Cô ta dừng đánh đàn lại, cầm điện
thoại lên: “A lô?
“Người của chúng ta bị Kỳ Hàn Lâm giết ròi, con tự bảo vệ tốt chính mình, sau đó tìm cơ hội diệt trừ Lâm Mạn.

” Phía bên kia là âm thanh của Dịch Chính Quốc.

“Đã biết.

” Vẻ mặt của Dịch Thanh Vũ lộ ra ý cười, giống như khi nghe điện thoại thường ngày vậy.

“Còn nữa, Kỳ Hàn Lâm bị thương, con chăm sóc cậu ta thật tốt, lợi dụng bắt lấy cơ hội lần này, càng kéo dài thời gian thì đối với chúng ta càng nguy hiểm.


‘Được đó, vậy cuối tuần này chúng ta
hẹn nhau cùng đi xem phim đi.

” Dịch Thanh Vũ nói xong, thân thể hơi nghiêng về phía trước một chút.

Lấy góc độ của cô ta, vừa vặn có thể lợi dụng nắp đàn piano vén lên mà nhìn thấy quản gia và người làm nữ đứng ở phía sau.


Dịch Chính Quốc ý thức được bên cạnh cô ta có người, chỉ vội vàng nói câu sau cùng: “Thanh Vũ, con là đứa nhỏ mà ba kiêu ngạo, cũng là thiên sứ nhỏ lương thiện và thuần khiết nhất, trăm triệu lần con không thể bởi vì sự nhân từ của phụ nữ mà chôn vùi cơ hội tốt, Lâm Mạn kia nên trừ liền diệt trừ!”
“Được rồi được rồi, tớ còn muốn luyện đàn, tớ biết rồi.


Kết thúc cuộc gọi.

Dịch Thanh Vũ xóa bỏ lịch sử trò chuyện, đặt lên kệ bên cạnh cây đàn piano.

“Bác Kiều.


“Vâng, Dịch tiểu thư.

” Bác Kiều đi lên trước, cười đáp lại.

“Bác có thể mở nước giúp tôi không? Lát nữa tôi muốn đi tắm.


“Được, cái này tôi bảo người hầu đi làm.


Lúc này Dịch Thanh Vũ mới tiếp tục đánh đàn.

Cô ta bảo Bác Kiều đi mở nước, nhưng thật ra là vì che dấu kia cuộc điện thoại.

Cô ta không muốn để cho bất luận kẻ nào biết rằng cô ta đã biết trước chuyện Kỳ Hàn Lâm bị thương.

Cho nên, nhất định phải để Bác Kiều làm chứng, cô ta nghe điện thoại xong là muốn đi tắm, không biết Kỳ Hàn Lâm sẽ trở về, càng không có chuẩn bị sẵn sàng đi chăm sóc anh.

Mặc dù là làm điều dư thừa, nhưng mà vì anh Hàn Lâm…
Trong mắt Dịch Thanh Vũ lóe lên tia
sáng không thể tránh được.

Rất nhanh, Kỳ Hàn Lâm đã được đám người Đình Tứ đưa về nhà.

Chớp mắt khi nghe được thanh âm, tiếng đàn của Dịch Thanh Vũ hơi ngừng lại, cô ta kinh ngạc đứng lên: “A Tứ thiếu gia? Đây là có chuyện gì vậy?”
“Kỳ gia bị thương do đạn bắn.


” Đình Tứ giải thích đơn giản, đỡ Kỳ Hàn Lâm lên giường bệnh di động mà Bác Kiều đẩy tới: “Hiện tại tôi đã phẫu thuật cho cậu ta, nếu cô có rãnh thì có thể vào trong phòng chuẩn bị một chút.


Phòng ngủ của anh Hàn Lâm!
Con ngươi của Dịch Thanh Vũ liền di chuyển, từ lúc dọn vào đây đến bây giờ, cô ta còn chưa có đi qua.

Nếu như có thể lúc chăm sóc anh Hàn Lâm, nhân cơ hội…
“Được, tôi liền đi qua.

” Dịch Thanh Vũ cười hì hì đáp ứng: “Có cái gì cần chú ý không?”
“Đem đồ vật đi khử trùng là được rồi.


“Cảm ơn A Tứ thiếu gia.


Đình Tứ nhìn bóng lưng của cô ta, mắt hơi tối sầm lại.

Anh ta thật sự không tin, Dịch Thanh
Vũ có thể dọn tốt phòng.

Lúc đầu Dịch Thanh Vũ còn vui vẻ tự tại, nhưng rồi dần dần mệt mỏi.

Tất cả ngăn kéo trong phòng anh Hàn Lâm đều khóa lại, sự tò mò của cô ta căn bản không được thỏa mãn.


Cuối cùng, Dịch Thanh Vũ lười động tay vào lần nữa, ngồi trên sô pha cạnh cửa sổ nghỉ ngơi.

Két—-
Nháy mắt, cửa bị người khác đẩy ra, Dịch Thanh Vũ giả vờ cầm lấy thùng phun.

Rửa sạch thảm thì không thể dùng
thùng phun.

” Lâm Mạn thấy Dịch Thanh Vũ muốn phun cồn lên trên thảm, chạy nhanh lại ngăn cản cô ta: “Sẽ dẫn tới hỏa hoạn đấy, Dịch tiểu thư, cô ở một bên nghỉ ngơi đi, tôi đến làm là được rồi.


“Anh Hàn Lâm bị thương, tôi đương nhiên phải góp một phần sức.

” Dịch Thanh Vũ bất mãn, cũng không muốn giao thùng phun cho Lâm Mạn.

“Dịch tiểu thư, cô mau đem thứ này cho tôi đi, tôi làm cho nhanh, lúc chờ Kỳ gia đến nghỉ ngơi, không phải cô có thể nói những thứ này là do cô làm là được rồi sao? ” Lâm Mạn rất bất đắc dĩ.

Cô vốn là không muốn tới.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện