Trong phòng ngủ ánh sáng mờ mịt, ánh trăng ngoài cửa sổ len lỏi rơi xuống mặt đất, trải dài thành một dải mộng mị.
Lời của Lục Hà vừa dứt, Hứa Đông Hạ hơi khựng lại, cẩn thận kiểm tra một lượt, chắc chắn kim tiêm không bị lệch, sau đó ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn cô đầy ý cười.
Chọc cô à.
Cô kiềm chế nhìn anh một cái, phun ra một câu: “Sốt đến ngu rồi à.”
Lục Hà cong môi cười.
Anh lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt cô gái trước mặt, ánh đèn tường dịu nhẹ tỏa sáng, khiến cho đường nét khuôn mặt rõ ràng của cô trở nên mềm mại hơn.
Đôi con ngươi cô rất sáng, đang đối diện thẳng với anh.
Hứa Đông Hạ im lặng vài giây, rồi dời mắt đi, đứng dậy khẽ nói: “Anh ngủ đi, tôi ngồi canh.”
Câu này vốn dĩ không có hàm ý gì đặc biệt.
Nhưng từ miệng cô buông ra một cách nhẹ nhàng, cộng thêm không khí xung quanh, lại khiến bầu không khí bỗng dưng ngột ngạt hẳn lên.
Ánh mắt của Lục Hà tối đi vài phần.
Hứa Đông Hạ cũng cảm nhận được sự khác thường, cô khựng lại một chút rồi bổ sung thêm: “Tôi nói là canh thuốc.”
Nói xong lại cảm thấy lời giải thích này hơi dư thừa.
Cô có chút xấu hổ, liếc nhìn người đàn ông đang tựa đầu trên giường, thấy môi mỏng anh hơi nhếch lên như đang cười, bèn mím môi: “Cười cái gì?”
Lục Hà nhìn cô, từ tốn nói ra một chữ: “Em.”
Là đang cười cô.
Hứa Đông Hạ sững sờ hai giây, tai hơi đỏ lên, bĩu môi: “Ngủ của anh đi.”
Cô quay người rời khỏi phòng ngủ, còn tiện tay khép cửa lại.
Thấy vậy, người đàn ông khẽ cười một tiếng, ánh mắt đen láy trong bóng tối như đá mã não, lấp lánh ánh sáng.
Hứa Đông Hạ quay lại phòng khách, lấy điện thoại trong túi ra nhắn tin cho Hình Tinh, sợ cô ấy lo lắng nên nói thật tình hình hiện tại.
Không ngờ tin nhắn vừa gửi đi không bao lâu, điện thoại liền đổ chuông như pháo bắn.
Vừa bắt máy, giọng Hình Tinh vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu truyền tới: “Sao cậu lại ở chỗ Lục Hà?”
Hứa Đông Hạ đơn giản đáp: “Anh ta bị bệnh.”
Lời vừa dứt, bên kia im lặng một hồi, rồi Hình Tinh buông một câu đầy nghi hoặc: “Xạo, anh ta đâu có bệnh gì, rõ ràng là muốn gặp cậu.”
Thành phố Đồng Thành lớn như vậy, có bao nhiêu bệnh viện, bao nhiêu bác sĩ nổi tiếng, nhà họ Lục lại là danh môn vọng tộc, làm gì thiếu bác sĩ riêng. Rõ ràng là có mưu đồ.
Những gì Hình Tinh nhìn ra được, Hứa Đông Hạ sao có thể không hiểu.
Thật ra cô và Lục Hà đều hiểu rõ, chỉ là cả hai đều giả vờ không biết, không vạch trần mà thôi.
Dù là vì trách nhiệm nghề nghiệp hay do xen lẫn tình cảm cá nhân, đêm nay cô cũng sẽ đến đây, không thể làm ngơ trước tình trạng của anh.
Điện thoại rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi.
Hình Tinh chuyển đề tài: “Chuyện hôm nay cậu nhờ mình điều tra, mình tra được rồi.” Cô dừng một chút, tiếp tục: “Trước khi Lý Diên gả cho chú của cậu, bà ta từng có một cuộc hôn nhân. Nghe nói là vì bà ta chê chồng cũ kiếm được ít tiền, lại tiêu xài hoang phí, thường xuyên cãi nhau, cuối cùng chồng không chịu nổi nên đệ đơn ly hôn, con cái cũng để lại cho chồng nuôi.”
Hứa Đông Hạ nhíu mày, nghĩ đến cảnh ban ngày ở bệnh viện, giữa trán phủ một lớp phiền muộn.
Hình Tinh nói tiếp: “Còn nữa, nghe người địa phương nói, trước khi cưới, Lý Diên nói dối rằng mình chưa từng kết hôn. Sau khi cưới, khi ba của cậu biết sự thật thì hai người từng cãi nhau một trận. Sau đó bà ta vừa hay phát hiện mình mang thai, nên cả hai mới không xé rách mặt.”
Nói đến đây, Hình Tinh chần chừ một chút rồi dặn: “Đông Hạ, mình cảm thấy Lý Diên không đơn giản đâu, cậu nhất định phải cẩn thận.”
Hứa Đông Hạ khẽ ừ một tiếng.
Thực ra trong lòng cô đã mơ hồ cảm thấy điều đó từ lâu. Ban ngày ánh mắt Lý Diên nhìn cô, không chừng chẳng bao lâu nữa bà ta sẽ chủ động đến tìm cô.
Cứ nhìn đi, xã hội này luôn có kiểu người như vậy, chỉ cần nếm được chút ngọt ngào miễn phí, điều nghĩ đến không phải là cảm ơn, mà là được voi đòi tiên, ngày càng quá quắt.
Nói thêm vài câu, điện thoại cúp máy.
Hứa Đông Hạ ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi một lát, khi xoa huyệt thái dương vô tình chạm vào khung ảnh đặt trên bàn trà bên cạnh.
Cô nâng khung ảnh bị ngã lên, chỉnh lại ngay ngắn, vừa nhìn rõ tấm ảnh thì cả người chợt cứng đờ.
Đó là một bức ảnh gia đình.
Tổng cộng có bốn người. Phía trước là hai cậu bé trạc tuổi nhau, trong đó một người là Lục Hà, còn phía sau là hai người lớn, chắc là ba mẹ anh.
Cậu bé còn lại trông có chút giống Lục Hà, có thể là anh hoặc em trai.
Nhưng… sao cô chưa từng nghe ai nói, nhà họ Lục ngoài Lục Hà ra còn có anh em nào khác? Hơn nữa…
Hứa Đông Hạ cầm lấy bức ảnh, nhíu mày nhìn chằm chằm vào người đàn ông đứng phía sau Lục Hà—ba anh, cảm thấy rất quen mà cũng rất lạ.
Cô chắc chắn là đã từng gặp người đàn ông này ở đâu đó.
Nghĩ một lúc lâu, trong đầu vẫn không thể lần ra chút manh mối nào, hoàn toàn không nhớ nổi đã gặp ông ấy ở đâu.
Chỉ là mơ hồ nhớ lại, mấy năm trước khi du học ở Mỹ, cô từng đọc một bài báo trong nước trên một tờ báo tiếng Hoa.
Nội dung bài báo liên quan đến danh môn họ Lục, do một số cây bút nổi tiếng suy đoán về nguyên nhân cái c.h.ế.t của người cầm lái gia tộc Lục – Lục Kình Viễn, chính là cha của Lục Hà.
Có người nói, Lục Kình Viễn tử vong do tai nạn xe cộ.
Cũng có người nói, ông bị bắt cóc và sát hại, nhưng vụ việc bị thế lực của nhà họ Lục đè xuống, không để lộ ra ngoài.
Lại có người nói, Lục Kình Viễn mắc chứng trầm cảm nặng, tự sát mà chết.
Mỗi người một giả thuyết, mỗi lời có lý riêng.
Chỉ là bài báo đó sau khi đăng không bao lâu đã bị thu hồi toàn bộ, các nhà báo và đơn vị xuất bản liên quan cũng bị phong sát triệt để.
Từ đó về sau, không còn ai dám công khai nhắc đến chuyện này trên mạng nữa.
Hứa Đông Hạ lấy lại tinh thần, nhìn người đàn ông trong ảnh thêm một lần, sau đó đặt lại khung ảnh vào chỗ cũ.
Cô ước chừng thời gian đã gần đến, liền đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Đèn tường đã tắt.
Bên trong tối đen, Hứa Đông Hạ nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ mà lặng lẽ bước đến mép giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người đàn ông trên giường đã ngủ say, đường nét khuôn mặt ẩn trong bóng tối, hơi thở chậm rãi và đều đặn.
Trong chai truyền dịch chỉ còn lại một phần tư dung dịch kháng viêm.
Hứa Đông Hạ lùi lại vài bước, ngồi xuống ghế sofa gần đó, yên lặng ngắm nhìn gương mặt lúc ngủ của người đàn ông.
Bức rèm cửa kính lớn hướng nam chưa được kéo kín, cảnh đêm ngoài trời loang lổ, ánh trăng cũng tùy tiện rọi vào, xua tan bớt phần âm u trong phòng.
Dưới ánh trăng dịu dàng, cô quan sát dung mạo anh.
Khi ngủ, anh thật sự trông dịu dàng và vô hại hơn rất nhiều, cũng khiến người ta có thiện cảm hơn.
Tóc ngắn mềm mại, trán đầy đặn, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, các đường nét gương mặt sắc sảo mà hài hòa.
Trong đầu cô như đang lặng lẽ khắc ghi lại gương mặt này.
Không biết đã nhìn bao lâu, đến khi cô hoàn hồn lại thì chai truyền dịch đã cạn sạch.
Cô vội vàng bước đến, rút kim tiêm ra cho anh, sau đó kéo ngăn kéo tủ đầu giường, lấy hộp thuốc nhỏ bên trong, rút ra một miếng bông, nhẹ nhàng ấn vào chỗ chảy m.á.u trên mu bàn tay anh.
Khi vô tình chạm vào tay anh, Hứa Đông Hạ hơi khựng lại.
Lạnh.
Cô do dự một chút, rồi đưa tay phủ lên mu bàn tay anh.
Rất lạnh.
Không rõ là do truyền dịch hay thể chất anh vốn dĩ đã như vậy.
Chờ m.á.u ngừng chảy, Hứa Đông Hạ vẫn nắm tay anh đặt trong lòng bàn tay mình, giữ ấm một lúc lâu, mà vẫn không thấy có chuyển biến.
Lúc này cô mới chắc chắn, anh là người thể chất vốn lạnh.
Cô nhẹ nhàng đắp lại chăn cho anh, cả cánh tay lộ ra ngoài cũng cẩn thận nhét vào trong chăn.
Sau đó, cô cất lại hộp thuốc nhỏ về chỗ cũ.
Chỉ là khi mở ngăn kéo, dưới ánh sáng lờ mờ, cô đột nhiên khựng lại.
Vừa rồi cô không để ý, trong ngăn kéo còn đặt mấy lọ thuốc.
Cô ngừng lại vài giây, đưa tay cầm lấy một lọ, ánh mắt trầm xuống.
Zolpidem Tartrate Tablets
Thuốc ngủ.
Cô quay đầu liếc nhìn người đàn ông đang ngủ say trên giường, giữa hai hàng lông mày nhíu chặt.
——
Hôm sau, bầu trời bắt đầu rạng sáng, ánh nắng nhạt xuyên qua cửa sổ, chiếu lên hai thân thể nam nữ đang quấn lấy nhau trên giường.
Một lát sau, Chung Thuật từ từ mở mắt, đầu đau như búa bổ.
Anh nhíu mày, điều chỉnh hô hấp.
Bên tai vang lên một giọng nữ dịu dàng:
“Anh tỉnh rồi à?”
Trong khoảnh khắc đó, cả người Chung Thuật bỗng cứng đờ.
Anh nghiêng đầu nhìn sang, vừa thấy người phụ nữ nằm bên cạnh, m.á.u trong người như đảo ngược, ánh mắt trầm xuống.
Đôi mắt đỏ ngầu, hơi thở gấp gáp:
“Cô… sao cô lại ở đây?”
Chu Mai chạm phải ánh mắt phẫn nộ của anh, khẽ cười:
“Bác sĩ Chung, trí nhớ của anh tệ thật đấy. Đây là nhà tôi, tôi sao lại không thể ở đây chứ?”
Vừa nói, cô ta vừa định đưa tay ôm lấy anh, nhưng lại bị người đàn ông hất ra đầy chán ghét.
Khi Chung Thuật thấy vết hôn chi chít trên cổ cô ta, ánh mắt trở nên u ám đến đáng sợ.
Lửa giận bùng cháy trong đáy mắt, như thể sắp thiêu rụi tất cả.
Chu Mai hoàn toàn không mảnh vải, chỉ quấn một chiếc chăn, cong môi cười:
“Đừng dùng ánh mắt đó nhìn em. Đêm qua rõ ràng là anh chủ động mà.”
Lời vừa rơi xuống, lửa giận trong lòng anh lại bùng lên.
Đêm qua Chu Mai bảo có chuyện liên quan đến Đông Hạ muốn nói, anh mới đồng ý đi cùng cô ta.
Hai người chỉ uống vài ly rượu, vì cô ta nói là bạn của Đông Hạ, nên anh không cảnh giác.
Chuyện xảy ra sau đó… anh không cần hỏi cũng biết.
Chung Thuật mím môi, sắc mặt vô cùng khó coi, tức giận đến mức bật cười:
“Tôi chủ động, hay là cô bỏ thuốc tôi?”
Chu Mai hơi tránh ánh mắt, nở nụ cười:
“Đừng giận mà, em sẽ không nói cho bác sĩ Hứa đâu…”
Cô ta còn chưa nói dứt câu, người đàn ông đã mạnh mẽ bóp lấy cổ cô ta, đè xuống đầu giường, đôi mắt đỏ rực:
“Cô tốn công bày mưu tính kế như vậy, là muốn lợi dụng tôi để tổn thương Đông Hạ, đúng không?!”
Lúc này, hình ảnh anh hoàn toàn trái ngược với vẻ ôn nhu, nho nhã thường ngày.
Chu Mai hô hấp nghẹn lại, khó nhọc nắm lấy tay người đàn ông, nhưng cho dù cô ta giãy giụa thế nào, cũng không thể thoát khỏi sự kìm chặt của anh.
Ngược lại, lực tay của người đàn ông càng lúc càng mạnh.
Cảm giác như não bộ thiếu oxy, hơi thở bắt đầu trở nên khó khăn.
Gương mặt cô ta đỏ bừng, đôi mắt mở to:
“Cho dù bây giờ anh có bóp c.h.ế.t tôi… cũng không thể thay đổi sự thật rằng chúng ta đã phát sinh quan hệ!”
Các đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay của Chung Thuật, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng không chút độ cong.
Giằng co một hồi, anh bỗng bật cười khẽ, rồi buông tay ra.
Khoảnh khắc Chu Mai được giải thoát, cơ thể đang căng cứng cuối cùng cũng thả lỏng, cô ta liên tục hít sâu để điều hòa nhịp thở.
Chung Thuật lúc này đã mặc quần áo chỉnh tề, xuống giường.
Ngay sau đó, anh rút từ ví ra một xấp tiền mặt, lạnh lùng ném lên giường.
Chu Mai lập tức trừng to mắt.
Lời của Lục Hà vừa dứt, Hứa Đông Hạ hơi khựng lại, cẩn thận kiểm tra một lượt, chắc chắn kim tiêm không bị lệch, sau đó ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn cô đầy ý cười.
Chọc cô à.
Cô kiềm chế nhìn anh một cái, phun ra một câu: “Sốt đến ngu rồi à.”
Lục Hà cong môi cười.
Anh lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt cô gái trước mặt, ánh đèn tường dịu nhẹ tỏa sáng, khiến cho đường nét khuôn mặt rõ ràng của cô trở nên mềm mại hơn.
Đôi con ngươi cô rất sáng, đang đối diện thẳng với anh.
Hứa Đông Hạ im lặng vài giây, rồi dời mắt đi, đứng dậy khẽ nói: “Anh ngủ đi, tôi ngồi canh.”
Câu này vốn dĩ không có hàm ý gì đặc biệt.
Nhưng từ miệng cô buông ra một cách nhẹ nhàng, cộng thêm không khí xung quanh, lại khiến bầu không khí bỗng dưng ngột ngạt hẳn lên.
Ánh mắt của Lục Hà tối đi vài phần.
Hứa Đông Hạ cũng cảm nhận được sự khác thường, cô khựng lại một chút rồi bổ sung thêm: “Tôi nói là canh thuốc.”
Nói xong lại cảm thấy lời giải thích này hơi dư thừa.
Cô có chút xấu hổ, liếc nhìn người đàn ông đang tựa đầu trên giường, thấy môi mỏng anh hơi nhếch lên như đang cười, bèn mím môi: “Cười cái gì?”
Lục Hà nhìn cô, từ tốn nói ra một chữ: “Em.”
Là đang cười cô.
Hứa Đông Hạ sững sờ hai giây, tai hơi đỏ lên, bĩu môi: “Ngủ của anh đi.”
Cô quay người rời khỏi phòng ngủ, còn tiện tay khép cửa lại.
Thấy vậy, người đàn ông khẽ cười một tiếng, ánh mắt đen láy trong bóng tối như đá mã não, lấp lánh ánh sáng.
Hứa Đông Hạ quay lại phòng khách, lấy điện thoại trong túi ra nhắn tin cho Hình Tinh, sợ cô ấy lo lắng nên nói thật tình hình hiện tại.
Không ngờ tin nhắn vừa gửi đi không bao lâu, điện thoại liền đổ chuông như pháo bắn.
Vừa bắt máy, giọng Hình Tinh vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu truyền tới: “Sao cậu lại ở chỗ Lục Hà?”
Hứa Đông Hạ đơn giản đáp: “Anh ta bị bệnh.”
Lời vừa dứt, bên kia im lặng một hồi, rồi Hình Tinh buông một câu đầy nghi hoặc: “Xạo, anh ta đâu có bệnh gì, rõ ràng là muốn gặp cậu.”
Thành phố Đồng Thành lớn như vậy, có bao nhiêu bệnh viện, bao nhiêu bác sĩ nổi tiếng, nhà họ Lục lại là danh môn vọng tộc, làm gì thiếu bác sĩ riêng. Rõ ràng là có mưu đồ.
Những gì Hình Tinh nhìn ra được, Hứa Đông Hạ sao có thể không hiểu.
Thật ra cô và Lục Hà đều hiểu rõ, chỉ là cả hai đều giả vờ không biết, không vạch trần mà thôi.
Dù là vì trách nhiệm nghề nghiệp hay do xen lẫn tình cảm cá nhân, đêm nay cô cũng sẽ đến đây, không thể làm ngơ trước tình trạng của anh.
Điện thoại rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi.
Hình Tinh chuyển đề tài: “Chuyện hôm nay cậu nhờ mình điều tra, mình tra được rồi.” Cô dừng một chút, tiếp tục: “Trước khi Lý Diên gả cho chú của cậu, bà ta từng có một cuộc hôn nhân. Nghe nói là vì bà ta chê chồng cũ kiếm được ít tiền, lại tiêu xài hoang phí, thường xuyên cãi nhau, cuối cùng chồng không chịu nổi nên đệ đơn ly hôn, con cái cũng để lại cho chồng nuôi.”
Hứa Đông Hạ nhíu mày, nghĩ đến cảnh ban ngày ở bệnh viện, giữa trán phủ một lớp phiền muộn.
Hình Tinh nói tiếp: “Còn nữa, nghe người địa phương nói, trước khi cưới, Lý Diên nói dối rằng mình chưa từng kết hôn. Sau khi cưới, khi ba của cậu biết sự thật thì hai người từng cãi nhau một trận. Sau đó bà ta vừa hay phát hiện mình mang thai, nên cả hai mới không xé rách mặt.”
Nói đến đây, Hình Tinh chần chừ một chút rồi dặn: “Đông Hạ, mình cảm thấy Lý Diên không đơn giản đâu, cậu nhất định phải cẩn thận.”
Hứa Đông Hạ khẽ ừ một tiếng.
Thực ra trong lòng cô đã mơ hồ cảm thấy điều đó từ lâu. Ban ngày ánh mắt Lý Diên nhìn cô, không chừng chẳng bao lâu nữa bà ta sẽ chủ động đến tìm cô.
Cứ nhìn đi, xã hội này luôn có kiểu người như vậy, chỉ cần nếm được chút ngọt ngào miễn phí, điều nghĩ đến không phải là cảm ơn, mà là được voi đòi tiên, ngày càng quá quắt.
Nói thêm vài câu, điện thoại cúp máy.
Hứa Đông Hạ ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi một lát, khi xoa huyệt thái dương vô tình chạm vào khung ảnh đặt trên bàn trà bên cạnh.
Cô nâng khung ảnh bị ngã lên, chỉnh lại ngay ngắn, vừa nhìn rõ tấm ảnh thì cả người chợt cứng đờ.
Đó là một bức ảnh gia đình.
Tổng cộng có bốn người. Phía trước là hai cậu bé trạc tuổi nhau, trong đó một người là Lục Hà, còn phía sau là hai người lớn, chắc là ba mẹ anh.
Cậu bé còn lại trông có chút giống Lục Hà, có thể là anh hoặc em trai.
Nhưng… sao cô chưa từng nghe ai nói, nhà họ Lục ngoài Lục Hà ra còn có anh em nào khác? Hơn nữa…
Hứa Đông Hạ cầm lấy bức ảnh, nhíu mày nhìn chằm chằm vào người đàn ông đứng phía sau Lục Hà—ba anh, cảm thấy rất quen mà cũng rất lạ.
Cô chắc chắn là đã từng gặp người đàn ông này ở đâu đó.
Nghĩ một lúc lâu, trong đầu vẫn không thể lần ra chút manh mối nào, hoàn toàn không nhớ nổi đã gặp ông ấy ở đâu.
Chỉ là mơ hồ nhớ lại, mấy năm trước khi du học ở Mỹ, cô từng đọc một bài báo trong nước trên một tờ báo tiếng Hoa.
Nội dung bài báo liên quan đến danh môn họ Lục, do một số cây bút nổi tiếng suy đoán về nguyên nhân cái c.h.ế.t của người cầm lái gia tộc Lục – Lục Kình Viễn, chính là cha của Lục Hà.
Có người nói, Lục Kình Viễn tử vong do tai nạn xe cộ.
Cũng có người nói, ông bị bắt cóc và sát hại, nhưng vụ việc bị thế lực của nhà họ Lục đè xuống, không để lộ ra ngoài.
Lại có người nói, Lục Kình Viễn mắc chứng trầm cảm nặng, tự sát mà chết.
Mỗi người một giả thuyết, mỗi lời có lý riêng.
Chỉ là bài báo đó sau khi đăng không bao lâu đã bị thu hồi toàn bộ, các nhà báo và đơn vị xuất bản liên quan cũng bị phong sát triệt để.
Từ đó về sau, không còn ai dám công khai nhắc đến chuyện này trên mạng nữa.
Hứa Đông Hạ lấy lại tinh thần, nhìn người đàn ông trong ảnh thêm một lần, sau đó đặt lại khung ảnh vào chỗ cũ.
Cô ước chừng thời gian đã gần đến, liền đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Đèn tường đã tắt.
Bên trong tối đen, Hứa Đông Hạ nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ mà lặng lẽ bước đến mép giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người đàn ông trên giường đã ngủ say, đường nét khuôn mặt ẩn trong bóng tối, hơi thở chậm rãi và đều đặn.
Trong chai truyền dịch chỉ còn lại một phần tư dung dịch kháng viêm.
Hứa Đông Hạ lùi lại vài bước, ngồi xuống ghế sofa gần đó, yên lặng ngắm nhìn gương mặt lúc ngủ của người đàn ông.
Bức rèm cửa kính lớn hướng nam chưa được kéo kín, cảnh đêm ngoài trời loang lổ, ánh trăng cũng tùy tiện rọi vào, xua tan bớt phần âm u trong phòng.
Dưới ánh trăng dịu dàng, cô quan sát dung mạo anh.
Khi ngủ, anh thật sự trông dịu dàng và vô hại hơn rất nhiều, cũng khiến người ta có thiện cảm hơn.
Tóc ngắn mềm mại, trán đầy đặn, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, các đường nét gương mặt sắc sảo mà hài hòa.
Trong đầu cô như đang lặng lẽ khắc ghi lại gương mặt này.
Không biết đã nhìn bao lâu, đến khi cô hoàn hồn lại thì chai truyền dịch đã cạn sạch.
Cô vội vàng bước đến, rút kim tiêm ra cho anh, sau đó kéo ngăn kéo tủ đầu giường, lấy hộp thuốc nhỏ bên trong, rút ra một miếng bông, nhẹ nhàng ấn vào chỗ chảy m.á.u trên mu bàn tay anh.
Khi vô tình chạm vào tay anh, Hứa Đông Hạ hơi khựng lại.
Lạnh.
Cô do dự một chút, rồi đưa tay phủ lên mu bàn tay anh.
Rất lạnh.
Không rõ là do truyền dịch hay thể chất anh vốn dĩ đã như vậy.
Chờ m.á.u ngừng chảy, Hứa Đông Hạ vẫn nắm tay anh đặt trong lòng bàn tay mình, giữ ấm một lúc lâu, mà vẫn không thấy có chuyển biến.
Lúc này cô mới chắc chắn, anh là người thể chất vốn lạnh.
Cô nhẹ nhàng đắp lại chăn cho anh, cả cánh tay lộ ra ngoài cũng cẩn thận nhét vào trong chăn.
Sau đó, cô cất lại hộp thuốc nhỏ về chỗ cũ.
Chỉ là khi mở ngăn kéo, dưới ánh sáng lờ mờ, cô đột nhiên khựng lại.
Vừa rồi cô không để ý, trong ngăn kéo còn đặt mấy lọ thuốc.
Cô ngừng lại vài giây, đưa tay cầm lấy một lọ, ánh mắt trầm xuống.
Zolpidem Tartrate Tablets
Thuốc ngủ.
Cô quay đầu liếc nhìn người đàn ông đang ngủ say trên giường, giữa hai hàng lông mày nhíu chặt.
——
Hôm sau, bầu trời bắt đầu rạng sáng, ánh nắng nhạt xuyên qua cửa sổ, chiếu lên hai thân thể nam nữ đang quấn lấy nhau trên giường.
Một lát sau, Chung Thuật từ từ mở mắt, đầu đau như búa bổ.
Anh nhíu mày, điều chỉnh hô hấp.
Bên tai vang lên một giọng nữ dịu dàng:
“Anh tỉnh rồi à?”
Trong khoảnh khắc đó, cả người Chung Thuật bỗng cứng đờ.
Anh nghiêng đầu nhìn sang, vừa thấy người phụ nữ nằm bên cạnh, m.á.u trong người như đảo ngược, ánh mắt trầm xuống.
Đôi mắt đỏ ngầu, hơi thở gấp gáp:
“Cô… sao cô lại ở đây?”
Chu Mai chạm phải ánh mắt phẫn nộ của anh, khẽ cười:
“Bác sĩ Chung, trí nhớ của anh tệ thật đấy. Đây là nhà tôi, tôi sao lại không thể ở đây chứ?”
Vừa nói, cô ta vừa định đưa tay ôm lấy anh, nhưng lại bị người đàn ông hất ra đầy chán ghét.
Khi Chung Thuật thấy vết hôn chi chít trên cổ cô ta, ánh mắt trở nên u ám đến đáng sợ.
Lửa giận bùng cháy trong đáy mắt, như thể sắp thiêu rụi tất cả.
Chu Mai hoàn toàn không mảnh vải, chỉ quấn một chiếc chăn, cong môi cười:
“Đừng dùng ánh mắt đó nhìn em. Đêm qua rõ ràng là anh chủ động mà.”
Lời vừa rơi xuống, lửa giận trong lòng anh lại bùng lên.
Đêm qua Chu Mai bảo có chuyện liên quan đến Đông Hạ muốn nói, anh mới đồng ý đi cùng cô ta.
Hai người chỉ uống vài ly rượu, vì cô ta nói là bạn của Đông Hạ, nên anh không cảnh giác.
Chuyện xảy ra sau đó… anh không cần hỏi cũng biết.
Chung Thuật mím môi, sắc mặt vô cùng khó coi, tức giận đến mức bật cười:
“Tôi chủ động, hay là cô bỏ thuốc tôi?”
Chu Mai hơi tránh ánh mắt, nở nụ cười:
“Đừng giận mà, em sẽ không nói cho bác sĩ Hứa đâu…”
Cô ta còn chưa nói dứt câu, người đàn ông đã mạnh mẽ bóp lấy cổ cô ta, đè xuống đầu giường, đôi mắt đỏ rực:
“Cô tốn công bày mưu tính kế như vậy, là muốn lợi dụng tôi để tổn thương Đông Hạ, đúng không?!”
Lúc này, hình ảnh anh hoàn toàn trái ngược với vẻ ôn nhu, nho nhã thường ngày.
Chu Mai hô hấp nghẹn lại, khó nhọc nắm lấy tay người đàn ông, nhưng cho dù cô ta giãy giụa thế nào, cũng không thể thoát khỏi sự kìm chặt của anh.
Ngược lại, lực tay của người đàn ông càng lúc càng mạnh.
Cảm giác như não bộ thiếu oxy, hơi thở bắt đầu trở nên khó khăn.
Gương mặt cô ta đỏ bừng, đôi mắt mở to:
“Cho dù bây giờ anh có bóp c.h.ế.t tôi… cũng không thể thay đổi sự thật rằng chúng ta đã phát sinh quan hệ!”
Các đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay của Chung Thuật, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng không chút độ cong.
Giằng co một hồi, anh bỗng bật cười khẽ, rồi buông tay ra.
Khoảnh khắc Chu Mai được giải thoát, cơ thể đang căng cứng cuối cùng cũng thả lỏng, cô ta liên tục hít sâu để điều hòa nhịp thở.
Chung Thuật lúc này đã mặc quần áo chỉnh tề, xuống giường.
Ngay sau đó, anh rút từ ví ra một xấp tiền mặt, lạnh lùng ném lên giường.
Chu Mai lập tức trừng to mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương