Chiều hôm đó, Lâm Tiêu đang ở trong phòng kí túc chơi LOL, Tô Bạch đột nhiên gọi điện thoại tới.

Lâm Tiêu lựa chọn hãm hại đồng đội, lập tức nhận điện thoại: alo? Giọng nói Tô Bạch hơi run run: cậu đang ở đâu? Có bận không?

Lâm Tiêu quét mắt nhìn màn hình vẫn đang mở cửa sổ game: ở kí túc, không bận, có chuyện gì không?

Tô Bạch ngượng ngùng cười một tiếng, nói: à……cậu kéo rèm cửa sổ ra nhìn bên ngoài một chút đi.

Lâm Tiêu nhất thời cảm thấy hơi hồi hộp, tưởng rằng nhóc thần kinh này bày nến ở dưới lầu, vì vậy không yên tâm mở miệng xác định trước: bên ngoài có cái gì?

Ngay lúc này một tên bạn cùng phòng của Lâm Tiêu đang đứng bên cửa sổ thét lên một tiếng đầy kinh hãi: ngọa tào, có đứa ở lầu đối diện tỏ tình với Lâm Tiêu kìa!

Lâm Tiêu vừa vui vừa sợ, từ sau lưng mấy thằng bạn cùng phòng thò nửa đầu ra nhìn về phía lầu đối diện —

Một tấm băng biểu ngữ nền đỏ chữ vàng to đùng được treo ở phòng kí túc lầu đối diện, bên trên là hàng chữ lớn: Lâm Tiêu, tớ yêu cậu, làm bạn trai tớ đi!

Tô Bạch đứng ở phòng kí túc lầu đối diện vung tay về phía bên này hô to: Lâm Tiêu —- tớ yêu cậu —— đồng ý làm bạn trai tớ đi!

Mấy thằng bạn cùng phòng Lâm Tiêu nhất thời bùng nổ: uầy, ngọa tào, đây không phải là tiểu Tô Bạch nhà ông sao?

Lâm Tiêu suýt chút nữa chết đứng tại chỗ:……

Kỳ thực chuyện Lâm Tiêu thích Tô Bạch ở phòng kí túc này cũng không phải là chuyện bí mật gì, mấy tên bạn cùng phòng dù đều là thẳng nam nhưng vẫn tỏ ra thấu hiểu, hiện tại còn có thể xem trò vui không sợ dây vào phiền phức, bắt đầu cợt nhả ồn ào, hét to: đồng ý! Đồng ý đồng ý đồng ý! Đồng ý làm bạn trai của cậu!

Lúc này thanh âm kích động của Tô Bạch truyền từ đầu dây bên kia tới: Lâm Tiêu, cậu có vui không, có ngạc nhiên không?

Lâm Tiêu thực sự không đành lòng đả kích thằng nhóc thần kinh này, cố nhịn xuống, nói: …….có.

Tô Bạch mừng rỡ đến hoa tay múa chân: lão đại phòng tớ nói, nếu hỏi han cần không có tác dụng, tốt nhất nên làm oanh oanh liệt liệt một lần. Cậu xem như vậy đã đủ oanh liệt chưa?

Lâm Tiêu cắn răng:……tạm đủ.

Oanh em gái cậu!

Tô Bạch hưng phấn nói: vậy là cậu đã đồng ý rồi, chúng ta từ giờ có phải chính là loại quan hệ đó…quan hệ yêu đương?

Lâm Tiêu kinh ngạc: tôi đồng ý lúc nào?

Tô Bạch ngượng ngùng nói: vừa nãy khi tớ nói cậu làm bạn trai tớ đi, mấy người đối diện đều kêu to đồng ý, tớ thấy cậu cũng la theo.

Lâm Tiêu khẽ co giật khóe miệng: tôi không có hô……cậu lại không đeo kính.

Tô Bạch trầm mặc trong chốc lát, rất thất vọng: à.

Lâm Tiêu hít sâu một cái: ngày mai tôi đưa cậu đi đo kính áp tròng, cậu thu lại biểu ngữ trước đi.

Tô Bạch hít hít cái mũi: cậu không thích à.

Lâm Tiêu đập đầu lên bàn học, lòng đầy xót xa nghĩ một đằng nói một nẻo: thích, thế nên cậu mau thu lại cẩn thận, treo bên ngoài dễ bị bẩn.

Mấy tên bạn cùng phòng nhất thời cười như điên.

Lâm Tiêu bi phẫn cúp điện thoại.

Lão tử đường đường là hotboy năm nhất, vậy mà cứ như thế bị một tấm biểu ngữ nền đỏ chữ vàng cùng với một thùng dưa ướp muối thu phục rồi?

Mk, thần kinh là bệnh truyền nhiễm à!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện