“Tiêu rồi, Kỳ gia xuân tâm manh động rồi
Xuân tâm manh động: Tình yêu nảy nở
Bộ dáng hút xì gà của Đình Tứ so với bộ dáng ôn nhu ngày trước càng chán chường hơn một chút.

Giữa hai lông mày anh ta nhàn nhạt u buồn, dần dần chuyển thành hung ác: “Chỉ là làm công việc này của chúng ta, phụ nữ tùy lúc có thể bị trờ thành bia ngắm.


Kỳ Hàn Lâm cũng không để ý tới lời nói của anh ta, đem tài liệu sau khi xem xong ném vào ngực anh ta.

“Nói một chút về miếng đất, tôi chia cho cậu 30%.


“Sao mà cao vậy?” Đình Tử nhíu mi, rất ngoài ý muốn.

“Mua được miếng đất này, giá trị tôi hài lòng còn cao hơn giá trị bản thân nó.


Là như vậy.

Đình Tứ cũng cũng không muốn nói nhiều, anh ta cầm lấy theo tài liệu, gật đầu với Kỳ Hàn Lâm: “Yên tâm.


Lúc này, có một chiếc xe ở cửa chậm rãi dừng lại.

Kỳ Hàn Lâm liếc nhìn bảng số xe một cái.

Dịch Chính Quốc.

“Cậu đi tiếp đãi ông ta.


Lười đối phó với người này, Kỳ Hàn Lâm liền giao cho Đình Tứ.


Đình Tứ cười cười, đồng thời dụi điếu thuốc, giữa hai lông mày ôn nhu đi rất nhiều.

“Tam sinh hữu hạnh vì Kỳ gia cống hiến.


Tam sinh hữu hạnh: may mắn ba đời
Lâm Mạn đang nằm trên giường, nghe được người hầu bên ngoài nói Dịch Chính Quốc đến đây.

Là tới để bàn về hôn lễ của Kỳ Hàn Lâm và Dịch Thanh Vũ.

“Yo, vậy vị tiểu thư kia của chúng ta, không phải bị thất sủng rồi sao?”
“Còn không phải sao, để tôi nói thì vẫn là tiểu thư khuê cát như Dịch Thanh Vũ đẹp, vừa đẹp vừa hiền lành.


Lâm Mạn biết ‘vị tiểu thư kia’ được nhắc đến chính là cô.

Từ sau khi chị Phương và một số người khác bị xa thải, người hầu ở Kỳ gia không hài lòng với cô đã lên đến cực điểm.

Cô ngược lại là không hề quan tâm đến cái này.

Chỉ là nghĩ đến, sau này Tiểu Mộ Tuyết phải gọi Dịch Thanh Vũ là mẹ.

Trong lòng cô cảm thấy không thoải mái.

Không biết Tiểu Mộ Tuyết có gọi hay không.

Lâm Mạn hồn bay phách lạc thở dài.

“Nếu tôi là cô ta thì tôi sẽ từ chức, nào còn có mặt mũi tiếp tục ở cái nhà này.

Chẳng lẽ để Dịch Thanh Vũ tiểu thư gả tới, cô ta còn ỷ vào không đi sao?”
“Kỳ gia cũng thật là, sao lại coi trọng một người bảo mẫu chứ.



“Nói không chừng là kỹ thuật của người ta giỏi, trước tiên bò lên giường Kỳ gia, chụp một vài tấm hình không phải là uy hiếp được Kỳ gia rồi sao?”
Hai người này là đồ ngốc sao?
Lâm Mạn có chút nghe không nổi
nữa.

Nếu Kỳ Hàn Lâm dễ uy hiếp như vậy, vậy bên người anh sớm đã có vô số phụ nữ!
“Để tôi nói, vẫn là Kỳ gia tốt bụng, mới lưu lại một cái tai họa như vậy ờ nhà.


“Cái tên Lâm Mạn này nghe cũng rất là hồng nhan hoạ thủy.


Người hầu bên ngoài vẫn còn tiếp tục nói.

Lâm Mạn đang muốn dùng gối đầu che đầu mình lại.

Thì nghe
thấy tiếng kêu lên của hai người kia—–
“Kỳ, Kỳ gia!”
“Tự mình đi từ chức đi.

” Là âm thanh trầm thấp hờ hững của Kỳ Hàn Lâm.

“Kỳ gia, tôi sai rồi, tôi không nên nói những lời này, ngài cho tôi thêm một cơ hội đi.

” Lâm Mạn nghe, được sau khi một trong hai người hầu nói như vậy, trực tiếp quỳ xuống đất.

Nói đến.

Người bị Kỳ gia đuổi ra ngoài, sẽ có kết cục gì?
Cô thực sự còn chưa hỏi qua.

‘Cút.

Kỳ Hàn Lâm mất hết kiên nhẫn.

Mặc cho hai người ở ngoài cửa kêu gào thế nào, anh cũng không liếc mắt nhìn một cái.

Két—–
Anh vặn chốt cửa, vào phòng Lâm Mạn.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện