Thứ bảy, công ty tổ chức một buổi tập huấn cho các phòng ban.

Đối với Vu Chiêu Đệ thì đây cũng chỉ như tăng ca mà thôi, dù sao cô cũng không có việc gì làm, công việc ít nhất cũng trở thành thứ giúp cô giải trí.
Toàn bộ công ty có hơn 50 người tham gia buổi tập huấn này.

Trước khi buổi đào tạo bắt đầu, Vu Chiêu Đệ và Viên Nghệ Đồng vừa ngồi xuống ghế thì đúng lúc Diệp Văn đến muộn nên ngồi xuống bên trái cô, chào hỏi với cô một tiếng.
Diệp Văn nói chuyện phiếm với đồng nghiệp cùng bộ phận ngồi đằng trước.
Vu Chiêu Đệ cúi đầu nghịch điện thoại, không tham gia vào câu chuyện của các cô ấy.
Khi Trịnh Nhã Thu bước vào phòng thì ánh mắt của mọi người đều vô tình hoặc cố ý nhìn về phía cô ta.

Cô ta ngồi một mình ở hàng đầu tiên.
Về cơ bản buổi đào tạo là bọn họ ngồi trong phòng họp lớn nghe người trên bục nói, thỉnh thoảng ghi chép lại.

Dù sao thì hai tuần sau còn có cuộc thi, cái nên lắng nghe thì phải chú tâm để nghe.
Màn hình điện thoại của cô sáng lên, lại là một số điện thoại lạ gọi đến.

Hai ngày nay cô không ngừng nhận được điện thoại từ số lạ, tất cả đều là Giang Tú Lệ gọi tới đòi tiền, quả thực là kiên nhẫn.

Đôi khi cô không kìm được mà nghĩ bọn họ dựa vào cái gì mà cho rằng cô sẽ đưa tiền cho họ, bởi vì bọn họ có công nuôi dưỡng cô sao?
Vu Chiêu Đệ không nhịn được nở một nụ cười trào phúng.
Giữa buổi đào tạo được nghỉ 1 tiếng.

Vu Chiêu Đệ và Viên Nghệ Đồng xuống lầu ăn cơm trưa.
“Diệp Văn là người rất dễ tiếp xúc, không hề kiêu ngạo làm giá.


Tớ nghe nói là nhà cô ấy rất giàu, quan trọng nhất là bạn trai cô ấy cũng rất có tiền, lại cao ráo đẹp trai.

Tớ nghe nói bạn trai cô ấy thường xuyên đến đón cô ấy tan làm, đi đâu tìm ra được một người bạn trai đã giàu còn đẹp lại đối xử tốt với bạn gái như vậy chứ.

Vì sao chúng ta lại không được tốt số như vậy?”
Trong mắt Viên Nghệ Đồng đầy hâm mộ, vừa ăn cơm vừa nói.
Vu Chiêu Đệ cười cười, không bình luận gì.
Viên Nghệ Đồng hiển nhiên không định dừng chuyện bát quái lại, hỏi cô: “Chiêu Đệ, cậu đã từng nhìn thấy bạn trai của Diệp Văn chưa? Có một lần tan làm, đúng lúc tớ nhìn thấy được một góc mặt nhưng chưa kịp nhìn rõ thì bọn họ đã lái xe đi rồi.”
Cô nói trong lòng rằng mình đã gặp rồi, đúng như lời mọi người nói, rất đẹp trai, cho dù là gò má hay là cả khuôn mặt.
Hai người nhìn thời gian thấy gần đến giờ vào nên quay trở lại phòng họp.
Không khí trong phòng bỗng trở nên rất kì quái, không ai nói lời nào.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Viên Nghệ Đồng nhỏ giọng hỏi Diệp Văn.
Không đợi Diệp Văn trả lời, một đồng nghiệp ở bộ phận hành chính tên là Ngô Hiểu Vũ đã tức giận đùng đùng đứng lên: “Nếu đã dám làm tiểu tam thì sao còn sợ người khác nói.

Đừng có vừa làm đĩ vừa lập đền thờ trinh tiết, khiến người khác buồn nôn.

Tôi nhổ vào!”
Ánh mắt của mọi người trong phòng đều đổ dồn vào Ngô Hiểu Vũ rồi đến Trịnh Nhã Thu.

Tất cả mọi người đều hiểu rõ nhưng giả bộ hồ đồ, không muốn nói chen vào.
Bị chửi trước mắt nhiều người như vậy, sắc mặt của Trịnh Nhã Thu không tốt lắm.

Cô ta vừa tới đây được một thời gian thì Ngô Hiểu Vũ lúc nào cũng nhằm vào cô.

Ban nãy khi cô ta nói đến cô thì cô không nhịn được mà nắm tóc cô ta.


Hai người lao vào đánh nhau, bị mọi người kéo ra mới dừng lại.

Không ngờ cái con ả Ngô Hiểu Vũ này còn không chịu bỏ qua.
Những người khác đều làm ra vẻ xem trò vui.

Vu Chiêu Đệ nhìn Trịnh Nhã Thu, tâm trạng phức tạp.
Trịnh Nhã Thu không nói được lời nào, cũng không tiếp tục cãi lại nữa.
Lần này chủ yếu là các tổ trưởng đào tạo thêm cho nhân viên.

Sau khi tổ trưởng đến phòng họp, mọi người mới thu lại ánh mắt, suy nghĩ đặt trở lại trên nội dung đào tạo.
6h chiều, buổi tập huấn mới kết thúc.
Khi ra cửa phòng họp, Ngô Hiểu Vũ cố ý đụng vào Trịnh Nhã Thu, hừ lạnh.
Trịnh Nhã Thu giận dữ, lại kéo tóc Ngô Hiểu Vũ, hai người trong nháy mắt lao vào nhau.
Mọi người can ngăn bên ngoài, cục diện rất hỗn loạn.
“Con đĩ này, mày dám đánh tao, có tin tao đến chỗ tổng giám đốc Mã vạch trần chuyện gian díu của chúng mày không.

Làm tiểu tam thì vinh quang lắm đúng không?” Ngô Hiểu Vũ muốn tiến lên đánh vào mặt Trịnh Nhã Thu.

Vu Chiêu Đệ che trước người Trịnh Nhã Thu, bắt lấy tay của Ngô Hiểu Vũ: “Đừng đánh.”
Ngô Hiểu Vũ bị hai người đàn ông giữ lại.
Trịnh Nhã Thu khóc.
Ngô Hiểu Vũ lập tức mắng to: “Giả bộ yếu đuối cái quái gì, không phải mày rất biết cách dụ dỗ đàn ông hay sao.

Ỷ vào bản thân trẻ tuổi thôi đúng không, chúc mày sớm ngày nhiễm bệnh.”

Trịnh Nhã Thu khóc rất lâu, liên tục lau nước mắt.

Chỉ là không có ai an ủi cô ta.

Ngô Hiểu Vũ cũng bị mọi người kéo đi, đoàn người từ từ tản đi.
Vu Chiêu Đệ lấy khăn tay từ trong túi ra đưa cho Trịnh Nhã Thu.
Diệp Văn nhìn thấy hành động của cô, nhíu mày.
“Cút đi, tôi không cần sự thương hại của cậu.” Trịnh Nhã Thu hất tay Vu Chiêu Đệ, trừng mắt với cô.
“Tôi không thương hại cậu, việc làm của cậu không đáng để tôi thương hại.

Còn nữa, có phải cậu đưa số điện thoại của tôi cho Giang Tú Lệ không?”
Trịnh Nhã Thu nghe thấy ba chữ Giang Tú Lệ thì vẻ mặt hiện lên một chút hổ thẹn.

Cô ta không để ý đến Vu Chiêu Đệ, cầm lấy túi trên bàn rồi rời đi.
Viên Nghệ Đồng kinh ngạc nhìn Vu Chiêu Đệ: “Hai người quen nhau?”
“Có biết, cô ấy là bạn hồi nhỏ của tớ.

Tại sao hôm nay Ngô Hiểu Vũ lại chửi cô ấy?” Vu Chiêu Đệ không giấu quan hệ của mình và Trịnh Nhã Thu.

Cô quay đầu lại nhìn Viên Nghệ Đồng.
Viên Nghệ Đồng lắc đầu nói mình không biết.

Diệp Văn đứng cạnh lại nói, Ngô Hiểu Vũ nhìn thấy Trịnh Nhã Thu gửi tin nhắn mập mờ cho bạn trai của mình, cho rằng Trịnh Nhã Thu đang tính toán phá hoại quan hệ của bọn họ nên mới nổi lên tranh cãi.
Vu Chiêu Đệ giận tái mặt.

Bạn trai Ngô Hiểu Vũ là đồng nghiệp cùng bộ phận với cô, lần trước bọn cô còn cùng nhau ăn cơm, thực sự là quá máu chó.
Lúc cô về đến nhà thì vừa đúng lúc Hứa Anh Mai nấu cơm tối xong, gọi cô xuống cùng ăn.

Hứa Anh Mai cho rằng sức khỏe của cô không tốt nên đã sắc cả thuốc bổ cho cô, có rất nhiều dược liệu ở bên trong.

“Uống nhanh, nếu em mà ngất xỉu một lần nữa thì khéo trái tim của chị bay ra ngoài mất thôi.”
Vu Chiêu Đệ cảm động nhìn Hứa Anh Mai: “Cảm ơn đàn chị.”
Hứa Anh Mai thờ ơ khoát tay: “Em chính là em gái chị, chăm sóc em là việc chị nên làm.”
Bốn người ngồi quây quần trước bàn ăn nhỏ.
Cơm nước xong, Vu Chiêu Đệ thu dọn bàn ăn.

Đúng lúc Đỗ Hạo Vũ gọi điện thoại tới, cô một tay nhận điện sau đó kẹp điện thoại vào giữa tai và vai.

Hai người bắt đầu nói chuyện sinh hoạt thường ngày.
Sau khi ngắt máy, Hứa Anh Mai xuất hiện bên cạnh cô: “Bạn trai đúng không, có phải là cái anh chàng Đỗ Hạo Vũ hôm trước?”
Vu Chiêu Đệ gật đầu.
“Cậu ta đang làm gì?”
“Lái xe tải.”
Hứa Anh Mai: “Về sau hai người có định ở lại thành phố Tấn không? Cậu ta có nhà ở thành phố Tấn chưa?”
“Sẽ sống ở đây, anh ấy có nhà ở thành phố Tấn.”
Hứa Anh Mai lúc này mới cười cười.

Có nhà là tốt rồi, những người ngoại tỉnh như các cô đi làm với mục tiêu phấn đấu chính là có được cho mình một căn nhà nhỏ.

Ít nhất thì không phải ở nhà thuê, không cần mỗi tháng lo lắng tiền thuê nhà.

Cô vỗ vai Vu Chiêu Đệ, đi ra khỏi phòng bếp.
Vu Chiêu Đệ dừng lại động tác rửa bát, không nhịn được suy nghĩ về cuộc trò chuyện ban nãy.

Tương lại của cô và Đỗ Hạo Vũ? Cuộc sống tương lại của bọn cô chắc sẽ là bình đạm nhưng ấm áp, có lẽ vậy.
Hết chương 58.
 
------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện