Bầu không khí trong khoang xe chật hẹp căng như một sợi dây đàn, chỉ cần một lực nhỏ nữa thôi là có thể đứt phựt bất cứ lúc nào.
Sau một hồi lâu im lặng, Đông Hạ mới lên tiếng, giọng bình thản:
“Mẹ sợ con ở lại đây sẽ cản đường của Phó Hy Lâm, đúng không?”
Bàn tay đặt trên đầu gối của Quách Uyển Như bất giác siết lại, sắc mặt bà ta nặng nề, nghiêng đầu nhìn cô, thở dài khe khẽ:
“Đông Hạ, mẹ làm vậy… là vì muốn tốt cho con.”
Bất luận sự thật trong bức ảnh là gì, hiện tại Phó Hy Lâm đã xem cô như cái gai trong mắt. Dựa vào hiểu biết của bà về Phó Hy Lâm, cô ta nhất định sẽ không ngừng gây rắc rối cho Đông Hạ. Nếu đã như vậy, chi bằng để con bé trở về Mỹ, cuộc sống cũng sẽ yên ổn hơn, giảm bớt được bao nhiêu lo lắng nghi kỵ.
“Nếu con không quay về thì sao?” Đông Hạ đột ngột lên tiếng, giọng điệu rất bình tĩnh.
Quách Uyển Như hơi khựng lại, ánh mắt lạnh đi, nét mặt thoáng khó coi:
“Đông Hạ, chẳng lẽ con thật sự thích Lục Hà rồi?”
Đông Hạ im lặng một lúc, trong đầu lại vang lên lời Phó Hy Lâm nói qua điện thoại ban sáng. Cô khẽ mím môi, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Cô quay đầu nhìn Quách Uyển Như, ánh mắt trong trẻo và lạnh lẽo, tựa hai viên thủy tinh không nhiễm bụi trần.
Cô nói:
“Hình như là vậy.”
Đồng tử Quách Uyển Như co rút, có lẽ vì quá tức giận, tay bất giác giơ lên nhưng rồi vẫn kìm lại được.
Sắc mặt bà ta u ám, giọng nói có chút run rẩy:
“Đông Hạ, con có biết mình đang nói gì không?”
Đông Hạ như thể không nhìn thấy cơn giận trong mắt bà ta, chỉ gật đầu, nhẹ giọng nói rất bình thản:
“Con thích Lục Hà, cũng đang ép bản thân không được đến gần anh ấy. Cho nên con xin mẹ… và những người kia, làm ơn đừng tiếp tục làm những chuyện khiến người khác phát bực nữa.”
Nếu không, cô thật sự sợ mọi thứ sẽ trật khỏi quỹ đạo vốn có.
Nói xong, cô cũng không nhìn sắc mặt của Quách Uyển Như, đẩy cửa xe bước xuống.
Quách Uyển Như vẫn ngồi nguyên trên ghế, không nhúc nhích, thần sắc phức tạp khó phân biệt được là gì.
Bóng tối lặng lẽ phủ lên cả thành phố, ánh đèn đường hai bên chỉ phát ra những tia sáng yếu ớt, kéo theo những vệt bóng nhòe nhoẹt giữa đêm.
Rời khỏi bệnh viện, Đông Hạ không lái xe mà chậm rãi đi bộ về căn hộ. Cô đi rất chậm, ánh đèn đường vàng vọt kéo bóng cô dài lê thê.
Chỉ hai mươi phút ngắn ngủi, nhưng tâm trạng cô cũng dần ổn định lại.
Cô không đến đồn cảnh sát, cũng không đi tìm Phó Hy Lâm. Giờ phút này, cô chỉ muốn về nhà, nằm xuống giường và ngủ một giấc thật sâu.
Ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, so với việc làm vài ca phẫu thuật, thì những chuyện này càng khiến cô kiệt sức hơn.
Đang cúi đầu bước đi, sau lưng chợt vang lên một tiếng còi xe sắc bén, xé tan màn đêm yên ắng.
Không kịp đề phòng, Đông Hạ giật mình quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc xe đen đậu cách đó không xa.
Cô đang thả hồn nghĩ ngợi, hoàn toàn không nhận ra chiếc xe này đã theo mình từ lúc nào.
Dưới ánh trăng mờ nhạt, ánh đèn nhòe nhoẹt, Đông Hạ không nhìn rõ được ai đang ngồi trong xe. Cô nheo mắt lại, định bước lên hai bước thì thấy cửa xe mở ra, có người bước xuống.
Lục Hà.
Cô hơi ngẩn người, ánh mắt chớp nhẹ một cái.
Hôm nay anh không mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen như thường lệ, mà chỉ diện một chiếc áo thun cùng quần dài đơn giản. Dáng người cao ráo, vai rộng, dung mạo thanh tú, trông cứ như một sinh viên mới tốt nghiệp.
Không rõ có phải do trang phục hôm nay hay không, mà anh bỗng trở nên gần gũi hơn rất nhiều.
Khi Đông Hạ hoàn hồn lại, Lục Hà đã đi từng bước tới trước mặt cô, đường nét gương mặt dưới ánh đèn càng thêm rõ nét.
Cô nhớ lại những lời vừa nói với Quách Uyển Như trong xe, cố đè nén tâm trạng rối loạn, mở miệng hỏi:
“Hết sốt rồi chứ?”
Ánh mắt Lục Hà dừng lại trên gương mặt có chút mỏi mệt của cô, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Anh hỏi khẽ:
“Em ăn gì chưa?”
Đông Hạ còn chưa kịp hỏi anh tại sao lại xuất hiện ở đây, thì anh đã lên tiếng trước. Cô chậm một nhịp, đáp:
“Chưa.”
Khóe môi Lục Hà cong lên, nở nụ cười nhạt:
“Anh cũng vậy.” Rồi lại hỏi tiếp:
“Ở nhà còn đồ ăn không?”
Đông Hạ ngẩn người một lúc rồi gật đầu, nhíu mày hỏi có phần do dự:
“Anh muốn nấu ăn cho em à?”
“Em không muốn ăn sao?”
“Em…” Đông Hạ đầu óc rối bời, buột miệng:
“Em có bạn trai rồi.”
(Mọi người đừng thắc mắc sao tui đổi xưng hô của nam nữ chính thành anh và em nhé… Chỉ tại tui thích thui á, tại anh chị vờn nhau lâu quá😅😅😅)
Cô nói vậy, chẳng qua chỉ muốn nhắc nhở anh rằng mối quan hệ giữa hai người hiện giờ rất vi diệu, không nên thân thiết quá.
Không rõ Lục Hà có hiểu ý hay không, anh trầm mặc hai giây, môi mỏng khẽ nhếch lên nụ cười:
“Anh biết. Giờ anh không phải đang tỏ tình.”
Anh lại dịu dàng hỏi:
“Anh chỉ đang hỏi—em có muốn ăn không?”
Đông Hạ khựng lại, đối diện với ánh mắt sâu thẳm như bóng đêm của anh. Một lát sau, cô thuận theo lòng mình, đáp:
“Muốn.”
Ý cười trong đáy mắt Lục Hà lan ra như mặt nước gợn sóng.
Anh thấy cô vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, khẽ nhướng cằm: “Không đi à?”
Đông Hạ sực tỉnh, khẽ “ồ” một tiếng, thế là hai người một trước một sau cùng trở về căn hộ.
Hôm nay Hình Tinh đã đi ngoại tỉnh để tìm cảm hứng công việc, trong thời gian ngắn sẽ không quay lại, trong nhà chỉ còn một mình Đông Hạ.
Lục Hà thay dép bông sạch sẽ xong thì quen đường đi thẳng về phía bếp.
Đông Hạ đứng trong phòng khách, ánh mắt không rời khỏi bóng lưng anh, hàng mày hơi nhíu lại, không hiểu được hành động hiện tại của anh rốt cuộc là vì điều gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tuy nhiên, hôm nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra, đủ để khiến đầu óc cô rối tung rối mù.
Cô không còn dư thừa tinh lực để suy xét xem liệu những hành động của anh là vô tâm hay có dụng ý, chỉ im lặng ngồi xuống sofa, theo phản xạ lục tìm trong túi xách.
Bất chợt nhớ ra điện thoại mình đã hỏng.
Cô khựng lại một chút, khó trách từ tối đến giờ cảm thấy yên tĩnh đến lạ.
Lý Diên không liên lạc được, chắc đang phát điên lên mất. Còn không biết Hứa Triệu Thừa đã được thả ra chưa nữa.
Cô lặng lẽ ngồi dựa trên sofa nghỉ ngơi một lúc, trong đầu bất giác hiện lên đôi mắt trong trẻo của An An, cuối cùng vẫn với tay nhấc điện thoại bàn cạnh đó, bấm số gọi cho Lý Diên.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nói có phần chần chừ của Lý Diên vang lên ở đầu dây bên kia.
“Alo, xin chào?”
“Là tôi,” Đông Hạ không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Ông ta sao rồi?”
Lý Diên nhìn số máy lạ hiện trên màn hình, hơi sửng sốt, vội vàng đáp: “Nhờ phúc bạn cô, Triệu Thừa đã được thả ra an toàn rồi, bây giờ không sao cả.”
Bạn? Đông Hạ cụp mắt, hàng mi dài khẽ run, cô khẽ nhíu mày: “Bạn nào?”
Lý Diên hình như cũng ngạc nhiên, ngừng vài giây rồi hỏi có chút kỳ quái: “Cô không biết sao? Hôm nay có một người đàn ông đến đồn cảnh sát, chỉ nói vài câu liền đưa được Triệu Thừa ra ngoài. Anh ta nói là bạn cô, họ Thẩm.”
Thẩm Nhất Hàng.
Tên đầu tiên hiện lên trong đầu cô là cái tên này. Đông Hạ thoáng liếc về phía bóng lưng bận rộn trong bếp, môi khẽ mím: “Tôi biết rồi.”
Cô định cúp máy thì Lý Diên vội ngăn lại: “Đợi đã, Hạ Hạ, ba cô muốn nói vài câu với cô.”
Sắc mặt Đông Hạ hơi cứng lại, im lặng vài giây, rồi mới khẽ “ừ” một tiếng.
Rất nhanh, giọng nói khàn khàn mang theo áy náy của Hứa Triệu Thừa vang lên trong điện thoại: “Hạ Hạ…”
Đông Hạ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi cố tỏ ra lạnh nhạt: “Ông không sao chứ?”
Giọng điệu của cô còn lạnh lùng hơn cả lúc hai người mới gặp lại.
Hứa Triệu Thừa chấn động, dường như đã đoán được nguyên do. Ông ta khàn giọng ngập ngừng, cuối cùng bất lực thở dài, trong lòng lại như nhẹ bớt được gánh nặng: “Con biết cả rồi à?”
“Còn gì muốn nói với tôi nữa không?”
Môi Đông Hạ trắng bệch, tay siết chặt điện thoại, trong lòng vẫn còn lưu lại chút hy vọng mong manh.
Có lẽ… có lẽ ông ta chỉ là bất đắc dĩ thôi?
Thế nhưng, Hứa Triệu Thừa mãi vẫn không nói lời nào. Sự im lặng đó như một lời mặc nhận, cũng như một sự áy náy không thể diễn đạt thành lời.
Cơ thể cô như từng chút một lạnh đi, nơi n.g.ự.c như có gì đó nặng nề chặn lại. Cô thở ra khe khẽ, như thể chỉ có thế mới giúp bản thân thở bình thường, cũng bớt đau một chút.
Cô khẽ thì thầm, giọng nói bình lặng: “Tôi biết rồi.”
Vừa dứt lời, cô dứt khoát cúp máy.
Đông Hạ ngả người ra sau, cả người dựa vào lưng ghế sofa, đôi mắt khép lại, che giấu ánh nước đang rưng nơi khóe mi.
Một lúc sau, làn da má hơi lạnh.
Cô khẽ run lên, chợt mở mắt ra — lập tức nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm như vực sâu của người đàn ông không biết đã đứng sau lưng từ lúc nào.
Tim chợt giật thót.
Đông Hạ ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt cụp xuống của anh.
Ánh nhìn hai người giao nhau, im lặng cứng đờ trong chốc lát. Đông Hạ nhanh chóng dời mắt, lập tức ngồi thẳng dậy, ngoái đầu hỏi: “Sao vậy?”
Lục Hà trong tay đang cầm một quả cà chua tươi, anh liếc thấy viền mắt hơi đỏ của cô, trầm mặc một lúc, rồi nhàn nhạt nói: “Vào giúp anh một tay.”
Nói xong, anh xoay người bước vào bếp.
Đông Hạ khựng lại, đứng dậy vào nhà vệ sinh vỗ nước lạnh lên mặt, khiến bản thân tỉnh táo đôi chút rồi mới lững thững bước vào bếp.
Vừa đến bên cạnh người đàn ông, anh đã đưa một rổ rau xanh đặt trước mặt cô. Có kinh nghiệm từ lần trước, cô đã thành thạo hơn trong việc nhặt rau.
Hai người đứng cạnh nhau trước mặt bàn đá cẩm thạch, người đàn ông cúi người xuống, đang thái thịt, động tác gọn gàng dứt khoát.
Lịch sử luôn lặp lại một cách đáng kinh ngạc.
So với lần trước, điều duy nhất thay đổi — có lẽ là tâm trạng.
Đông Hạ lặng lẽ nhặt rau, một lúc sau mới nhẹ giọng hỏi:
“Là anh bảo Thẩm Nhất Hàng đến phải không?”
Động tác của Lục Hà khựng lại, anh bình tĩnh khẽ “ừ” một tiếng.
Không hề bất ngờ.
Đông Hạ mím môi, tay nhặt rau chậm dần, trong bếp trở nên yên tĩnh.
Lục Hà dừng lại, nghiêng đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh đang im lặng không nói, môi anh khẽ động:
“Em đang giận sao?”
Giọng anh bình thản.
Nhưng câu hỏi đó lại có phần khó tin.
Đông Hạ hơi bật cười — anh lại lo lắng vì chuyện như thế này, đúng là có chút khác xa hình tượng ngày thường.
Cô nghĩ một chút, hỏi lại:
“Ý anh là chuyện nào?”
Lục Hà hiếm khi bị ngập ngừng, nhưng rất nhanh sau đó, trong mắt anh ánh lên một nụ cười nhàn nhạt, như có như không, mang theo chút mê hoặc.
Anh nghiêng đầu, khẽ hỏi:
“Chẳng lẽ ngoài chuyện đó, anh còn làm gì khiến em giận nữa à?”
Đông Hạ không nhìn anh, chỉ cúi đầu nhặt rau, động tác chậm rãi, giọng cũng nhẹ nhàng:
“Lục Hà, em nhớ ra rồi.”
Cô nửa như đùa, hoàn toàn không để ý vẻ mặt sâu không lường được của người đàn ông bên cạnh:
“Nếu chỉ vì em từng cứu mạng anh, nên anh định lấy thân báo đáp, vậy thì không cần đâu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương