cậu.”
Tưởng Tây Trì đi theo cô vào phòng ngủ, nhìn cô treo quần lót lên giá phơi.
Phương Huỳnh: “... Tớ cảm thấy ngày mai chưa khô nổi.”
“... Tớ cũng thấy vậy.”
“Không nên giặt, chấp nhận mặc còn được.”
Tưởng Tây Trì khựng lại, “... Tớ có cách.”
Hai chiếc quần áo, một cái trắng, một cái đen, treo lẻ loi trên giá phơi đồ.
Giá phơi đặt ở phòng khách, phía trên có điều hòa thổi khí nóng.
Phương Huỳnh: “... Cậu thật lanh trí!”
“...”
Hai người, lại chen lấn đánh răng trong phòng tắm, về tới phòng khách.
Chờ đến khi nằm xuống, cảm giác ngượng ngùng lại ùa về.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhìn một lát, đều không hẹn mà cùng né tránh.
Một lát, Tưởng Tây Trì không có mặc gì bên trong quần dài, ôm Phương Huỳnh không có mặc gì bên trong chiếc áo thun vào lòng.
Không nhìn nhau, hình như tốt lên một ít.
Tay Phương Huỳnh khoác lên lưng anh, “Tớ hỏi cậu một câu hỏi.”
“Hả.”
“Tại sao cậu lại lấy áo khoác tớ tặng khoác cho Tô Di Duyệt?”
Tưởng Tây Trì kinh ngạc, “Khi nào hả?”
“Lần đó tớ đi tìm cậu, cậu nói cậu phải làm thí nghiệm, tham số gì đó, mô phỏng gì đó. Tớ có đến nhưng cậu không có ở đó, Tô Di Duyệt mặc áo tớ tặng cho cậu, nằm sấp ngủ.”
Tưởng Tây Trì vắt hết óc suy nghĩ một lúc lâu, “... Tớ thật sự không nhớ rõ có chuyện này, giữa chừng tớ rời khỏi phòng thí nghiệm đi tìm tài liệu, lúc trở về, Tô Di Duyệt đang tỉnh.”
Phương Huỳnh bĩu môi, “Vậy là chị ấy lén mặc áo của cậu...”
Tưởng Tây Trì cũng cảm thấy cực kỳ không thoải mái, anh vốn là người có khả năng nhận thức rất mạnh.
“... Nếu cậu không muốn mặc, thì ném đi, tớ mua cho cậu cái mới.”
“Được.”
Một lát, Tưởng Tây Trì phản ứng kịp bản chất của vấn đề, “... Đã qua hơn nửa tháng rồi, bây giờ cậu mới hỏi?”
Phương Huỳnh: “...”
“Tự cậu ghen à?”
Phương Huỳnh không lên tiếng.
“...” Tưởng Tây Trì nâng đầu cô đang vùi vào ngực mình lên, “Tự mình hờn dỗi sao?”
“... Chị ấy thổ lộ với cậu, cậu còn mời chị ấy tham gia sinh nhật của cậu.”
“Tớ không có mời, tự chị ấy đến, có hợp tác chung một hạng mục với chị ấy, nên dù sao tớ cũng không thể nói chị ấy đừng đến…”
Lý lẽ này, Phương Huỳnh hiểu, nhưng cảm thấy ủy khuất cũng là sự thật.
Giọng nói nặng nề nói: “... Vẫn là lúc nhỏ tốt hơn, không vui thì có thể trực tiếp cắt đứt quan hệ, thế giới của người lớn, sao lại có nhiều quy tắc như vậy chứ.”
Cánh tay Tưởng Tây Trì khép vào, ôm cô chặt hơn, “Có tớ ở đây, cậu có thể làm trẻ con mãi mãi.”
Phương Huỳnh kích động: “Thật vậy chăng? Tớ cũng có thể mắng thô tục sao?”
“...”
Năng lực phá hủy bầu không khí của cô quả thật là số một.
Tưởng Tây Trì yên lặng hồi lâu, mới nói tiếp, “... Còn có, tớ chưa bao giờ cảm thấy cậu thiếu quan tâm, tớ thích bản chất thật của cậu, đừng tủi thân mà thay đổi bản thân mình làm gì.”
“... Tính tình của tớ không tốt.”
“Lần đầu tiên gặp cậu tớ đã biết.”
Dựa vào xe máy, lưu loát mắng chửi, làm người đối diện tức giận đến muốn liều mạng với cô.
Nhưng anh lại cố tình để ý đến cô.
Phương Huỳnh nở nụ cười.
“Mặc kệ là trên lý luận, hay là trên thực tế, tớ không thể nào dính dáng đến người con gái khác.”
“Ồ?”
Eo của Tưởng Tây Trì để gần vào chỗ kia của cô một chút, để cô cảm nhận rõ mình đang nổi lên phản ứng.
“... Người con gái khác không được.” Giọng nói Tưởng Tây Trì rất thấp, kề chặt vào tai cô, hô hấp mang theo dòng khí chui vào trong lỗ tai cô, “... Chỉ có cậu mới có thể làm tớ cứng lên.”
Mưa vẫn còn đang rơi, nhưng thế giới yên tĩnh lại.
Bọn họ chen chúc trên sofa chật hẹp, da thịt kề nhau, hít sâu một cái, cạn một cái.
Tưởng Tây Trì vươn ngón tay ra, vuốt sợi tóc bị mồ hôi làm ướt trên trán lên, môi khẽ chạm lên môi cô một cái, “… Còn đau không?”
Cảm giác đau đã qua rồi, “Vẫn ổn.”
“Đi tắm nhé?”
Phương Huỳnh nháy mắt, nhìn gương mặt Tưởng Tây Trì gần trong gang tấc, “… Cùng nhau tắm sao?”
Sau khi chấm dứt, cảm xúc xấu hổ lại chiếm giữ cao lần nữa, Tưởng Tây Trì khẽ nhìn sang chỗ khác, “… Chuyện này không được.”
Phương Huỳnh tạm thời không muốn động, “... Vậy cậu chuẩn bị… cái kia khi nào vậy?”
“Lúc chạng vạng mua vật dụng hằng ngày, thuận tiện…”
Phương Huỳnh nghĩ ngợi một chút, “Cậu đến phòng bếp, là lấy...”
“... Ừm.”
“Cậu còn thuận tiện rửa tay...”
“Ừm...” Sợ Phương Huỳnh hiểu lầm, Tưởng Tây Trì nhanh chóng giải thích, “Muốn chạm vào cậu... Cho nên rửa một chút.”
Toàn bộ chuyện phát sinh đều u mê hồ đồ, Phương Huỳnh vẫn đang tràn ngập trong sự hiếu kỳ.
Tay cô đi xuống, chạm vào. Là phần cứng rắn.
“Không phải nói... sẽ mềm sao?”
“Sẽ không hoàn toàn...”
“... Tớ có thể xem một chút không?” Phương Huỳnh nhìn anh.
Rõ ràng là ngượng ngùng, nhưng cố tình không biết tại sao mình sẽ nói ra như thế. Cô nhìn ánh mắt né tránh của Tưởng Tây Trì, lại thấp giọng nói: “Tớ muốn xem một chút…”
Tưởng Tây Trì không tỏ thái độ, cô liền trực tiếp đẩy bả vai anh, ngồi dậy.
Tay nắm giữ, không thể hoàn toàn khép lại.
Phương Huỳnh phải hít một hơi, tuy rằng đã xảy ra, nhưng cô vẫn không thể tưởng tượng, cái đó to lớn như thế, rốt cuộc làm sao mà…
Cô nhìn Tưởng Tây Trì.
Tưởng Tây Trì nhìn sang bên cạnh, không nhìn cô.
Phương Huỳnh bỡn cợt ngồi xuống đùi anh, ôm bả vai anh, “… Lúc nãy cậu đâu có ngượng.”
“...”
“Cậu còn nhớ rõ cậu nói gì không?”
Tưởng Tây Trì đẩy mặt cô ra, “... Đừng nói.”
“Cậu nhớ cuối cùng cậu nói gì không?”
“...”
Tưởng Tây Trì: “...”
“A Trì...” Cơ thể Phương Huỳnh áp sát lên người anh, “... Tớ rất tò mò đấy.”
“Tò mò cái gì?”
Phương Huỳnh quay đầu anh lại, nhất định phải để anh nhìn mình, “Rốt cuộc cậu… xem bao nhiêu phim đó rồi?”
Tưởng Tây Trì: “...”
Phương Huỳnh tiến đến bên tai anh, cười vô cùng hư hỏng, “Có dễ chịu hay không, câu nói này, cậu học của ai hả?”
Tưởng Tây Trì: “...”
Đưa tay đẩy đầu cô ra ngoài, “Cậu không tắm sao? Không tắm thì tớ đi tắm…”
“Đừng có chạy.” Phương Huỳnh quấn chặt anh, “Vấn đề vẫn chưa được khai báo hết!”
Tưởng Tây Trì bất đắc dĩ: “Tha cho tớ đi... Chính tớ cũng không biết tớ nói gì...”
Phương Huỳnh cười khanh khách, “Tớ thuật lại cho cậu nghe nha...”
Tưởng Tây Trì che miệng cô lại, “Bây giờ thì cậu làm càn, lúc nãy thì sao?”
Phương Huỳnh nháy mắt, giọng nói mập mờ, “Lúc nãy tớ chưa có kinh nghiệm...”
“Tớ cũng không có kinh nghiệm.”
“Cậu đã từng xem tài liệu rồi.” Phương Huỳnh nghiêm mặt, “... Rất nhiều.”
Tưởng Tây Trì: “...”
Phương Huỳnh: “Lần sau dẫn theo tớ xem với, cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ.”
Quả thật Tưởng Tây Trì hết cách với cô: “... Cậu có thể giống con gái một chút không?”
Phương Huỳnh cười hì hì.
Tưởng Tây Trì đưa tay ôm cô, sợ cô lạnh, lại ôm cô chặt hơn, hỏi lại: “... Còn đau không?”
Phương Huỳnh lắc đầu.
“Đi tắm rửa trước đi, tớ bật điều hòa.”
“Lại ôm một chút.”
Tưởng Tây Trì liền bất động.
Hơi thở ấm áp lướt qua bên tai anh, Phương Huỳnh nhẹ giọng hỏi: “A Trì, cậu thích tớ không?”
Trong lòng mềm mại.
Lúc đầu cô đau thành như vậy, khóc thành như vậy, lại cắn răng không kêu đau.
Tín nhiệm anh, cho nên muốn giao phó cho anh.
Anh khát vọng lâu như vậy, có chút vội vàng, có chút không theo trình tự.
Chỉ là muốn gần cô hơn.
Sao lại không thích.
Đã thích rồi, thì vỏn vẹn hai chữ “thích” cũng khó biểu đạt được.
“A Huỳnh.” Tưởng Tây Trì nghiêng đầu chạm vào vành tai ấm áp của cô.
“Hả?”
“Chờ tớ hai mươi hai tuổi, ngày sinh nhật đó, chúng ta đi lãnh giấy chứng nhận.” diennndanleequydooon~!~
“... Được.”
Lẳng lặng ôm thật lâu, rốt cuộc Phương Huỳnh quyết định đi tắm trước. Ra mồ hôi, phía dưới cũng dính dính khó chịu.
Tưởng Tây Trì nhặt quần dài lên mặc vào, nhặt quần áo của Phương Huỳnh đưa qua cho cô, “Không sạch, chịu đựng một chút nhé.”
“Tớ mặc của cậu...”
Tưởng Tây Trì nhìn cô.
“Quần lót dơ... Tớ không muốn mặc.”
Phương Huỳnh mặc áo thun của Tưởng Tây Trì, vạt áo dài, che qua cái mông.
Cô lõa thể, mặc quần áo của mình.
Nhận thức được điều này, làm cho mặt Tưởng Tây Trì nóng lên.
Phương Huỳnh chuẩn bị vào phòng tắm, lại nghĩ đến cái gì, dựa sát vào Tưởng Tây Trì, ôm eo anh, nhẹ giọng hỏi: “A Trì...”
“Hả?”
“Ngực của tớ, có phải nhỏ lắm không?”
Tưởng Tây Trì: “...”
Phương Huỳnh nhìn anh nghẹn đỏ mặt, không lên tiếng, thở dài, “… Haizz, nhờ giúp đỡ để lớn lên xíu…”
Phương Huỳnh đi đến phòng tắm, vừa lấy vòi sen xuống, nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tưởng Tây Trì đưa sữa tắm và khăn lông vào, “Quên rồi nè.”
Cửa mở ra một khe nhỏ, Phương Huỳnh nhận lấy.
Ánh mắt Tưởng Tây Trì nhìn về nơi khác, “Còn có... Tớ thích.”
Thích? Thích cái gì? Tưởng Tây Trì đã xoay người đi mất rồi, bước chân hướng về phía phòng khách.
Lúc này Phương Huỳnh mới phản ứng kịp.
Ngực của tớ, có phải nhỏ lắm không?
—— tớ thích. O.O
Cô không biết tại sao mặt nóng đến thế.
... Thực muốn đánh chết con quỷ thâm trầm này quá. >,<
Thay phiên tắm xong, Phương Huỳnh mặc áo thun rộng rãi của Tưởng Tây Trì, lượn lờ một vòng ở trong phòng.
Phòng này nhỏ, nhưng bên ngoài phòng ngủ có ban công.
Tưởng Tây Trì ở sau lưng cô, tắt đèn ở ban công.
“Ơ?”
“Cậu...” Tưởng Tây Trì nhìn cô, “Bật đèn lên, đối diện sẽ thấy.”
“Tớ có mặc quần áo mà.”
Tưởng Tây Trì không để ý đến cô, chỉ vào một góc ban công tối đen trong mưa, “Có thể đặt một cái ghế dựa, hai chậu hoa.”
“Để ông nội Nguyễn tư vấn cho chúng ta.”
“Là ông ngoại.” Tưởng Tây Trì nghiêm mặt, “Sau này gọi ông ngoại giống tớ.”
Phương Huỳnh: “... Tớ còn chưa có gả cho cậu đâu!”
“Chuyện sớm hay muộn thôi.”
Nhẹ nhàng, tự nhiên như trong vật lý, giống như đang nói E=mc2 (E=mc2, phương trình về vật chất của Einstein, vừa là luật không thay đổi của năng lượng). O.O
Đi dạo từ trong ra ngoài một vòng, Phương Huỳnh hết sức hài lòng, lại không thể không nhắc tới một vấn đề thực tế, “… Tiền thuê nhà, có phải mắc lắm không?”
“Cũng tạm… nghỉ hè này tớ sẽ đi dạy thêm.”
“Tớ cũng vậy.”
Tưởng Tây Trì đóng chặt cửa, “Học kỳ sau tớ được học bổng thì tốt rồi.”
Nhà thuê mới, đồ dùng cho giường còn chưa mua, Tưởng Tây Trì định để Phương Huỳnh chọn.
Trong phòng khách mở điều hòa, đã là cuối tháng tư, không đến mức lạnh lắm, bọn họ chuẩn bị đêm nay sẽ chen chúc trên sofa một đêm.
Tưởng Tây Trì ghép hai ghế sofa lại. Phương Huỳnh vào phòng tắm, không biết đang làm cái gì.
Chờ phòng khách bên này đã ghép thành cái “giường” xong, Phương Huỳnh cũng đi ra từ phòng tắm, cầm hai quần lót ướt sũng trong tay.
Tưởng Tây Trì: “... Sao cậu lại giặt giúp tớ.”
“Không sao mà.” Phương Huỳnh cười liếc anh một cái, “Tớ không ghét bỏ cậu.”
Tưởng Tây Trì đi theo cô vào phòng ngủ, nhìn cô treo quần lót lên giá phơi.
Phương Huỳnh: “... Tớ cảm thấy ngày mai chưa khô nổi.”
“... Tớ cũng thấy vậy.”
“Không nên giặt, chấp nhận mặc còn được.”
Tưởng Tây Trì khựng lại, “... Tớ có cách.”
Hai chiếc quần áo, một cái trắng, một cái đen, treo lẻ loi trên giá phơi đồ.
Giá phơi đặt ở phòng khách, phía trên có điều hòa thổi khí nóng.
Phương Huỳnh: “... Cậu thật lanh trí!”
“...”
Hai người, lại chen lấn đánh răng trong phòng tắm, về tới phòng khách.
Chờ đến khi nằm xuống, cảm giác ngượng ngùng lại ùa về.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhìn một lát, đều không hẹn mà cùng né tránh.
Một lát, Tưởng Tây Trì không có mặc gì bên trong quần dài, ôm Phương Huỳnh không có mặc gì bên trong chiếc áo thun vào lòng.
Không nhìn nhau, hình như tốt lên một ít.
Tay Phương Huỳnh khoác lên lưng anh, “Tớ hỏi cậu một câu hỏi.”
“Hả.”
“Tại sao cậu lại lấy áo khoác tớ tặng khoác cho Tô Di Duyệt?”
Tưởng Tây Trì kinh ngạc, “Khi nào hả?”
“Lần đó tớ đi tìm cậu, cậu nói cậu phải làm thí nghiệm, tham số gì đó, mô phỏng gì đó. Tớ có đến nhưng cậu không có ở đó, Tô Di Duyệt mặc áo tớ tặng cho cậu, nằm sấp ngủ.”
Tưởng Tây Trì vắt hết óc suy nghĩ một lúc lâu, “... Tớ thật sự không nhớ rõ có chuyện này, giữa chừng tớ rời khỏi phòng thí nghiệm đi tìm tài liệu, lúc trở về, Tô Di Duyệt đang tỉnh.”
Phương Huỳnh bĩu môi, “Vậy là chị ấy lén mặc áo của cậu...”
Tưởng Tây Trì cũng cảm thấy cực kỳ không thoải mái, anh vốn là người có khả năng nhận thức rất mạnh.
“... Nếu cậu không muốn mặc, thì ném đi, tớ mua cho cậu cái mới.”
“Được.”
Một lát, Tưởng Tây Trì phản ứng kịp bản chất của vấn đề, “... Đã qua hơn nửa tháng rồi, bây giờ cậu mới hỏi?”
Phương Huỳnh: “...”
“Tự cậu ghen à?”
Phương Huỳnh không lên tiếng.
“...” Tưởng Tây Trì nâng đầu cô đang vùi vào ngực mình lên, “Tự mình hờn dỗi sao?”
“... Chị ấy thổ lộ với cậu, cậu còn mời chị ấy tham gia sinh nhật của cậu.”
“Tớ không có mời, tự chị ấy đến, có hợp tác chung một hạng mục với chị ấy, nên dù sao tớ cũng không thể nói chị ấy đừng đến…”
Lý lẽ này, Phương Huỳnh hiểu, nhưng cảm thấy ủy khuất cũng là sự thật.
Giọng nói nặng nề nói: “... Vẫn là lúc nhỏ tốt hơn, không vui thì có thể trực tiếp cắt đứt quan hệ, thế giới của người lớn, sao lại có nhiều quy tắc như vậy chứ.”
Cánh tay Tưởng Tây Trì khép vào, ôm cô chặt hơn, “Có tớ ở đây, cậu có thể làm trẻ con mãi mãi.”
Phương Huỳnh kích động: “Thật vậy chăng? Tớ cũng có thể mắng thô tục sao?”
“...”
Năng lực phá hủy bầu không khí của cô quả thật là số một.
Tưởng Tây Trì yên lặng hồi lâu, mới nói tiếp, “... Còn có, tớ chưa bao giờ cảm thấy cậu thiếu quan tâm, tớ thích bản chất thật của cậu, đừng tủi thân mà thay đổi bản thân mình làm gì.”
“... Tính tình của tớ không tốt.”
“Lần đầu tiên gặp cậu tớ đã biết.”
Dựa vào xe máy, lưu loát mắng chửi, làm người đối diện tức giận đến muốn liều mạng với cô.
Nhưng anh lại cố tình để ý đến cô.
Phương Huỳnh nở nụ cười.
“Mặc kệ là trên lý luận, hay là trên thực tế, tớ không thể nào dính dáng đến người con gái khác.”
“Ồ?”
Eo của Tưởng Tây Trì để gần vào chỗ kia của cô một chút, để cô cảm nhận rõ mình đang nổi lên phản ứng.
“... Người con gái khác không được.” Giọng nói Tưởng Tây Trì rất thấp, kề chặt vào tai cô, hô hấp mang theo dòng khí chui vào trong lỗ tai cô, “... Chỉ có cậu mới có thể làm tớ cứng lên.”
Danh sách chương