“Dịch tiểu thư đích ý tứ là, muốn tôi và Đình Tứ ở bên nhau?”
“Đúng vậy.

” Dịch Thanh Vũ nói xong tiếp tục lăn xe về hướng trước: “Con người của lòng dạ rất hẹp hòi, chỉ khi cô và Đình Tứ ở bên nhau, tôi mới yêu tâm với anh Hàn Lâm.


“Dịch tiểu thư, vậy nếu như bên cạnh Kỳ gia xuất hiện những người phụ nữ khác, cô cũng giải quyết như vậy sao?”
“Là tôi cho cô một con đường sống, Lâm Mạn, lấy gia thế của tôi muốn giải quyết cô quả thực rất dễ dàng, huống chi về sau tôi còn gả cho anh Hàn Lâm, nếu cô không nghe tôi, đến lúc đó hạnh phúc và tương lai của con gái cô…”
Dịch Thanh Vũ chưa nói hết lời, sắc mặt của Lâm Mạn đã thay đổi.

Vì Mộ Tuyết.

Coi như là vì Mộ Tuyết.

Đầu ngón tay của Lâm Mạn hung
hăng đâm vào lòng bàn tay, âm thanh cô run rẩy nói: “Được, Dịch tiểu thư, vì để cho cô yên tâm, tôi sẽ cố hết sức để ở bên cạnh bác sĩ Đình.


“Đừng có không cam lòng như vậy, gia đình Đình Tứ ưu việt hơn nhiều so với cô nghĩ, nhưng mà anh ấy không thích nghe theo cha mẹ thôi, huống chi anh ấy là trợ thủ đắc lực của anh Hàn Lâm, cô gả qua sẽ không lỗ đâu.



“Tôi có thể hỏi Dịch tiểu thư một vấn đề không?”
“Hử?”
“Tại sao cô có thể kết luận Đình Tứ thật sự xem trọng tôi, mà không phải chỉ là kết luận chủ quan của Kỳ gia?”
Dịch Thanh Vũ nhìn cô như nhìn kẻ ngốc vậy: “Đình Tứ nhiều năm như vậy, bên người ngay cả nữ trợ tá cũng không có, lại chủ động tiếp cận cô, hỏi thăm sở thích của cô, thậm chí ngay cả anh Hàn Lâm cũng cho rằng, là cô câu dẫn anh ấy, mới đưa đến phá lệ để tâm cô, chỉ những thứ này là đủ rồi.


Đình Tứ trong sạch như thế, ngược lại cho Lâm Mạn vài phần ngoài ý muốn, cô ta còn tưởng rằng, Đình Tứ là cái loại thoạt nhìn sạch sẽ ôn nhu, thật ra lại là công tử bột, người mỗi ngày uống rượu sống qua ngày.

“Tôi hiểu rồi.

” Lâm Mạn đáp lại: “Hy vọng sau này cô và Kỳ gia có đứa nhỏ, cũng có thể đối đãi Mộ Tuyết thật tốt.


“Đương nhiên, bất kỳ đứa trẻ nhà họ Kỳ nào cũng đều là con của tôi.

” Dịch Thanh Vũ nghe câu ‘Sau này có con với Kỳ gia’ của Lâm Mạn thích vô cùng, đắc ý
gợi khóe môi lên.

“Tôi đi về trước.


Dịch Thanh Vũ nhìn thấy bóng dáng rời đi của Lâm Mạn, vi đạt được mà cong khóe miệng lên, tâm tình vui vẻ vô cùng mag ngân nga lên.

Hai người hoàn toàn không có chú ý tới, Đình Tứ đứng ở lan can lầu hai, nhìn thấy và nghe được hai người nói chuyện ở lầu một.

“Hóa ra, Mộ Tuyết là con của Lâm Mạn.


Đình Tứ bật cười.

Thú vị.

Người phụ nữ mà Kỳ Hàn Lâm tìm năm năm, hóa ra chính là Lâm Mạn.

Đây chính là bí mật lớn, phải giấu kỹ, anh ta cũng không muốn tặng Lâm Mạn cho Kỳ Hàn Lâm.

Nhiều như vậy năm, anh ta cùng Kỳ Hàn Lâm tranh qua thành tích cuộc thi, tranh quá hợp đồng, từng đánh cuộc cũng đã chơi bằng mạng, duy chỉ có, không có đoạt phụ nữ.

Dựa theo hình thức trước mắt.

Hình như tỷ số thắng của anh ta so với Kỳ Hàn Lâm nhiều hơn nhiều.

“Tôi là nên sẽ chờ cô đến ‘Câu dẫn’ tôi, hay là nên ngồi yên không nhúc nhích mà cự tuyệt?”
Đêm khuya này, tâm tình của Đình Tứ cũng vô cùng không tồi.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện