4.
Thân làm nô tỳ, trước mặt chủ tử thì cúi đầu khom lưng vốn là chuyện thường tình.
Song ở sau lưng, đám hạ nhân với nhau cũng chia ra ba bảy hạng người.

Như trong bếp lớn chẳng hạn, trên đầu là quản sự Lý ma ma.
Dưới tay bà có hai bà bếp chính phụ trách nấu nướng.
Mỗi bà bếp lại có hai tiểu nha hoàn chuyên vo gạo, rửa rau.
Còn ta, chỉ là một đứa đốt lửa nhóm bếp mà thôi.

Trước kia, ai thấy ta cũng có thể quát tháo một câu, véo một cái.
Sau này vì phải đưa cơm cho tiểu thư, sợ trên mặt ta có vết bầm vết tím gì không đẹp mắt, nên người ta cũng bớt đánh mắng đi nhiều.

Phần lương thực, y phục mùa đông mùa hè vốn được phát cho ta, trước kia hay bị bớt xén, giờ cũng được phát đủ.
Đầu xuân, ta thậm chí còn mập ra đôi chút, không còn khô gầy như trước.

Thu Nhạn tỷ véo vào chút thịt mềm bên má ta, trêu ghẹo:
“Không nhìn ra, đứa đốt bếp như ngươi cũng là mầm non mỹ nhân đấy chứ.”

Không biết là vì bị nàng trêu hay bị véo thật đau, mặt ta khẽ ửng hồng:
“Tỷ tỷ đừng chọc muội nữa.”

Thu Nhạn cười tủm tỉm:
“Tỷ thưởng cho muội một đóa hoa đội đầu.”

Nói rồi, nàng lấy ra một đóa hoa lụa, tự tay cài lên tóc cho ta.

“Dạo trước ta về thăm nhà, mua cho muội muội hai đóa hoa. 
Nhớ đến muội, nên cũng mua cho một đóa.”

Ta đưa tay sờ nhẹ đóa hoa trên tóc, sống mũi bỗng cay xè:
“Thu Nhạn tỷ, tỷ thật tốt với ta.”

Từ nhỏ đến lớn, món trang sức đẹp nhất mà ta từng có, chính là đôi dây buộc tóc đỏ mà cha mua cho vào ngày bán ta đi.

Thấy ta sắp khóc, Thu Nhạn liền đưa tay gõ nhẹ vào sống mũi ta:
“Con gái mười tuổi rồi, còn muốn khóc nhè sao.”

Sau khi nàng rời đi, Lý ma ma tựa vào khung cửa, nhẩn nha nhai hạt dưa, ánh mắt tam giác nheo nheo nhìn ta từ trên xuống dưới.

“Chà, còn cài hoa cơ đấy.
Theo Thu Nhạn chẳng học được gì hay, lại học được cái thói yểu điệu làm dáng rồi.”

Nói xong, vỏ hạt dưa trong miệng bà ta phun luôn xuống chân ta.

Hai bà bếp bên cạnh cũng phụ họa theo:

“Phải đó, Thu Nhạn cả ngày ăn diện như tiên giáng trần, không phải là để quyến rũ nam nhân sao?”
“Nghe nói Nhị gia muốn nạp nàng ta làm thiếp đó.”
“Thu Nhạn thì nói là không đồng ý, vậy mà vẫn suốt ngày lượn lờ quanh Nhị gia.”

Những lời ấy thật khó nghe.
Tuy ta có chút e sợ mấy người đó, nhưng vẫn lấy hết can đảm mở miệng phản bác:

“Tiểu thư thích người bên cạnh mình ăn mặc xinh đẹp, Thu Nhạn tỷ cũng chỉ là—”

“Phì—”

Vỏ hạt dưa lần này bay thẳng vào mặt ta.

Ba người kia hoàn toàn không để tâm đến lời ta nói, cũng chẳng buồn liếc ta lấy một cái, liền quay người bỏ đi.

Mãi sau này, ta mới hiểu vì sao Lý ma ma lại vu khống hãm hại Thu Nhạn tỷ như thế.
Thì ra con gái bà ta cũng làm việc trong viện của Nhị gia, dốc sức lấy lòng mấy lần mà vẫn chẳng lọt nổi vào mắt hắn.

Ta lặng lẽ gỡ vỏ hạt dưa trên mặt xuống, trong lòng lơ mơ nghĩ:
Rõ ràng, Thu Nhạn tỷ có làm gì đâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vậy mà không làm gì, cũng vẫn bị người ta chửi là yểu điệu lẳng lơ.
Chỉ bởi vì tỷ ấy quá đẹp.

Ta thầm nghĩ, tiểu thư cũng là một mỹ nhân, những bà già này chắc chắn không dám nói bậy sau lưng nàng.

5.
Chớp mắt đã sang hè.
Sen trong hồ nở rộ, trong phủ chuẩn bị mở tiệc thưởng hoa.
Hôm ấy là ngày bận rộn nhất.

Phu nhân và tiểu thư của những nhà có m.á.u mặt trong huyện đều đến cả.
Ta nghe loáng thoáng từ Thu Nhạn tỷ, mới biết hóa ra đây là cái cớ để Lão phu nhân ngấm ngầm chọn vợ cho Nhị gia.

Nhắc đến Nhị gia, vốn ta muốn hỏi thử Thu Nhạn tỷ, rốt cuộc Nhị gia thật sự định nạp tỷ ấy làm thiếp sao?
Nhưng lời vừa lên đến miệng, lại bị ta nuốt ngược vào.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Ta chẳng giúp được gì, hỏi rồi cũng chỉ khiến người ta thêm phiền lòng.

Khách khứa đông, ta bị quản sự gọi đi, bắt thay y phục tươm tất hơn để ra hầu trà rót nước.

Đến tối, mọi người đều đã an giấc.
Chỉ còn ta trực đêm trong bếp.

Trên người ta vẫn còn mặc bộ váy áo ban ngày.
Khác hẳn với đồ thô nát thường mặc khi nhóm lửa.

Bộ váy này màu sắc nhã nhặn, bên trên còn thêu hoa.
Là lần đầu tiên ta được mặc xiêm y đẹp đến thế, không nhịn được liền chạy đến bên vại nước cạnh nhà bếp, mượn ánh trăng soi gương.

Đang lúc rướn cổ ngắm nghía, không ngờ phía sau bỗng có người ôm chầm lấy ta.

Ta giật mình kêu khẽ một tiếng, vội vàng giãy dụa.
Trước tiên ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, trong cơn hoảng loạn ta mới nhìn rõ: kẻ ôm ta là một nam nhân! “Nhị gia!”

Ta vẫn giãy giụa, nước mắt lưng tròng, giọng run run:
“Nhị gia… người làm gì vậy!”

Tên tiểu đồng theo bên cạnh hắn cũng hoảng hốt, vội chạy tới:
“Nhị gia chẳng phải nói ra lấy rượu sao? 
Sao lại giỡn với một con nha đầu non nớt thế này?”

Tiểu đồng ra sức khuyên can, bảo hắn buông ta ra.

Nhị gia ợ một cái nồng nặc mùi rượu, cười cợt:
“Yêu tinh gì đây, eo còn mềm thật đấy.”

Mặc kệ ta ra sức giãy dụa, van xin, hắn vẫn ghì chặt ta trong lòng như kìm sắt.

Ta chỉ mới mười tuổi, sức lực nào sánh được với hắn.
Chỉ biết vừa khóc vừa cầu xin, nước mắt dàn dụa, cổ họng khản đặc.

Tiểu đồng còn đang khuyên nhủ:
“Tuổi này còn nhỏ quá, Nhị gia, trong lầu xanh thiếu gì cô nương xinh đẹp, chúng ta ra ngoài tìm trò vui đi...”

Nhị gia gầm lên quát hắn cút.

Ôm chặt lấy ta, hắn sải bước đi ra khỏi sân, không rõ định kéo ta đi đâu.

Tiểu đồng bị hắn đá mấy cú, không dám tiến lên nữa.

Ta khóc đến lạc cả giọng:
“Nhị gia… nô tỳ… nô tỳ còn không biết hầu hạ người…”

Hắn thấy ta ồn ào liền khó chịu, ngón tay thô bạo thọc vào miệng ta, cau mày mắng:
“Khóc cái gì, xui xẻo!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện