Nháy mắt đã đến lễ tình nhân.
Cấp ba việc học nặng nề, trong lúc nghỉ đông cũng phải chiếu theo lịch đi học mà làm.
Tô Bạch hôm nay đi tới trường học, móc từ trong ngăn bàn ra một hộp quà dẹt dẹt, Tô Bạch mở ra, bên trong là một chiếc khăn quàng cổ dành cho nam, chất liệu rất đẹp, tựa hồ còn được vẩy một ít nước hoa.
Lâm Tiêu ngồi ở bàn sau, nhẹ nhàng ho một tiếng, sốt ruột lật sách liên tục.
Tô Bạch đẩy kính mắt một cái, quay đầu lại nhìn Lâm Tiêu, dùng giọng điệu khẳng định nói: là cậu tặng.
Lâm Tiêu hàm hàm hồ hồ ừ một tiếng.
Tô Bạch nở nụ cười: cảm ơn, lễ tình nhân vui vẻ.
Lâm Tiêu không được tự nhiên đáp lại một tiếng, cúi đầu điên cuồng lật sách, một mặt đem sách lật đến vang lên tiếng ào ào, một mặt lầm bầm lầu bầu: ngọa tào đề này thật khó.
Tô Bạch không nói gì chậm rãi sáp lại, gần đến mức trán hai người tựa hồ sắp chạm vào nhau, hô hấp hài hòa như muốn hòa vào làm một.
Làn da Lâm Tiêu từ lỗ tai đến xương quai xanh đều hồng thành một mảnh, đầu óc loạn hết cả lên, nghĩ thầm chỉ tiến thêm hai centimet nữa là hôn được rồi vậy rốt cuộc có muốn hôn hay không hôn trong phòng học có phải không được tốt lắm hay không bất quá ngược lại là giáo viên chưa tới hôn hay là không đây ngọa tào ngọa tào ngọa tào cậu ấy đột nhiên sáp lại có phải là ám chỉ mình hôn cậu ấy…
Tô Bạch nhìn chằm chằm vào quyển sách trên tay Lâm Tiêu, chính trực nói: cậu nói đề nào khó?
Lâm Tiêu sửng sốt:...hả?
Tô Bạch đẩy đẩy kính mắt, lui về một khoảng cách an toàn: tớ xem qua rồi, cũng không khó đâu.
Lâm Tiêu tàn bạo vuốt mặt một cái: cậu vừa nãy lại gần là để xem đề?
Tô Bạch một bộ ngay thẳng chính trực: đúng vậy, tớ đã nói với cậu rồi, bài tập trong quyển sách trên tay cậu đều biên soạn dựa trên kiến thức cơ bản, nếu cậu cảm thấy khó chứng tỏ kiến thức cơ bản của cậu không đủ vững chắc, khái niệm cùng công thức trong sách cậu chưa thuộc lòng phải không? Chưa thuộc thì không thể làm được bài đâu…
Lâm Tiêu cảm thấy bản thân muốn hỏng mất, dùng ngòi bút đâm lên sách bài tập tạo thành một cái động: câm miệng!
Tô Bạch một bộ ông cụ non: cậu xem lại mình đi, tớ chỉ nói vấn đề hiện tại của cậu nằm ở đâu, cậu lại không chịu tiếp thu.
Lâm Tiêu tức giận đến mức quăng luôn cây bút chạy ra ngoài.
Mk, bệnh thần kinh..
Cấp ba việc học nặng nề, trong lúc nghỉ đông cũng phải chiếu theo lịch đi học mà làm.
Tô Bạch hôm nay đi tới trường học, móc từ trong ngăn bàn ra một hộp quà dẹt dẹt, Tô Bạch mở ra, bên trong là một chiếc khăn quàng cổ dành cho nam, chất liệu rất đẹp, tựa hồ còn được vẩy một ít nước hoa.
Lâm Tiêu ngồi ở bàn sau, nhẹ nhàng ho một tiếng, sốt ruột lật sách liên tục.
Tô Bạch đẩy kính mắt một cái, quay đầu lại nhìn Lâm Tiêu, dùng giọng điệu khẳng định nói: là cậu tặng.
Lâm Tiêu hàm hàm hồ hồ ừ một tiếng.
Tô Bạch nở nụ cười: cảm ơn, lễ tình nhân vui vẻ.
Lâm Tiêu không được tự nhiên đáp lại một tiếng, cúi đầu điên cuồng lật sách, một mặt đem sách lật đến vang lên tiếng ào ào, một mặt lầm bầm lầu bầu: ngọa tào đề này thật khó.
Tô Bạch không nói gì chậm rãi sáp lại, gần đến mức trán hai người tựa hồ sắp chạm vào nhau, hô hấp hài hòa như muốn hòa vào làm một.
Làn da Lâm Tiêu từ lỗ tai đến xương quai xanh đều hồng thành một mảnh, đầu óc loạn hết cả lên, nghĩ thầm chỉ tiến thêm hai centimet nữa là hôn được rồi vậy rốt cuộc có muốn hôn hay không hôn trong phòng học có phải không được tốt lắm hay không bất quá ngược lại là giáo viên chưa tới hôn hay là không đây ngọa tào ngọa tào ngọa tào cậu ấy đột nhiên sáp lại có phải là ám chỉ mình hôn cậu ấy…
Tô Bạch nhìn chằm chằm vào quyển sách trên tay Lâm Tiêu, chính trực nói: cậu nói đề nào khó?
Lâm Tiêu sửng sốt:...hả?
Tô Bạch đẩy đẩy kính mắt, lui về một khoảng cách an toàn: tớ xem qua rồi, cũng không khó đâu.
Lâm Tiêu tàn bạo vuốt mặt một cái: cậu vừa nãy lại gần là để xem đề?
Tô Bạch một bộ ngay thẳng chính trực: đúng vậy, tớ đã nói với cậu rồi, bài tập trong quyển sách trên tay cậu đều biên soạn dựa trên kiến thức cơ bản, nếu cậu cảm thấy khó chứng tỏ kiến thức cơ bản của cậu không đủ vững chắc, khái niệm cùng công thức trong sách cậu chưa thuộc lòng phải không? Chưa thuộc thì không thể làm được bài đâu…
Lâm Tiêu cảm thấy bản thân muốn hỏng mất, dùng ngòi bút đâm lên sách bài tập tạo thành một cái động: câm miệng!
Tô Bạch một bộ ông cụ non: cậu xem lại mình đi, tớ chỉ nói vấn đề hiện tại của cậu nằm ở đâu, cậu lại không chịu tiếp thu.
Lâm Tiêu tức giận đến mức quăng luôn cây bút chạy ra ngoài.
Mk, bệnh thần kinh..
Danh sách chương