Có lẽ Giang Tú Lệ ghét việc phải đưa tiền đi chợ cho Vu Chiêu Đệ mỗi ngày nên dứt khoát đưa cho cô 150 tệ để chi tiêu cả tuần.
Sáng thứ bảy, Vu Chiêu Đệ không cần đến trường nên dậy muộn hơn 1 tiếng so với mọi ngày, nấu cơm xong xuôi rồi mới về phòng tự học.
Vu Thành Tài vẫn ngủ thẳng đến hơn 10h, vừa dậy đã la hét ầm ĩ đòi Giang Tú Lệ đóng tiền internet.
“Hôm nay mẹ không rảnh, mẹ có hẹn đi chơi mạt chược rồi.”
Vu Thành Tài lập tức khó chịu.

Nhà không có mạng thì nó phải ra tiệm Internet chơi game.

Nhưng muốn đến quán thì phải có tiền, hôm trước nó trộm tiền rồi đổ cho Vu Chiêu Đệ khiến cô bị đánh, nhưng mẹ cũng giấu tiền kĩ hơn.

Nó lén lút tìm trong phòng cả buổi nhưng vẫn không thấy.

Không có tiền thì không đi đâu được.
“Con mặc kệ.

Hôm nay nhất định phải đóng tiền mạng.

Mẹ bận thì để Vu Chiêu Đệ đi đóng, dù sao nó ở nhà cũng không làm gì.

Để nó đi đi.”
Giang Tú Lệ nghe vậy, đi vào đẩy cửa phòng Vu Chiêu Đệ: “Chiêu Đệ, mày đi lên bưu điện trên thị trấn đóng tiền mạng đi.”
Vu Chiêu Đệ đang chuẩn bị tới trường tự học, nghe vậy đành phải đặt cặp sách xuống: “Vâng, vậy mẹ cho con tiền xe và tiền phí mạng.”
Giang Tú Lệ đưa cho Vu Chiêu Đệ 600 tệ.

Vu Chiêu Đệ chưa từng bị sai đi đóng tiền mạng bao giờ, chắc là Giang Tú Lệ không muốn đưa cho cô nhiều tiền như vậy.

Vì thế cô nghi ngờ hỏi: “Tiền mạng là bao nhiêu, đóng cả năm hay sao ạ?”

Giang Tú Lệ ra vẻ không kiên nhẫn trừng Vu Chiêu Đệ: “Dù sao thì 600 tệ này cũng đủ.

Mày đi đến đó nộp sẽ biết, hỏi nhiều vậy làm gì.”
 Vu Chiêu Đệ quan sát sắc mặt Giang Tú Lệ theo thói quen.

Cô thấy ánh mắt bà ta hơi tránh né liền đoán được bà ta chắc chắn chưa đưa đủ tiền, có lẽ là không tính tiền xe đi lại.
Cô vẫn nhớ rõ năm cô 7 tuổi, khi đó Vu Thành Tài 3 tuổi.

Giang Tú Lệ đưa cô lên thị trấn, bà ta lấy cớ đi vệ sinh, bảo cô đứng chờ.

Cô đứng tại chỗ đợi mấy tiếng đồng hồ cũng không thấy Giang Tú Lệ quay lại.
Mặc dù cô còn nhỏ nhưng đến giờ vẫn nhớ mãi.

Khi đó Giang Tú Lệ muốn bỏ rơi cô.
May là cô gặp được bà Lâm tới thị trấn để lấy hàng.

Khi được đưa về nhà, Vu Quốc Tường phải nói rằng sau này cô lấy chồng thì có thể đòi được tiền sính lễ, cô mới có thể tiếp tục ở lại.
“Mẹ, hay là mẹ cứ cho con nhiều hơn chút.

Nếu không đủ tiền thì con cũng không thể đóng tiền mạng được, lại phải mất công đi lần nữa.

Như thế thì hôm nay Thành Tài cũng không chơi máy tính được.”
Vu Thành Tài vừa nghe thấy hôm nay nó không được chơi máy tính liền quýnh lên, thẳng tay móc từ ví tiền của Giang Tú Lệ ra 50 tệ đưa cho cô.

Còn hơn 10 tệ tiền thừa nó bỏ vào túi mình rồi giương mắt nhìn Vu Chiêu Đệ: “Bằng này đủ chưa?”
Vu Chiêu Đệ ngước mắt nhìn Giang Tú Lệ: “Mẹ, đủ chưa?”
“Tiền mạng một năm là 598 tệ, cộng với tiền xe chắc chắn đủ.

Nếu thừa tiền mày đừng có hòng giữ riêng.”

Vu Chiêu Đệ cầm 650 tệ ra khỏi nhà.

Cô vốn muốn mượn xe đạp của Nhã Thu để tiết kiệm thêm được ít tiền.

Nhưng cô mới chỉ lên thị trấn vài lần, không nhớ được đường nên đành từ bỏ, gọi xe ôm.
Nộp tiền mạng nhoáng cái là xong.

Thấy còn sớm, cô hỏi vài người đường đến tiệm sách ở thị trấn.

Sách ôn tập mà trường học đặt mua có rất ít đề để luyện, cô muốn mua quyển sách tổng hợp lại đề thi mấy năm trước.
Tiệm sách không lớn, không có nhiều người nên khá vắng vẻ, chỉ có ông chủ ngồi ở quầy tính tiền.
Tìm một vòng cuối cùng cũng thấy sách cô muốn mua.

Chỉ là cô không có nhiều tiền nên chỉ mua được một quyển.

Cô đắn đo không biết mua sách môn gì là tốt nhất.
Toán học? Vật lý? Hay là hóa học?
“Vu Chiêu Đệ…” Lâm Thịnh hiếm khi trẻ con đụng vào vai phải Vu Chiêu Đệ, sau đó đứng ở phía bên trái cô.
Ban đầu Vu Chiêu Đệ không thấy ai.


Lúc cô nhìn thấy Lâm Thịnh thì mở to mắt kinh ngạc.
“Anh… sao anh lại ở đây?”
“Vừa nãy ở bên ngoài tôi nhìn thấy một người rất giống em nên vào xem thử, không ngờ là em thật.

Đi mua sách?” Lâm Thịnh cúi đầu nhìn vào cuốn sách cô đang cầm trên tay: “Cuốn sách bao gồm tất cả đề thi vào đại học? Em muốn mua để luyện đề?”
Vu Chiêu Đệ cảm thấy Lâm Thịnh đứng hơi gần, giọng nói trầm thấp của anh cực kì rõ ràng bên tai cô.

Cô lặng lẽ dịch sang bên phải, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Lâm Thịnh liếc nhìn thấy cử động nhỏ của cô, hơi buồn cười.

Mỗi khi anh đứng gần cô thì cô đều cố gắng xê ra xa, còn nghĩ là anh không biết, như anh muốn làm gì cô vậy.
Trước kia ở trường, nữ sinh nào cũng hận không thể dính lên người anh, anh còn nhận được vô số lá thư tình.

Không nghĩ tới có ngày anh bị một cô nhóc ghét bỏ.
“Muốn mua một quyển sách phải không? Thành tích học tập của em thế nào, tôi có thể chọn giúp em một quyển phù hợp nhất.”
Anh giúp cô chọn sách? Hình như thành tích học tập của anh không được tốt lắm, từ khi khai giảng đến giờ chưa từng thấy anh học bài.

Nhưng anh đã hỏi thì Vu Chiêu Đệ cũng thật thà trả lời.
Vu Chiêu Đệ không hề che giấu ánh mắt nghi ngờ khiến Lâm Thịnh buồn cười.

Anh không giải thích, biết được điểm thi bình thường của Vu Chiêu Đệ, anh đoán cô là người có nền tảng khá tốt.
Vừa nãy anh nhìn thấy cô chọn đi chọn lại giữa mấy quyển sách, mỗi lần bỏ xuống một quyển đều luyến tiếc giống như bị cắt mất miếng thịt.
Chắc là cô không có đủ tiền để mua toàn bộ.
Lâm Thịnh nhìn lướt qua đống sách trên giá, rất quen thuộc đi tới, chọn ra 6 quyển sách như nhổ củ cải nhét vào tay Vu Chiêu Đệ: “Cầm lấy, mấy quyển này khá phù hợp với em.

Đi ra trả tiền thôi.”
Vu Chiêu Đệ hơi sửng sốt.

Cô lật xem qua, Lâm Thịnh đúng là đã chọn được 6 quyển rất phù hợp với cô.

Làm sao anh lại biết quyển sách nào tốt, chẳng lẽ anh đã từng mua rồi?
“Cái đó… Lâm Thịnh, tôi không có tiền mua nhiều như vậy.” Nói đến đây, Vu Chiêu Đệ hơi ngại ngùng tự ti.
“Không cần em trả, tôi cho em mượn.


Bà nội tôi nói rằng em nhất định sẽ thi đậu đại học.

Chờ em lên đại học sẽ có tiền, đến lúc ấy thì trả lại cho tôi.”
Lâm Thịnh nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng.

Nụ cười khiến khuôn mặt anh trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Vu Chiêu Đệ kinh ngạc nhìn anh, cổ họng hơi đắng: “Tại sao lại giúp tôi?”
Lâm Thịnh thấy cô rơm rớm nước mắt, một chuyện nhỏ này cũng khiến cô ấy cảm động đến thế sao?
Anh không kìm được xoa đầu cô, nói đùa: “Bởi vì bà nội dặn tôi phải chăm sóc em thật tốt.

Bà nói em giống như cháu gái của bà, tôi không dám làm trái ý người già đâu.”
Vu Chiêu Đệ cuối cùng cũng nhận lòng tốt của Lâm Thịnh, ôm sáu quyển sách đi tính tiền.
Lâm Thịnh lên thị trấn để lấy hàng cho quầy tạp hóa của bà.

Vu Chiêu Đệ thấy một mình anh phải xách nhiều đồ nên cùng anh đi lấy hàng.
Lúc bọn họ trở về thôn thì đã là 4h chiều.
Vừa xuống xe, Vu Chiêu Đệ nhìn thấy Đỗ Hạo Vũ cách đó không xa.

Bên cạnh còn có năm sáu tên côn đồ trong thôn đang đứng hút thuốc.

Vừa nhìn thấy bọn họ liền chậm rãi đi tới.
Nguy rồi! Sắc mặt Vu Chiêu Đệ trắng bệch.

Hết chương 9
 
------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện