Editor: Mèo ™
Chú Lê nhanh chóng mở cửa sau khi nghe tiếng chuông cửa dồn dập từng hồi. Suốt quãng đường từ khách sạn về nhà, Giang Hoài luôn nhắm chặt mắt, mồ hôi lăn dài từ gương mặt trắng bệch như giấy xuống dưới cổ, răng cắn chặt đến nổi gần như muốn cắn rách môi dưới không còn chút máu của mình. Cơn co giật ở sảnh tiệc chỉ tạm dừng lại chứ không hoàn toàn dứt hẳn, giờ đây lại bắt đầu phát tác dữ dội hơn. Thấy vậy, Minh Lam không thể chờ đến khi đẩy anh vào thang máy để về phòng anh trên tầng hai, cô đẩy anh đến thẳng chiếc ghế sofa dài ở phòng khách, tháo dây đai cố định quanh cơ thể anh ra, đồng thời hướng dẫn chú Lê và Thời Vi cùng dìu giữ để tránh cho anh trượt khỏi xe lăn.
Các dây đai nằm phân tán ở hai bên xe lăn, hai chân của Giang Hoài do co giật nên bị vướng vào dây đai, Thời Vi đã tách chúng ra. Minh Lam đỡ phần eo, cùng Thời Vi và chú Lê chuyển anh từ xe lăn sang trên ghế sofa.
Thời Vi phân phó cho chị Liên lấy một thau nước ấm lại đây. Minh Lam định cởi khóa quần của anh, tay phải của Giang Hoài yếu ớt đè lên tay cô, vừa định mở miệng nhưng lại bị sặc ho dữ dội.
Thời Vi vuốt nhẹ ngực anh, mắt đã ầng ậng nước: “Nếu anh không quen để Minh Lam làm, thì hãy để em làm đi.”
Giang Hoài như đã hạ quyết tâm, cười tự giễu, nói: “Cô ấy là hộ lý, chăm sóc anh là công việc của cô ấy, anh có gì mà không quen chứ. Tuy chồng chưa cưới của em là một người bị liệt – Đây là sự thật không thể thay đổi, nhưng ít nhất anh không muốn để người phụ nữ của mình làm những việc dơ bẩn này.”
Tay của Minh Lam đặt trên khoá quần anh chợt khựng lại một giây, cô không nói lời nào, tiếp tục công việc của mình.
Bởi vì co giật, hai đùi anh vô thức ép ra một ít chất lỏng màu vàng nhạt từ trong chiếc tã lót. Giang Hoài nhắm mắt lại, khoé mắt ánh lên những giọt nước mắt tủi nhục, toàn bộ gương mặt anh tràn ngập sự nản lòng thất vọng.
Khi Minh Lam xé miếng dán hai bên hông tã, trong không khí bỗng tràn ngập mùi khai của nước tiểu, “Thời Vi! Xoay qua chỗ khác! Đừng nhìn!” Giọng Giang Hoài run rẩy. “Anh không muốn bị em nhìn thấy bộ dạng nực cười lúc này của mình.”
Thời Vi nghe lời quay người. “Em lên tầng hai trải giường cho anh.”
Minh Lam lấy nước ấm trong thau lau người giúp anh. Giang Hoài mở mắt, thấy dáng vẻ cúi đầu chuyên tâm làm việc của cô, phần tóc mái che khuất lông mày và đôi mắt, chỉ thấy môi cô đang mím chặt.
“Em...” Anh vô thức lên tiếng, chỉ thốt lên một chữ, rồi lại im lặng.
Cô dừng lại một chút, ngẩng đầu lên, cũng lặng lẽ nhìn anh.
“Em đã bao giờ nghĩ đến việc muốn thay đổi một công việc khác chưa?” Tay phải của Giang Hoài hơi co lại, như muốn nắm chặt tay thành quyền, nhưng không thể làm được.
“Chưa từng.” Cô đứng thẳng dậy, bưng thau nước ấm lên, sau khi rửa tay, lại lấy thêm một thau nước mới khác.
Anh vẫn nằm ngửa trên ghế sofa, khi thấy cô quay lại, anh khẽ nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn cô một lúc.
“Nếu không phải vì những chuyện cha em làm, có lẽ em đã mệt mỏi với công việc này từ lâu rồi. Cả ngày phải đối mặt với môi trường làm việc vừa áp lực vừa chán nản, còn phải đối mặt với một bệnh nhân bại liệt khó tính khó chiều như vậy từng giờ từng phút, nếu là người bình thường khác thì đã không thể kiên trì lâu như thế.
Cô suy nghĩ một lúc, nói: “Anh cứ coi em không phải người bình thường là được.”
“Tốt lắm.” Giang Hoài cười cay đắng mà tràn ngập tự giễu: “Mười hai năm, khả năng lớn nhất của Giang Hoài này là khiến một người bình thường trở nên bất thường giống như mình.”
Minh Lam nhìn vào mắt anh, gằn từng tiếng: “Có một câu nói rằng: Đường đi đều do tự mình chọn. Chuyện này không liên quan đến anh.”
Cơn co giật của anh đã dừng lại, điều này dường như cho Giang Hoài một chút năng lượng. Nghe cô nói xong, anh cười ha hả, ánh mắt lộ vẻ thê lương: “Đường của anh, chẳng lẽ do chính anh tự chọn sao? Minh Lam, em không cần thương hại anh, em và anh đều đáng thương như nhau.”
Minh Lam không cầm được nước mắt, cô lấy hết can đảm nhìn anh và nói: “Có lẽ đối với anh, tất cả mọi thứ sau tai nạn đều bị buộc phải chấp nhận, nhưng đối với em, không phải như vậy! Từ ngày em quyết định đi theo bà Giang đến nhà họ Giang để chuộc tội đến nay, sự lựa chọn này là em cam tâm tình nguyện. Huống chi... Anh cũng biết tình cảm của em…”
“Em cũng biết trong lòng anh nghĩ gì, trong lòng anh từ chối đáp lại em.” Giang Hoài cười khẩy. “Em đừng tưởng rằng một kẻ tàn phế sẽ cảm động rơi nước mắt với sự thương hại mang vỏ bọc là tình yêu đó. Em nghĩ rằng em đang chuộc lỗi ư? Em là đang hành hạ anh, em có biết không? Em có biết em hiện diện trước mắt anh mỗi ngày, chỉ nhắc nhở anh rằng cuộc tai nạn chết tiệt đó đã xảy ra như thế nào, là ai đã biến anh thành một người nửa sống nửa chết thế này!”
Trái tim Minh Lam như bị bóp nát, đôi tay cô vô thức xé chiếc khăn thành hai mảnh, cô đã quên mất mình phải làm gì tiếp theo. Đối với Giang Hoài, có phải sự tồn tại của cô chính là gánh nặng tâm lý của anh không? Có phải Giang Hoài đã từng mỉm cười với cô, nhẹ nhàng dịu dàng với cô đã hoàn toàn biến mất rồi không? Cũng không có gì lạ khi phải chịu nỗi khổ cơ thể khuyết tật, ốm đau dày vò ngày này qua ngày nọ, năm này qua năm khác, sự thù hận, bất công và những oán giận trong lòng anh sẽ càng ngày càng tăng. Sao cô còn có thể mong đợi anh sẽ dịu dàng với mình chứ? Hầu hết tất cả những việc nhỏ nhặt trong sinh hoạt hằng ngày của Giang Hoài đều cần sự giúp đỡ từ người khác. Cô luôn nghĩ bản thân mình ở bên cạnh giúp đỡ chăm sóc anh là điều đương nhiên, nhưng cô đã quên rằng, kỳ thật lý do lớn nhất để cô có thể chịu được công việc khó khăn này là vì cô không thể rời xa anh. Có lẽ cô cần anh nhiều hơn là anh cần cô. Giang Hoài có thể thuê một hộ lý giỏi hơn để thay thế cô, nhưng cô sẽ không tìm thấy một ai khác có thể thay thế Giang Hoài trong sinh mệnh của mình nữa.
Những gì Giang Hoài nói làm cô cảm thấy khó xử. Anh nói với cô rất rõ ràng: Cô đang hành hạ anh! Điều đó không chỉ chối bỏ tất cả ý nghĩa của cô với anh, mà còn là một lời buộc tội. Cô nhìn xung quanh mình, chỉ cảm thấy hoang mang vô cùng tận.
“Em định để anh nằm như thế này tới bao giờ?” Ánh mắt Giang Hoài vẫn lạnh lùng. “Nếu em thấy chán ghét và không muốn làm nữa, em có thể gọi cho chú Lê hoặc chị Liên đến đây.”
Minh Lam lấy lại tinh thần, cố kềm lại để không bật khóc, nói: “Em đi rửa tay trước đã, sau đó sẽ lấy đồ ngủ thay cho anh.”
Minh Lam đứng trước bồn rửa mặt, xả nước, cô không thể nhớ nổi mình nên làm gì tiếp theo. Sau khi đứng ngơ ngác vài giây, cô máy móc lấy nước rửa tay, mặt không cảm xúc chà tay, mở vòi và để mặc cho nước rửa sạch bọt xà phòng trên tay.
Cho dù muốn khóc, cô cũng không nên khóc trước mặt Giang Hoài! Cho dù muốn chạy trốn, cũng không thể để Giang Hoài nằm trên ghế sofa với một tư thế không thoải mái như vậy.
Cô tắt vòi nước, vén lại tóc trên tai, bước ra khỏi phòng tắm.
Trong phòng Giang Hoài trên tầng hai, Thời Vi đã trải giường xong. Một tấm đệm lót ngăn nước tiểu được đặt trên nệm giường, một góc chăn mỏng được xốc lên sẵn, trên gối thẳng thớm không có một nếp nhăn.
“Có cần mình lấy cho anh ấy một cái tã mới không?” Thời Vi hỏi cô.
Minh Lam đáp: “Gần đây anh ấy đi ra ngoài rất nhiều nên thường xuyên phải dùng tã. Thời tiết ở đây lại nóng và ẩm ướt, khi mình lau người giúp anh ấy, có thấy một vài vết mẩn đỏ trên da, buổi tối ở nhà không cần dùng đâu. Mình thấy dạo này anh ấy đã quá mệt mỏi rồi, để anh ấy nghỉ ngơi thật tốt, cơ thể thoải mái sẽ không thường bị co giật nữa.” Sau đó, cô mở tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ ngủ màu xanh nhạt – Là bộ cô đặt may ở Hội An lần trước.
Thời Vi gật đầu, sau vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cô ấy vẫn nói: “Minh Lam, vào lúc này, nếu Giang Hoài có nói lời gì khó nghe, cậu cũng đừng để trong lòng. Trong lòng anh ấy có nỗi khổ, không phải anh ấy thì cậu sẽ không hiểu được đâu.”
Minh Lam nhìn vào bộ đồ ngủ trên tay mình, nói: “Thời Vi, trước kia mình từng nghĩ mình sẽ chăm sóc Giang Hoài cả đời, nhưng bây giờ mình cảm thấy một ngày nào đó, mình sẽ phải rời xa anh ấy. Không phải vì những lời nói lạnh lùng của anh ấy, mà bởi vì, mình hoàn toàn dư thừa.”
Nói xong, cô mang quần áo bước ra khỏi phòng, đi thang máy xuống lầu.
Giang Hoài đang ngây người nhìn lên trần nhà, rõ ràng là anh đang tỉnh, nhưng trông có vẻ mê mang hơn cả người đang ngủ. Mãi cho đến khi Minh Lam đứng trước mặt anh, ánh mắt anh chậm rãi dời đến cô, vẻ mặt anh như đang cố kềm nén sự tức giận nào đó.
Minh Lam gọi chú Lê, nhờ chú giúp mình thay quần áo cho Giang Hoài. Anh nhìn bộ đồ ngủ Minh Lam đang cầm, nói: "Tại sao lại lấy bộ này?”
“Anh không thích nó sao?” Cô hơi thất vọng. Mặc dù anh không nói gì nhưng rõ ràng ngày hôm đó mặc thử, vẻ mặt anh trông khá hài lòng. Cô nói với giọng thương lượng: “Lần sau em sẽ lấy bộ khác, nhưng hôm nay anh mặc bộ này trước đã, nếu em đi lấy bộ khác, anh lại phải đợi, nếu như bị cảm lạnh…”
Giang Hoài khẽ nói, nếu không chú ý sẽ không nghe rõ: “Anh mặc cái gì không quan trọng, nói gì đến việc thích hay không thích. Nhưng bộ này màu hơi sáng, gần đây anh… Nếu bẩn thì thật đáng tiếc.”
“Mặc ở nhà, nếu có bẩn thì cũng dể thay.” Minh Lam biết anh quan tâm điều gì. Thực tế, cô thấy tuy Giang Hoài mặc quần tối màu sẽ "không thấy rõ", nhưng nếu quần áo mặc ở nhà có màu sáng thì mới tốt, nếu như bị bẩn, cũng sẽ phát hiện kịp thời để thay. Những lời này đương nhiên cô sẽ không nói ra, mà chỉ nhấn mạnh: “Em nghĩ anh mặc màu xanh lam rất đẹp.”
Mặt của Giang Hoài đỏ lên, anh không nhìn cô mà quay sang chỗ khác: “Anh thế này, có gì mà đẹp với không đẹp chứ. Chỉ mong trước mặt người khác đừng lộ ra điều gì xấu hổ mà thôi.” Giọng anh đột nhiên thay đổi, lạnh lùng nói: “Bỏ đi, mặc bộ này vậy. Nhưng nhớ, về sau đừng cho anh mặc những đồ đẹp như thế này nữa, chỉ lãng phí thôi.”
Minh Lam cúi đầu, im lặng không nói gì.
Sau khi thay đồ ngủ xong, Minh Lam và chú Lê cùng nhau chuyển Giang Hoài lên xe lăn. Giang Hoài có một vài chiếc xe lăn tại đây, chiếc xe lăn điện sử dụng trong bữa tiệc đã được chị Liên đẩy đi vệ sinh sạch sẽ. Minh Lam thấy cả người anh mệt mỏi, nên cô không để anh điều khiển xe lăn điện mà chọn xe lăn đẩy tay nhỏ gọn. Trước khi anh đến thành phố biển Đà Nẵng, thậm chí mẹ anh còn đặt một chiếc xe lăn có thể xuống nước, hy vọng anh sẽ thỉnh thoảng ra bờ biển để thư giãn. Tuy nhiên, Giang Hoài chưa bao giờ sử dụng nó dù chỉ một lần.
Sau khi ra khỏi thang máy, Giang Hoài chợt nhớ ra một chuyện, nói: “Thay anh đi xem Nam Khánh có còn ở buổi tiệc hay không. Nếu cậu ấy chưa đi, hãy cố gắng thuyết phục cậu ấy ở lại đây một đêm, sáng mai hãy về. Nếu cậu ấy thực sự không muốn, em hãy sắp xếp xe đưa cậu ấy về nhà an toàn.”
Động tác của Minh Lam cũng khựng lại. Tiêu rồi! Cô nghĩ, vừa rồi cô chỉ lo chú ý đến tình trạng của Giang Hoài mà bỏ lại Nam Khánh – Một người mù một thân một mình trong buổi tiệc mà không nói một lời. Anh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Trong lòng cô lo lắng, hỏi: “Nếu anh ấy đi rồi thì sao? Nếu... em không thể tìm thấy anh ấy...”
“Tóm lại, em quay lại buổi tiệc trước đã, nếu không tìm thấy thì tính tiếp. Anh chỉ trách cơ thể mình quá vô dụng, hôm nay thực sự đã không tiếp đón cậu ấy chu đáo!” Giọng nói của Giang Hoài đầy ảo não. “Ở đây đã có chú Lê và Thời Vi rồi, em đi đi.”
Chú Lê nhanh chóng mở cửa sau khi nghe tiếng chuông cửa dồn dập từng hồi. Suốt quãng đường từ khách sạn về nhà, Giang Hoài luôn nhắm chặt mắt, mồ hôi lăn dài từ gương mặt trắng bệch như giấy xuống dưới cổ, răng cắn chặt đến nổi gần như muốn cắn rách môi dưới không còn chút máu của mình. Cơn co giật ở sảnh tiệc chỉ tạm dừng lại chứ không hoàn toàn dứt hẳn, giờ đây lại bắt đầu phát tác dữ dội hơn. Thấy vậy, Minh Lam không thể chờ đến khi đẩy anh vào thang máy để về phòng anh trên tầng hai, cô đẩy anh đến thẳng chiếc ghế sofa dài ở phòng khách, tháo dây đai cố định quanh cơ thể anh ra, đồng thời hướng dẫn chú Lê và Thời Vi cùng dìu giữ để tránh cho anh trượt khỏi xe lăn.
Các dây đai nằm phân tán ở hai bên xe lăn, hai chân của Giang Hoài do co giật nên bị vướng vào dây đai, Thời Vi đã tách chúng ra. Minh Lam đỡ phần eo, cùng Thời Vi và chú Lê chuyển anh từ xe lăn sang trên ghế sofa.
Thời Vi phân phó cho chị Liên lấy một thau nước ấm lại đây. Minh Lam định cởi khóa quần của anh, tay phải của Giang Hoài yếu ớt đè lên tay cô, vừa định mở miệng nhưng lại bị sặc ho dữ dội.
Thời Vi vuốt nhẹ ngực anh, mắt đã ầng ậng nước: “Nếu anh không quen để Minh Lam làm, thì hãy để em làm đi.”
Giang Hoài như đã hạ quyết tâm, cười tự giễu, nói: “Cô ấy là hộ lý, chăm sóc anh là công việc của cô ấy, anh có gì mà không quen chứ. Tuy chồng chưa cưới của em là một người bị liệt – Đây là sự thật không thể thay đổi, nhưng ít nhất anh không muốn để người phụ nữ của mình làm những việc dơ bẩn này.”
Tay của Minh Lam đặt trên khoá quần anh chợt khựng lại một giây, cô không nói lời nào, tiếp tục công việc của mình.
Bởi vì co giật, hai đùi anh vô thức ép ra một ít chất lỏng màu vàng nhạt từ trong chiếc tã lót. Giang Hoài nhắm mắt lại, khoé mắt ánh lên những giọt nước mắt tủi nhục, toàn bộ gương mặt anh tràn ngập sự nản lòng thất vọng.
Khi Minh Lam xé miếng dán hai bên hông tã, trong không khí bỗng tràn ngập mùi khai của nước tiểu, “Thời Vi! Xoay qua chỗ khác! Đừng nhìn!” Giọng Giang Hoài run rẩy. “Anh không muốn bị em nhìn thấy bộ dạng nực cười lúc này của mình.”
Thời Vi nghe lời quay người. “Em lên tầng hai trải giường cho anh.”
Minh Lam lấy nước ấm trong thau lau người giúp anh. Giang Hoài mở mắt, thấy dáng vẻ cúi đầu chuyên tâm làm việc của cô, phần tóc mái che khuất lông mày và đôi mắt, chỉ thấy môi cô đang mím chặt.
“Em...” Anh vô thức lên tiếng, chỉ thốt lên một chữ, rồi lại im lặng.
Cô dừng lại một chút, ngẩng đầu lên, cũng lặng lẽ nhìn anh.
“Em đã bao giờ nghĩ đến việc muốn thay đổi một công việc khác chưa?” Tay phải của Giang Hoài hơi co lại, như muốn nắm chặt tay thành quyền, nhưng không thể làm được.
“Chưa từng.” Cô đứng thẳng dậy, bưng thau nước ấm lên, sau khi rửa tay, lại lấy thêm một thau nước mới khác.
Anh vẫn nằm ngửa trên ghế sofa, khi thấy cô quay lại, anh khẽ nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn cô một lúc.
“Nếu không phải vì những chuyện cha em làm, có lẽ em đã mệt mỏi với công việc này từ lâu rồi. Cả ngày phải đối mặt với môi trường làm việc vừa áp lực vừa chán nản, còn phải đối mặt với một bệnh nhân bại liệt khó tính khó chiều như vậy từng giờ từng phút, nếu là người bình thường khác thì đã không thể kiên trì lâu như thế.
Cô suy nghĩ một lúc, nói: “Anh cứ coi em không phải người bình thường là được.”
“Tốt lắm.” Giang Hoài cười cay đắng mà tràn ngập tự giễu: “Mười hai năm, khả năng lớn nhất của Giang Hoài này là khiến một người bình thường trở nên bất thường giống như mình.”
Minh Lam nhìn vào mắt anh, gằn từng tiếng: “Có một câu nói rằng: Đường đi đều do tự mình chọn. Chuyện này không liên quan đến anh.”
Cơn co giật của anh đã dừng lại, điều này dường như cho Giang Hoài một chút năng lượng. Nghe cô nói xong, anh cười ha hả, ánh mắt lộ vẻ thê lương: “Đường của anh, chẳng lẽ do chính anh tự chọn sao? Minh Lam, em không cần thương hại anh, em và anh đều đáng thương như nhau.”
Minh Lam không cầm được nước mắt, cô lấy hết can đảm nhìn anh và nói: “Có lẽ đối với anh, tất cả mọi thứ sau tai nạn đều bị buộc phải chấp nhận, nhưng đối với em, không phải như vậy! Từ ngày em quyết định đi theo bà Giang đến nhà họ Giang để chuộc tội đến nay, sự lựa chọn này là em cam tâm tình nguyện. Huống chi... Anh cũng biết tình cảm của em…”
“Em cũng biết trong lòng anh nghĩ gì, trong lòng anh từ chối đáp lại em.” Giang Hoài cười khẩy. “Em đừng tưởng rằng một kẻ tàn phế sẽ cảm động rơi nước mắt với sự thương hại mang vỏ bọc là tình yêu đó. Em nghĩ rằng em đang chuộc lỗi ư? Em là đang hành hạ anh, em có biết không? Em có biết em hiện diện trước mắt anh mỗi ngày, chỉ nhắc nhở anh rằng cuộc tai nạn chết tiệt đó đã xảy ra như thế nào, là ai đã biến anh thành một người nửa sống nửa chết thế này!”
Trái tim Minh Lam như bị bóp nát, đôi tay cô vô thức xé chiếc khăn thành hai mảnh, cô đã quên mất mình phải làm gì tiếp theo. Đối với Giang Hoài, có phải sự tồn tại của cô chính là gánh nặng tâm lý của anh không? Có phải Giang Hoài đã từng mỉm cười với cô, nhẹ nhàng dịu dàng với cô đã hoàn toàn biến mất rồi không? Cũng không có gì lạ khi phải chịu nỗi khổ cơ thể khuyết tật, ốm đau dày vò ngày này qua ngày nọ, năm này qua năm khác, sự thù hận, bất công và những oán giận trong lòng anh sẽ càng ngày càng tăng. Sao cô còn có thể mong đợi anh sẽ dịu dàng với mình chứ? Hầu hết tất cả những việc nhỏ nhặt trong sinh hoạt hằng ngày của Giang Hoài đều cần sự giúp đỡ từ người khác. Cô luôn nghĩ bản thân mình ở bên cạnh giúp đỡ chăm sóc anh là điều đương nhiên, nhưng cô đã quên rằng, kỳ thật lý do lớn nhất để cô có thể chịu được công việc khó khăn này là vì cô không thể rời xa anh. Có lẽ cô cần anh nhiều hơn là anh cần cô. Giang Hoài có thể thuê một hộ lý giỏi hơn để thay thế cô, nhưng cô sẽ không tìm thấy một ai khác có thể thay thế Giang Hoài trong sinh mệnh của mình nữa.
Những gì Giang Hoài nói làm cô cảm thấy khó xử. Anh nói với cô rất rõ ràng: Cô đang hành hạ anh! Điều đó không chỉ chối bỏ tất cả ý nghĩa của cô với anh, mà còn là một lời buộc tội. Cô nhìn xung quanh mình, chỉ cảm thấy hoang mang vô cùng tận.
“Em định để anh nằm như thế này tới bao giờ?” Ánh mắt Giang Hoài vẫn lạnh lùng. “Nếu em thấy chán ghét và không muốn làm nữa, em có thể gọi cho chú Lê hoặc chị Liên đến đây.”
Minh Lam lấy lại tinh thần, cố kềm lại để không bật khóc, nói: “Em đi rửa tay trước đã, sau đó sẽ lấy đồ ngủ thay cho anh.”
Minh Lam đứng trước bồn rửa mặt, xả nước, cô không thể nhớ nổi mình nên làm gì tiếp theo. Sau khi đứng ngơ ngác vài giây, cô máy móc lấy nước rửa tay, mặt không cảm xúc chà tay, mở vòi và để mặc cho nước rửa sạch bọt xà phòng trên tay.
Cho dù muốn khóc, cô cũng không nên khóc trước mặt Giang Hoài! Cho dù muốn chạy trốn, cũng không thể để Giang Hoài nằm trên ghế sofa với một tư thế không thoải mái như vậy.
Cô tắt vòi nước, vén lại tóc trên tai, bước ra khỏi phòng tắm.
Trong phòng Giang Hoài trên tầng hai, Thời Vi đã trải giường xong. Một tấm đệm lót ngăn nước tiểu được đặt trên nệm giường, một góc chăn mỏng được xốc lên sẵn, trên gối thẳng thớm không có một nếp nhăn.
“Có cần mình lấy cho anh ấy một cái tã mới không?” Thời Vi hỏi cô.
Minh Lam đáp: “Gần đây anh ấy đi ra ngoài rất nhiều nên thường xuyên phải dùng tã. Thời tiết ở đây lại nóng và ẩm ướt, khi mình lau người giúp anh ấy, có thấy một vài vết mẩn đỏ trên da, buổi tối ở nhà không cần dùng đâu. Mình thấy dạo này anh ấy đã quá mệt mỏi rồi, để anh ấy nghỉ ngơi thật tốt, cơ thể thoải mái sẽ không thường bị co giật nữa.” Sau đó, cô mở tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ ngủ màu xanh nhạt – Là bộ cô đặt may ở Hội An lần trước.
Thời Vi gật đầu, sau vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cô ấy vẫn nói: “Minh Lam, vào lúc này, nếu Giang Hoài có nói lời gì khó nghe, cậu cũng đừng để trong lòng. Trong lòng anh ấy có nỗi khổ, không phải anh ấy thì cậu sẽ không hiểu được đâu.”
Minh Lam nhìn vào bộ đồ ngủ trên tay mình, nói: “Thời Vi, trước kia mình từng nghĩ mình sẽ chăm sóc Giang Hoài cả đời, nhưng bây giờ mình cảm thấy một ngày nào đó, mình sẽ phải rời xa anh ấy. Không phải vì những lời nói lạnh lùng của anh ấy, mà bởi vì, mình hoàn toàn dư thừa.”
Nói xong, cô mang quần áo bước ra khỏi phòng, đi thang máy xuống lầu.
Giang Hoài đang ngây người nhìn lên trần nhà, rõ ràng là anh đang tỉnh, nhưng trông có vẻ mê mang hơn cả người đang ngủ. Mãi cho đến khi Minh Lam đứng trước mặt anh, ánh mắt anh chậm rãi dời đến cô, vẻ mặt anh như đang cố kềm nén sự tức giận nào đó.
Minh Lam gọi chú Lê, nhờ chú giúp mình thay quần áo cho Giang Hoài. Anh nhìn bộ đồ ngủ Minh Lam đang cầm, nói: "Tại sao lại lấy bộ này?”
“Anh không thích nó sao?” Cô hơi thất vọng. Mặc dù anh không nói gì nhưng rõ ràng ngày hôm đó mặc thử, vẻ mặt anh trông khá hài lòng. Cô nói với giọng thương lượng: “Lần sau em sẽ lấy bộ khác, nhưng hôm nay anh mặc bộ này trước đã, nếu em đi lấy bộ khác, anh lại phải đợi, nếu như bị cảm lạnh…”
Giang Hoài khẽ nói, nếu không chú ý sẽ không nghe rõ: “Anh mặc cái gì không quan trọng, nói gì đến việc thích hay không thích. Nhưng bộ này màu hơi sáng, gần đây anh… Nếu bẩn thì thật đáng tiếc.”
“Mặc ở nhà, nếu có bẩn thì cũng dể thay.” Minh Lam biết anh quan tâm điều gì. Thực tế, cô thấy tuy Giang Hoài mặc quần tối màu sẽ "không thấy rõ", nhưng nếu quần áo mặc ở nhà có màu sáng thì mới tốt, nếu như bị bẩn, cũng sẽ phát hiện kịp thời để thay. Những lời này đương nhiên cô sẽ không nói ra, mà chỉ nhấn mạnh: “Em nghĩ anh mặc màu xanh lam rất đẹp.”
Mặt của Giang Hoài đỏ lên, anh không nhìn cô mà quay sang chỗ khác: “Anh thế này, có gì mà đẹp với không đẹp chứ. Chỉ mong trước mặt người khác đừng lộ ra điều gì xấu hổ mà thôi.” Giọng anh đột nhiên thay đổi, lạnh lùng nói: “Bỏ đi, mặc bộ này vậy. Nhưng nhớ, về sau đừng cho anh mặc những đồ đẹp như thế này nữa, chỉ lãng phí thôi.”
Minh Lam cúi đầu, im lặng không nói gì.
Sau khi thay đồ ngủ xong, Minh Lam và chú Lê cùng nhau chuyển Giang Hoài lên xe lăn. Giang Hoài có một vài chiếc xe lăn tại đây, chiếc xe lăn điện sử dụng trong bữa tiệc đã được chị Liên đẩy đi vệ sinh sạch sẽ. Minh Lam thấy cả người anh mệt mỏi, nên cô không để anh điều khiển xe lăn điện mà chọn xe lăn đẩy tay nhỏ gọn. Trước khi anh đến thành phố biển Đà Nẵng, thậm chí mẹ anh còn đặt một chiếc xe lăn có thể xuống nước, hy vọng anh sẽ thỉnh thoảng ra bờ biển để thư giãn. Tuy nhiên, Giang Hoài chưa bao giờ sử dụng nó dù chỉ một lần.
Sau khi ra khỏi thang máy, Giang Hoài chợt nhớ ra một chuyện, nói: “Thay anh đi xem Nam Khánh có còn ở buổi tiệc hay không. Nếu cậu ấy chưa đi, hãy cố gắng thuyết phục cậu ấy ở lại đây một đêm, sáng mai hãy về. Nếu cậu ấy thực sự không muốn, em hãy sắp xếp xe đưa cậu ấy về nhà an toàn.”
Động tác của Minh Lam cũng khựng lại. Tiêu rồi! Cô nghĩ, vừa rồi cô chỉ lo chú ý đến tình trạng của Giang Hoài mà bỏ lại Nam Khánh – Một người mù một thân một mình trong buổi tiệc mà không nói một lời. Anh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Trong lòng cô lo lắng, hỏi: “Nếu anh ấy đi rồi thì sao? Nếu... em không thể tìm thấy anh ấy...”
“Tóm lại, em quay lại buổi tiệc trước đã, nếu không tìm thấy thì tính tiếp. Anh chỉ trách cơ thể mình quá vô dụng, hôm nay thực sự đã không tiếp đón cậu ấy chu đáo!” Giọng nói của Giang Hoài đầy ảo não. “Ở đây đã có chú Lê và Thời Vi rồi, em đi đi.”
Danh sách chương