Bị Tô Bạch cho đi mất nửa cái mạng, Lâm Tiêu một bộ không thiết sự đời đi vào viện bảo tàng Cách mạng Tân Hợi.
Tô Bạch hồn nhiên không biết đến sức phá hoại của mình, bộ dáng như con chim nhỏ vui sướng dắt Lâm Tiêu đến từng phòng trưng bày tham quan, mỗi vật trưng bày Tô bạch đều có thể giới thiệu mạch lạc rõ ràng.
Nghe giới thiệu một lúc, Lâm Tiêu vốn đang cực kỳ sa sút thấy có một chút hứng thú, nói: cậu so với hướng dẫn viên còn lợi hại hơn.
Tô Bach kiêu ngạo ưỡn ngực một cái, khí thế mười phần đẩy đẩy gọng kính: tớ vì buổi hẹn hò hôm nay mà chuẩn bị hết ba ngày, bất kể loại tư liệu văn hiến nào liên quan đến Cách mạng Tân Hợi, cậu thấy có gì không hiểu có thể hỏi tớ.
Lâm Tiêu nghe vậy ngẩn người, cơn giận trong bụng nhất thời tiêu tan phân nửa.
Tô Bạch tên nhóc thần kinh này tuy rất dễ chọc người khác bực mình, thế nhưng bộ dạng chân thành thật lòng này cũng thật sự khiến người thương tiếc.
Hai người ở phòng trưng bày xoay quanh tới tận chiều, những thứ gì được trưng bày cũng đều xem hết một lượt.
Lúc ra khỏi viện bảo tàng, Tô Bạch tâm tình vui vẻ vỗ vỗ vai Lâm Tiêu: tớ mời cậu ăn cơm.
Lâm Tiêu thở ra một hơi: để tôi mời cậu đi, tôi biết gần đây có nhà…
Nhà hàng cơm Tây vô cùng lãng mạn…
Nhưng không chờ Lâm tiêu nói hết, Tô Bạch đã lạch bà lạch bạch chạy ra xa.
Chỉ chốc lát sau, Tô Bạch trên mỗi tay cầm một cái hotdog trở về.
Lâm Tiêu trong lòng lạnh lẽo: ……
Kế hoạch đi nhà hàng cơm Tây bất hạnh bị bỏ qua.
Tô Bạch đưa hotdog bên tay trái cho Lâm Tiêu, nói: phần của cậu, gấp đôi tương cà.
Lâm Tiêu trong lòng ấm lên: ……
Mình khi ăn hotdog thường thích cho nhiều tương cà, vật nhỏ này vậy mà vẫn nhớ kỹ.
Trong lòng vừa lạnh vừa ấm.
Lâm Tiêu cũng không biết mình nên khóc hay nên cười.
Tô Bạch cắn cắn mấy miếng đã đem hotdog ăn hết, phủi tay một cái, đôi mắt to cười đến híp lại thành một đường, nghiêm túc tổng kết: viện bảo tàng đã tham quan, cơm cũng đã ăn, buổi hẹn hò hôm nay rất hoàn mỹ, tớ chấm một trăm điểm.
Lâm Tiêu vẻ mặt phức tạp nhìn cậu: …….
Một trăm điểm cái rắm!
Tô Bạch vỗ lên đầu một cái: a quên mất, còn có quà tặng chưa đưa cho cậu.
Lâm Tiêu vừa nghe đến hai chữ quà tặng, lập tức đề cao cảnh giác: quà của cậu hôm nay, không phải lại là sách chứ? Tô Bạch lắc đầu nguầy nguậy: sao có thể là nó, tớ kể cho lão đại phòng tớ chuyện tớ tặng cậu sách bài tập, lão đại nói tớ bệnh tâm thần……Hóa ra mọi người đều không thích quà tặng kiểu đó.
Lâm Tiêu trong lòng đau xót: không phải, không phải là không thích, chỉ là tôi……sách quá nhiều tôi xem không hết.
Tô Bạch cao hứng cười cười: vậy thì tốt. Bất quá hôm nay quà tớ chuẩn bị cho cậu là quạt giấy tớ tự tay viết lên.
Lâm Tiêu trong lòng ngọt ngào: mau cho tôi xem.
Tự mình viết lên quạt giấy tặng người ta, đối với vật nhỏ này mà nói coi như có tiến bộ, thật hiếm thấy.
Tốt nhất là viết thơ tình gì đó, ôi chao, ai nha, ha ha ha……
Tô Bạch kích động kéo khóa balo, từ bên trong rút ra một chiếc quạt giấy, xòe quạt.
Bốn đại tự mạnh mẽ hữu lực lập tức xuất hiện trước mi mắt Lâm Tiêu —
Thiên Hạ Vi Công.
Lâm Tiêu toàn thân hóa đá:……
Tô Bạch liếm môi một cái, bắt đầu lẩm bà lẩm bẩm: bốn chữ “Thiên Hạ Vi Công” này là bốn chữ người lãnh đạo cách mạng Tân Hợi Tôn Trung Sơn tiên sinh thích viết nhất lúc bình sinh, năm 1924, trong 《 Chủ nghĩa Tam Dân 》 Tôn Trung Sơn tiên sinh viết, chủ nghĩa Tam Dân chân chính…
Lâm Tiêu vươn tay che lại cái miệng đang cằn nhằn của Tô Bạch, có chút phát bực: câm miệng, cậu để tôi yên lặng một lát…
Tô Bạch bung ra cây quạt Thiên Hạ Vi Công, quay lại quạt quạt cho Lâm Tiêu: sao vậy? Cậu không thoải mái? Quạt quạt một chút có khá hơn không?
Lâm Tiêu giật lấy cây quạt Thiên Hạ Vi Công, hung ác nói: câm miệng!
Mk, bệnh thần kinh!
Tô Bạch hồn nhiên không biết đến sức phá hoại của mình, bộ dáng như con chim nhỏ vui sướng dắt Lâm Tiêu đến từng phòng trưng bày tham quan, mỗi vật trưng bày Tô bạch đều có thể giới thiệu mạch lạc rõ ràng.
Nghe giới thiệu một lúc, Lâm Tiêu vốn đang cực kỳ sa sút thấy có một chút hứng thú, nói: cậu so với hướng dẫn viên còn lợi hại hơn.
Tô Bach kiêu ngạo ưỡn ngực một cái, khí thế mười phần đẩy đẩy gọng kính: tớ vì buổi hẹn hò hôm nay mà chuẩn bị hết ba ngày, bất kể loại tư liệu văn hiến nào liên quan đến Cách mạng Tân Hợi, cậu thấy có gì không hiểu có thể hỏi tớ.
Lâm Tiêu nghe vậy ngẩn người, cơn giận trong bụng nhất thời tiêu tan phân nửa.
Tô Bạch tên nhóc thần kinh này tuy rất dễ chọc người khác bực mình, thế nhưng bộ dạng chân thành thật lòng này cũng thật sự khiến người thương tiếc.
Hai người ở phòng trưng bày xoay quanh tới tận chiều, những thứ gì được trưng bày cũng đều xem hết một lượt.
Lúc ra khỏi viện bảo tàng, Tô Bạch tâm tình vui vẻ vỗ vỗ vai Lâm Tiêu: tớ mời cậu ăn cơm.
Lâm Tiêu thở ra một hơi: để tôi mời cậu đi, tôi biết gần đây có nhà…
Nhà hàng cơm Tây vô cùng lãng mạn…
Nhưng không chờ Lâm tiêu nói hết, Tô Bạch đã lạch bà lạch bạch chạy ra xa.
Chỉ chốc lát sau, Tô Bạch trên mỗi tay cầm một cái hotdog trở về.
Lâm Tiêu trong lòng lạnh lẽo: ……
Kế hoạch đi nhà hàng cơm Tây bất hạnh bị bỏ qua.
Tô Bạch đưa hotdog bên tay trái cho Lâm Tiêu, nói: phần của cậu, gấp đôi tương cà.
Lâm Tiêu trong lòng ấm lên: ……
Mình khi ăn hotdog thường thích cho nhiều tương cà, vật nhỏ này vậy mà vẫn nhớ kỹ.
Trong lòng vừa lạnh vừa ấm.
Lâm Tiêu cũng không biết mình nên khóc hay nên cười.
Tô Bạch cắn cắn mấy miếng đã đem hotdog ăn hết, phủi tay một cái, đôi mắt to cười đến híp lại thành một đường, nghiêm túc tổng kết: viện bảo tàng đã tham quan, cơm cũng đã ăn, buổi hẹn hò hôm nay rất hoàn mỹ, tớ chấm một trăm điểm.
Lâm Tiêu vẻ mặt phức tạp nhìn cậu: …….
Một trăm điểm cái rắm!
Tô Bạch vỗ lên đầu một cái: a quên mất, còn có quà tặng chưa đưa cho cậu.
Lâm Tiêu vừa nghe đến hai chữ quà tặng, lập tức đề cao cảnh giác: quà của cậu hôm nay, không phải lại là sách chứ? Tô Bạch lắc đầu nguầy nguậy: sao có thể là nó, tớ kể cho lão đại phòng tớ chuyện tớ tặng cậu sách bài tập, lão đại nói tớ bệnh tâm thần……Hóa ra mọi người đều không thích quà tặng kiểu đó.
Lâm Tiêu trong lòng đau xót: không phải, không phải là không thích, chỉ là tôi……sách quá nhiều tôi xem không hết.
Tô Bạch cao hứng cười cười: vậy thì tốt. Bất quá hôm nay quà tớ chuẩn bị cho cậu là quạt giấy tớ tự tay viết lên.
Lâm Tiêu trong lòng ngọt ngào: mau cho tôi xem.
Tự mình viết lên quạt giấy tặng người ta, đối với vật nhỏ này mà nói coi như có tiến bộ, thật hiếm thấy.
Tốt nhất là viết thơ tình gì đó, ôi chao, ai nha, ha ha ha……
Tô Bạch kích động kéo khóa balo, từ bên trong rút ra một chiếc quạt giấy, xòe quạt.
Bốn đại tự mạnh mẽ hữu lực lập tức xuất hiện trước mi mắt Lâm Tiêu —
Thiên Hạ Vi Công.
Lâm Tiêu toàn thân hóa đá:……
Tô Bạch liếm môi một cái, bắt đầu lẩm bà lẩm bẩm: bốn chữ “Thiên Hạ Vi Công” này là bốn chữ người lãnh đạo cách mạng Tân Hợi Tôn Trung Sơn tiên sinh thích viết nhất lúc bình sinh, năm 1924, trong 《 Chủ nghĩa Tam Dân 》 Tôn Trung Sơn tiên sinh viết, chủ nghĩa Tam Dân chân chính…
Lâm Tiêu vươn tay che lại cái miệng đang cằn nhằn của Tô Bạch, có chút phát bực: câm miệng, cậu để tôi yên lặng một lát…
Tô Bạch bung ra cây quạt Thiên Hạ Vi Công, quay lại quạt quạt cho Lâm Tiêu: sao vậy? Cậu không thoải mái? Quạt quạt một chút có khá hơn không?
Lâm Tiêu giật lấy cây quạt Thiên Hạ Vi Công, hung ác nói: câm miệng!
Mk, bệnh thần kinh!
Danh sách chương