Sau cuộc họp buổi sáng, cũng đã hiểu rõ nội dung hợp đồng của Manor, tham quan xong toàn bộ tòa nhà 13 tầng thì đã hơn một giờ trưa, Hứa Nguyện và Trần Thiến Thiến trở về căn hộ của mình.

Hai người mua đồ ăn nhanh về nhà, ăn xong lại đi nghỉ ngơi.

Nhiệt độ ở Tân Thị rất cao, Hứa Nguyện bị nắng đến chóng mặt, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Trần Thiến Thiến ở bên cạnh nghịch điện thoại, thấy Hứa Nguyện đã ngủ, liền lấy chăn mùa hè đắp lên bụng dưới của cô, đang định ra ngoài thì điện thoại của Hứa Nguyện vang lên.

Một dãy số, có vẻ không quan trọng lắm, cô ấy cúp máy, rồi chuyển sang chế độ im lặng, vừa chỉnh xong số lạ kia lại gọi đến, Thiến Thiến lại nhấn nút từ chối, nhưng chỉ ba giây sau cuộc gọi lại hiện lên.

Trần Thiến Thiến mặc kệ, đem điện thoại đặt ở trên tủ đầu giường, xoay người nằm trên sô pha ngoài phòng khách.

Buổi chiều sau khi tỉnh lại, Hứa Nguyện không kịp để ý có mấy cuộc gọi nhỡ, bị Trần Thiến Thiến kéo đến câu lạc bộ sức khỏe của Manor ở gần đó.

Tân Thị có rất nhiều câu lạc bộ sức khỏe và thẩm mỹ viện của Manor.

Trần Thiến Thiến quen thuộc với hầu hết quản lý, kỹ thuật viên và các chuyên gia của từng cửa hàng.

Bởi vì đại hội cổ đông mùa hè, các đại lý từ khắp nơi đổ về nên một số quản lý cửa hàng và đại lý đã hẹn nhau ra ngoài chơi vào buổi tối.

Ngày hôm sau, Vương Vân Vân đến đón họ đi thăm nhà máy Manor, dẫn theo hai đại lý từ Quảng Đông mới đến.

Nhà máy được chia thành nhiều cấp độ sản xuất, không chỉ dụng cụ mà còn cả các sản phẩm chăm sóc da, mặt nạ, sữa tắm và đồ dùng cá nhân.

Khi chuẩn bị rời nhà máy vào buổi chiều, giám đốc bộ phận chăm sóc da đưa sản phẩm chăm sóc da mới cho mọi người dùng thử.

Ngày hôm sau, hội nghị cổ đông mùa hè bắt đầu.

Trần Thiến Thiến mới được thăng chức đại lý kim cương nên phải lên phát biểu.

Để có thể xuất hiện trên sân khấu một cách xinh đẹp, sáng sớm cô ấy đã đưa Hứa Nguyện đến tiệm làm đẹp bên cạnh để trang điểm tỉ mỉ.

Trang điểm, thay quần áo, Hứa Nguyện nhìn dáng vẻ khả ái gọn gàng của mình, không khỏi phải giơ ngón tay cái lên với Trần Thiến Thiến.

Hai người bắt taxi đến khách sạn, đưa vé vào cửa cho người bảo vệ rồi bước vào sảnh của hội nghị.

Địa điểm tổ chức rất náo nhiệt, toàn bộ sảnh đều chật kín người, 80% là nữ, có rất nhiều người như Trần Thiến Thiến, mặc âu phục màu trắng, trông tràn đầy sức sống.

Người sáng lập Manor là một Hoa kiều, tinh thần kế thừa của công ty là: phụ nữ độc lập trong thời đại mới.

Vì vậy 90% đại lý của Manor là nữ.

Trần Thiến Thiến dẫn Hứa Nguyện đến khu vực phía Nam, tìm cho cô một chỗ ngồi rồi rời đi.

Cuộc họp được tổ chức vào lúc mười giờ sáng.

Hội nghị xúc tiến đầu tư mùa hè kéo dài trong ba ngày.

Trong ba ngày này, Hứa Nguyện và Trần Thiến Thiến bận rộn đến mức chân không chạm đất.

Sau hội nghị ngày đầu tiên, Hứa Nguyện nói với Trần Thiến Thiến rằng cô quyết định đầu tư, đêm đó Trần Thiến Thiến đưa cô đến nhà Vương Vân Vân.

Ba người thảo luận kỹ càng về hợp đồng cùng cách phân chia lợi nhuận.

Vương Vân Vân cũng là người miền Nam, ban đầu cô chỉ là đại lý vì không có nhiều tiền vốn, sau đó từng bước tích cóp, khi có đủ khả năng thì trở thành đại lý cổ đông, doanh thu càng ngày càng tăng.

Trong mấy năm, chị trở thành đại lý của Phúc Kiến, sau này trở thành tổng đại lý của cả khu vực phía Nam.

Sau khi lên làm tổng đại lý khu vực phía Nam, chị chuyển về Tân Thị làm việc, mua nhà ở Tân Thị rồi an cư lạc nghiệp, hỗ trợ tất cả các đại lý khu vực Hoa Nam tại trụ sở chính.

Vương Vân Vân lấy ra một cuốn album ảnh và cho họ xem sự thay đổi của bản thân trong những năm qua.

Hứa Nguyện nhìn người phụ nữ trong ảnh, một phụ nữ nông thôn ăn mặc mộc mạc, cõng trên lưng một đứa bé, sắc mặt vàng vọt.

Cô ngẩng đầu nhìn Vương Vân Vân, không thể tin được là cùng một người.

Bởi vì Vương Vân Vân trước mặt so với trong ảnh trẻ hơn rất nhiều, quần áo cũng hoàn toàn không thể hình dung sự liên quan.

Trước mặt cô là người phụ nữ thanh lịch, sang trọng, quần áo luôn là dẫn đầu xu hướng, dù ở trong nhà vẫn là bộ dáng trang nhã.

Chị ấy là một phụ nữ đã ly hôn bởi vì gia đình chồng hà khắc và chồng ngoại tình.

Đứa bé trên lưng là con gái, vì nhà chồng trọng nam khinh nữ nên chị tự mình nuôi con.

Manor đã thay đổi cuộc đời của chính chị và con gái chị.

Hứa Nguyện ngưỡng mộ chị ấy từ tận đáy lòng.

Một người phụ nữ học vấn không cao và xuất phát điểm thấp, buộc phải chiến đấu để thoát ra khỏi vũng lầy của thế giới này.

Đây cũng chính là điểm mạnh nhất của phụ nữ, nếu cuộc đời không đánh gục được họ thì cuối cùng sẽ khiến họ trở nên mạnh mẽ hơn.

Vốn dĩ trong lòng cô còn chút lấn cấn, nhưng bây giờ cô đã có thêm tự tin vào quyết định của mình.

Hứa Nguyện đầu tư vào cổ phiếu đại lý lớn nhất của Manor.

Lợi thế lớn nhất của việc đầu tư vào cổ phiếu là công ty sẽ hỗ trợ mọi phương tiện khi cửa hàng được xây dựng, và 60% chi phí trang trí sẽ do Manor cung cấp.

Cô cũng đã gọi điện cho mẹ Hứa báo về việc đầu tư, bà không phản đối mà còn dặn cô phải học hỏi và làm việc chăm chỉ.

Được sự hỗ trợ của mẹ, Hứa Nguyện không còn cảm thấy áp lực, ngày hôm sau liền đến công ty ký hợp đồng.

Vì Hứa Nguyện quyết định đầu tư nên cô bắt đầu bận rộn với việc bàn giao, ký giấy tờ, tham gia các khoá huấn luyện. Cô bận đến mức không có thời gian nói chuyện với mẹ và cả Minh Vọng.

Tin nhắn Minh Vọng gửi vào buổi sáng, Hứa Nguyện đến tận lúc đi ngủ mới có thời gian trả lời, liên lạc qua lại cũng ít đi nhiều.

Chính cô cũng không nhận ra đã mấy ngày rồi mình không liên lạc với Minh Vọng.

Một khi con người quá bận bịu đến mức kiệt sức thì sẽ không còn thời gian để lo cho những việc khác.

Sau khoảng một tuần, Hứa Nguyện đã bắt đầu quen thân với Vương Vân Vân, thậm chí còn làm quen với rất nhiều người trong công ty, cô còn có bàn làm việc riêng ở tầng chín, bên cạnh Trần Thiến Thiến.

Phần lớn thời gian trong ngày, Vương Vân Vân đều dành thời gian hướng dẫn cô, học những việc cần làm và lên kế hoạch thời gian rõ ràng.

Trần Thiến Thiến có rất nhiều chuyện phải giải quyết ở Nam Thành, ngay cả cửa hàng của Giang Bắc hình như cũng có vấn đề nhỏ cần xử lý ngay, thấy Hứa Nguyện đã có thể thích ứng liền vội vàng quay về.

Hứa Nguyện tiễn cô ấy lên máy bay.

Sau khi tiễn Trần Thiến Thiến lên máy bay, Hứa Nguyện một mình bắt taxi trở về nơi ở.

Hoàng hôn buông xuống trên khắp đô thị.

Ở các thành phố gần biển, dọc đường có rất nhiều nhà hàng hải sản.

Thời gian qua đi, sự háo hức với những nơi như vậy cũng dần bị mài mòn.

Khi còn trẻ, mỗi khi đến một thành phố xa lạ sẽ tạo ra cảm giác phấn khích, nhưng theo thời gian, mọi thứ dần trở nên nhạt nhẽo.

Thành thị nào cũng là bộ dạng giống nhau, chỉ cần nơi đó có chốn cho mình trở về.

Con người cũng lớn lên từ trong dòng chảy cuộc sống, và dần trở thành bộ dáng mà họ từng không thích nhất.

Hứa Nguyện dựa vào cửa kính xe, bình tĩnh nhìn ra ngoài, bên đường rợp bóng cây cổ thụ, cành lá xum xuê.

Người lái xe là người địa phương, để tránh kẹt xe vào giờ cao điểm nên đã rẽ vào một con đường vắng vẻ.

Hứa Nguyện bị khách sạn năm sao trước mắt thu hút.

Hai con sư tử đá lớn đứng sừng sững hai bên cổng khách sạn, bên phải là một đài phun nước cổ kính.

Những tòa nhà cao tầng lộng lẫy đứng vững vàng trong một chiều tắt nắng.

Nhìn thấy tên khách sạn, tâm trí cô bỗng trở nên thả lỏng.

Hiếm khi thấy khách sạn của Nam Thành ở một thành phố khác, cô quay người lại liếc thêm vài cái.

Trở lại nơi ở, trong phòng yên tĩnh, không có Trần Thiến Thiến khiến Hứa Nguyện cảm thấy cô đơn.

Hai ngày trôi qua trong yên lặng.

Ban ngày thì không sao, bận rộn làm thời gian trôi qua nhanh hơn, nhưng khi đêm về, một mình trong căn hộ yên tĩnh lại làm Hứa Nguyện thấy tủi thân.

Sau bữa tối ngày hôm đó, cô lấy điện thoại di động ra xem mới phát hiện những chấm nhỏ màu đỏ trên màn hình là của Minh Vọng.

Thời gian là một tuần trước.

Cô thẫn thờ nhìn, không nhớ nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Mở Wechat ra nhìn, là tin nhắn Minh Vọng gửi.

Cô chỉ có một kiểu hồi âm: "Ừ, được, em hiểu rồi."

Cảm thấy có lỗi, cô ngập ngừng gửi tin cho anh: 【 Anh có ở đó không? 】

Sau vài phút, M trả lời: 【 Người phụ nữ bận rộn cuối cùng cũng nhớ đến anh rồi à? 】

Chỉ vài lời đã khiến cô mềm lòng.

Minh Vọng không nói gì, một lúc sau mới gửi thêm một tin: 【 Nếu em mệt thì nghỉ ngơi sớm đi. 】

Hứa Nguyện gõ một đoạn dài nhưng lại không biết nên gửi đi hay không.

Sau vài phút, M gửi một tin nhắn khác: 【Chúc ngủ ngon. 】

Lúc này thì mọi lời muốn nhắn cho anh đều phải nuốt ngược vào.

Cô xoá hết tin định gửi, cũng nói chúc ngủ ngon với anh.

Đầu kia không gửi tin nhắn nữa.

Hứa Nguyện không giải thích được sự buồn chán và lo lắng trong lòng mình lúc này.

Đây chính là thói quen xấu của cô, một khi công việc bận rộn, cô sẽ quên hết mọi thứ xung quanh.

Lần này xem ra cô đã chọc giận Minh Vọng rồi.

Đêm đen thăm thẳm, sự cô đơn của cả căn phòng bao trùm lấy cô hết lớp này đến lớp khác.

Ngẩng đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, khuôn mặt lạnh lùng của cô phản chiếu trên kính, một lúc sau, cô hít một hơi thật sâu.

Đủ loại cảm xúc, cả đêm trằn trọc không ngủ được, kinh khủng hơn là cô còn mơ thấy Minh Vọng kết hôn với người phụ nữ khác.

Tỉnh dậy khỏi giấc mơ, mồ hôi lạnh toát, cô tự an ủi mình rằng đời thực luôn đi ngược với giấc mơ.

Nhưng dường như không có hiệu quả, cô mang theo sự lo lắng và chán nản suốt buổi sáng.

Cô làm gì cũng lơ đãng, kiểm tra điện thoại liên tục, lúc này là bảy giờ, dự đoán anh sẽ thức dậy và gửi một biểu tượng cảm xúc chào buổi sáng.

Nhưng Minh Vọng vẫn không có tin tức.

Hứa Nguyện đợi cả buổi sáng, vẫn không đợi được tin nhắn của anh.

Trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, cô muốn quay về Nam Thành ngay lập tức.

Lúc này cô chỉ muốn được nhìn thấy Minh Vọng.

Nhưng lý trí tỉnh táo đã kìm cô lại. Cô đầu tư nhiều tiền như vậy không phải chỉ để cho vui, đây là tài sản hai mẹ con cô đã dành dụm nhiều năm qua.

Nhìn thời gian, còn khoảng nửa tháng nữa mới có thể trở về.

Hứa Nguyện chỉ có thể đè nén mọi cảm xúc, tập trung nghiên cứu công việc một cách nghiêm túc.

Ra khỏi câu lạc bộ sức khỏe lúc 8 giờ tối, Hứa Nguyện bước vào tàu điện ngầm với một chồng sổ ghi chép.

Khi đợi xe, cô lấy điện thoại ra nhìn, có hai tin nhắn mới.

M: 【Xong việc thì đến đây. 】

Vị trí Chia sẻ: [ Bản đồ Tencent: Khách sạn Tân Thị XX... ]

Cảm thấy nhẹ nhõm, kèm theo một chút nghi ngờ, cô gửi cho anh một dấu chấm hỏi.

Anh trả lời rất nhanh.

M: 【Anh có gửi cho em một món quà ở khách sạn, em đến xem đi. 】

M:【0726】

Hứa Nguyện nhìn những con số, nghĩ rằng đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Chỉ không biết món quà anh chuẩn bị cho cô là gì.

Cô gửi lại một biểu tượng cảm xúc hạnh phúc.

Nhờ sự chủ động liên lạc của anh, tâm trạng u uất của Hứa Nguyện lập tức được chữa lành.

Cô ra khỏi tàu điện ngầm và trực tiếp bắt taxi.

Khách sạn rất lớn, phía trước có hai con sư tử đá.

Đây chính là khách sạn cô đã thấy vài ngày trước.

Cô chợt nhận ra ngành kinh doanh lớn nhất của tập đoàn Minh Thị dường như là chuỗi khách sạn năm sao.

Hứa Nguyện bước lên thềm đi vào, hỏi lễ tân đường đi.

Lễ tân yêu cầu cô xuất trình giấy tờ, Hứa Nguyện làm theo, sau khi ghi thông tin nhận phòng, lễ tân đưa thẻ phòng 0726 cho Hứa Nguyện.

Cô quẹt thẻ phòng vào thang máy, đi thẳng lên tầng cao nhất.

Thang máy yên lặng chậm rãi đi lên, cô nhìn mình trong gương, hơi cong khóe miệng.

Cửa thang máy mở ra, toàn bộ tầng lầu bài trí xa hoa , sàn nhà trải thảm, giẫm lên hầu như không có tiếng động.

Có vẻ như toàn bộ tầng này chỉ có hai phòng chính.

Không biết vì sao trong lòng có chút căng thẳng, Hứa Nguyện thở ra một hơi, đi tới cửa phòng, quẹt thẻ đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện